Trộm ngọc

 
Chương 66: Bánh ú.
 
Thiên tử không có chuyện nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chuyện liên quan đến mưu hại thân mẫu Hoàng đế, một người sống sờ sờ lại âm thầm phá hỏng cải cách rơi vào trong tay Hoàng đế, dân gian đến trên triều đồng loạt kêu đánh hô giết nàng ta, nếu như ai dính vào cái danh này, vậy thì không chỉ cởi một lớp da là có thể xong việc.
 
Trên dưới cả triều đều cuồn cuộn sóng ngầm, thăm dò ý tứ lẫn nhau, đã nghe ngóng chuyện này rốt cuộc là vị nào mưu đồ, cũng âm thầm phỏng đoán phía trên rốt cuộc nghĩ thế nào, lại dự định làm thế nào.
 
Cho dù Độc Ngọc nghĩ thế nào, giấu một quả mìn như thế, bao nhiêu người ngày đêm ngủ không yên giấc, dưới áp lực tâm tư cũng lanh lẹ lên.
 
Gần đến Đoan Ngọ, theo thường lệ Tây Uyển đều tổ chức thi đấu thuyền rồng, Hoàng đế cũng sẽ đích thân tới quan sát, năm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.
 
Vừa đến tháng năm, Lý Đàn đã đếm đầu ngón tay đợi ngày này, từ khi nàng bị bệnh Độc Ngọc luôn quản đông quản tây với nàng, rõ ràng đi ra ngoài cung ở lâu như vậy, đã không ăn được thức ăn nhẹ dân gian, cũng không được đi ngoại thành đạp thanh (1), quả thực khiến nàng siết chặt nắm đấm.
 
(1) Đi chơi trong tiết Thanh Minh.
 
Từ ngày ấy sau cao đường, Độc Ngọc vất vả lắm mới được ăn mặn một lần, đã vài ngày không tìm cơ hội đến gần thân thể Lý Đàn, suy nghĩ trong đầu hắn không phải là bày mưu tính kế lập kế hoạch, mà là làm thế nào lừa gạt Lý Đàn giao hoan cùng hắn thêm mấy lần nữa.
 
Mùng một hôm ấy xét thấy rảnh rỗi, hắn bỏ mặc một bàn đầy sổ con ở Ngự Thư Phòng, ban ngày ban mặt đi đến điện Thái hậu, cho dù không thể thật sự giữa thanh thiên bạch nhật đóng cửa lại làm chuyện đó, cũng có thể khiến hắn hôn hôn Lý Đàn vài cái đỡ thèm cũng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mành xanh khẽ động, một đôi giày gấm mây vàng thêu chuỗi ngọc trai nhẹ nhàng bước qua bậc cửa, giày gấm xanh đá giẫm trên nền gạch bị phơi nắng đến nóng lên, hôm nay mặt trời cực kỳ chói, xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào, đánh lên mành châu mới đổi trong phòng, phản chiếu lên ánh sáng rực rỡ.
 
Thâm cung luôn tối tăm, dưới ánh nắng tươi đẹp như vậy những tăm tối kia cũng giống như bị bốc hơi hết. Tuổi nhỏ hắn khó khăn, hiện giờ nguyện vọng nhiều năm được thỏa mãn, bất giác mà nhiều thêm mấy phần hân hoan thiếu niên, bước chân càng lúc càng nhanh, duỗi tay muốn vén mành châu, đi gặp ý trung nhân của hắn.
 
Nhưng mà sau khi vén rèm, ý trung nhân không đến ngắt hoa bên bờ Lạc Dương, không ở trong Tương Vương mộng khoe khoang, mà đang vừa gói bánh ú vừa ăn vụng.
 
Lộp bộp, một quả táo đỏ vừa vặn từ mép bàn lăn xuống dưới, một đường lăn đến bên giày, đúng lúc bị giẫm lên.
 
Lý Đàn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Độc Ngọc dáng vẻ công tử phong lưu phóng khoáng, nàng đang ăn vụng trứng muối, còn đặc biệt muốn loại trứng hai lòng có thể chảy tương ngâm từ bên trong từ Cao Bưu Vệ đến, bị mãng phu này dọa giật nảy mình cắn một cái, trong nháy mắt tương ngâm bắn tung tóe đầy tay, tí tách chảy đến trên làn váy mộc mạc.
 
“Sao người đáng ghét như vậy, người nói xem, đây là lần thứ mấy hù dọa ta rồi?”
 
Lý Đàn còn cầm trứng vịt muối mới cắn một miếng lớn còn đang chảy tương ngâm, tương ngâm đầy tay không biết nên lau chỗ nào mới tốt, nhìn chiếc váy đã bị nhiễm bẩn, do dự chốc lát bèn lạnh lùng hạ độc chiêu, dự định lau thật sạch sẽ.
 
Độc Ngọc nhanh tay lẹ mắt chặn đứng đôi tay làm loạn của nàng, trong mắt rõ ràng tỏ vẻ ghét bỏ, lấy khăn tay từ trong ngực lau sạch sẽ từng đầu ngón tay cho nàng.
 
“Từng gặp người không chú ý, thật sự chưa từng gặp người không chú ý đến mức như nàng.” Hắn lên tiếng trêu chọc.
 
Lý Đàn cũng không phản bác, chỉ vùng vằng rút tay ra, căng mặt muốn lau vào người hắn.
 
Hôm nay Độc Ngọc đến gặp nàng, cố ý mặc thường phục thêu gấm màu xám bạc mới làm, vội vàng đỡ lấy đôi tay làm loạn kia.
 
Lý Đàn cũng không thu tay lại, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
 
Độc Ngọc nhìn tròng mắt linh động của nàng, đau đầu vô cùng, rốt cuộc buông tay, dự định xả thân quên mình làm khăn lau tay một lần.
 
Lý Đàn lại cong khóe miệng, thong thả cầm khăn hắn bỏ trên bàn, tự mình lau tay.
 
Độc Ngọc theo nàng ngồi xuống, trên bàn chất đầy nào là chậu nhỏ gạo nếp, táo ta, đậu đỏ, trứng vịt muối, còn có thịt ba chỉ, hắn cầm một cái bánh ú đã gói xong trên bàn, Lý Đàn vậy mà lại gói tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, ít nhất mỗi cái đều hoàn chỉnh nguyên vẹn, hắn bóp một cái trong tay ngắm nghía.
 
“Sao lại làm bánh ú mặn rồi, trong kinh không phải đều ăn bánh ú ngọt sao?” Hắn tung bánh ú nho nhỏ trong tay lên, lại tiếp lấy.
 
“Bánh ú mặn ăn cũng ngon.” Cái này giống như lý do Lý Đàn tìm được.
 
“Chẳng trách nàng ăn rất nhiều.” Độc Ngọc cười nói, cũng tự chọn lá bánh ú, dự định cùng thử xem.
 
Lý Đàn duỗi tay đánh xuống cái tay đang vuốt lá bánh của hắn, trách mắng: “Đi đi, bớt gây phiền phức cho ta.”
 
Câu này vừa nói ra Độc Ngọc lại nhướng lông mày nghiêng nghiêng nhìn nàng, “Nói về những việc này, ta làm không ít hơn nàng đâu.”
 
Lời này đúng là sự thật, trước kia không chiếm được món gì ngon từ thiện phòng, hai người bèn tự mở trong nội viện của mình một mảnh vườn nhỏ trồng rau quả, chờ Độc Ngọc lớn hơn một chút, luôn là hắn nhóm lửa nấu cơm.
 
Lý Đàn lười tranh luận với Độc Ngọc rốt cuộc ai mới là người có đôi tay khéo léo, chỉ nhàn nhạt nhìn xem.
 
Tay Độc Ngọc bình thường đã quen làm chuyện phê công văn, vậy mà hiện giờ ở nhà bếp này cũng cực kỳ thích ứng, lá bánh vân xanh xếp lớp mấy lần, trở thành hình dùi, đổ gạo nếp vào, đặt thêm mứt táo, lại đổ thêm một lượng lớn đậu đỏ, lại dùng gạo nếp đắp lên, đã tràn đầy, vậy mà hắn còn có thể dùng lá bánh gói lại ổn thỏa, quấn dây nhỏ vậy là một chiếc bánh ú hoàn hảo ra đời.
 
Lần này nàng cũng không nói ai mới là người khéo tay thật sự, chỉ không phục bắt đầu gói bánh, tuy không nhanh như Độc Ngọc, nhưng cũng không khác biệt lắm, vốn dĩ đã gói rất nhiều, lúc này hai người cùng làm, một lát đã chất thành ngọn núi nhỏ.
 
“Được rồi, làm nhiều bánh ú như vậy, cho dù là nàng chắc cũng đủ ăn rồi.” Độc Ngọc tiến vào cực kỳ lớn mật, trong lời nói không hề sợ chọc giận Lý Đàn, rất thích trêu chọc nàng.
 
Chỉ nhìn thấy Lý Đàn bĩu môi, không phải cho nàng ăn, đều là làm đồ cưới cho người khác.
 
Nghĩ đến đúng là đồ cưới thật, tâm tình Lý Đàn càng kém, trên tay không có chừng mực, bóp bánh ú vừa mới buộc dây xong tràn gạo ra.
 
“Thật sự tức giận? Ta ăn, toàn bộ đều cho ta ăn.” Độc Ngọc thấy vậy bèn dừng, thấy sắc mặt nàng bình thường thì lập tức thuận thế nhận về mình.
 
“Nào đến lượt người, đây là đồ Đoan Ngọ phát cho những ngoại mệnh phụ muốn tới yết kiến, này.” Lý Đàn ra hiệu hướng bên cạnh.
 
Lúc này Độc Ngọc mới nhìn đến thiếp mời xin cầu kiến chất đầy trên bàn nhỏ trước cửa sổ, không khỏi cười nói: “Bếp lò bên này còn nóng hơn bên kia của ta, khiến người ta hâm mộ thật đó.”
 
“Người khác hâm mộ thì thôi đi, còn người thì thật sự không cần, bọn họ đều mượn hoa hiến Phật, bái đỉnh núi bên này của ta, muốn tới gần vẫn là vị Đại Phật là người, ai bảo người xây miếu cao như vậy, bọn họ khó leo lên được, bèn tới chân núi này thắp hương, mong ngóng khói hương có thể bay đến chín vạn dặm, tiến vào mũi lọt vào mắt của người.”
 
Lời nói này vừa xảo trá lại khôi hài, Độc Ngọc bị nàng chọc cho cười to đỡ trán, duỗi tay vuốt mũi nàng, cười nói: “Cay nghiệt như vậy.” Ngay sau đó lại nghiêm mặt nói: “Bánh ú ta làm, không được cho bọn họ ăn, một mình nàng ăn hết đi, bánh ú nàng làm, cũng không được phép cho bọn họ ăn, một mình ta ăn sạch toàn bộ.”
 
Lời bại hoại trẻ con như vậy, Lý Đàn nghe xong chỉ trừng mắt nhìn hắn, “Người muốn làm heo tự mình làm đi, hà tất phải kéo ta vào cùng, nhiều bánh ú như vậy muốn một mình ta ăn sạch, thế mà người cũng nói ra được.”
 
“Ta ăn, ta cùng ăn với nàng.” Bàn tay hắn đặt lên mu bàn tay Lý Đàn.
 
Lời này khiến Lý Đàn có chút mất tự nhiên, lại có chút vui vẻ, lật tay đánh lên mu bàn tay Độc Ngọc, trách mắng: “Trên tay toàn là tương với đậu đỏ lại còn chạm vào ta!” 
 
Nhưng Độc Ngọc đường hoàng chịu đánh, lại đi kéo tay nàng.
 
Lúc này, nàng không né tránh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui