Chương 67: Ánh mắt.
Bánh ú hai người gói không rơi vào trong bụng người khác, nhưng đồ ban xuống vẫn cần chuẩn bị, theo thường lệ không chỉ Thái hậu sẽ phải gặp ngoại mệnh phụ tiến cung yết kiến, Hoàng đế cũng cần ban thưởng bá quan ăn bánh ú ngọt ở ngoài Ngọ Môn, xem võ thần biểu diễn bắn liễu (1), thậm chí trong cấm cung còn có đi Phiêu Kỵ (2), đua thuyền rồng, cực kỳ náo nhiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1) Một trong những trò chơi dùng để so tài cưỡi ngựa bắn cung thời xưa. (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
(2) Đoàn người cưỡi ngựa và biểu diễn các kỹ năng trên ngựa (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
Lý Đàn mong đợi có thể tham gia náo nhiệt, đã lệnh cho Độc Ngọc từ sớm, lần này nhất định muốn cùng Hoàng đế dự lễ, chỉ là khi Độc Ngọc cười nói “Đoan Ngọ vốn nên kính lão, Thái hậu đích thân tới cũng là lẽ dĩ nhiên” thì nàng lập tức đen mặt, cho dù sau đó Độc Ngọc đích thân gói vô số bánh ú, mang hai sọt anh đào lớn tới, ba giỏ đào mật qua, cũng không dỗ dành được.
Bực bội hơn nữa là, Tết Đoan Ngọ hôm ấy Lý Đàn vẫn phải bưng dáng vẻ cao quý trang nhã nhận sự bái kiến của chúng ngoại mệnh phụ ở điện Thái hậu.
Ba lễ lớn năm ngoái, phần lớn ngoại mệnh phụ yết kiến là phu nhân, thục nhân (3), cung nhân đủ phẩm cấp, có thể đến trước mặt nàng, không phải lão bà trắng cả tóc thì chính là tông phụ đoan chính khiêm tốn lễ độ.
(3) Vào thời nhà Minh, tặng danh xưng này cho vợ của những tướng quân hoàng tộc (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
Nhưng hôm nay lại thêm rất nhiều người, mà đều là thiếu nữ tuổi xuân, thoáng cái như thể toàn bộ khuê tú trong kinh đều tập trung trong điện của nàng, mỗi người giống như nụ hoa, cực kỳ non nớt mềm mại, khiến người xem cũng giống như được nước suối gội rửa.
Lý Đàn cũng cảm thấy thật sự là cảnh đẹp ý vui, đây là lần đầu tiên đông đúc như vậy, có thể gặp được nhiều cô nương đến thế, chỉ cảm thấy đời này có thể thấy hết nữ nhi, tôn nữ, ngoại tôn nữ, chất nữ, ngoại sinh nữ, biểu cô nương nhà người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng về sau chỉ biết ngậm cười hiền từ, nhẹ nhàng lưu loát vỗ vỗ tay, nhất trí phân phát một câu “Thật sự là một cô nương tốt”.
Còn nhân cơ hội dò xét gần đây trong kinh thịnh hành những gì, nàng vẫn luôn thích những đồ chơi xinh đẹp, chỉ là ý trời trêu ngươi, sau khi tiến cung để có thể tồn tại đã hao hết tâm lực, sau lại thành Thái hậu thì khó mà mang những sắc màu tươi đẹp trên người.
Thế là mọi người nhìn thấy Thái hậu nương nương vừa hiền từ mà vỗ tay cho các cô nương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn không ngừng về phía trâm hoa đính đá quý trên đầu, vòng tay đồi mồi nạm vàng, khuyên tai đá khảm vàng của các nàng.
Ai ngờ mọi người lại tưởng Thái hậu làm quả phụ vất vả nuôi lớn Hoàng đế là người chính trực, không thích đạo đức giả, bởi vậy các cô nương xếp phía sau dứt khoát tháo xuống toàn bộ trâm cài vòng tay tỉ mỉ lựa chọn.
Lý Đàn nhìn thiếu nữ tuổi xuân người này mộc mạc hơn người kia, cũng có chút buồn bực chẳng nhẽ gần đây tiền bạc trong kinh túng thiếu như vậy, cho nên những nữ nhi trọng thần tông tộc cũng không mang nổi trang sức?
Mãi cho đến khi nhìn thấy một cô nương thân hình phúng phính chút có chút vụng về kéo cây trâm trên búi tóc xuống, Lý Đàn mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra không khỏi có chút tái mặt.
Những người này làm sao biết được, Hoàng đế cũng không phải là Thái hậu nuôi lớn, chẳng qua gần đây Thái hậu thật sự cho “ti” mấy lần, cho nên cũng không tính là gánh hư danh.
Chuyện này sau hãy bàn.
Đến thời điểm ban thưởng bánh ú ngọt, các nữ nhi đều ăn đến cực kỳ cẩn thận, ngay cả son môi cũng không lem ra nửa phần, Lý Đàn thấy dáng vẻ này, cũng khó có thể ngồi phía trên ăn miếng lớn, thật sự cực kỳ vô vị.
Cuộc gặp mặt gần hạ màn, có thể nói Lý Đàn ban thưởng ân huệ như nhau, cực kỳ khách khí, đối với tất cả các cô nương đều thân thiết hòa nhã như vậy, khiến các vị lanh lẹ mấy cũng không phát hiện ra tâm tư.
Đang lúc khách sáo Hoàng đế lại đến điện Thái hậu, dự định cùng nàng đi ra ngoài dự lễ như đã hứa. Hắn đặc biệt sắp xếp mọi người đánh cầu, bắn liễu, đại thần văn võ, sứ giả ngoại quốc và bô lão hiển quý trong kinh đến xem, nói là để cùng vui vẻ đón ngày lễ lớn Đoan Ngọ, thật ra chính là để cho Lý Đàn đã nhịn gần chết xem náo nhiệt.
Đoan Ngọ chính là một trong ba dịp lễ lớn, cho nên hôm nay Độc Ngọc mặc cát phục (4), rồng cuộn sắc bén với sắc vàng trên áo long cổn, mái tóc được búi chỉnh tề trong mão ngọc, làm nổi bật cả người tuấn lãng, thần thái tài hoa, hắn vừa tiến đến, trong điện vốn có hơi ầm ĩ thoáng chốc yên tĩnh lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
(4) Trang phục mang ý nghĩa thuận lợi, tốt lành thường mặc trong các dịp lễ. (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
Những cô nương trẻ tuổi trước nay luôn ở trong khuê phòng, cho dù nam tử bên ngoài chắc cũng không thường thấy, hôm nay tiến cung, có lẽ trong nhà cũng đã ân cần chỉ dạy qua, cả đám tinh thần căng thẳng vô cùng, sợ thất lễ.
Nhưng Độc Ngọc chỉ hướng về vị kia, các nàng từ trong vỏ bọc tiểu thư khuê các, quý nữ tông thân tỉnh lại, bộc lộ một chút chân thật của thiếu nữ, ngượng ngùng mà lại đáng yêu.
Lý Đàn vốn đã cảm nhận được sự xinh đẹp của các nàng, hiện giờ mới biết, trái tim chưa từng trải qua sự mài giũa của thế gian đáng quý biết bao.
Lý Đàn chưa bao giờ cảm thấy mình già, hiện giờ cũng không cảm thấy vậy, có thể nhìn thấy các nàng, không khỏi tò mò khi bản thân mười mấy tuổi, có từng có được thời khắc trái tim nhiệt huyết như vậy không?
Lại thầm cười một cái, khi nàng mười mấy tuổi, có lẽ cũng là dáng vẻ này, không hề tốt hơn.
Nhưng sắc hoa rực rỡ cả điện, người kia ở trong hoa thơm cỏ lạ lại cam tâm tình nguyện chỉ nhìn về phía nàng.
Rõ ràng trái tim hắn đã được mài giũa ra sự phòng bị với khổ nạn thế gian, rõ ràng cũng biết nước chảy dễ trôi, nhưng lại ở trước mặt ngoại mệnh phụ khắp kinh thành, trước ánh mắt ái mộ của thiếu nữ, chỉ nhìn về phía nàng.
Trước ánh mắt của mọi người, trái tim Lý Đàn lại đập thình thịch, giống như có hồ điệp bay bên trong, thôi thúc khiến nàng bất giác cũng cong khóe miệng.
Cho dù là nàng lúc 14 tuổi, cũng chưa từng cười đẹp đến như vậy.
Mọi người chỉ cảm thấy trong một thoáng Thái hậu tựa như có chút khác biệt, khiến người ta bỗng nhiên phát hiện thực ra nàng vẫn có chút nét thanh xuân, sự khách khí hòa ái chặn người khác ở ngoài vạn dặm đều tản đi.
Hai người dẫn đầu, mang theo dòng người đông đúc cuồn cuộn đi về phía Đông Uyển, ngoại mệnh phụ khác đều cách một khoảng cách, chỉ có Lý Đàn có thể gần Độc Ngọc hơn một chút, nhưng cũng phải cách vài tấc. Nếu bàn về hiếu, Lý Đàn nên đi ở phía trước, nếu bàn về tôn ti, thì nên là Độc Ngọc đi ở phía trước, tóm lại đều khó có thể cùng sánh vai.
Mặt trời tháng năm đã có chút độc hại, bầu trời không có nổi một gợn mây, ánh sáng trắng như tuyết chiếu thẳng tứ phương, chỉ bỏ lại dưới chân người bóng hình nho nhỏ.
Chỉ là ngay cả cái bóng cũng cách một khoảng cách.
Lý Đàn giẫm lên cái bóng của chính mình, thường ngày nàng đều cố gắng mỗi một lời nói mỗi một hành động đều phù hợp với thân phận Thái hậu cao quý không chút sai phạm, luôn được mọi người cảm thấy đức cao vọng trọng, hôm nay lại lần lượt để lộ dấu vết, hiện giờ một mình đi ở phía trước, mới khiến người ta phát hiện bóng lưng dưới y phục cao quý có chút gầy yếu.
