Trộm ngọc

 
Chương 65: Ngòi bút mới.
 
Hôm ấy, hai người bọn họ đạt được vui sướng, nhưng hại Lộ Hỉ liều chết canh giữ cửa nhỏ giữa hành lang, không dám để cho bất kỳ kẻ nào đi qua. Phải biết rằng kết quả thăng đường như thế nằm ngoài dự đoán của mọi người, thăm dò ngụ ý, tỏ rõ lòng trung thành, muốn bẩm báo, rộn ràng nhào tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu là bình thường, Lộ Hỉ cũng không dám không thông truyền đã ngăn lại, dẫu sao hắn cũng không dám gánh cái danh phẩm Ngụy Trung Hiền, thế nhưng hai vị chủ nhân bên trong… hai vị chủ nhân bên trong thật sự… quá không chú ý.
 
Lộ Hỉ nghĩ không thông, long sàng kia vừa lớn lại mềm, họ lại chưa từng nằm qua một lần, thuyền nhỏ trong mưa, phòng tắm trong Sướng Xuân Viên, phòng trong của cao đường, hai vị này cũng thích kích thích thật, lạc thú của hai chủ tử, nô tài nho nhỏ như hắn ta thật sự không tài nào hiểu nổi.
 
Vì thế dù hắn ta là một người thành thật đến đâu, cũng phải gánh tiếng xấu hoạn quan lộng quyền một lần, tận trung với cương vị khuyên nhủ các vị đại nhân rời đi, lại để Cẩm Y Vệ vẫn đang chờ phục mệnh (1) cách xa một chút, xa thêm một chút nữa, tốt nhất là trong phạm vị một dặm không được để lại người nào mới tốt.
 
(1) Báo cáo công việc sau khi chấp hành mệnh lệnh.
 
Lúc sau, vẫn là một mình Hoàng đế đi ra, lần này đến y phục cũng lười sửa sang lại qua loa, áo trong tùy tiện tản ra dùng đai lưng buộc lại, trên lồng ngực trần trụi thậm chí còn có vài vết cào, thấm chút máu chảy ra, trên môi còn có vết tích của son phấn nguệch ngoạc, cũng chẳng thèm lau đi.
 
Hay rồi, Lộ Hỉ hắn lại tiến thêm một bước dài vào con đường bị diệt khẩu.
 
“Đi chuẩn bị chút đồ rửa mặt đến đây.” Cũng không cần phân phó cái gì mà “Ngươi đích thân đi”, “Lặng lẽ”, dẫu sao Lộ Hỉ công công đã là người thuần thục, lời căn dặn dư thừa này căn bản không cần thiết.
 
Lộ Hỉ công công vừa đi vừa âm thầm tính toán, lát nữa nhất định phải phân phó Nội Tạo Cục lặng lẽ chế tạo một cái tủ nhỏ tùy thân có thể mang theo y phục tắm rửa vật dụng trang điểm, để hắn ta mỗi lần đỡ phải chạy đến gãy chân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù sao thì nhìn dáng vẻ này, Đát Kỷ, Muội Hỉ, Dương Quý phi có lẽ đồng thời chuyển thế trên người một vị, hắn ta không tạo được ao rượu trong rừng, tạo một cái tủ tùy thân vẫn không có vấn đề gì.
 
Người thuần thục không chỉ có một mình Lộ Hỉ, còn có người sinh ra đã trên vạn người, nên được hưởng phục vụ, lại quen hầu hạ người khác đến nghiện. Cũng may dù sao cũng là dưỡng mẫu của mình, cũng coi như là tận đạo hiếu, đây chính là gốc rễ lập thân, nền tảng trị quốc.
 
Lý Đàn lười biếng như thường nằm bệt trên sập nhỏ, ngay cả cánh tay cũng không nhấc, chuyên tâm hưởng phúc con cháu. Ngày thường nàng bảo Nguyệt Yến cho hạ nhân đến hầu hạ, cũng không có lười biếng như này, nhưng đối với Độc Ngọc, thói quen xấu quanh năm suốt tháng tích lũy lại bất giác dâng lên.
 
“Kiếm đã mài sắc rồi, sau này dự định muốn chĩa về hướng nào?”
 
Giữa Thái hậu và Hoàng đế, phía dưới một câu nói bình thường cũng tràn đầy ý nghĩa chấn động lòng người.
 
“Tất nhiên là nơi này.”
 
Độc Ngọc lại bày dáng vẻ công tử phóng đãng, trong tay vắt khăn ấm đi lau hoa huyệt chật vật không chịu nổi dính đầy tinh dịch của Lý Đàn.
 
Lý Đàn muốn nổi giận, nhưng lại không nhịn được bị giọng điệu hoang đường vô lại của hắn chọc cười, quả thực đúng là “kiếm đã mài sắc” (*), vẫn là nàng tự mình suy ngẫm thì hơn, tiểu nghiệp chướng này, da mặt dày phải gọi là hạng nhất, đúng là người nàng đích thân truyền dạy, kế thừa toàn bộ.
 
(*) Ngòi bút mới mở, kiếm/đao mới mài sắc, trong ngữ cảnh nào đó đều có ý chỉ xử nam phá thân. (Umeshu: Tác giả để cuối chương nhưng mình chuyển lên đây để bạn đọc hiểu rõ hơn mạch suy nghĩ của Lý Đàn.)
 
Cảm nhận khi khăn nóng lau trên huyệt khiến Lý Đàn không nhịn được nhíu mày, trước đó nàng bị đâm vào có chút gấp gáp, hiện giờ mới nóng một chút đã tựa như bị chà xát mạnh mẽ, trong sự chết lặng cảm thấy hơi đau đớn, cũng khiến người ta không thỏa mãn.
 
Độc Ngọc nhìn thoáng qua, thả lực nhẹ nhất, không dùng sức đầu ngón tay mà là toàn bộ bàn tay áp lên, nắm toàn bộ hoa huyệt kia trong tay, cẩn thận ấn, cuối cùng đổi được cái giãn mày của Lý Đàn.
 
“Người một đường liên hoàn kế, nhưng mấy vị kia cũng không phải người ăn chay, hiện giờ lại có thanh kiếm như vậy lơ lửng trên đầu, có lẽ ít ngày nữa sẽ có hành động, cẩn thận không ép đến mức chó cắn chó, ngược lại khiến bọn họ hợp sức gây khó dễ cho người.”
 
Lý Đàn vẫn là dáng vẻ chẳng có cốt khí kia, lời nói ra hết sức cay độc.
 
“Ung Quốc công và Định vương sớm đã chung một thuyền, trong đó còn có ta góp sức nữa kìa, chỉ là bọn họ không ngờ ta cũng muốn bọn họ chung thuyền với nhau.” Tay Độc Ngọc không ngừng lại, điệu bộ bình tĩnh, không chút dao động.
 
“Về phần Thái sư, ông ta đã quen bo bo giữ mình, yêu quý thanh danh, hễ có chuyện gì đều chờ người xông lên trước, ông ta cũng không dám chân chính đối đầu với ta, như vậy tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng câu kết với bên Định vương.”
 
Ngụ ý Thái sư là người tính khí tuy cao nhưng lá gan lại nhỏ, ông ta sẽ vì danh tiếng làm quan của bản thân âm thầm ngáng chân di sách Thủ phụ trước đó, nhưng không dám chân chính đi theo võ tướng và phiên vương, ông ta tiếc mạng, càng yêu thích danh tiếng.
 
Lý Đàn cười như không cười nhìn hắn, “Nói như vậy người quyết định lôi kéo một bên đánh một bên?”
 
“Nếu như nghe lời thì lôi kéo, không nghe thì cùng đánh cũng không sao.”
 
Một người chỉ mới 17-18 tuổi, đặt ở gia đình bình thường, còn chưa thể ứng phó chuyện nhà, nhưng thiếu niên Hoàng đế này lại đùa bỡn nhân tâm, sát phạt quyết đoán, nói về trọng thần phụ chính (2) nhiều năm và phiên vương một phương, đều là dáng vẻ không chút để ý, tài giỏi như vậy.
 
(2) Trợ giúp trong các công việc trong triều đình.
 
Hình như Lý Đàn chút mệt mỏi, nhắm mắt không nói.
 
Lôi kéo một bên đánh một bên sao…
 
Lý Đàn không nói rõ được cảm nhận của bản thân, trước nay tự xưng là tiêu sái, hiện giờ lại suy đoán bằng mọi cách, vẫn luôn không nhịn được nảy sinh chút chờ mong, nàng hận nhất chính là sự chờ mong kia, bởi vì một khi có điều trông cậy vào, sẽ tựa như rơi xuống thế hạ phong, trở nên hèn mọn.
 
Nhưng nàng không có cách nào phủ nhận mặc dù lúc này bản thân vẫn đang tỉ mỉ suy nghĩ về câu nói kia, lôi kéo ra sao, đánh như thế nào.
 
Thậm chí không màng quốc sách, không nghĩ đến đại cục, trong đầu nàng toàn là suy nghĩ muốn đồng thời đánh càng tốt, không cần lôi kéo, chẳng việc gì phải lôi kéo bên nào cả.
 
Độc Ngọc nhạy bén nhất đối với cảm xúc của nàng, không hiểu tại sao đột nhiên lại như vậy, chỉ đành nghĩ lại xem câu nói nào đã khiến nàng không nóng không lạnh như vậy.
 
Lý Đàn cũng không bất ngờ, chỉ là buồn chán, không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì, chỉ muốn trở về ngủ một giấc thật ngon, ăn anh đào, xem thoại bản, như vậy không cần nghĩ đến tương lai, cũng chẳng cần chịu sự phiền lòng vụn vặt này.
 
Nàng thẳng người dậy, muốn mặc xong xiêm y cho mình, nhưng có một đôi tay thuận lợi duỗi ra từ sau lưng nắm lấy eo nàng, thoáng cái lại ngã trở về, cũng may ở dưới có đệm người, cũng không đau nhiều lắm.
 
Lý Đàn cứ như vậy mặc hắn ôm từ phía sau, ít nhất như vậy nàng không cần hao tâm tổn trí nên bày ra biểu cảm gì, mới có thể tiếp tục giống một Lý Đàn kiêu căng cao quý kia.
 
“Ta không nạp, ngoại tôn nữ Thái sư, thiên kim Quốc công gì đó, dù là ai ta cũng không nạp.” Độc Ngọc vùi đầu trên vai nàng, trong lời nói mang theo một chút ý cười, không giấu được sự hân hoan trong đó.
 
Lại là lời nói trẻ con, cho dù không nạp hai vị này, chẳng lẽ về sau sẽ không nạp người khác, hiện giờ tuổi tác của hắn không tính là lớn, qua hai năm nữa nếu hậu cung vẫn vắng vẻ, những nghị luận kia sẽ không dễ nghe.
 
Thiên tử vô hậu, con cháu ít ỏi lại tràn đầy gió tanh mưa máu.
 
“Người nạp hay không nạp, với ta…” Rốt cuộc cũng không nói ra được câu “Có liên quan gì đến ta đâu”, Độc Ngọc nhìn nàng nghẹn lời, trong mắt hiện lên ý cười, càng ôm chặt tiểu bảo bối của hắn hơn.
 
Nàng không nỡ, cho dù là tính khí trẻ con thì làm sao, ít nhất hiện tại hắn thật lòng.
 
Vậy là đủ rồi.
 
Chân tình quý giá biết bao, cho dù trong khoảnh khắc cũng đã mãn nguyện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui