Trong văn phòng.
Thầy hiệu trưởng cùng Hách Bội Bội đọc qua nội dung tin nhắn trên điện thoại của Phương Bác, ông tức giận lắc đầu: “Các em thế này còn ra thể thống gì nữa!”
Hách Bội Bội nhìn về phía Hách An, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần: “Cam Niệm trên mạng này rốt cuộc là người nào?”
Giờ phút này Hách An vẫn còn vịt chết cứng mỏ: “Cô giáo, người này thật sự không phải là em, Tả Tuyết nói linh tinh, rõ ràng bọn họ hợp tác với nhau để vu oan hãm hại em!!!”
Cam Niệm: “Cô giáo, em có thể thề người này không phải là em. Từ thứ hai đến thứ sáu, em đều để điện thoại thông minh ở nhà, cô có thể gọi điện hỏi mẹ em, mẹ em sẽ làm chứng cho em.”
Phương Bác mở miệng: “Cô giáo, em có một cách. Tuy rằng Hách An đã xoá bạn bè với em, nhưng giờ
em chỉ cần thêm bạn lại một lần nữa là được. Mọi người hãy nhìn QQ của
Hách An có hiện lên lời mời kết bạn hay không.”
“Hách An, nếu em muốn chứng minh mình vô tội thì chỉ cần lấy điện thoại ra là được.”
Trong lòng Hách An khẽ run lên, nhưng trước mắt bao nhiêu người, nếu cô không lấy điện thoại ra thì chứng tỏ cô có tật giật mình.
Cuối cùng Hách An đành phải móc di động ra rồi mở app QQ.
Phương Bác gửi lời mời kết bạn, Cam Niệm nhanh tay lấy điện thoại của Hách An, cô ấn vào mục thông báo.
Số 1 đỏ chót hiện lên ở biểu tượng bạn bè đã chứng minh được tất cả.
Hách An ngàn tính vạn tính lại quên mất còn có thể thêm lại bạn bè.
Hơn nữa khi ấn vào nút đồng ý kết bạn thì có thể xem được nhật ký hoạt động trước đây… bằng chứng như núi không thể chối cãi.
Sắc mặt thầy hiệu trưởng cùng cô chủ nhiệm đều sa sầm lại, trong lúc nhất thời cả văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngay sau đó chính là tiếng khóc nức nở của Hách An, hốc mắt cô đỏ ửng, nghẹn ngào mở miệng: “Em xin lỗi, em không nên làm chuyện như vậy…”
Lời này của Hách An khác hoàn toàn khi gân cổ lên cãi ở mấy phút đồng hồ trước, đúng là trở thành trò cười cho mọi người.
Trong mắt thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm thì Hách An luôn là một học sinh
ngoan ngoãn hiếu học, bây giờ học sinh ngoan của mình làm ra loại chuyện như vậy, quả thực khiến bọn họ rất thất vọng và buồn lòng.
Thầy hiệu trưởng trách móc: “Học không chịu học, cả ngày chỉ biết gây chuyện. Hách An, thầy không ngờ em lại có thể làm mấy chuyện hãm hại bạn học như vậy, em đã lên lớp mười
một rồi, em cho rằng mình vẫn còn là trẻ con sao?!”
“Thầy hiệu trưởng, là tại em nhất thời hồ đồ, em chỉ định đùa chút thôi…”
“Chỉ đùa?!! Em lấy danh dự của bạn học ra để vui đùa?! Vậy đây chính là một
trò đùa dai rồi đó! Còn Phương Bác, hôm nay em vừa gây nháo loạn gì ở
khối mười một hả?!”
Cam Niệm nói giúp Phương Bác: “Thầy, chuyện này Phương Bác cũng là người bị hại. Trước đó anh ấy đến tìm em, em còn hiểu lầm anh ấy.”
Phương Bác cúi đầu xin lỗi: “Thầy hiệu trưởng, lần sau em sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”
Hách Bội Bội nói với thầy hiệu trưởng: “Chuyện này hãy giao cho tôi xử lý.”
Thầy hiệu trưởng gật đầu rồi rời đi trước. Hách Bội Bội cho Cam Niệm, Phương Bác và Tả Tuyết về lớp, còn cô sẽ đơn độc nói chuyện với Hách An.
