Trộm Tâm

Hứa Hoài Thâm mới nhìn thoáng qua bài thi thì Hách Bội Bội đẩy cửa tiến vào.

“Đã để các em đợi lâu rồi.”

Cam Niệm đành phải cất bài thi để tý nữa hỏi lại. Cũng vì Hứa Hoài Thâm lựa chọn ngồi bên cạnh cô nên tâm tình của cô lại tốt lên.

Đầu tiên Hách Bội Bội tỏ ý cảm ơn mọi người đã nguyện ý giúp cô quản lý lớp, sau đó cô bắt đầu giao nhiệm vụ cụ thể cho từng người.

Cam Niệm chủ yếu phụ trách việc điểm danh hàng ngày và giúp đỡ Hứa Hoài Thâm trong các hoạt động lớn nhỏ.

“Gần đây cô nghe thầy Nhậm phản ánh giờ tự học buổi tối của lớp chúng ta khá là mất trật tự. Cô tính toán bắt đầu từ tối mai, mỗi một bạn trong ban cán sự sẽ thay phiên nhau đến trực lớp, các em vẫn làm bài tập như bình thường, chỉ cần lớp duy trì trật tự là được, ai cố ý làm sai thì báo tên người đó cho cô.”

Phân công xong mọi việc, cũng không còn việc gì lớn nên Hách Bội Bội không làm mất thời gian của mọi người, cô cho tất cả về lớp tự học.

Ngải Minh nói mình bị đau bụng, cô bạn nhanh chân chạy đến WC, còn Cam Niệm sẽ về lớp trước.

Vừa ra khỏi cửa phòng họp, Cam Niệm tự nhiên đi đến bên cạnh Hứa Hoài Thâm, “Hứa Hoài Thâm, bài này làm như thế nào vậy?”

Đèn hành lang chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ của Hứa Hoài Thâm, khiến cậu trở nên gần gũi hơn, cậu tiếp nhận bài thi từ tay Cam Niệm.

Lúc này Hách An cũng đi tới, cô bạn thoải mái đi bên phải Hứa Hoài Thâm

Cam Niệm đối diện với ánh mắt Hách An, thấy khoé miệng cô bạn khẽ cong, ánh mắt dương dương tự đắc mang theo địch ý cùng tuyên thệ chủ quyền.

Cam Niệm hơi ngẩn người, mà Hứa Hoài Thâm ở bên cạnh lại nhíu mày. 

Hứa Hoài Thâm nhìn về phía Hách An, Hách An còn tưởng Hứa Hoài Thâm đang định nói chuyện với mình, cô chờ mong nhìn vào khuôn mặt cậu, không nghĩ tới cậu lại hỏi—

“Còn có việc gì sao?”

Nụ cười trên mặt Hách An lại một lần nữa cứng đờ, cô á khẩu không trả lời được.

Mãi sau cô mới mím môi nói, “Không… không có việc gì. Vậy các cậu tiếp tục bàn luận đi, tớ về lớp trước đây.”

Hách An cũng là người thông minh, cô đương nhiên hiểu ý Hứa Hoài Thâm là đừng quấy rầy cậu ta cùng Cam Niệm.

Cô biết tính cách Hứa Hoài Thâm lạnh nhạt, cô tưởng rằng nếu mình đi cùng thì cậu ta nếu không kháng cự thì sẽ là cam chịu. Nhưng dựa vào cái gì mà Cam Niệm có thể đi cùng cậu, còn cô thì không?

Hách An bước nhanh về phía cầu thang, cô quay đầu lại nhìn Cam Niệm, đôi tay chậm rãi nắm chặt.

Toàn bộ quá trình Cam Niệm đều ngây ngốc, mãi đến khi Hách An rời đi thì cô mới phục hồi tinh thần.

Tâm tư thiếu nữ màu hồng lại bắt đầu xuất hiện, cô lấy bài thi trong tay Hứa Hoài Thâm rồi nhẹ nhàng cười nói:

“Đến lớp học tớ hỏi lại.”

Bởi vì vui vẻ nên giọng Cam Niệm cũng trở nên bay bổng, tựa như lông chim quét vào lòng Hứa Hoài Thâm.

Đi bên cạnh hai người còn có những người khác trong ban cán sự, bọn họ đều nhìn Hứa Hoài Thâm cùng Cam Niệm với ánh mắt khác lạ, xen lẫn tò mò và sợ sệt. Còn Cam Niệm lại không hề để ý.

***

Buổi tối trở lại ký túc xá, Ngải Minh cùng Huệ Hân Nhi nói chuyện phiếm, Tần Ý vùi đầu vào đống mỹ phẩm, Cam Niệm ngồi xem video khiêu vũ của một vũ đoàn, miệng lẩm bẩm hát theo, tai thì nghe hai người bên cạnh nói chuyện về ban cán sự.

“Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, tớ không ngờ Hứa Hoài Thâm lại tranh cử chức lớp trưởng.” Ngải Minh nói.

“Đúng vậy, làm lớp trưởng rất vất vả, lại còn phải nói chuyện với tất cả các bạn trong lớp…”

Cam Niệm đột nhiên quay đầu sang, cô cười nói: “Người ta cũng đâu phải người câm, làm sao lại phải ngại việc nói chuyện. Với lại Hứa Hoài Thâm học rất tốt, làm lớp trưởng cũng không ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy.”

Ngải Minh nghe ra được ý che chở trong lời nói của Cam Niệm, cô bèn trêu chọc:

“Cậu mới chỉ ngồi trước bàn Hứa Hoài Thâm mà đã bắt đầu nói tốt cho cậu ấy… Có phải cậu đã thích người ta rồi hay không?”

Cam Niệm khẽ nhướn mi, bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy, tớ rất thích cậu ấy!!!”

“???!!!!”

Ngải Minh, Huệ Hân Nhi lập tức chạy đến bên cạnh Cam Niệm, bọn họ vây xung quanh Cam Niệm với vẻ mặt khó tin:

“Cam Niệm, cậu nói nghiêm túc sao? Là loại thích nào vậy?!”

“Khụ khụ…” Cam Niệm suýt chút nữa thì bị họ doạ đến, “Các cậu kinh ngạc như thế làm gì?”

Ngải Minh xua tay nói, “Trước đây cậu còn từng nói với tớ là cậu không phải dạng mê trai đẹp! Không phải dạng nữ sinh nông cạn!”

Cam Niệm gãi gãi chóp mũi giải thích: “Hứa Hoài Thâm không chỉ đẹp trai… Những mặt khác còn rất ưu tú.”

“Chậc chậc chậc…” Đùa giỡn trong chốc lát, các cô bắt đầu giúp Cam Niệm phân tích “Tình hình chiến đấu”: 

“Tớ thấy người cạnh tranh với cậu có rất nhiều. Nhưng cậu lại có ưu thế ở chỗ — thứ nhất nhan sắc thuộc hàng giá trị cao, thứ hai mưa dầm thấm lâu, đặc biệt thứ ba là da mặt dày.”

“Cậu mới da mặt dày ý!”

Mọi người cười đùa vui vẻ, Huệ Hân Nhi mới nhớ ra một chuyện: “Tớ nghe mọi người nói hình như Hách An cũng rất thích lớp trưởng.”

“Đúng đúng đúng, tối nay tớ với Cam Niệm đi đến phòng họp còn nhìn thấy Hách An đi cùng Hứa Hoài Thâm!” Ngải Minh nói.

Cam Niệm thầm nói: Đấy là cậu còn chưa nhìn thấy tớ và Hứa Hoài Thâm cùng nhau trở về…

Nghe mọi người nói chuyện, Cam Niệm ngược lại rất bình tĩnh. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, hảo cảm đối với Hứa Hoài Thâm tăng dần, cậu ấy không chỉ đẹp trai học giỏi, mà còn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cô cần.

Cam Niệm cảm thấy Hứa Hoài Thâm không phải người lạnh lùng từ trong xương cốt.

***

Chiều thứ sáu, mặt trời như nướng chín mặt đất, từng tia nắng gay gắt xuyên qua tán lá cây, ngay cả những cơn gió cũng mệt mỏi đến mức lười phải nhúc nhích.

Dưới thời tiết như này mà vẫn phải học thể dục, quả thực là muốn mạng người.

Học sinh mới chạy được một vòng quanh sân mà đã mệt đến sắc mặt đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô.

Thầy giáo dạy thể dục thấy vậy thì cũng không nỡ lòng bắt học sinh tập dưới nắng, sau khi xong phần khởi động liền cho bọn họ tự do hoạt động.

Tất cả mọi người đều hướng về phía ghế đá râm mát dưới hàng cây hoặc chỗ có mái che ở khán đài.

Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi nhìn xung quanh một vòng, thấy mấy chỗ râm mát đều đã có người ngồi, còn phía mái che chỗ khán đài có một đám nam sinh đang ngồi. Cam Niệm cũng không muốn qua đó, cô và Huệ Hân Nhi đành đứng dưới một cái cây, nhưng vẫn rất là nóng.

Lâm Thịnh ngồi chỗ ghế đá mát mẻ nhìn thấy một màn này, cậu giơ khuỷu tay chọc chọc người ngồi bên cạnh, giọng nói không đành lòng:

“Hứa Hoài Thâm, cậu nhìn Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi kìa…Ngồi ở chỗ nóng như vậy, chẳng may bị cảm nắng thì sao?!”

Hứa Hoài Thâm cúi đầu nghịch khối rubik, nghe thấy Lâm Thịnh nói, cậu bèn ngẩng đầu nhìn về phía đằng xa.

Cam Niệm chống cằm ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đến đỏ bừng, từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống gò má.

Lâm Thịnh vỗ bả vai Hứa Hoài Thâm, cậu nói:

“Hay là tớ gọi hai cậu ấy đến đây ngồi nhé?”

Ghế đá mà bọn họ ngồi được đặt ở đầu đoạn đường nhỏ râm mát dưới tán cây dẫn vào khu vườn trường, mà phía đối diện bọn họ vẫn còn ghế đá trống không. Có lẽ khí tức toát ra từ Hứa Hoài Thâm quá mức lạnh lùng nên chiếc ghế đá kia không có ai ngồi… Đáng lẽ vừa nãy còn có mấy nữ sinh, nhưng sau đó đều đứng dậy rời đi.

Hứa Hoài Thâm thu hồi tầm mắt, cậu xoay khối rubik trong tay và mở miệng nói:

“Tuỳ cậu.”

Lâm Thịnh cười hề hề nói: “Được, để tớ qua gọi.”

Lâm Thịnh tự nhận là huynh đệ chơi thân nhiều năm với Hứa Hoài Thâm, cậu coi như cũng hiểu biết về con người cậu ta. Tuy lời vừa rồi nghe không ra cảm xúc gì nhưng cậu biết đây là âm thầm đồng ý.

Lấy tính cách nội liễm của cậu ta, sẽ không bao giờ có thái độ chủ động với nữ sinh. Còn nếu như cậu ta không đồng ý thì sẽ luôn trả lời đúng một câu — “Cậu rảnh nhỉ?”

Cam Niệm đang nói chuyện với Huệ Hân Nhi thì thấy Lâm Thịnh chạy tới.

“Các cậu qua bên kia ngồi với chúng tớ đi, chỗ này quá nóng.”

Cam Niệm đứng lên, cảm giác trước mắt có chút quay cuồng, cô đứng yên tại chỗ một lúc, dùng mu bàn tay lau mồ hôi bên bá rồi hỏi: “Chỗ các cậu ở đâu?”

Lâm Thịnh chỉ về phía đằng xa, Cam Niệm nhìn theo liền thấy một mình Hứa Hoài Thâm đang ngồi đó, mấy nữ sinh ngồi ở ghế đá đối diện đều đã không thấy đâu.

Cam Niệm liếm môi cười, cô kéo tay Huệ Hân Nhi:

“Đi thôi.”

Trên đường đi, Cam Niệm cười hỏi Lâm Thịnh: “Đây là ý của cậu hay là ý của Hứa Hoài Thâm vậy? Nhỡ bọn tớ qua đấy, cậu ấy lại thấy phiền thì sao?!”

“Không có chuyện đó đâu, cậu ấy biết tớ qua đây gọi các cậu.”

Hai người cùng nhau ngồi xuống ghế đá đối diện, Cam Niệm liếc mắt thấy Hứa Hoài Thâm đang chơi rubik.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Hoài Thâm ngước mắt nhìn thoáng qua Cam Niệm, cậu thấy đôi môi cô hơi mím, lông mi run rẩy tựa như cánh bướm bị giọt nước rơi trúng.

Cam Niệm dùng khăn ướt lau mặt: “Nơi này của các cậu thật mát mẻ.”

Sau đó mọi người không ai nói gì, có lẽ bầu không khí quá mức yên ắng, mà Huệ Hân Nhi cũng đoán ra tâm tư Cam Niệm, vì thế cô đứng lên nắm tay Cam Niệm rồi nói:

“Cam Niệm này, tớ muốn đi căn tin mua nước. Cậu muốn uống gì? Tớ mua giúp cho.”

Cam Niệm ngẩng đầu thấy Huệ Hân Nhi đang nháy mắt với mình, cô lập tức hiểu ra, tươi cười nói:

“Mua giúp tớ chai nước khoáng được rồi, cảm ơn cậu nha.”

Huệ Hân Nhi gật đầu, cô quay sang hỏi hai nam sinh đối diện: “Các cậu có  uống không?”

Lâm Thịnh lập tức đứng dậy, “Tớ cũng muốn uống, để tớ đi cùng với cậu. Hứa Hoài Thâm, tớ sẽ mua nước cho cậu, cậu cứ ngồi đấy đi.”

Cam Niệm nghe vậy liền muốn ôm mặt, sao Lâm Thịnh lại đi như vậy, nhưng may mắn Hứa Hoài Thâm không nói gì, cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hai người kia đi rồi, Cam Niệm lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người đối diện vẫn đang mê mẩn chơi rubik, ngón tay cậu thon dài, tốc độ xoay rubik vừa nhanh vừa thành thạo. Cam Niệm hoàn toàn bị dáng vẻ tập trung của cậu hấp dẫn.

… Thật là đẹp trai!

Cam Niệm liếm môi, mỉm cười đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Hứa Hoài Thâm.

Hứa Hoài Thâm ngẩng đầu liền thấy Cam Niệm, vẻ mặt cô tò mò nhìn khối rubik trong tay cậu.

Cam Niệm mở miệng: “Cậu có thể … xoay lại một lần nữa về như cũ cho tớ nhìn được không?” Tuy rằng cô nhìn cũng không hiểu nhưng không phải cô đang tìm đề tài chung với cậu đây sao…

Cam Niệm cũng rất sợ cậu sẽ không buồn phản ứng lại cô, ai ngờ Hứa Hoài Thâm thật sự xoay lại một lần nữa, tốc độ nhanh chóng làm cô hoa cả mắt.

“Woa, cậu thật lợi hại…” Cam Niệm vươn tay, giọng điệu mềm nhẹ, “Cậu để tớ xáo trộn rubik được không?”

Hứa Hoài Thâm dừng lại hai giây rồi đưa khối rubik cho cô.

Cam Niệm nhanh tay nhận lấy, cô khẽ cắn môi đỏ, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú, chóp mũi còn điểm vài giọt mồ hôi.

Cam Niệm muốn xáo trộn khối rubik thật loạn, đến khi thấy hài lòng, cô mới đưa cho Hứa Hoài Thâm và nghịch ngợm cười nói:

“Được rồi, của cậu đây.”

Hứa Hoài Thâm nhận lấy rubik, cậu quan sát trong giây lát rồi đầu ngón tay bắt đầu chuyển động, không đến 30 giây đã khôi phục lại nguyên dạng.

Cam Niệm nhìn đến choáng váng, “…Cậu có thể dạy tớ không?” Trò này thực sự quá ngầu, quá thú vị!

Hứa Hoài Thâm nhìn đôi mắt mong chờ của Cam Niệm, cậu ho nhẹ một tiếng và cố gắng nhịn cười, giọng điệu nhàn nhạt nói:

“Trò này khảo nghiệm trí thông minh.”

Cam Niệm: “….!”

—ooOoo—

Tác giả có lời muốn nói.

Cam Niệm: “Anh nói em không đủ chỉ số thông minh???” ヽ(‘⌒?メ)ノ

Cô lập tức lấy ván giặt đồ cùng vỏ sầu riêng ném bên chân Hứa Hoài Thâm.

“Hứa Hoài Thâm, anh chọn một trong hai cái này mà quỳ đi!” (?‘ヘ??;)ゞ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui