Lễ tốt nghiệp được tổ chức ở sân vận động, đầu tiên là người của Sở giáo dục lên phát biểu,
sau đó là thầy hiệu trưởng, cuối cùng là Cam Niệm lên đại diện cho học
sinh khối mười hai.
Cam Niệm đi lên bục phát biểu, cô chỉnh lại micro rồi nhìn từng khuôn mặt háo hức phía dưới.
“Thật vinh hạnh vì được làm người đại diện trong lễ tốt nghiệp ngày hôm nay,
năm mười một tôi mới chuyển đến Nhất Trung, mới đầu tôi vẫn rất hoang
mang về tương lai của chính mình, tôi không biết tôi muốn làm gì, có ước mơ gì, nhưng rồi mỗi người trong số chúng ta đều sẽ gặp được ngọn đèn
soi sáng trong sinh mệnh của chính mình. Người đó có thể là giáo viên
của các bạn, là bố mẹ các bạn, hoặc là một loại tín ngưỡng mà bạn muốn
theo đuổi, hoặc cũng có thể là… một hình tượng mà bạn muốn trở thành
trong tương lai..”
Ở trong sinh mệnh của Cam Niệm, ngọn đèn đó chính là Hứa Hoài Thâm.
Sau này khi Cam Niệm nhớ lại những ngày trước đây, sẽ không phải là nhớ lại khoảnh khắc gặp được một người ưu tú như Hứa Hoài Thâm ở cấp ba, mà là
sau khi gặp được cậu, cô đã dũng cảm tiến tới, không màng gì cả để hoàn
thiện bản thân.
Bài diễn thuyết kết thúc
sẽ là lúc trao phần thưởng cho những học sinh ưu tú, mỗi học sinh phía
dưới đều đỏ mắt, mọi người ôm nhau, chúc nhau những điều tốt đẹp cho
tương lai.
Rất nhiều học sinh chạy đến ôm thầy cô giáo, cảm ơn thầy cô đã dốc lòng chỉ dạy.
Cam Niệm ôm Lâm Thịnh, “Cả đời là anh em tốt.”
Lâm Thịnh: “Chị dâu và đại ca học chung một trường đại học, vậy sau này tôi đến chơi, các cậu nhất định phải mời tôi bữa cơm đó.”
Cam Niệm nhìn Tống Lực Ngôn đứng ở bên cạnh, cậu ta nhún vai cười, sau đó mở rộng vòng tay, Cam Niệm cũng tiến lên ôm cậu.
Tống Lực Ngôn nhỏ giọng nói bên tai Cam Niệm: “Cố lên, chúc cậu mọi điều tốt lành.”
“Cũng cũng vậy nhé.”
Cam Niệm tiến gần đến chỗ Huệ Hân Nhi, “Cậu định lúc nào thì tỏ tình?”
“Ngay… ngay khi kết thúc buổi liên hoan.”
Cam Niệm xoa mặt Huệ Hân Nhi, “Qua đó ôm bọn họ một cái đi.”
Huệ Hân Nhi lấy hết dũng khí chạy tới ôm Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn, Cam
Niệm để ý sau khi Huệ Hân Nhi ôm xong Tống Lực Ngôn thì sắc mặt đã đỏ
bừng.
Lâm Thịnh bèn hỏi: “Hân Nhi, sao mặt cậu đỏ thế kia? Vừa rồi mới ôm tiểu ca ca nào sao?”
Tống Lực Ngôn nhìn về phía Huệ Hân Nhi, cô vội vàng biện minh: “Tại thời tiết quá nóng thôi.”
Cam Niệm kịp thời lôi Huệ Hân Nhi đi, mới đi được mấy bước thì phía trước xuất hiện một người, đó là Trình Cần.
Trình Cần mặc sơ mi màu lam, vừa lịch sự vừa tuấn tú, cậu đứng ở chỗ này như muốn đợi Cam Niệm.
“Cam Niệm, chúc mừng tốt nghiệp.” Trình Cần mở miệng, dáng vẻ vẫn dễ ngượng ngùng như ngày xưa.
Huệ Hân Nhi tránh sang chỗ khác, Cam Niệm mỉm cười nhìn cậu: “Ừm, chúc mừng tốt nghiệp.”
“Cậu đăng ký trường đại học nào vậy?
“Tớ đăng ký đại học S.”
Trình Cần sửng sốt, “Cậu quá lợi hại, hy vọng cậu có thể thực hiện được mục tiêu.”
“Ừm, vậy còn cậu thì sao?”
