Trộm Nhìn Ánh Sáng


Edit: Ry
Dương Dương và Trần Phong đứng cách đó không xa, lúng túng dịch ánh mắt ra chỗ khác.

Dương Dương ngậm điếu thuốc định châm lửa, thở dài thườn thượt: "Anh nói liệu có khi nào hai người họ quên còn có bọn mình ở đây không?"
Trần Phong cũng lấy thuốc lá ra, chìa tới bên điếu thuốc của Dương Dương: "Mượn bật lửa." Hai tên trai thẳng đầu sát bên đầu, bật lửa châm thuốc, Trần Phong hút một hơi: "Chắc là chưa quên đâu, nếu không thì đã cởi quần áo luôn rồi."
Nghĩ tới hình ảnh kia, Dương Dương không hiểu sao nổi da gà: "Mẹ ơi, trước đó bọn họ quay cảnh nóng với Văn tiểu thư em cũng không thấy ngại như thế."
Trần Phong nặng nề nói: "Vất vả cho Văn tiểu thư rồi."
"Em còn tưởng là bố trí nhiều như vậy, thầy Phó sẽ cầu hôn chứ." Dương Dương nói: "Hóa ra chỉ là đơn thuần mừng sinh nhật thôi à."
Trần Phong nghe thế, lập tức rùng mình: "Lại thêm một lần come out nữa chắc tôi chết quá."
Lần này mà come out thì có khi Phó Húc không cần ra nước ngoài, mà có bay khỏi Trái Đất thì fan của Tạ Thời Dã cũng sẽ đuổi theo để xé xác anh, báo mối thù bẻ cong thần tượng của họ mất.
Hai người bọn họ hút xong một điếu thì Tạ Thời Dã và Phó Húc cũng nắm tay đi tới.

Trên tóc siêu sao Tạ dính đầy cát, rối bời, có lẽ là vì được tình yêu tưới đẫm nên con ngươi sáng rực, sắc mặt hồng hào, còn có vẻ tuấn tú xốc xếch.
Phó Húc không ở đây lâu, lần này tới cũng là cố ý để tổ chức sinh nhật cho Tạ Thời Dã.

Trên đường đi Tạ Thời Dã cảm thấy thời gian trôi thật mau, lúc về đến nơi y thật sự lưu luyến không nỡ rời.
Họ không có nhiều cơ hội cùng nắm tay nhau đi bên nhau, Phó Húc và y, mười ngón đan thật chặt, theo một nghĩa nào đó thì cũng đã thực hiện phần nào điều ước của Tạ Thời Dã.
Khi chỉ còn cách trại một quãng, Phó Húc đứng lại, lấy ra một hộp trang sức nhỏ.

Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm cái hộp kia, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy không thể nào, lại không nhịn được mà chờ mong.
Y không nói gì, Phó Húc khẽ nói: "Quà sinh nhật."
Tạ Thời Dã chậm chạp dời ánh nhìn từ chiếc hộp lên mặt Phó Húc, thấy được vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, khuôn mặt hóa dịu dàng: "Là thứ em đang nghĩ sao?"
"Ừ." Phó Húc nhẹ nhàng nói: "Nhưng giờ chúng ta chưa thể hứa hẹn điều đó, chưa phải là lúc thích hợp."
Phó Húc nói tiếp: "Đây chỉ là thứ anh muốn tặng cho em."
Y mở cái hộp kia ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu bạc, thiết kế rất đơn giản, mặt trong của nhẫn khắc X·S·Y & F·X*.

Phó Húc lấy nhẫn ra, đeo lên ngón giữa của Tạ Thời Dã, vừa khít, như thể anh đã đo từ trước rồi.
*Viết tắt phiên âm tên của hai người, Tạ Thời Dã là Xiè Shí Yě, Phó Húc là Fù Xù
Tạ Thời Dã có những ngón tay thon dài rất đẹp, đã từng làm người đại diện cho rất nhiều sản phẩm, có đồng hồ cũng có nhẫn, nhưng chưa từng có một thứ gì lại khiến y cảm thấy phù hợp đến vậy.
Bởi vì ý nghĩa khác biệt, người tặng cũng khác, thế nên trọng lượng trong lòng cũng không giống nhau.
Tạ Thời Dã xòe tay ra, huơ huơ mấy cái, nhìn chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong đêm mờ tối: "Lúc này em nên nói là cảm ơn anh, hay là em bằng lòng?"
Phó Húc đặt một chiếc nhẫn khác vào tay Tạ Thời Dã, nói y đeo lên giúp anh.

Tạ Thời Dã cầm nhẫn, thầm nghĩ không biết nó là nhẫn ngón giữa hay là ngón áp út đây.

