Tạ Thời Dã biết chuyện của y với Phó Húc sẽ không giấu được những người thân thiết, nhưng chưa từng nghĩ rằng người đầu tiên phát hiện ra lại là Chung Xương Minh.
Rõ ràng vị đạo diễn này dù quay phim rất tinh tế tỉ mỉ giàu tình cảm, nhưng trong hiện thực lại là một con người cực kì cẩu thả.
Lúc bị phát hiện, y và Phó Húc đang đi ăn khuya với Chung Xương Minh.
Bởi vì sức khỏe nên Chung Xương Minh không thể ăn đồ quá dầu mỡ, có lẽ là vì thế nên ông luôn thích thưởng thức các loại món ngon, bản thân chỉ ăn mấy miếng, hầu hết thời gian còn lại là nhìn người khác ăn, mà còn nhìn thành nghiện.
Từ trước tới nay Văn Dao không tham gia mấy hoạt động này, nữ nghệ sĩ luôn phải chú ý dáng người, Chung Xương Minh có thể hiểu được, nên trách nhiệm này cứ thế rơi trên người mấy vị nam diễn viên.
Tạ Thời Dã hoài nghi các diễn viên nam từng quay phim của Chung Xương Minh, có khi là quay xong một bộ phim, người nào người nấy đều sẽ béo lên.
Trừ Phó Húc.
Vì cứ năm giờ sáng là Phó Húc đã dậy đi tới phòng tập thể hình của khách sạn, chạy bộ rồi đánh quyền.
Tạ Thời Dã phát hiện ra chuyện này sau vài đêm ngủ chung với Phó Húc, người đàn ông này sống cực kì kỉ luật, chẳng trách cơ bắp trên người lại đẹp như vậy.
Ban đầu Tạ Thời Dã cũng muốn đi theo anh tập cho khỏe người, nhưng thật sự quá buồn ngủ.
Cuối cùng Phó Húc thấy y đáng thương quá, đành phải nói anh tập võ nhiều năm đã quen dậy sớm rồi, bảo y ngủ thêm chút đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới công việc.
Mặc dù hồi bái sư học quyền, Tạ Thời Dã đã đoán được Phó Húc hẳn có chút bản lĩnh.
Nhưng không ngờ anh lại là dân chuyên, mà chuyện này có rất ít người biết, bởi vì sư phụ mà anh bái rất khiêm tốn, không cho anh nói tên mình ra ngoài, thế nên không mấy người biết đến.
Hiện giờ Tạ Thời Dã chính là một trong số rất ít người đó.
Y thích cảm giác đặc biệt này, mỗi khi phát hiện một điều gì đó về Phó Húc mà y không biết, Tạ Thời Dã sẽ luôn cảm thấy như mình vừa phát hiện một đại lục mới.
Ví dụ như trên cánh tay Phó Húc có một nốt ruồi son rất nhạt, tai anh rất nhạy cảm, thích ăn bánh mì, trước lúc hôn thích cắn môi đối phương, tiếng cười của anh trầm đến bất ngờ, nhưng rất ít khi cười to, trong tính cách có một phần khá lấn át, khiến không ai có thể kháng cự.
Mỗi một ngày, Tạ Thời Dã đều sẽ có suy nghĩ như thế này.
Y cho là mình sẽ không bao giờ có thể thích Phó Húc hơn ngày hôm nay được nữa.
Kết quả là khi ngày mới đến, y lại càng thêm thích, càng ngày càng thích.
Chung Xương Minh hẹn bọn họ đi ăn lẩu, còn là lẩu uyên ương.
Chung Xương Minh tới trước, giới thiệu tôm ở nơi này tươi ngon mà dai như thế nào, đạo diễn Chung quảng cáo món ngon đến hăng say, mà ngồi ở bàn chỉ có ba người bọn họ.
Hai vị diễn viên chính trông thì tưởng là đang chăm chú nghe, nhưng thật ra cái đứa học trò ngỗ nghịch Phó Húc kia đang cầm cả đĩa tôm nõn, đổ quá nửa vào bên nước lẩu cay.
Chung Xương Minh thấy thế, tiếng giới thiệu hăng say lập tức dừng lại, Tạ Thời Dã nhìn ông một cái, ngượng ngùng giành lấy đĩa tôm trong tay Phó Húc, đổ nốt phần còn lại vào bên nước thường: "Thầy, như vậy có đủ không, không đủ thì mình gọi thêm đĩa nữa nhé."
Nghe y nói vậy, Chung Xương Minh hậm hực trả lời: "Không cần, nước cay ăn cũng ngon...!Thanh niên mấy đứa ăn nhiều một chút."
Mặc dù Phó Húc và ông đều dùng nước thường, nhưng làm như vậy cũng khá bình thường, dù sao thì ông và Phó Húc là thầy trò, còn Tạ Thời Dã thì có quan hệ xa với bọn họ hơn một chút, người ta là khách, mà khách thì phải được đối đãi cho thật tốt.
Nhưng trong lúc chờ tôm chín, Phó Húc lại ghé vào tai Tạ Thời Dã thì thầm hỏi ăn có ngon không, sau đó tự mình gắp một con ăn thử, cay đến mức ho thành tiếng.
Mắt thường cũng có thể thấy được sự hoảng hốt của Tạ Thời Dã, y vội vàng đưa nước ô mai của mình cho Phó Húc để anh uống giải cay.
Một loạt động tác như vậy, tuy Chung Xương Minh là người cẩu thả thật, nhưng ông không có mù.
Ông nhìn Tạ Thời Dã, rồi lại nhìn Phó Húc, bởi vì quá mức lo lắng nên Tạ Thời Dã đã quên che giấu cảm xúc, mắt cũng không chớp lo lắng nhìn Phó Húc.
Phó Húc uống nước ô mai xong, đôi môi cay đến đỏ bừng, dùng giọng điệu vỗ về mà nói với Tạ Thời Dã rằng anh không sao.
Chung Xương Minh đường đường là một đạo diễn tên tuổi, thế mà ngồi ở cái bàn này hoàn toàn trở thành người vô hình.
Giữa chừng Tạ Thời Dã đứng dậy đi vệ sinh, Chung Xương Minh im lặng nhìn con tôm đã nhúng qua nước canh suông nên không còn đỏ tươi như ban nãy trong bát Phó Húc: "Sao hai đứa lại thành ra thế này."
Phó Húc vốn không có ý định giấu diếm ông, rất nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Phản ứng đầu tiên của Chung Xương Minh là não bộ trống rỗng, sau đó giận tím mặt: "Anh lại như vậy rồi! Rốt cuộc anh còn muốn vấp ngã ở loại chuyện này thêm bao nhiêu lần nữa hả! Cậu ta có thân phận gì, anh có thân phận gì, anh có biết lần này mà lộ ra sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không!"
So với phản ứng kịch liệt của ông, Phó Húc lại có vẻ quá mức bình tĩnh, anh nói: "Em biết."
"Anh không biết! Anh bị điên hả? Cậu ta có biết chuyện Tư Nam không?!" Chung Xương Minh nặng nề đập đôi đũa lên bàn.
Phó Húc: "Em ấy biết."
Nghe được đáp án, Chung Xương Minh mãi không nói gì, ông sững sờ nhìn Phó Húc: "Cậu ta cũng điên rồi."
Phó Húc mím môi không nói, Chung Xương Minh lại mắng: "Anh lớn hơn thằng bé, còn trải qua chuyện này một lần rồi, sao vẫn còn mất lí trí như thế chứ."
"Nếu như anh thật sự thích thằng bé thì không nên yêu đương với nó vào thời điểm này." Câu sau còn nặng nề hơn câu trước, từng chữ Chung Xương Minh nói đâm thẳng vào chỗ đau của Phó Húc.
Ông thấy Phó Húc cứ lẳng lặng ngồi nghe, không phản bác cũng không đồng tình, nhưng cái mặt kia vừa nhìn đã biết, chuyện đã đến nước này, ông không thể thuyết phục được anh nữa rồi.
Chung Xương Minh hỏi Phó Húc: "Nếu như thằng bé đó cũng giống như Tư Nam thì anh tính sao, anh chịu nổi không?"
"Được ạ." Lần này Phó Húc lại trả lời rất nhanh, như cái cách mà một người tin tưởng vào người mình yêu sẽ trả lời.
Chung Xương Minh trực tiếp văng tục, ông sầm mặt nặng nề ngã ra ghế: "Đáng lẽ tôi không nên chọn cậu ta!"
Phó Húc thấy thầy mình tức giận đến mức này, vươn tay đẩy chén trà xanh tới trước mặt Chung Xương Minh.
Chung Xương Minh không nhận: "Tất cả là lỗi của tôi, nếu không phải tôi chọn cậu ta diễn bộ phim này, hai đứa đã không từ diễn thành thật."
Phó Húc ăn nốt miếng tôm còn trong chén, hương vị chua cay xé lưỡi, vẫn không thể quen nổi, nhưng đã khá hơn trước nhiều, ít nhất là anh ăn xong vẫn có thể nói chuyện: "Thầy, chuyện này không liên quan đến thầy."
"Giữa em và em ấy, chưa từng có chuyện từ diễn thành thật." Phó Húc nhìn chằm chằm vào nồi lẩu nóng hổi, bởi vì nhiệt độ quá cao, phía nước dùng cay đã hoàn toàn xâm chiếm sang bên nước thường, cả hai đều đỏ quạch.
Phó Húc: "Bọn em yêu nhau không phải vì bộ phim này."
Chung Xương Minh không tin anh, cảm thấy anh từng có tiền án, lần này vẫn là chứng nào tật nấy thôi.
Mà nghĩ cũng thấy hợp lý, Bạch Trường An và Bạch Khởi Phong tuy là người thân, nhưng quan hệ cực kì mập mờ, mà Tạ Thời Dã còn đẹp như thế, vì diễn mà sinh tình rồi dây dưa với nhau là chuyện rất bình thường.
Thật ra ngay từ đầu ông đã có dự cảm rồi, những lo lắng đó không phải là vô căn cứ.
Thế nên ông mới không ngừng nhắc nhở Phó Húc, bảo anh cách xa Tạ Thời Dã ra một chút.
Phó Húc nhìn ra được là Chung Xương Minh không tin, sau khi bị Chung Xương Minh phát hiện, thái độ của anh vẫn luôn tương đối im lặng, lúc này lại mở miệng, kiên nhẫn giải thích.
"Dù không có bộ phim này, chỉ cần em và em ấy có cơ hội qua lại trong một khoảng thời gian, thì kết quả cuối cùng vẫn là về bên nhau thôi." Phó Húc trầm giọng nói.
Anh giương mắt lên, nhìn thấy Tạ Thời Dã, không biết đối phương trở lại từ lúc nào, chắc là đã nghe được không ít, lúc này y đang bứt rứt đứng ở ngoài cửa phòng, không dám đi vào.
Phó Húc cong mắt cười với Tạ Thời Dã: "Bọn em chưa từng vì diễn mà sinh tình."
"Mà là lâu ngày sinh tình."
Mặt Chung Xương Minh bị những lời này của anh kích thích cho thành màu cà tím, Tạ Thời Dã như thể tìm được dũng khí từ giọng nói của Phó Húc, cuối cùng cũng vươn tay gõ cửa phòng, rồi từng bước đi vào, đứng bên cạnh Phó Húc, nói với Chung Xương Minh: "Thầy, là em thích anh ấy trước, thầy đừng trách anh ấy."
Phó Húc vươn tay nắm lấy tay y, nhẹ nhàng kéo xuống.
Ánh mắt ấm áp mà cưng chiều, lại lộ ra chút ngăn cản mờ nhạt.
Tạ Thời Dã nhìn ra được, Phó Húc không muốn y phải đối mặt với những chất vấn của Chung Xương Minh.
Chung Xương Minh nhìn hai cái tay đang nắm chặt của bọn họ, thở ra một hơi thật dài: "Giờ tôi lại thành người xấu rồi."
Ông thật sự quá nhức đầu, một bữa lẩu này ăn không được bao nhiêu đã phải tan rã trong buồn bực.
Chung Xương Minh gọi người tới đón mình, thậm chí còn không muốn đi chung xe với hai người kia.
Phó Húc lộ vẻ lo lắng đưa Chung Xương Minh lên xe, thấy bước chân ông bất ổn, còn vươn tay muốn đỡ, lại bị Chung Xương Minh hất ra.
Dù biết Chung Xương Minh như vậy là vì bực bội nhất thời, Tạ Thời Dã vẫn không khỏi đau lòng.
Một ngày là thầy, cả đời là cha, giờ chắc chắn Phó Húc không hề thấy dễ chịu.
Phó Húc đưa mắt nhìn xe rời đi, quay lại đã thấy vẻ mặt Tạ Thời Dã buồn thiu, bèn đi tới kéo tay y: "Anh xin lỗi, bữa cơm này coi như không ăn được rồi."
Tạ Thời Dã nắm lấy tay Phó Húc, đầu tiên là vuốt ve lòng bàn tay, rồi như đứa trẻ nắm lấy những ngón tay của anh, dùng lòng bàn tay mình bao chặt lấy chúng.
Y nhìn xuống: "Anh có hối hận không?"
Phó Húc nghe vậy, hỏi ngược lại: "Em hối hận rồi?"
Tạ Thời Dã không hề nghĩ ngợi đã phản bác: "Sao có thể chứ! Em sẽ không bao giờ, em chỉ lo anh..." Giọng nói của y dần yếu đi dưới cái nhìn của Phó Húc.
Y phát hiện mình đã hỏi một câu hỏi thật ngu xuẩn, nên Phó Húc mới dùng hình thức hỏi ngược lại để trả lời y.
Y sẽ không hối hận, và Phó Húc cũng vậy.
Khóe miệng Tạ Thời Dã nhếch lên thành một nụ cười nho nhỏ: "Sao thầy Chung lại phát hiện được nhỉ, có phải do em lộ liễu quá không?"
Nói rồi y còn buồn phiền cau mày, cảm thấy mình cần phải kiềm chế hơn nữa, nếu không thì sao lại lộ nhanh như vậy được.
Lúc này tay của Tạ Thời Dã lại bị Phó Húc nhéo một cái, cái nhéo không nặng không nhẹ này cũng giống như ngôn từ, trực tiếp nhéo lên trái tim Tạ Thời Dã.
Phó Húc nói: "Là do anh không che giấu được."
"Dạ?" Tạ Thời Dã hoang mang.
"Anh thích em, anh không thể giấu nổi điều này." Phó Húc vươn tay kéo y vào lồng ngực, dùng tư thế mà dù người ngoài có nhìn thấy cũng sẽ chỉ cho là hai ông bạn tốt bá vai nhau, đẩy y đi về phía chỗ đỗ xe.
Phó Húc như thể đang thở dài: "Có lẽ anh điên thật rồi, lúc thấy em lo lắng cho anh như vậy, anh thật sự rất muốn hôn em."
Thứ bại lộ vào khoảnh khắc đó chính là sự mê say không thể nào giấu được của anh với Tạ Thời Dã.