Trăng sáng trên cao, đêm lạnh như nước.
Một đôi già trẻ thảnh thơi chuyện trò dưới gốc cây.
“Đêm nay gia gia kể cháu nghe về kỳ nhân dị sự trong võ lâm được không? Cháu muốn nghe những chuyện thú vị được nhiều người biết tới.” Đứa nhỏ mở to đôi mắt tròn, giọng điệu tràn ngập mong chờ.
Ông lão đầu bạc cười ha hả nói:“Được, đêm nay gia gia nói về những ‘Phiền toái’, những ‘Phiền toái’ thú vị cực kỳ.”
“‘Phiền toái’? ‘Phiền toái’ là gì?” Đứa nhỏ nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Ông lão giải thích:“‘Thứ làm người ta tâm phiền ý loạn, khó có thể giải quyết, cũng không dứt khỏi được chính là ‘Phiền toái’.”
Đứa nhỏ rốt cuộc đã hiểu, nói:“A, chả trách mỗi lần cháu tranh cãi với mẫu thân, mẫu thân liền bảo cháu phiền toái.”
Ông lão khẽ cười nói:“So với ‘Phiền toái’ của gia gia, cháu còn chưa tính là phiền toái. ‘Phiền toái’ gia gia muốn nói đây không phải sự việc, không phải đồ vật, mà là con người, năm con người rất phiền toái.”
Đứa nhỏ hỏi:“Là năm người nào ạ?”
“Năm người thần thông quảng đại này lần lượt là khinh công đệ nhất thiên hạ danh xưng quái đạo ‘Một Trận Gió’, đổ kĩ xuất thần nhập hóa ‘Thắng Tới Cùng’ Tiêu Thường Tiếu, y thuật diệu tuyệt nhưng tánh tình quái đản ‘Ma Y’ Tề Dị, nói đâu trúng đấy, liệu việc như thần ‘Kim Khẩu Khó Dò’ Bốc Mặc Nhi và tài ăn nói bậc nhất ‘Lưỡi Hoa Sen’ Hoa Xảo Ngữ.”
“Quái đạo Một Trận Gió? Quái đạo? Hắn là kẻtrộmsao?”
“Quái đạo Một Trận Gió là kẻtrộm, một kẻtrộmchưa ai thấy mặt qua. ‘Một Trận Gió’ chính là để hình dung khinh công cao diệu thần kỳ của hắn giống như gió. Cháu nói xem, có ai thấy được gió, bắt được gió chứ? Cho nên Một Trận Gió tới bây giờ vẫn tiêu diêu tự tại, gây án khắp nơi, không ai biết tên thật hắn là gì, lai lịch là chi, thậm chí tuổi tác, tướng mạo cũng phủ màn nghi vấn.”
“Hắntrộmtất thảy mọi thứ, từ cái gối vàng thêu hình phi long trong cung Hoàng Thượng đến cái chén bể của thằng nhóc ăn mày ven đường. Mỗi lầntrộm, hắn đều có thói quen lưu lại phong thư, trong đấy ghi rõ nguyên nhân, quá trình cùng cảm tưởng. Chẳng qua không ngờ được Một Trận Gió cư nhiên là người biết công đạo, những đồ vật bị mất tưởng chừng như không có manh mối, hắn lại có thể tìm thấy rồi trả cho người mất.”
Đứa nhỏ kinh ngạc thốt:“Cái gì? Một Trận Gió không giữ bảo vật cho mình sao?”
“Đúng vậy, Một Trận Giótrộmvật chứ không giữ vật. Buồn cười hơn là manh mối về đồ vật bị mất ít nhiều có liên quan đến nhân phẩm người mất, ngươi nếu nhân phẩm tốt, hắn sẽ gợi ra nhiều manh mối cho ngươi mà đồ vật trả lại cũng hoàn hảo vô khuyết; nhược bằng nhân phẩm ngươi quá kém, muốn tìm được vật e rằng khó như lên trời.”
Ông lão tươi cười mang theo vẻ tán thưởng:“Một Trận Gió là kẻtrộmchân chính, nhưng hắntrộmkhông nhằm vào mục đích tư lợi, trái lại, hắn đem tiền của phi nghĩa phân phát cho dân nghèo, có thể nói là một kẻtrộmrất có nghĩa khí.”
Đứa nhỏ vỗ tay, cười nói:“A! Một Trận Gió thực tài ba, vậy những ‘Phiền toái’ còn lại thì sao?”
Ông lão nói tiếp:“‘Bốn ‘Phiền toái’ kia dù không thần bí bằng Một Trận Gió, nhưng mỗi người đều là thiên tài dị bẩm, khó đối phó như nhau. Tỷ như Thắng Tới Cùng Tiêu Thường Tiếu dung nhan kiều mỵ diễm lệ, một đôi mắt hoa đào đủ khiến bao người phải khuynh đảo vì nàng. Nàng là bà chủ của thiên hạ đệ nhất đại đổ phường ‘Thường Tiếu’, nắm trong tay mối quan hệ cùng nhân mạch rộng khắp, người trong quan trường lẫn nhân sĩ giang hồ khi thấy nàng cũng phải nhường nhịn ba phần.”
“Thắng Tới Cùng Tiêu Thường Tiếu thực sự lợi hại như danh xưng sao?” Đứa nhỏ gãi gãi đầu, không thể tin trên đời lại có người đánh bạc toàn thắng, nó nhớ rõ phụ thân nó hễ đánh bạc là thua, mỗi lần như vậy đều bị mẫu thân nó mắng không ngóc đầu lên nổi.
“Không sai.” Ông lão gật đầu.“Xưng là Thắng Tới Cùng bởi vì nàng chưa bao giờ thua ai, nàng có được tất cả mọi thứ đều nhờ vào thắng bạc.”
“Còn Ma Y Tề Dị thì thế nào? Hắn được cho là quái đản, tại sao lại gọi hắn là Ma Y?”
“Ma Y Tề Dị thân tại bốn phương, hành tung bất định. Hắn tuấn tú bất phàm, ngọc thụ lâm phong, là một công tử hoàn mỹ làm mê đảo không ít cô nương, có điều tánh tình hắn quỷ quái, lạnh lùng hay thay đổi, không phân được chính tà, y thuật lại cao minh đến mức chỉ cần hắn tình nguyện ra tay, nhất định sẽ không có người chết.”
Trong mắt ông lão lộ ra vẻ kinh hoảng, thanh âm có chút run rẩy, có thể thấy lòng ông tràn ngập nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Nghe đồn phương pháp cứu người của hắn khiến người ta cảm thấy chết còn thống khoái hơn, mà những người được cứu đó tịnh không ai muốn gặp hắn lần nữa, chưa từng có ngoại lệ nào là đủ biết cái đáng sợ của hắn, bởi vậy hắn mới được xưng là Ma Y.”
“Đúng là đáng sợ thật, cháu có bệnh cũng không cầu hắn trị.” Đứa nhỏ bị dọa trắng cả mặt, thầm bĩu môi rầu rĩ nói.
Ông lão đưa tay xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói:“Đừng sợ, Ma Y dốc lòng nghiên cứu y thuật nhưng lại không hứng thú với việc cứu người, hơn nữa tính cách hắn quái gở, phương pháp chữa bệnh kỳ dị, thực sự rất ít người dám cầu hắn chẩn trị.”
Đứa nhỏ lúc này đã an tâm, bèn hỏi:“Kim Khẩu Khó Dò là ý gì hở gia gia?”
Ông lão cười đáp:“Kim Khẩu Khó Dò Bốc Mặc Nhi là một cô nương có khuôn mặt thanh nhã tinh tế động lòng người, nghe nói nàng học vấn uyên thâm, còn biết xem tướng đoán mệnh, tánh tình thẹn thùng nhát gan, không thích giao du với người ngoài, nhiều năm chỉ một mực ẩn cư ở núi Duy Cô, Giang Nam.
Tuy núi Duy Cô không lớn, vị trí cũng không xa, nhưng không ai có thể tiến vào ngoài trừ bốn người ‘Phiền toái’. Theo lời đồn, vì muốn bảo vệ con gái, phụ thân Bốc Mặc Nhi năm đó đã thiết lập một trận pháp kỳ lạ, còn nguyên do sâu xa thế nào thì không ai biết được.”
Đứa nhỏ mặt đầy cảm thông, tức giận nói:“Chỉ những người ‘Phiền toái’ mới được phép tiến vào, vậy chẳng phải Bốc Mặc Nhi cô độc lắm sao? Không ai chơi đùa với nàng, nếu là cháu chắc đã chết vì chán.”
“Đại khái là vậy, gia gia cũng không rõ. Người ‘Phiền toái’ cuối cùng là Lưỡi Hoa Sen Hoa Xảo Ngữ, con gái độc nhất của đệ nhất trạng sư ở kinh thành. Nàng tướng mạo bình thường song lại sở hữu một đôi mắt vừa to tròn vừa sáng như mắt mèo, tựa hồ có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của kẻ khác. Nàng còn có cái miệng rất độc, rất lợi hại, chưa ai chiếm được chút tiện nghi nào từ cái miệng của nàng, nếu có kẻ chọc giận nàng, thì chỉ bằng vào miệng lưỡi, nàng đã có thể làm hắn ta tức chết.”
Đứa nhỏ trừng lớn mắt:“Có người nói giỏi như vậy sao? Chỉ nói chuyện mà đạt được mục đích, cháu cũng muốn giống nàng.”
Ông lão cười nói:“Nàng kia há mồm đủ độc ác. Tại kinh thành, vô luận là quan to, quý nhân hay bình dân, chỉ cần thấy Hoa lão gia và con gái, ai nấy đều lập tức câm như hến, không dám nói thừa một câu nửa chữ, bởi họ sợ miệng lưỡi sắc bén của cha con nàng một khi thốt ra lời nào không vui, thì cả đời họ sẽ không còn cơ hội trở mình.
Có một dạo, Vương phu tử ở trường tư thành bắc sau khi uống rượu say, từng chế nhạo Hoa Xảo Ngữ lang chạ với người trong giang hồ, không tuân thủ nữ tắc, lập tức bị nàng ta mắng từ đầu đến chân. Hoa Xảo Ngữ mắng người cũng không mắng theo kiểu thông thường, nàng thu thập dẫn chứng từ khắp mọi nơi, nói có sách, mách có chứng, khiến Vương phu tử kia á khẩu, không cãi lại được, chỉ còn nước dở khóc dở cười nói không phải.”
Đứa nhỏ gập mình cười đến cơ hồ không ngồi dậy nổi.
“Cháu được như nàng, sẽ không sợ phu tử mắng là vô dụng nữa.”
Ông lão nhíu mày, gõ nhẹ lên đầu nó.
“Nghịch ngợm! Xảy ra chuyện đừng bảo gia gia không nhắc nhở.”
Đứa nhỏ liền ngồi lên nghiêm chỉnh, cười lấy lòng nói:“Gia gia đừng tức giận, cháu chỉ nói chơi thôi, gia gia mau kể tiếp đi, năm người ‘Phiền toái’ làm thế nào biết nhau?”
Ông lão nói:“Đấy vẫn là câu đố chưa lời giải đáp. Chỉ biết năm người này không cùng xuất thân, tính cách khác biệt, giao tình cực tốt, khi tổ hợp lại càng trở nên đáng sợ, thành thử người giang hồ khi nhắc đến họ, biểu tình trên mặt đều không mấy dễ chịu, vì không biết lúc nào mình sẽ chạm trán họ, cũng như không đoán được sẽ phát sinh ra loại chuyện gì.”
“Nhưng cháu muốn gặp họ. Nếu được ở cùng họ, cháu nhất định sẽ không thấy nhàm chán.”
Ông lão cười từ tốn rồi lại thở dài nói:“Không nhàm chán, tuy rằng kết giao với họ chưa hẳn là chuyện tốt, nhưng làm kẻ địch của họ thì chắc chắn là chuyện xấu, bởi năm người ‘Phiền toái’ này đều là những đối thủ kỳ quái khiến người ta dở khóc dở cười, dù không phát sinh chuyện giết chóc máu tanh tàn nhẫn hay âm mưu ti bỉ hạ lưu, nhưng bị bọn họ đùa giỡn trong tay tuyệt đối khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cũng làm cho cả võ lâm khó quên.”
Ông lão nhìn cháu trai, vẻ mặt an tường.
“Đây chính là ‘Phiền toái’. Thế nào, thú vị không?”
“Vâng, thú vị quá chừng, gia gia, cháu còn muốn nghe nữa.” Đứa nhỏ lôi kéo tay ông lão, nài nỉ nói.
Ông lão mỉm cười, có chút thần bí, có chút đắc ý.
“Được rồi, gia gia sẽ từ từ kể cho cháu nghe...”
Gió đêm thoang thoảng, tiếng cười nói không dứt.
Chuyện xưa, cứ như vậy bắt đầu.