Cam Niệm sinh xong con trai sẽ phải ở cữ một tháng, trong khoảng thời gian
này, Cam Thanh và Hồng Hân thường xuyên mang đồ bổ dưỡng tới cho hai mẹ
con.
Mỗi ngày Cam Niệm đều rất thoải mái dễ chịu, khuôn mặt cũng hồng hào mập mạp như trẻ con.
Buổi tối, Cam Niệm soi gương trong phòng ngủ, lúc Hứa Hoài Thâm tắm rửa đi
ra ngoài liền thấy vợ mình mặt mày ủ rũ ngồi trước gương.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, “Em sao vậy vợ?”
Cô hung hăng nhéo hai má của mình, miệng lẩm bẩm nói, “Chồng ơi, anh nhìn mặt em này, trông phúng phính quá thể đáng…”
Hứa Hoài Thâm cười cười, anh giữ hai má cô, cẩn thận quan sát trong chốc
lát sau đó trái thơm một cái, phải thơm một cái, khiến người được thơm
ngây cả người.
“Anh làm gì…”
“Nhiều thịt như này mới đáng yêu, béo đâu mà béo, anh thích kiểu này.”
Cam Niệm trừng chồng: “Không được, em sinh xong con là còn phải khiêu vũ đó, dáng người cũng không
thể biến đổi được. Trong nhà mới mua máy chạy bộ, ngày mai em sẽ bắt đầu rèn luyện.”
Hứa Hoài Thâm giả vờ thở dài, anh ôm chặt cô: “Ngốc nghếch, em muốn bản thân mình mệt chết sao?! Khoảng thời gian vừa rồi
đã vất vả như vậy, hơn nữa em ở trong lòng anh không mập một chút nào,
anh yêu em còn không hết.”
“Thật sao…”
Anh hôn cô, đẩy cô ngã xuống giường, “Không tin thì anh sẽ chứng minh cho em xem.”
“A… ư… ừm….”
***
Vận động xong, Cam Niệm đang định ngủ thì phòng bên cạnh truyền đến tiếng
khóc nỉ non của trẻ con, Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm nhanh chóng qua phòng bên cạnh thì thấy chị Nguyệt đang ôm con trai dỗ dành.
“Thần Thần làm sao vậy…” Con trai tên đầy đủ là Hứa Ánh Thần.
Chị Nguyệt đưa tiểu thiếu gia đặt vào tay Cam Niệm, “Chắc là tiểu thiếu gia đói bụng…”
“Thần Thần đói bụng hả, mẹ cho Thần Thần ăn nhé.” Cam Niệm nhẹ nhàng dỗ con trai, sau đó nói quay sang nói với bảo mẫu, “Không có chuyện gì đâu, chị ra ngoài đi, tôi sẽ dỗ thằng bé.”
Hứa Hoài Thâm ở lại với vợ, Cam Niệm ôm con vào giường để cho bú, lúc nhìn thấy Hứa Hoài Thâm thì sắc mặt cô hơi ửng hồng, “Anh không ra ngoài à…”
Hứa Hoài Thâm nhíu mày, “Em còn thẹn thùng với anh làm cái gì?”
Anh đỡ Cam Niệm ngồi xuống giường, Cam Niệm cũng không ngại ngần mà cho con bú.
Cậu bé rất ngoan, tiếng khóc lập tức dừng lại, đôi mắt tròn vo ngập nước mở to tò mò nhìn mặt Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm.
Hứa Hoài Thâm cười cười, giọng điệu cưng chiều: “Em nhìn Thần Thần giống em chưa kìa, hai má mũm mĩm rất đáng yêu.”
Cam Niệm phì cười, “Em sinh nên đương nhiên là giống em.”
Cho con bú ti xong, Hứa Hoài Thâm ôm con trai rồi nói với vợ: “Em ngủ trước đi, để anh dỗ thằng bé ngủ.”
“Anh không mệt sao?”
“Ngoan, em cứ ngủ trước đi, đừng làm anh lo lắng.”
Cam Niệm đành phải trở về phòng, chị Nguyệt tiến vào để Hứa Hoài Thâm đi nghỉ, nhưng anh nói để anh dỗ Thần Thần.
Thần Thần ngoan ngoãn ở trong vòng tay bố, cậu bé chớp chớp đôi mắt rồi dần
dần chìm vào giấc ngủ, toàn thân mềm mại thơm mùi sữa.
Hứa Hoài Thâm ôm con trai, nhìn khuôn mặt cu cậu giống hệt Cam Niệm, anh thấy rất thoả mãn giống như mình có được cả thế giới.
Hứa Ánh Thần chậm rãi lớn lên, tính tình cậu bé giống hệt Hứa Hoài Thâm khi nhỏ, lạnh nhạt, ngoan ngoãn biết nghe lời, chỉ khi ở trước mặt bố mẹ
thì cậu bé mới hoạt bát hơn.
Buổi sáng
cuối tuần, Cam Niệm tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng người bên cạnh, cô
còn tưởng Hứa Hoài Thâm xuống dưới tầng chuẩn bị bữa sáng, không ngờ lại nhìn thấy anh ở trong phòng con trai.
Hai bố con chơi đến vui vẻ, con trai ê ê a a cười híp mắt, còn khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hứa Hoài Thâm rót đầy ý cười.
Thấy Cam Niệm tới, Hứa Hoài Thâm cầm tay con trai vẫy vẫy với cô.
“Mẹ tới rồi kìa.”
Cam Niệm cười đi vào, cô ngồi xổm xuống trước mặt con trai rồi hung hăng thơm một cái lên mặt thằng bé: “Cậu bé đáng yêu nhà ai đây?”
Thần Thần bị mẹ trêu chọc cười hi hi ha ha, chân nhỏ còn chập chững đi vài bước, Cam Niệm nhìn về phía chồng: “Sao hôm nay Thần Thần lại hưng phấn như vậy?”
Hứa Hoài Thâm cười, “Anh cũng không biết, sáng sớm đã tung tăng không khác gì con ong mật.” Lúc anh tỉnh dậy liền sang phòng bên cạnh nhìn con trai, cu cậu hưng phấn muốn anh ôm, lại còn muốn anh chơi cùng.
Hứa Hoài Thâm vừa nói xong, anh không quên thò mặt lại gần, “Vợ ơi, anh cũng muốn.”
Cam Niệm thơm một cái lên má chồng, Hứa Hoài Thâm chẳng thèm nể mặt con
trai, anh quay sang cho Cam Niệm một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Hai tai Cam Niệm đỏ bừng, “Thần Thần đang ở đây….”
“Phải cho Thần Thần hiểu rõ từ bé là bố cực kỳ yêu thương mẹ.”
***
Sau khi có con, Hứa Hoài Thâm càng dành nhiều thời gian ở bên cạnh vợ, anh
chưa bao giờ vì chuyện công ty mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt
của một nhà ba người.
Hứa Hoài Thâm cực
kỳ chiều con trai, đây là điều mà Cam Niệm không nghĩ tới. Cô luôn cho
rằng bố thì phải nghiêm khắc với con trai, nhưng mà Hứa Hoài Thâm lại
không như thế, quan điểm của anh là phải cho con trai cảm nhận được tình yêu của bố mẹ ngay từ khi còn nhỏ.
Có lẽ chuyện của bản thân khiến anh mang theo nhiều tiếc nuối, cho nên anh
không muốn con trai từ nhỏ đã giống mình, không thể cảm thụ được sự ấm
áp của gia đình. Anh hy vọng con trai có thể khoẻ mạnh, vui vẻ lớn lên.
Sinh xong con, Cam Niệm tiếp tục dấn thân vào còn đường khiêu vũ, cô thường
xuyên đi lưu diễn khắp cả nước, thậm chí là nước ngoài. Ngược lại, Hứa
Hoài Thâm dành thời gian làm bạn với con trai nhiều hơn.
Đương nhiên bỏ công sức thì sẽ có thu hoạch, khi Thần Thần được mười tháng tuổi, từ đầu tiên mà cậu bé nói là “Ba ba”.
Buổi tối ngày hôm đó, Hứa Hoài Thâm trở về từ công ty, Cam Niệm lưu diễn ở
nước ngoài, trong nhà chỉ có bảo mẫu chăm sóc tiểu thiếu gia.
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia không chịu ăn tối, tôi đã dỗ suốt mà tiểu thiếu gia vẫn không chịu ăn…” Bảo mẫu sốt ruột nói.
Hứa Hoài Thâm duỗi tay ôm con trai, “Mẹ không có ở nhà là tiểu tử thối này lại không chịu nghe lời?”
Thần Thần nhìn thấy bố, đôi mắt đen láy lập tức mở to, tay nhỏ không ngừng khua khua.
“A… a…”
Hứa Hoài Thâm thơm má con trai, “Ngoan, Thần Thần cũng thơm bố cái nào.”
Cậu nhóc dường như nghe hiểu lời bố nói, khuôn mặt trắng nõn để sát vào mặt Hứa Hoài Thâm rồi thơm bẹp một cái, thơm xong còn híp mắt cười khanh
khách.
Một ngày vất vả mệt nhọc của Hứa
Hoài Thâm lập tức tan biến dưới nụ hôn ngọt ngào của con trai, đáy lòng
anh tràn đầy vui vẻ và ấm áp.
Hứa Hoài Thâm nói với bảo mẫu, “Chị hâm nóng lại sữa cho Thần Thần, tôi sẽ cho thằng bé ăn.”
Anh ôm con trai ngồi xuống ghế sô pha, bảo mẫu nhanh chóng hâm nóng sữa rồi cầm bình sữa lại đây. Cậu bé vốn sống chết không chịu uống sữa, nhưng
vừa nhìn thấy bình sữa trong tay ba ba thì cậu bé lập tức muốn ăn, hai
tay mập mạp vươn ra đòi bình sữa.
Miệng nhỏ bất ngờ kêu: “Ba… ba… a…”
Mặt Hứa Hoài Thâm hơi biến đổi, đáy mắt cũng loé sáng: “Vừa rồi Thần Thần gọi tôi là “ba ba” phải không?”
Bảo mẫu đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng, bà kích động gật đầu: “Đúng vậy tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Thần Thần gọi ngài.”
Hứa Hoài Thâm cong khoé môi, anh ôm con trai vào trong ngực, “Thần Thần gọi lại lần nữa nào?”
Có lẽ cậu bé cảm nhận được sự chờ mong của ba ba, cho nên rất nghe lời gọi một tiếng “ba ba”, giọng nói non nớt mềm mại.
Hứa Hoài Thâm cho con trai uống sữa, đồng thời không quên gọi điện chia sẻ niềm vui với vợ.
“Sướng nhất anh đó! Thần Thần gọi anh đầu tiên, chồng của em giỏi lắm.”
Hứa Hoài Thâm cười, “Bao giờ thì em xong việc?”
“Chắc phải hết ngày mai em mới về được…” Cam Niệm bĩu môi không vui.
“Được rồi, anh và Thần Thần ở nhà chờ em.”
Ngày hôm sau, Cam Niệm chính thức kết thúc chuyến lưu diễn, lúc trở lại
khách sạn đã mệt không thở nổi, cô mơ mơ màng màng đi tắm rửa để còn lên giường nghỉ ngơi.
Cô vừa từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, đó là cuộc gọi của Hứa Hoài Thâm.
“Em đây chồng—” Giọng nói của cô trở lên lười biếng.
“Em biểu diễn xong rồi hả?”
“Vâng, em vừa trở lại khách sạn tắm rửa, anh và con trai thế nào? Thằng bé có ngoan không?” Cho dù mệt nhưng trong lòng cô vẫn vướng bận một lớn một nhỏ trong nhà.
“Bọn anh rất tốt, hơn nữa… còn đang đứng trước cửa phòng em.”
“???!!!”
Cam Niệm đang sững sờ đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô ném điện
thoại xuống giường rồi nhanh chóng chạy đến cửa. Lúc mở cửa ra liền thấy Hứa Hoài Thâm một tay ôm con trai, một tay kéo hành lý, mặt mày đầy ý
cười.
Hai người một lớn một nhỏ đều mặc
tây trang giống hệt nhau, con trai từ nhỏ đã giống hệt ba ba, vừa nhìn
đã biết là tiểu soái ca.
Cam Niệm vui vẻ đến kích động, Hứa Hoài Thâm tiến lên ôm eo cô, sau đó đặt một nụ hôn lên trán, “Bảo bối, anh mang Thần Thần đến gặp em.”
Ba người vào phòng, Cam Niệm vẫn chưa hết vui vẻ, “Chồng ơi, sao anh đến cũng không nói trước với em một tiếng…”
“Anh biết là em sẽ vui.”
Cam Niệm đón lấy con trai, “Mẹ rất nhớ Thần Thần.”
Cậu bé cũng cực kỳ nhớ mẹ, cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Cam Niệm, trong miệng không ngừng ê a.
“Cả ngày nay ngồi máy bay, Thần Thần biết là đi gặp em nên thằng bé không hề quấy nhiễu, mà cực kỳ nghe lời.”
“Thần Thần của mẹ ngoan quá…”
Buổi tối sau khi dỗ con trai ngủ, Hứa Hoài Thâm tắm xong đi ra ngoài, Cam Niệm đã sấy khô tóc, đang ngồi trên giường nhìn anh.
Nửa thân trên của anh trần trụi, thân dưới chỉ quấn khăn tắm, cơ bụng săn
chắc cùng đường nhân ngư lộ rõ ràng trong tầm mắt Cam Niệm.
Cam Niệm đỏ bừng mặt quay sang chỗ khác, ai ngờ anh lại đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên rồi cúi người xuống hôn.
Hai người đổ xuống giường, Hứa Hoài Thâm lột sạch quần áo trên người vợ khiến sắc mặt cô đỏ bừng, Hứa Hoài Thâm cười cười, “Sao vẫn dễ xấu hổ như trước thế kia.”
Hứa Hoài Thâm đã hai ngày không chạm vào vợ, đêm nay so với ngày thường
càng không thể khống chế, Cam Niệm vốn đã mệt muốn chết, nhưng anh lại
làm cô hoà tan vào mình.
Qua mười hai giờ đêm, Hứa Hoài Thâm mới chịu dừng lại, Cam Niệm được anh ôm từ phía sau, đôi môi nóng bỏng của anh dịu dàng hôn lên tấm lưng bóng loáng của vợ, “Bảo bối, sao em lúc nào cũng mê người như vậy.”
Giọng Cam Niệm khàn khàn, “Em đã là mẹ trẻ con rồi đó…..”
Hứa Hoài Thâm đè lên người vợ, cúi đầu hôn môi cô rồi mới nói, “Chỉ cần là em thì mãi mãi có lực hấp dẫn với anh.”
Khoé miệng Cam Niệm hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, “Đối với em mà nói thì anh cũng như vậy.”
Từ lần gặp mặt đầu tiên năm lớp mười một cho đến tận bây giờ, rồi đến tương lai, bọn họ mãi mãi hấp dẫn lẫn nhau.
Mãi mãi và mãi mãi.
— Hoàn ngoại truyện CP chính —