Ánh mắt phía sau dày đặc, bao nhiêu người quan sát hai người đằng trước, cũng không phải phỏng đoán những cái khác mà là một người là kiểu mẫu của nữ tử đương thời, một người là chí tôn trong thiên hạ, sao có thể khiến người khác không nổi dục niệm được, trong ánh mắt kia có ái mộ, có tính kế, như dệt gấm quấn quanh hai người.
Lý Đàn lại ở trong những ánh mắt này, quan sát bóng dáng hai người trên đất, mặt trời này thật đáng ghét, bọn họ không thể sóng vai thì thôi đi, nhưng ngay cả hình bóng cũng không thức thời, nhất định phải có chút khoảng cách làm gì.
Nàng lặng lẽ dời một bước, tay hai người trong cái bóng dừng cùng một chỗ, mặc dù Lý Đàn và Độc Ngọc không có cách nào cùng sóng vai, nhưng ít nhất bóng của bọn họ là tự do, là có thể dựa vào nhau, cho dù chỉ trong chớp mắt như vậy.
Lý Đàn nhìn bóng hình giao nhau kia, cong miệng cười cười, lại dịch chuyển, điều nàng mong muốn xưa nay chưa từng chỉ có giây lát, nhưng như này đối với Lý Đàn của hiện tại mà nói đã thỏa đáng mà mãn nguyện lắm rồi.
Nàng tiếp tục đi, phương nghi ngàn vạn, cao quý trang nhã, bước từng bước vững vàng, giống như trước.
Đột nhiên, mu bàn tay lướt qua một chút ấm áp, tay Độc Ngọc vừa kề sát cùng tay nàng, đốt ngón tay hơi luồn vào trong kẽ ngón tay, như có như không quấn lấy.
Lợi dụng dưới ống tay áo rộng lớn của cát phục hôm nay, ở trước ánh mắt sáng suốt của mọi người.
Lý Đàn không khỏi nín thở, muốn tách ra lại bị Độc Ngọc giữ lại lần nữa, lần này không hề khiêm tốn tiếp cận nữa, mà là thật sự cầm lấy đầu ngón tay nàng, sức không lớn, nhưng lại khiến nàng không thoát được.
Lý Đàn biết như vậy không ổn, ở trước ánh mắt của mọi người đứng chung không ổn, sóng vai cũng không ổn, cái gì cũng không ổn.
Nhưng nàng thấy ngọt như ăn mật.
Giống như rắn đánh bảy tấc, sờ vảy ngược của rồng, rõ ràng là đau, nhưng trái tim lại đập nhanh khó nhịn, những tư vị này, trước kia Lý Đàn chưa từng nếm qua, bây giờ lại nếm đến mấy lần.
Nhưng tư vị này không xấu, khiến nàng chợt thấy, hóa ra lưỡng tình tương duyệt, ngọt ngào như vậy, trong đắng cũng là ngọt, khiến người ta chua xót, khiến người ta mất trí, khiến người ta dù khó khăn cũng nguyện lòng.
(*)
Tết Âm lịch, Đoan Ngọ, Trung Thu chính là ba dịp lễ lớn trong phong tục ngày nay. Ba dịp lễ lớn trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh là tiết Chính Đán, tiết Đông Chí, tiết Vạn Thọ, mỗi khi ba dịp lễ lớn sắp đến thì mệnh phụ trong ngoài đều phải tiến cung yết kiến, thực hiện đại lễ đi sáu bước ba quỳ ba vái với Hoàng hậu.
Không chỉ có mệnh phụ trong ngoài như thế, Hoàng đế cùng quần thần cũng sẽ cùng vui mừng đón Đoan Ngọ, tỷ như vào ngày Đoan Ngọ tháng 5 năm Quý Vị (Umeshu: Cách gọi tên năm âm lịch của người Trung Quốc xưa) năm Vĩnh Lạc thứ 11 (1413), xa giá Minh Thành Tổ may mắn đến Đông Uyển xem đánh cầu bắn liễu, lúc lộ mặt vì Minh Tuyên Tông là Hoàng thái tôn lúc đó, “Đánh bắn liên phát đều trúng”, mà đối với vế trên Thành Tổ vừa ra “Ngàn vạn tơ lụa Phong Vân hội”, đáp lại “Thống nhất sơn hà nhật nguyệt minh”, một câu hai nghĩa, bên trên rất vui mừng, việc này cũng được ghi vào “Minh Thái Tông thực lục”, trong thực lục miêu tả càng tỉ mỉ kỹ càng về cảnh tượng náo nhiệt tết Đoan Ngọ, chi tiết thủ đoạn từng trò chơi bắn liễu, đánh cầu đầy rẫy, chứng minh người xưa cũng rất biết chơi những trò này, có hứng thú có thể xem qua.