“Tớ cũng chưa biết, chắc là tớ sẽ học ở đây.” Đối diện với ánh mắt Cam Niệm, một lúc lâu sau cậu mới tiếp tục nói: “Cậu… cậu và Hứa Hoài Thâm vẫn ở bên nhau chứ?”
Cam Niệm gật đầu, “Có chuyện gì sao?”
Đáy mắt Trình Cần xẹt qua một tia mất mát cùng buồn bã, cậu vẫn luôn yêu
thầm Cam Niệm, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cam Niệm ở buổi chào cờ năm lớp mười một, cậu đối với cô đã nhất kiến chung tình. Nhưng cậu biết chính
mình không có cách nào tới gần một người luôn toả sáng như Cam Niệm, đến khi nhìn thấy Cam Niệm đi bên cạnh Hứa Hoài Thâm, cậu tự nhận bản thân
mình không thể so sánh với cậu ta.
Trình
Cần biết hôm nay có thể là cơ hội cuối cùng được gặp Cam Niệm, sau này
mỗi người một phương không biết còn gặp nhau hay không, cậu muốn một lần dũng cảm nói ra suy nghĩ của bản thân mình.
“Tớ… tớ thích cậu từ rất lâu rồi.”
Cam Niệm nhìn Trình Cần và nói, “Xin lỗi, tớ…”
“Không sao cả, tớ biết cậu không thích tớ. Tớ chỉ muốn một lần được dũng cảm mà thôi.”
Tỏ tình tuy thất bại, Trình Cần vẫn chúc cho Cam Niệm có được người thật sự yêu thương.
“Hy vọng cậu cũng sớm gặp được người kia.”
***
Buổi trưa, tiệc liên hoan được đặt sẵn ở nhà hàng, các thầy cô giáo đều đến
tham dự. Mới đầu học sinh còn ngại ngùng giữ kẽ, nhưng một lúc sau bọn
họ đã cười nói thoải mái với thầy cô.
Cam Niệm cùng mấy bạn trong lớp đi mời rượu Hách Bội Bội, “Cô chủ nhiệm, cô chính là cô giáo xinh đẹp hiền dịu nhất mà chúng em từng gặp! Chúng em mời cô một ly!”
Hách Bội Bội nhìn học trò mà không nhịn được cảm thán: “Có thể gặp được các em, cô cũng rất vui vẻ.”
Lúc Cam Niệm một mình kính rượu thì Hách Bội Bội lập tức trêu:
“Em và Hứa Hoài Thâm hiện tại đã ở bên nhau rồi sao?”
Cam Niệm: “??!!”
“Sao cô giáo lại biết được chuyện của hai cậu ấy?!!”
“Các em tưởng cô già rồi nên không nhìn ra sao? Cô cũng không lớn hơn các em nhiều đâu!”
Mọi người đều cười, Cam Niệm ngượng ngùng thừa nhận, Hách Bội Bội biết hai
người sẽ học chung một trường đại học, cô cũng thấy vui thay cho học trò của mình.
Thật ra khi phát hiện ra mối
quan hệ của Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm, cô từng tìm Hứa Hoài Thâm để nói
chuyện, lúc ấy cô đã tin tưởng hai người nhất định có sự tự chủ của
riêng mình, quả nhiên hiện tại suy nghĩ của cô không sai.
Sau khi ăn xong, Huệ Hân Nhi nói với Cam Niệm là mình muốn đi tìm Tống Lực Ngôn.
Cam Niệm cổ vũ Huệ Hân Nhi rồi nói mình sẽ về trước, có tin tức tốt nhớ báo cho cô.
Đi ra khỏi nhà hàng, Cam Niệm lấy điện thoại gọi cho Hứa Hoài Thâm, lúc này cậu đang ở thành phố S.
“Buổi liên hoan kết thúc rồi sao?” Hứa Hoài Thâm hỏi.
“Đúng vậy, rất nhiều thầy cô nhắc đến cậu đó, đáng tiếc cậu không tới được.”
“Sau này có thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau trở về thăm thầy cô.”
Cam Niệm bật ô che nắng, cô bước chậm rãi về phía trước, ngửi mùi hương
nhàn nhạt của cỏ cây, trong lòng cô bỗng cảm thấy buồn bã: “Thời gian trôi nhanh quá, tớ không ngờ mình đã tốt nghiệp rồi, haizzzz… có chút luyến tiếc.”
Ngay từ đầu cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi ba năm cấp ba giày vò, nhưng đến
khi chân chính trải qua, cô lại cảm thấy những năm qua rất là tốt đẹp.
Cam Niệm hỏi: “Hiện tại cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi đang ở nhà, sáng sớm nay phải đến trường học. Lát nữa tôi sẽ lên xe, tối là về đến thành phố T.”
“Tớ sẽ chờ cậu.”
***
Ăn xong cơm tối, Cam Niệm nhận được một cuộc điện thoại.
“Niệm Niệm… Tớ…. Tớ bị từ chối rồi….. Cậu ta không thích tớ…” Huệ Hân Nhi khóc nức nở ở đầu bên kia, giọng nói đứt quãng mang theo đau đớn, Cam Niệm nghe mà thấy xót xa.
“Hân Nhi đừng khóc, cậu nín đi nhé, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang một mình ở bên ngoài, tớ không muốn về nhà…”
“Trước tiên cậu phải bình tĩnh đã, đừng có chạy lung tung, tớ lập tức sẽ đến
với cậu, được không? Có chuyện gì chúng ta gặp mặt rồi nói.”
“… Ừm.”
Huệ Hân Nhi nhắn tin gửi địa chỉ, Cam Niệm nhanh chóng đi qua.
Lúc tìm được Huệ Hân Nhi, Cam Niệm thấy cô bạn một mình ngồi trên ghế, ôm đầu khóc thút thít.
Cam Niệm vội chạy tới, “Hân Nhi—”
“Niệm Niệm…” Huệ Hân Nhi ôm chầm lấy Cam Niệm.
Cam Niệm thấy bạn mình khóc sưng húp cả mắt, “Sao cậu không gọi điện sớm hơn cho tớ?”
Huệ Hân Nhi thút tha thút thít nói sau khi kết thúc buổi liên hoan, Huệ Hân Nhi đã hẹn Tống Lực Ngôn ra ngoài nói chuyện để bày tỏ nỗi lòng của bản thân.
Nhưng cậu ta lại nói: “Tớ xin lỗi, cậu không phải mẫu người mà tớ thích. Thành thật xin lỗi.”
Huệ Hân Nhi vốn định nói không cần cậu phải đồng ý ngay, chỉ cần cậu cho cô một cơ hội để đến gần là được rồi.
Cam Niệm ôm Huệ Hân Nhi, “Cậu ta căn bản không hề hiểu gì về cậu, vậy làm sao biết cậu thuộc mẫu
người nào?! Không thích thì thôi, cũng đâu phải không ai thích cậu. Cậu
khóc làm cái gì, không sao hết.”
“Nhưng tớ thật sự thích cậu ta, tớ chưa từng thích một người nhiều đến vậy.”
Cam Niệm lấy khăn giấy lau nước mắt cho Huệ Hân Nhi, “Tại cậu ta không nhìn thấy điểm tốt của cậu, có lẽ hai người không thích hợp. À không phải… là cậu ta có mắt như mù!”
“Niệm Niệm, cậu đi cùng tớ đến quán bar được không? Tớ muốn uống rượu.”
“Hả?”
“Bây giờ tớ muốn uống rượu, tớ không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.”
Cam Niệm không nghĩ tới một người ngoan ngoãn như Huệ Hân Nhi, cũng có một ngày lựa chọn rượu để gây tê cảm xúc của chính mình.
Thấy bạn khăng khăng như thế, Cam Niệm đành phải đi cùng.
Hai người vào một quán bar gần đó, Huệ Hân Nhi còn chọn loại rượu có nồng
độ cao. Mới đầu Cam Niệm còn muốn thuyết phục, nhưng sau khi phát hiện
không thể thuyết phục nổi, Cam Niệm bèn cầm chén uống cùng Huệ Hân Nhi.
Huệ Hân Nhi kể từng việc liên quan đến Tống Lực Ngôn rồi bắt đầu bộc bạch nội tâm:
“Cam Niệm, tớ rất hâm mộ cậu vì Tống Lực Ngôn đã từng thích cậu, còn tớ từ
đầu đến cuối không thể hấp dẫn ánh mắt của Tống Lực Ngôn.”
“Hân Nhi…”
“Tớ không sao hết, không phải chỉ là tỏ tình thất bại thôi sao, nhất định lên đại học tớ sẽ gặp được một người tốt hơn.”
Cam Niệm tiếp tục an ủi, điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, là Hứa Hoài Thâm gọi đến.
Cam Niệm nhận cuộc gọi, Hứa Hoài Thâm nghe thấy đầu bên kia ồn ào thì nhíu chặt mày: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Cậu về đến thành phố T rồi sao? Tớ và Hân Nhi đang ở quán bar.”
“Quán bar?!”
Cam Niệm nói sơ qua tình huống của Huệ Hân Nhi, Hứa Hoài Thâm dặn cô phải
chú ý an toàn, tầm nửa tiếng nữa cậu sẽ về đến thành phố T.
“Tôi sẽ bắt taxi đến chỗ cậu, cậu đừng có chạy lung tung nhớ chưa?”
“Được được.”
Cam Niệm tiếp tục nói chuyện với Huệ Hân Nhi, bất tri bất giác cô cũng uống khá nhiều, đầu bắt đầu choáng váng nhưng không đến mức quá say.
Hứa Hoài Thâm vừa xuống xe đã gọi điện cho Cam Niệm để xác nhận lại địa
điểm. Nghe giọng Cam Niệm đã hơi say, trong lòng cậu vừa sốt ruột vừa lo lắng, cậu lập tức gọi điện cho Lâm Thịnh, bảo cậu ta đến trước trông
trừng hai cô nhóc kia.
Cam Niệm cố gắng
duy trì lý trí không cho Huệ Hân Nhi tiếp tục uống. Ngay lúc cô giựt
được chén rượu trên tay Huệ Hân Nhi thì bên cạnh truyền đến một giọng
nam ngả ngớn: “Sao hai cô bé lại đến đây uống rượu một mình vậy? Có muốn giao lưu với anh không?”
Cam Niệm vừa quay đầu đã thấy một thanh niên đầu vàng hoe, miệng phì phèo
điếu thuốc, đầu anh ta ghé sát lại Cam Niệm khiến cô hoảng sợ lui về sau một bước, nhưng vẫn bị khói thuốc lá trên người anh ta làm cho ho sặc
sụa.
“Em gái nhỏ xinh đẹp quá, anh mời em chén rượu được không?”
“Không cần, phiền anh tránh ra, chúng tôi phải đi.” Cam Niệm kéo Huệ Hân Nhi đi thì bị thanh niên kia ngăn cản, “Đừng vội, chúng ta tâm sự với nhau đã nào?!”
Cam Niệm trừng mắt nhìn anh ta, giọng điệu ghê gớm nói: “Tâm sự cái đầu nhà anh, ai muốn cùng anh tâm sự chứ?! Tránh ra, chúng tôi muốn đi!” Trong người Cam Niệm có rượu, lá gan cũng lớn hơn bình thường.
“Em gái nhỏ đanh đá ghê cơ, nhưng mà anh đây lại thích em như vậy.”
Tiếng cười của thanh niên nghe rất rợn người, anh ta túm tay Cam Niệm làm cô
cảm thấy rùng cả mình, Cam Niệm đang định hất ra, bỗng nhiên có người
phía sau túm lấy anh ta, người kia tung nắm đấm khiến thanh niên tóc
vàng hoe ngã lăn ra đất.
Người đánh là Tống Lực Ngôn.
Thanh niên chửi tục một câu, Tống Lực Ngôn bèn túm lấy cổ áo anh ta, sau đó tiếp tục giơ nắm đấm đánh không ngừng.
Thanh niên rên la kêu đau, Tống Lực Ngôn lạnh giọng nói: “Chửi một câu nữa xem?”
“Tôi tôi tôi không dám!”
Lâm Thịnh giữ tay Tống Lực Ngôn, ý bảo cậu đánh thế được rồi, thanh niên lồm cồm bò dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tống Lực Ngôn đi đến trước mặt Cam Niệm rồi lại nhìn Huệ Hân Nhi ở phía sau: “Các cậu không sao chứ?”
“Bọn tớ không sao…” Cam Niệm kinh ngạc không hiểu vì sao Tống Lực Ngôn lại đến?!
Tống Lực Ngôn thấy Cam Niệm hoang mang, cậu liền chủ động giải thích: “Vừa nãy Hứa Hoài Thâm gọi điện cho Lâm Thịnh, tôi đang chơi bóng với Lâm Thịnh cho nên đi cùng luôn.”
Cam Niệm nhìn Huệ Hân Nhi say khướt đang gục mặt xuống bàn, cũng may cậu ấy ngủ rồi, nếu không sẽ rất xấu khổ khi nhìn thấy Tống Lực Ngôn.
“Các cậu… sao các cậu lại đến nơi này uống rượu?” Lâm Thịnh vẫn không biết chuyện gì, “Thi đại học xong là xả láng như vậy sao?!”
Cam Niệm và Tống Lực Ngôn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ biết rõ đã xảy ra chuyện gì, “Hân Nhi uống say rồi.”
“Tớ thấy cậu cũng hơi say đó.” Tống Lực Ngôn nói.
Cam Niệm còn chưa trả lời thì đã thấy có một người bước vào trong quán,
người đấy mặc quần đen áo phông trắng, con ngươi đen kịt mang theo vẻ
lạnh lùng.
Dù Cam Niệm có say cũng lập tức nhận ra Hứa Hoài Thâm, cô chạy thật nhanh bổ nhào vào lồng ngực cậu, “Hoài Thâm, cậu đến rồi.”
Hứa Hoài Thâm một tay ôm Cam Niệm, một tay sờ hai má nóng bừng của cô, cậu nhíu chặt mày: “Cậu dám uống nhiều rượu như vậy? Không phải tôi đã dặn cậu uống ít rồi sao?”
Cam Niệm nũng nịu cọ đầu vào ngực Hứa Hoài Thâm: “Tớ không uống nhiều, tớ uống có tí ti thôi!”
“…..” Đây mà là trạng thái của người uống tí ti rượu sao?
Hứa Hoài Thâm ôm Cam Niệm, mấy người Lâm Thịnh cũng đi tới, bọn họ hỏi giờ định xử lý thế nào.
Cam Niệm không biết vị trí cụ thể của nhà Huệ Hân Nhi ở đâu, cô cũng sợ nếu mình mang Huệ Hân Nhi về nhà thì bố mẹ sẽ biết được cô đi uống rượu,
chắc chắn lúc đó cô sẽ bị mắng.
Cuối cùng Hứa Hoài Thâm nói đưa hai nữ sinh về nhà cậu, đằng nào trong nhà cũng
không có ai. Cam Niệm ở cùng cũng có thể chăm sóc Huệ Hân Nhi.
Cam Niệm muốn đỡ Huệ Hân Nhi thì bị Hứa Hoài Thâm ngăn cản, “Cậu đã thế này còn muốn đỡ người khác?” Để tý nữa cả hai cùng ngã lăn quay sao?!
Tống Lực Ngôn nhìn bộ dáng Huệ Hân Nhi như vậy, trong lòng cũng thấy áy náy, cậu chủ động bế Huệ Hân Nhi và đưa cô ra ngoài quán bar.
Huệ Hân Nhi mê mang mở hai mắt, lúc nhìn thấy Tống Lực Ngôn, cô cứ tưởng mình đang nằm mơ, “Tống Lực Ngôn…”
Tống Lực Ngôn khựng lại bước chân, cậu không biết phải mở miệng thế nào.
Năm người gọi hai chiếc taxi, Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm một xe, ba người còn lại một xe.
Lên xe, Cam Niệm mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô dựa vào người cậu: “Hứa Hoài Thâm, sao bây giờ cậu mới đến.”
Hứa Hoài Thâm ôm chặt eo Cam Niệm, cậu bất đắc dĩ nói: “Đã bảo cậu uống ít rượu từ trước rồi mà còn không nghe! Đêm nay xem tôi phạt cậu như nào!”
Cam Niệm nhíu mày, bĩu môi cãi lại: “Tớ thật sự chỉ uống có một tí.”
“…. Uống một tí cũng phải phạt.”
“Hừ… tớ nói cho cậu biết, vừa rồi có người xấu tới làm phiền tớ, anh ta còn muốn mời tớ uống rượu.”
Vẻ mặt Hứa Hoài Thâm nghiêm lại, sắc mặt cũng tối đi vài phần: “Sau đó thì sao? Anh ta định làm gì cậu?”
“Không có gì, sau đó Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn đến đánh cho một trận, tên kia chạy rẽ khói.”
Vậy là tốt rồi.
“Nói đến Tống Lực Ngôn, cậu ta làm Hân Nhi của chúng ta đau lòng, tớ ghét
cậu ta! Cậu nói xem, tại sao cậu ta lại không thích Hân Nhi? Hân Nhi vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như vậy…”
“Đây là sự lựa chọn của người ta, chúng ta không quản được.”
“Hừ!”
Hứa Hoài Thâm nhếch miệng nói tiếp, “Cậu không cần phải lo cho người khác, trước tiên hãy nghĩ xem về nhà tôi phạt cậu thế nào.”
“Cậu thật sự muốn phạt tớ?” Cam Niệm ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Hứa Hoài Thâm, giọng điệu còn mang theo vẻ oan ức.
“Cậu nói xem? Hư không nghe lời thì phải phạt như thế nào?”
“Vậy tớ không về nhà cậu.” Giờ phút này Cam Niệm đã ngấm rượu, cô không nghe ra từ “Phạt” trong miệng
Hứa Hoài Thâm có ý tứ gì, cô chỉ biết mình cần chạy trốn để “giữ mạng”.
Hứa Hoài Thâm mỉm cười, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Cam Niệm: “Bây giờ muốn trốn, nhưng mà trốn không thoát.”