Mọi người đã đi hết, Hách Bội Bội đưa khăn giấy đến trước mặt Hách An: “Em lau nước mắt đi, đừng có khóc.”
“Em có thể nói cho cô biết tại sao lại muốn nhằm vào Cam Niệm không?”
Hách An cắn môi, cô không dám nói nguyên nhân vì Hứa Hoài Thâm, cô cũng biết nếu mình nói Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm có gian tình thì cô chủ nhiệm
cũng sẽ không tin, làm không tốt còn khiến cô chủ nhiệm càng chán ghét
cô.
Hách Bội Bội buông tiếng thở dài: “Thật ra nữ sinh mâu thuẫn với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng em làm
loại chuyện này thì tâm địa em quá mức mưu mô xảo quyệt. Em là hạt giống tốt trong tương lai, nhưng nếu em đặt tâm tư vào việc tính kế người
khác thì sau này nhất định em sẽ hối hận.”
“Em đã biết rồi cô giáo…”
“Cô hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy, nếu em còn tiếp tục thì cô sẽ mời phụ huynh đến làm việc.”
***
Cam Niệm trở lại lớp đã thấy Hứa Hoài Thâm đứng ở cửa chờ mình.
Cô bước nhanh về phía cửa, Hứa Hoài Thâm nhanh chóng hỏi: “Chuyện giải quyết thế nào rồi?”
“Bị mắng cho một trận thê thảm.” Cam Niệm cười cười.
“Đều tại cậu ta gieo gió gặt bão.”
“Đúng vậy! Không nói nữa, tớ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
….
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu qua ô cửa kính rồi ở lại bên trong lớp học.
Đến tận lúc gần vào giờ học, Hách An mới đến lớp.
Hách An vừa ngồi xuống, mấy nữ sinh bên cạnh nhìn thấy cô thì lập tức yên lặng, bọn họ dịch sang một bên để bảo trì khoảng cách.
Hách An thoáng liếc mắt nhìn qua những người đã từng thân thiện chào hỏi
mình, trải qua chuyện hôm qua bọn họ đều bắt đầu xa cách, đã thế còn âm
thầm bàn luận sau lưng cô.
“Cậu nói xem sao Hách An lại bẩn tính như vậy? Nhìn vẻ ngoài thì dịu dàng thanh cao, hoá ra còn biết tán tỉnh Phương Bác.”
“Đúng vậy, thế mà cậu ta còn mắng Cam Niệm thế này thế nọ, tớ thấy cậu ta đúng là ghê tởm!”
“Sau này cách xa cậu ta ra, đỡ bị tính kế sau lưng. Ai biết được cậu ta có nhớ thương bạn trai của người khác hay không.”
Hách An là một người cao ngạo, một lát sau cô đã không thể chịu đựng được nữa:
“Mấy người nói đủ chưa?!” Cô quay sang quát bọn họ.
Một người trong số đó nhìn Hách An rồi nhếch miệng cười: “Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cậu? Đồ thần kinh!”
“Cậu….”
Các nữ sinh lần lượt đứng dậy bỏ đi.
Hách An nắm chặt quai đeo của cặp sách, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mấy
người kia. Sau buổi học tối ngày hôm qua, mọi người dường như bắt đầu cô lập cô, ghét bỏ cô.
Một lát sau Hách An đi lấy nước, lúc đến phòng để nước cô liền thấy Cam Niệm đi ra từ toilet.
Cam Niệm cong môi cười, bày ra dáng vẻ của người chiến thắng. Lúc đi qua
Hách An, đầu cô hơi nghiêng lại gần rồi buông lời cảm thán:
“Người nào đó thích giở mấy thủ đoạn vụng về, cứ tưởng rằng có thể che giấu
hoàn mỹ, kỳ thật chỉ là vai hề nhảy nhót trong mắt người khác.”
“Cam Niệm—”
“Đừng gọi tên tôi, tôi không dám có bất cứ liên quan gì với cậu.”
“Đòn cảnh cáo này là kết cục khi cậu dám chọc đến tôi! Nếu còn lần tiếp theo, tôi sẽ cho cậu bị thảm hơn lúc này.”
Cam Niệm cố ý không nói thẳng chuyện này cho cô chủ nhiệm, bởi cô biết cô
giáo sẽ bận tâm đến việc Hách An là nữ sinh da mặt mỏng, cho dù có cảnh
cáo thì cũng chỉ là gặp riêng. Vì vậy cô và Phương Bác mới cùng nhau
diễn một vở kịch trước mặt mọi người, để cho càng nhiều người biết rõ
chân tướng sự việc.
Trải qua chuyện lần
này lại có thêm nhiều người không thích Hách An. Mà thật ra với tính
cách “trà xanh” của Hách An đã làm cho rất nhiều nữ sinh không thích,
hiện tại chỉ đơn giản là cạch mặt nhau mà thôi.
Cam Niệm xoay người trở về lớp, lúc này Hứa Hoài Thâm cũng đã tới.
Cô ngồi vào vị trí rồi quay xuống nhỏ giọng nũng nịu:
“Hứa Hoài Thâm, sắp phải thi giữa học kỳ II rồi, thi xong cậu có định đi đâu chơi để thả lỏng không?” Cô lại bổ sung thêm một câu, “Là đi hẹn hò?”
Hứa Hoài Thâm nhướn mày hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
“Trung tâm thành phố mới mở một quán cà phê mèo, chúng ta có thể đến đó chơi
với mèo rồi uống trà hoặc cà phê, cậu thấy có được không?”
Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu dùng bút chỉ chỉ vào bàn học của cô rồi mỉm cười nói: “Tập trung thi cho tốt rồi lại nói tiếp.”
Cam Niệm gãi gãi chóp mũi, cô cười he he đáp: “Được~~~”
***
Mấy ngày sau bắt đầu diễn ra kỳ thi giữa học kỳ. Đối với kỳ thi lần này,
Cam Niệm tự thấy bản thân mình đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng đến khi
kiểm tra xong môn vật lý, cô không khỏi ủ rũ cúi thấp đầu.
“Cam Niệm—”
Một giọng nam trầm thấp kéo Cam Niệm ra khỏi trạng thái u sầu, cô ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Hoài Thâm.
“A… Hứa Hoài Thâm sao cậu lại ở đây?”
Hứa Hoài Thâm dựa người lên lan can, áo đồng phục màu trắng sạch sẽ chỉnh
tề, tay cậu đút túi quần, lúc Cam Niệm ra khỏi cửa thì cậu đã thấy cô.
Hứa Hoài Thâm giải thích đơn giản: “Tôi làm xong tương đối sớm nên xuống dưới tìm cậu.” Phòng thi của Hứa Hoài Thâm ở trên tầng.
Cam Niệm tủi thân rưng rưng đôi mắt nhìn cậu: “Tớ cảm thấy lần này tớ thi trượt rồi.”
“Sao lại thế?” Hai người vừa nói vừa đi về phía lớp học.
“Tớ làm quá chậm chạp, mấy bài sau tớ làm vội làm vàng nên không chắc chắn
có đúng hay không. Haizzzz, hãy dành tặng một bài “Lạnh Lẽo” cho tiểu
Cam Niệm đáng thương đi.”
Hứa Hoài Thâm cười, “Không sao đâu, chờ kết quả rồi lại nói. Nói không chừng những môn khác cậu làm rất tốt thì sao.”
Cam Niệm gật đầu, cô cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, “Giờ tớ về ký túc xá thu dọn đồ để chuẩn bị về nhà.”
“….Ừm.” Trong lòng Hứa Hoài Thâm có chút không muốn xa Cam Niệm, nhưng cậu cũng không nói khỏi miệng.
Nhìn thấy biểu cảm mất mát trên mặt Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm đắc ý nói: “Sao vậy, người nào đó không nỡ xa tớ sao?”
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, chọc cho Cam Niệm cười đến càng khoe khoang, “Không nỡ thì không nỡ, đừng không dám thừa nhận. Cậu yên tâm đi, ngày mai nếu có thể ra ngoài chơi thì tớ sẽ hẹn cậu.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hoài Thâm đã sớm thức dậy, cậu ngây người ngồi
dựa lưng vào đầu giường trong chốc lát. Gạo Nếp bị cậu đánh thức liền bò đến trước ngực cậu, sau đó kêu ư ư làm nũng.
Hứa Hoài Thâm xoa đầu nó rồi ôm lấy nó để chơi đùa.
“Reng—”
Di động đầu giường phát ra âm thanh.
Hứa Hoài Thâm cầm lên thì thấy tên Cam Niệm hiện ở trên.
Cậu ấn nhận cuộc gọi, “Alo, sao cậu dậy sớm vậy?”
Đầu bên kia, Cam Niệm buồn bực không vui hỏi: “Hứa Hoài Thâm, tớ đánh thức cậu à?”
“Không có, cậu làm sao vậy?” Hứa Hoài Thâm nghe ra giọng Cam Niệm không thích hợp.
Lúc này Cam Niệm đang cuộn người trong ổ chăn, cô trở mình, mãi mới mở miệng nói: “Cả tối hôm qua tớ điên rồi mới ngồi tìm đáp án của môn vật lý, tớ phát
hiện ra mình làm sai rất nhiều, chắc là điểm vật lý không đạt tiêu chuẩn rồi. Ngay cả hoá học với sinh học, tớ cũng làm không tốt. Cậu nói xem
có phải tớ không có thiên phú về học tập hay không?”
Tối hôm qua Cam Niệm thấy bạn cùng phòng ngồi đối chiếu đáp án, từ trước
đến nay mỗi khi thi xong cô không bao giờ đối chiếu lại, nhưng lần này
trong lòng cảm thấy không yên tâm nên mới không nhịn được mà đối chiếu.
Không đối chiếu đáp án còn tốt, đối chiếu xong thì trong lòng càng khó chịu.
“Sao cậu lại nghĩ thế? Đây chỉ là một kỳ thi mà thôi, với lại đề vật lý lần
này tương đối khó, có rất nhiều dạng bài tập mới. Cuối tuần gặp nhau thì tôi sẽ giảng cho cậu được không?”
Cam Niệm cảm động, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng vì chính mình không biết cố gắng: “Cảm ơn cậu, tớ đúng là ngu ngốc mà, haizzz.”
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Hứa Hoài Thâm có rất nhiều người ở trước mặt cậu
oán giận thành tích của chính bản thân mình và hâm mộ thành tích của
cậu. Cậu đều thờ ơ vì cảm thấy học tập là chuyện của bản thân mình, cậu
an ủi vài câu có thể khiến người khác thi tốt hơn được sao? Nhưng thấy
Cam Niệm thi khổ sở như thế thì cậu cũng thấy đau lòng, giống như chính
bản thân mình thi trượt.
An ủi Cam Niệm một lúc lâu, Hứa Hoài Thâm mới nhớ ra một chuyện: “Không phải lần trước cậu nói sau khi thi giữa học kỳ II thì muốn đến quán cà phê mèo sao?”
“A? Cậu vẫn còn nhớ rõ vậy à?!”
“Ừm, chúng ta cùng đi nhé? Tôi cũng muốn ra ngoài thả lỏng một chút.”
Cam Niệm suy nghĩ rồi đồng ý. Tâm tình đang không tốt thì không nên ngồi buồn ở nhà, cứ đi ra ngoài chơi cho thoải mái.
***
Bởi vì đã kiểm tra xong, cho nên Cam Niệm nói muốn ra ngoài chơi với bạn, Cam Thanh cũng không ý kiến gì.
Cho nên hai người hẹn nhau ở trước cửa quán cà phê mèo ở trung tâm thành phố vào hai giờ chiều.
Do trên đường bị kẹt xe, Cam Niệm đến muộn mười phút, lúc đến nơi Hứa Hoài Thâm đã ở đấy.
Cậu mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi kẻ ca rô màu
xanh, chiếc quần bò đen càng khiến đôi chân cậu trông dài miên man.
Cam Niệm nhẹ nhàng tiến lại gần Hứa Hoài Thâm từ phía sau, cô vỗ vai cậu: “Hihi~~”
Hứa Hoài Thâm quay đầu liền thấy dáng vẻ nghịch ngợm nháy mắt của Cam Niệm, cậu cong khoé môi và nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người đi vào trong quán thì phát hiện ra bên trong trang trí rất ấm áp, vách tường được sơn thuần một màu trắng, nền nhà được lát gạch màu nâu
đất, ánh đèn dìu dịu chiếu xuống cả căn phòng, xung quanh đủ loại giống
mèo, có con đang lười biếng nằm trên nhà cây dành cho mèo, có con thì
lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nơi này đúng là thiên đường của loài mèo.
Đôi mắt Cam Niệm phát sáng như đèn pha ô tô, cô lôi kéo tay Hứa Hoài Thâm và kích động nói: “Woa!!! Cậu nhìn con mèo màu nâu kia đi, trông vừa mập vừa đáng yêu…”
Hứa Hoài Thâm xoa đầu cô: “Gọi nước trước đã.”
“Được được.”
Cam Niệm gọi một ly Cappuccino, Hứa Hoài Thâm bảo cô đi rửa tay, còn cậu ở lại gọi đồ.
Cam Niệm được nhân viên dẫn đường đến WC, cô rửa sạch tay rồi xỏ giày đi
vào khu vực dành cho mèo. Cam Niệm tìm đến chỗ có nhiều mèo nhất và ngồi xuống.
Có một con mèo nhỏ màu trắng cực
kỳ dính người, nó vừa nhìn thấy cô là đã dụi dụi đầu vào cô. Cam Niệm
cúi người vuốt ve mèo trắng, tâm lập tức hoà tan.
Tâm trạng buồn phiền vì thi không được tốt nhanh chóng bị ném lên chín tầng mây ở ngay thời khắc Cam Niệm nhìn thấy mèo.
Hứa Hoài Thâm tới gần, cậu ngồi xuống bên cạnh cô.
Cam Niệm liền nói: “Cậu nhìn nó này, đáng yêu chết đi được!”
Hứa Hoài Thâm sờ sờ thân hình xù lông của mèo trắng, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.
Cậu nhìn Cam Niệm vui vẻ chơi với mèo, ánh nắng chiều dừng lại trên khuôn
mặt thanh tú của cô, tóc đen như thác nước xoã tung ở sau vai, hình ảnh
tươi đẹp này khiến cậu có cảm giác năm tháng trôi qua thật bình yên.
Cam Niệm phát hiện ra Hứa Hoài Thâm mãi không lên tiếng, cô ngẩng đầu lên liền thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình.
Cam Niệm giảo hoạt nói: “Cậu nhìn tớ làm gì vậy? Chẳng lẽ không thấy mấy bé mèo này đẹp mắt hơn tớ sao?”
Cam Niệm vừa nói dứt lời, mặt Hứa Hoài Thâm lập tức tiến lại gần, cậu thơm một cái lên má Cam Niệm như chuồn chuồn lướt nước.
“Cậu càng đẹp mắt hơn.” Giọng nói trầm thấp của Hứa Hoài Thâm giống như tiếng đàn Vi-ô-lông-xen du dương.
Cam Niệm sờ hai má đã nóng lên của mình, cô nhỏ giọng nói ra mấy chữ: “Cậu sao lại… đột nhiên thơm tớ?”
Thấy Cam Niệm xấu hổ, Hứa Hoài Thâm không nhịn được mà nở nụ cười. Lúc này người phục vụ bưng đồ uống đến: “Cappuccino và cà phê latte cùng bánh kem phô mai của quý khách đây ạ.”
Cam Niệm nhìn bánh kem, cô tò mò hỏi: “Cậu thích ăn bánh kem à?”
Hứa Hoài Thâm đẩy bánh kem đến trước mặt Cam Niệm: “Gọi cho cậu.”
“……” Làm cô còn tưởng cậu muốn ăn bánh kem.
Cam Niệm cười cười, cô vén mái tóc ra sau tai rồi lấy thìa xúc một miếng bánh đưa lên miệng: “Ăn rất ngon!” Ngọt mà không ngấy, cho vào miệng là tan.
Cam Niệm cầm lấy một cái thìa khác đưa cho cậu, “Cậu nếm thử một miếng không?”
Hứa Hoài Thâm cầm lấy thìa, cậu cũng xúc một miếng nhỏ, “Cũng không tệ lắm, cậu ăn nhiều một chút.”
“Hôm nay ăn như này đúng là tội ác, lượng đường quá nhiều.” Cô le lưỡi nghịch ngợm nói.
Hứa Hoài Thâm liếc mắt nhìn dáng người Cam Niệm, “Gầy như vậy mà còn không chịu ăn nhiều vào?” Cô cao một mét sáu ba nhưng cân nặng khoảng 45kg, tay chân thon gọn nhỏ nhắn, vòng eo không hề có thịt thừa.
“Tớ gầy chỗ nào chứ.”
Thân hình thon thả trong mắt nữ sinh chính là thân hình như da bọc xương
trong mắt nam sinh, cho nên bàn luận vấn đề này với bọn họ thì đúng là
không có tiếng nói chung.
Hứa Hoài Thâm tự nhiên gác tay ra sau lưng ghế của Cam Niệm, cậu nói: “Ở trong mắt tôi thì cậu phải béo hơn tý nữa.”
Cam Niệm bĩu môi không thèm để ý đến cậu, cô tiếp tục uống cappuccino và
chơi với mèo. Chơi chán rồi Cam Niệm mới lấy bài tập ra nói với Hứa Hoài Thâm: “Cậu có thể giảng cho tớ mấy bài tập không?”
Hứa Hoài Thâm trố mắt ra một lúc, không nghĩ tới cô đến đây là vì học tập.
Cậu “ừ” một tiếng rồi nhận lấy bài tập, chậm rãi nhìn.
Cam Niệm tiến lại gần Hứa Hoài Thâm, cô ghé người lên mặt bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu.
Da Hứa Hoài Thâm rất trắng, nhưng không hề khiến người ta có cảm giác ốm
yếu. Chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ, lông mi cong dài cùng đôi
mắt đen sâu thẳm như màn đêm. Ngũ quan tinh xảo của cậu khiến cô cảm
thấy cậu còn đẹp trai hơn cả minh tinh trên TV.
Ánh mắt của Cam Niệm làm Hứa Hoài Thâm bắt đầu phân tâm, cậu không thể tập
trung toàn bộ tinh lực để xem bài tập. Hứa Hoài Thâm nhìn thoáng qua Cam Niệm, khi đối diện với ánh mắt cô thì cậu liền nói:
“Cậu có thể ngồi thẳng người lên không?”
“Có sao đâu, tớ đang thưởng thức vẻ đẹp trai của cậu.”
Cô vươn ngón tay đụng vào khuôn mặt cậu, miệng khẽ lẩm bẩm: “Hứa Hoài Thâm, cậu thật là đẹp trai…”
Hứa Hoài Thâm bắt lấy ngón tay Cam Niệm, sau đó nắm lấy tay cô, “Đã vậy tôi không giảng bài cho cậu nữa.”
“Được rồi, tớ sẽ ngoan ngoãn.”
Thấy Hứa Hoài Thâm chậm chạp không buông tay, trong lòng Cam Niệm tràn ngập ngọt ngào, cô vui vẻ để yên cho cậu nắm.
“Bài này cậu giải sai rồi, phải là…” Hứa Hoài Thâm đẩy bài tập đến trước mặt Cam Niệm rồi bắt đầu giảng giải.
Cam Niệm vừa nghe vừa gật đầu, dáng vẻ như là [Cậu nói rất đúng].
Hứa Hoài Thâm thấy Cam Niệm vẫn còn ngây ngốc thì lập tức nhéo má cô một cái: “Cậu có hiểu không mà gật đầu liên tục như thế?”
“Vừa nãy cậu nói gì vậy, có thể giảng lại cho tớ một lần nữa không…” Cam Niệm sờ sờ đầu.
“……” Hứa Hoài Thâm.
“Cậu làm ơn nghiêm túc lắng nghe được không?”
Cam Niệm lẩm bẩm: “Vừa rồi tớ chỉ nhìn cậu có một lúc, sau đó liền mất hồn.”
Cô thật sự không có cách nào khác, ai bảo người bên cạnh cô quá đẹp trai, đúng là “Sắc đẹp” hại nước hại dân.
Hứa Hoài Thâm bất đắc dĩ gõ bút lên đầu Cam niệm, “Tôi giảng lại một lần nữa, cậu nhớ phải nghiêm túc đấy.”
“Tớ bảo đảm!”
***
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiều dần dần chuyển thành màu cam của
hoàng hôn, Cam Niệm nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ năm giờ chiều.
“Hứa Hoài Thâm, cám ơn cậu, hôm nay tớ thấy mình đã học được rất nhiều thứ.” Cô nhấp một ngụm cappuccino rồi bắt đầu cất sách vở.
“Bây giờ đi đâu?”
“Tớ chuẩn bị về nhà, tối nay bố mẹ chuẩn bị cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon, tớ phải về nhà ăn cơm.”
“…….”
Cam Niệm chọc chọc cánh tay Hứa Hoài Thâm: “Sao vậy, cậu không nỡ xa tớ?”
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt sang chỗ khác, cậu không trả lời.
“Thôi nào, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
Hứa Hoài Thâm thoả hiệp, cậu gật đầu nói: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần, tớ tự ngồi xe bus về là được rồi, cậu cũng nhanh về đi.”
Ra khỏi quán cà phê, Hứa Hoài Thâm khăng khăng muốn đưa Cam Niệm đến trạm xe, Cam Niệm cũng chỉ có thể đồng ý.
Đi qua con phố thưa thớt dân cư, Cam Niệm xoay người đối mặt với Hứa Hoài Thâm.
“Hứa Hoài Thâm, cảm ơn cậu chiều nay đã mất nhiều thời gian dạy tớ như vậy. Tớ phải thưởng cho cậu mới được.”
Hứa Hoài Thâm đút tay trong túi, cậu nhướn mày nhìn cô, biểu tình vừa thảnh thơi lại mang theo tò mò.
Cam Niệm nói: “Cậu nhắm mắt lại đi.”
Lại còn phải lén lút thưởng.
Hứa Hoài Thâm dường như đã đoán được cô muốn làm cái gì, thế nhưng cậu vẫn nghe lời làm theo.
Cam Niệm cong môi cười, cô nhón chân lên định hôn lên gương mặt cậu thì lại phát hiện ra… bản thân mình không đủ chiều cao!
Sao cậu ấy lại có thể cao như vậy chứ!
Cam Niệm thử rất nhiều lần, nhưng lại chỉ có thể chạm đến cằm Hứa Hoài Thâm.
Cô khóc không ra nước mắt, vừa xấu hổ vừa muốn cậu mở mắt ra thì đã thấy
Hứa Hoài Thâm chủ động mở mắt, cậu ôm lấy eo cô rồi nở nụ cười trầm
thấp:
“Sao cậu lại ngốc như vậy, hả?”
Cam Niệm đỏ bừng mặt, cô đang định phản bác thì Hứa Hoài Thâm đã cúi đầu, đem đôi môi lành lạnh của mình dán lên môi cô.
Cậu lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Khoảnh khắc này trời đất như quay cuồng, tim Cam Niệm đập thình thịch, chóp
mũi quẩn quanh mùi hương bạc hà trên cơ thể cậu cùng hương vị cà phê còn sót lại.
Một tay Hứa Hoài Thâm đặt lên eo Cam Niệm, một nay khác giữ lấy cằm của cô để cô không bị ngã về phía sau.
Trong hồi ức của Cam Niệm thì nụ hôn đầu tiên là vào ba tuần trước.
Hai nụ hôn cách nhau hai mươi mốt ngày.
Cảm giác làm toàn thân tê dại, mặt đỏ tim đập lại một lần nữa xuất hiện.
Sau khi kết thúc nụ hôn, cái miệng nhỏ của Cam Niệm liền thở hổn hển, dáng vẻ như cần phải cấp cứu.
Hứa Hoài Thâm không nhịn được cười: “Cậu như này làm người khác tưởng rằng tôi làm gì cậu đó.”
Cam Niệm trừng Hứa Hoài Thâm: “Chưa được tớ đồng ý đã hôn tớ.”
“Không phải người nào đó đang muốn hôn sao?” Cậu xoa đầu cô, “Chẳng qua chiều cao lại không cho phép mà thôi.”
Cam Niệm: “……”
Chính mình muốn hôn lại còn đổ hết lên đầu cô, đúng là không biết xấu hổ!
***
Hứa Hoài Thâm về đến nhà, Hồng Hân đã chuẩn bị xong cơm tối, không ngờ rằng cả Hứa Chấn cũng ở nhà.
“Hoài Thâm, con đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.” Hồng Hân kêu một tiếng.
Hứa Hoài Thâm nhìn hai người, cậu yên lặng đi rửa tay rồi đến phòng ăn.
Ba người ngồi xuống, Hứa Hoài Thâm ngồi đối diện với bọn họ, cậu không nói gì, chỉ cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Một nhà ba người bọn họ không cãi nhau đã may lắm rồi, bây giờ có thể cùng
nhau ngồi ăn cơm thì đúng là rất hiếm hoi. Hứa Hoài Thâm ăn cơm, nhưng
trong lòng lại cảm thấy bố mẹ có điểm khác lạ, hình như đang có chuyện
muốn nói với cậu.
Quả nhiên Hứa Chấn mãi không động đũa, cuối cùng cũng mở miệng nói:
“Thoài Thâm, bố cùng mẹ con đã thương lượng sẽ để con học mười hai ở trường trung học Cần Lực.”
Hứa Hoài Thâm giương mắt nhìn bố: “?!”
Hứa Chấn giải thích: “Bố mới mua một căn hộ, con lên mười hai thì nhà chúng ta sẽ dọn qua đó, thủ tục chuyển trường đều đã làm xong cho con.”
Sắc mặt Hứa Hoài Thâm lạnh xuống: “Con không đi.”
Hứa Chấn nhíu mày: “Con không biết trung học Cần Lực tốt như thế nào sao, đấy là trường trung
học trọng điểm của tỉnh, lấy trình độ của con chưa chắc đã đứng đầu ở
nơi đó! Trung học của thành phố T không đủ tốt, con đến Cần Lực học thì
thành tích nhất định còn vươn xa hơn!”
Trung học Cần Lực ở thành phố S, là một trong bốn trường trọng điểm của tỉnh. Học sinh học ở Cần Lực có xác suất đỗ Đề án 985(*) hay Dự án 211 (*) cao hơn nhiều so với những trường học khác.
Hứa Hoài Thâm buông đũa, “Hai người đã thương lượng với con chuyện này chưa? Đã hỏi qua ý kiến con
chưa? Nói chuyển trường liền chuyển trường, hai người coi con là con rô
bốt chỉ biết học thôi sao?!”
Từ nhỏ đến lớn cậu đều phải nghe theo sự xắp xếp của bố mẹ, không hề được làm theo ý muốn của chính mình.
Thậm chí cậu còn không có quyền lợi được hỏi ý kiến.
“Con vừa nói cái gì? Hoài Thâm, mẹ và bố đều chỉ muốn tốt cho con. Chẳng lẽ
con không muốn học ở nơi tốt hơn, điều kiện tốt hơn, giáo viên cũng giỏi hơn sao?!”
“Không cần, con học ở đây vẫn rất tốt, chẳng lẽ bố mẹ cảm thấy với thành tích của con sẽ không thi đỗ đề án 985 sao?”
Hứa Chấn tức giận lắc đầu, “Con nhìn lại bản thân mình đi, cảm thấy mình giỏi rồi sao?! Con nên nhớ bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn. Tóm
lại chuyện này không thể thương lượng, con không đi thì bố sẽ trói con
đi!”
Hứa Hoài Thâm tức đến bật cười: “Các người luôn miệng nói muốn tốt cho con chính là muốn con liều mạng đọc
sách, kiểm tra đạt thành tích tốt. Ngoài việc cho ăn cho mặc, cho con đi học thì mấy người đã cho con được cái gì?!”
“Đồ mất dậy, không có chúng ta thì làm sao có con! Chỉ cần cần dựa vào việc chúng ta đẻ ra con thì chúng ta có quyền quyết định! Bố nói cho Hứa
Hoài Thâm con biết, đừng có mà chống đối, ngoan ngoãn chuyển trường cho
bố!”
—ooOoo—
Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án
được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân
Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985
đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời
điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.Dự án 211 (211工程/ Project 211) là dự án được Quốc Vụ Viện Trung Quốc (tức chính phủ trung ương) chính thức phê chuẩn vào tháng 11 năm 1995 để thành lập khoảng
100 cơ sở các trường đại học cao cấp cùng các khoa nghiên cứu nhằm hướng tới thế kỉ 21, ứng phó với cách mạng kĩ thuật của thế giới mới. 116
trường đại học thuộc dự án này đều là đại học trọng điểm và có chất
lượng cực tốt tại Trung Quốc.