Nếu đeo sai thì chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao.
Trong lòng quay cuồng một đống suy nghĩ, nhưng y vẫn thử đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Phó Húc.
Không ngờ chiếc nhẫn này có thể đẩy được tới cuối, vừa vặn vô cùng, đây thật sự là một chiếc nhẫn dành cho ngón áp út.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Tạ Thời Dã, Phó Húc cúi xuống hôn lên mặt y: "Mặc dù tạm thời không thể để em công khai, nhưng trong lòng anh, anh đã quyết định em là của anh rồi, và anh cũng là của em."
Tạ Thời Dã suýt nữa đã chẳng ra sao mà rơi lệ, nhưng vẫn gắng gượng nhịn được, y buồn cười nói: "Phó tiên sinh, anh muốn gả cho em ở ngay trong sa mạc sao?"
Phó Húc phối hợp nói: "Vậy em có muốn anh không?"
Đây đáng lẽ không nên là một câu hỏi, mà phải là một câu khẳng định.

Phó Húc hẳn đã biết, y chưa từng ngừng muốn anh, đã khao khát rất nhiều năm rồi.
Y vươn tay ôm cổ Phó Húc, không hôn, chỉ đơn thuần ôm như vậy, tình tứ và thắm thiết, y nói em rất thích món quà này, em muốn đeo nó cả đời.
Đêm đó Phó Húc rời khỏi sa mạc, Tạ Thời Dã trở lại trại tiếp tục quay chương trình.

Dương Dương nói với y rằng hôm đó Phó Húc thấy được hot search, mặc dù thoạt nhìn không có phản ứng gì, nhưng gần như cả ngày âm u không nói một câu, trông có vẻ tâm trạng rất xấu.
Tạ Thời Dã lại giật mình vì độ ghen của Phó Húc, lại nghĩ đến khi đối phương ở trước mặt y, mặc dù luôn thẳng thắn giãi bày, nhưng không hề có biểu hiện gì quá rõ.
Thấy siêu sao Tạ chậm hiểu như vậy, Dương Dương không thể nhịn được nữa, ánh mắt ra hiệu về phía cái nhẫn của y: "Còn chưa đủ rõ ràng hả, ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để dùng nhẫn đánh dấu lên người anh kìa."
Tạ Thời Dã xoay cái nhẫn trên tay, cười như thể mèo trộm được cá: "Vậy thì vẫn là tôi kiếm được, quả nhiên nên để anh ấy ghen thêm vài lần."
Tuy nói như thế, nhưng tối đó Tạ Thời Dã đã bảo Cao Lương đi nói chuyện với bên tổ tiết mục, kì tiếp theo đừng cố ý biên tập nhiều cảnh mập mờ như vậy, y không muốn bị mang ra xào CP nữa.
Dù sao thì Tạ Thời Dã là người có địa vị, bên phía Chanh Tuyết cũng không có gì để nói.

Cô nhỏ kia còn bí mật tới nói xin lỗi với y, bảo rằng bên đoàn đội của mình làm hơi quá, mong y bỏ qua cho.
Tạ Thời Dã khéo đưa đẩy đáp lại mấy câu, lúc rời đi, ánh mắt Chanh Tuyết còn rơi trên cái nhẫn của y, hơi ngẩn ngơ.

Tạ Thời Dã cũng không kiêng kị, mấy ngày nay y luôn đeo nhẫn, mà sau này cũng sẽ không bao giờ tháo nó xuống.

Truyện Hệ Thống
Y có người yêu mà, chuyện này chẳng có gì để mà phải giấu diếm.
Tạ Thời Dã ở trong sa mạc quá lâu, quay hết show, trở lại thành phố rồi mới biết trong lúc mình không có tín hiệu bị ngăn cách với xã hội, thế giới bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Phó Húc đăng Weibo nói mình đã ly hôn từ hai năm trước, giọng điệu rất máy móc, không để lộ quá nhiều tình cảm riêng tư.
Về việc bài Weibo này dẫn tới rất nhiều gió tanh mưa máu và một đống tin đồn linh tinh, bên phía Phó Húc không có bất kì đáp lại nào.
Hot search nổ mất mấy ngày mới yên, Tạ Thời Dã thầm nghĩ thầy Phó luôn cho rằng mình flop, nhưng thật ra đâu có, vẫn siêu nổi tiếng đó thôi, nhìn xem thời gian tồn tại thực tế của hot search kìa, còn có không ít fan hâm mộ vẫn rất chờ mong tác phẩm mới « Xuất Thế » của Phó Húc, tiếc là sẽ không được chiếu trong nước.
Các chủ đề bàn luận cũng không chú ý tới đời sống tình cảm của diễn viên mấy, mà quan tâm tới tác phẩm hơn.

Cũng có người tiếc nuối năm đó Phó Húc ở đỉnh cao của sự nghiệp như vậy, giờ trở lại chỉ đóng được một bộ phim là hết, tài nguyên quá tầm thường.
Phía dưới lại có người phản bác, nói phim của Chung Xương Minh mà còn chê thì cái gì mới gọi là tốt.

Dư luận náo nhiệt suốt một tuần mới dần lắng xuống.
Bây giờ một sự kiện diễn ra thì nhiều lắm là sẽ hot được ở trên mạng chừng ba ngày, sau đó dân mạng sẽ bị dời sự chú ý, không kéo dài được quá lâu.
Vài ngày sau, acc clone của Tạ Thời Dã bị người ta đào ra, đám fan hâm mộ hằm hè xoa tay, chuẩn bị xông lên làm một vố lớn, nhưng cũng ít nhiều lo ngại, hi vọng acc clone của anh nhà mình không có gì quá buông thả.
Nào ngờ cái acc này được tạo từ chín năm trước, nội dung rất đơn thuần, hầu hết đều là theo đuổi thần tượng này kia, chia sẻ ảnh chụp, thỉnh thoảng like vài cái.
Nhưng vì dân mạng mỗi người đều là một Holmes thời hiện đại, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra Weibo của Tạ Thời Dã chủ yếu tập trung về một người, có rất nhiều nội dung liên quan đến Phó Húc.
Việc Tạ Thời Dã và Phó Húc học chung đại học, là đàn anh đàn em nhanh chóng được đưa ra ánh sáng, ngay cả ảnh bọn họ ôm nhau dưới sân khấu cũng bị tiện thể đào ra.
Còn có người học chung trường với họ nói từ hồi đại học Phó Húc và Tạ Thời Dã đã có quan hệ rất tốt, Tạ Thời Dã còn là fan của đàn anh Phó Húc.
Chỉ trong chốc lát, #Tạ Thời Dã hâm mộ đàn anh#, #Thần tượng của thần tượng# nhanh chóng leo lên hot search, mãi không có dấu hiệu tụt xuống, còn có người chụp màn hình lại ảnh bọn họ năm đó, rồi ghép với ảnh tạo hình mà đoàn làm phim « Xuất Thế » tung ra, nói chỉ cần chịu phấn đấu là có thể đóng phim với idol.
Ở thành phố C, trong nhà Tạ Thời Dã, Phó Húc có mật khẩu nhà của bạn trai nhỏ nên đã dọn vào được một thời gian.

Tạ Thời Dã vẫn còn bận chạy lịch trình ở bên ngoài, không tới sớm được như vậy.
Tạ Thời Dã không thích người xa lạ vào trong nhà mình, mỗi lần đều là trước khi về thì để Dương Dương tìm nhân viên quét dọn đáng tin cậy tới dọn qua một lượt.
Ban đầu Tạ Thời Dã định để Phó Húc đợi nhân viên vệ sinh xong rồi hẵng vào ở, Phó Húc lại nói không cần, anh tự dọn được.
Khi đến nhà Tạ Thời Dã, Phó Húc đơn giản dọn vệ sinh một lượt, rồi đi dạo quanh nhà y.

Trong nhà Tạ Thời Dã có một căn phòng bị khóa, Phó Húc không vào được, mỗi người đều có bí mật của mình, nếu đã không thể vào, anh cũng không nên hỏi.
Rồi bỗng có một ngày, Tạ Thời Dã đột nhiên trở lại, giống như báu vật rơi từ trên trời xuống, một niềm vui thật bất ngờ.
Khi đó Phó Húc mới từ một ngọn núi gần đó trở lại, vừa vào đã thấy trước cửa có một đôi giày thể thao, vali xiêu vẹo tựa vào tường, áo khoác treo ở một bên, mùa xuân sắp đến rồi, trời không còn quá lạnh nữa.
Một chai nước khoáng đã uống và mũ với khẩu trang, tất cả được đặt trên tủ giày.
Cuối cùng căn nhà này cũng đợi được người kia trở lại.

Bình thường Phó Húc thích cất đồ cho ngay ngắn, nhưng giờ phút này, bất kì thói quen nào cũng không sánh nổi sự kích động, anh nhanh chân chạy vào trong phòng ngủ, trông thấy chăn hơi phồng lên, trong đó là một vị mỹ nhân tóc dài đang làm ổ.
Tạ Thời Dã nhắm hai mắt, mệt mỏi thiếp đi, điện thoại nằm dưới mặt thảm, tay thò ra khỏi giường, có vẻ như là đang bấm điện thoại thì ngủ mất, cũng giống như đang chờ người.
Chắc là lén lút trở về, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, lại lỡ mất người, đợi lâu quá nên ngủ mất rồi mà người vẫn chưa về.
Trước khi ngủ khá là mất hứng, vẻ mặt lúc ngủ cũng có chút khó chịu, bờ môi hơi chu lên, như đang đợi người tới hôn.
Phó Húc ngồi bên giường, đang định nhét tay người yêu vào trong chăn, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa.

Anh là một người không thích lên mạng, nhưng vì người yêu thực sự quá nổi tiếng nên Phó Húc mới hình thành thói quen lên mạng mỗi ngày, luôn chú ý tới tin tức của Tạ Thời Dã.
Nhẫn của Tạ Thời Dã đương nhiên cũng đưa tới một hồi xôn xao dư luận, bởi vì trước đó Tạ Thời Dã rất ít khi đeo trang sức, nhưng rồi cái tin này nhanh chóng bị lí do là quảng bá đè xuống, đám fan thật sự rất biết an ủi bản thân, nhưng cũng có một bộ phận nói là y cũng đã ba mươi rồi, là lúc nên yêu đương.
Cũng không biết là ai, dáng dấp thế nào, nhân phẩm có tốt không.
Phó Húc cúi đầu hôn lên ngón giữa của Tạ Thời Dã, nhẹ nhàng cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui