Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chiếc nhẫn kim cương
kiểu dáng đơn giản trên tay trái lấp láh dưới ánh nến, quả nhiên
Triển Thiểu Huy đã dẫn cô đi mua một cặp nhẫn, lúc ấy lúc ấy muốn
mỗi người đeo một cái, Cố Hạ cảm thấy khi cử hành hôn lễ đeo vào
mới phù hợp nhưng anh lại không chịu, bảo hôm nay cũng xem như ngày
cưới, quản lí cửa hàng trang sức còn phụ họa thêm vào nói hôm nay
đeo cũng rất tốt, Cố Hạ không lay chuyển được anh, dù sao cũng đã
lấy giấy hôn thú rồi, đeo thì đeo.

Đến tối quả thật Triển
Thiểu Huy đã dẫn cô đi hưởng thụ bữa cơm tối dưới ánh nến như đã
nói trước đó, sau khi ăn cơm xong nói muốn đưa cô đi dạo, lái xe đi vài
phút, quang cảnh xung quanh rất quen thuộc, xe chạy thẳng vào cửa
chính, Cố Hạ kéo tay Triển Thiểu Huy, “Sao lại dẫn em tới trường
học?”

Xe hơi dừng lại, Triển
Thiểu Huy nắm tay Cố Hạ xuống xe, “Muốn tản bộ với em ở đây.”

Sinh viên đi lại trong
vườn trường cũng không nhiều, lúc này, một số sinh viên đang ở trong
phòng tự học, một nhóm khác đi làm những chuyện khác, chỉ có số
ít rảnh rỗi, xe hơi đậu trên con đường cách bờ hồ không xa, Triển
Thiểu Huy nắm tay cô đi đến bên hồ, “Lần đầu tiên gặp em chính là ở
bên hồ này.”

Cố Hạ mỉm cười trong
lòng, Triển đại thiếu gia đang mang cô đến đây để hoài niệm về chuyện
cũ, có thể nhận ra được hôm nay Triển Thiểu Huy cực kì vui vẻ, từ
xế chiều đến bây giờ khóe môi luôn không kìm được mà cong lên, mặt cũng
nở nụ cười không ngớt. Xuyên qua rừng cây nhỏ bên hồ, cả mặt hồ hiện
lên trước mắt, mặt hồ phản chiếu ánh sáng đèn đường tạo thành một
số vòng xoáy nhỏ, tản ra ánh sáng nhu hòa làm cho màn đêm càng thêm
yên tĩnh, thỉnh thoáng có vài đôi yêu nhau nắm tay đi ngang qua, có
người đùa giỡn, có người thân thiết nói nhỏ, có người trầm tĩnh
tản bộ, Triển Thiểu Huy nắm tay Cố Hạ, dường như họ cũng chỉ là
một cặp yêu nhau bình thường trong trường.

Bọn họ đi đến một
chỗ có phong cảnh khá đẹp, cũng không ít người ở đây, Triển Thiểu
Huy nhịn không được mở miệng, “Nhớ năm ấy gặp em, hình như chỗ này
vắng vẻ hơn nhiều, một mình em muộn như vậy còn chưa về kí túc xá,
ở ngoài này làm gì thế?”

“Không nhớ nữa, chuyện
lâu quá rồi, nếu anh không nhắc tới thì căn bản em cũng không nhớ rõ
khi đó đã nhìn thấy có người nhảy xuống hồ.” Cố Hạ rất thành thật
nói, đã lâu như vậy, một vài chuyện vặt vãnh dần dần cũng bị thời
gian xóa đi dấu vết.

Triển Thiểu Huy hừ
một tiếng từ mũi, “Chuyện quan trọng như vậy anh nhớ rất rõ, sao em
lại không nhớ rõ hả?”

Cố Hạ tỏ ra vô tội,
“Với em mà nói thì cũng không phải chuyện quan trọng, làm sao mà nhớ
được?”

“Còn nói không phải

chuyện quan trọng?” Triển Thiểu Huy gằn giọng nói.

“Thôi đươc rồi, cứ coi
như là chuyện quan trọng đi.” Cố Hạ thuận theo anh, cười ha ha, “Thật
ra đúng là chuyện quan trọng, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
mà. Chắc là khi đó tâm trạng không được tốt nên mới ra đây tản bộ,
hình như năm hai có một thời gian rất buồn bực.”

“Sao lại buồn bực?”

“Chắc là vì việc học
hành, tình cảm, lại còn bạn học nữa…”

Còn chưa nói xong thì
cảm thấy có người nào đó đang nhìn qua với ánh mắt lạnh lẽo, cô
ngậm miệng lại ngay, “Không đúng sao?”

Ánh mắt không mấy
lương thiện của Triển Thiểu Huy quét qua cô, khi đó Triển Thiểu Huy
vẫn chưa xuất hiện trong cuộc sống của Cố Hạ mà còn dám nói là vì
chuyện tình cảm, tám phần là bởi vì Quý Phi Dương, tất nhiên Triển
Thiểu Huy thấy khó chịu trong lòng, lại gằn giọng nói: “Mấy đứa con
nít ranh, không chịu lo học hành, còn buồn bực cái gì!”

“Không phải anh muốn em
nói sao?” Cố Hạ tỏ vẻ kháng nghị.

“Hừ, nhưng cũng không
muốn em nói những thứ này.” Triển Thiểu Huy cực kì tự nhiên nói,
nắm thật chặt tay cô.

“À…” Cố Hạ kéo dài
âm cuối, cười cười nói: “Em biết vì sao hôm đó lại tới đây rồi, bởi
vì em biết ngày đó sẽ gặp được anh ở đây cho nên mới tới đây chờ
anh, chắc là khi đó nghe thấy tiếng duyên phận gọi đến rồi.”

“Cài này thì còn nghe
được.” Triển Thiểu Huy tỏ ra thỏa mãn.

Cố Hạ trêu tức anh,
“Lừa mình dối người rất vui sao?”

“Cố Hạ, em nói ít đi
một câu sẽ chết sao?” Triển Thiểu Huy nghiến răng nghiến lợi, rất hiếm
khi Cố Hạ nói được một lời dễ nghe.

Cố Hạ cười khanh
khách, tiếng cười vang lên bên mặt hồ yên tĩnh như một chiếc chuông
bạc đang rung lên, mặt nước êm ả, ánh trăng cong cong treo trên bầu
trời, in chiếc bóng nhàn nhạt lên mặt hồ lạnh lẽo, chung quanh gió
nhè nhẹ thổi, lá cây hơi đong đưa, tất cả đều trầm tĩnh lại đẹp
hoàn hảo.

Hai người nắm tay nhau,
đi một đoạn rất dài dọc theo hồ, Triển Thiểu Huy rất cảm khái nói:
“Sớm biết chúng ta sẽ kết hôn, sớm biết anh sẽ yêu em như vậy…”

Lỗ tai Cố Hạ dựng
thẳng lên, đại thiếu gia nào đó đang nói những lời vô cùng tuyệt

diệu.

Triển Thiểu Huy dừng
lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Lúc trước khi em vào Khải Hoành, anh
nên trong một thời gian ngắn sử dụng quy tắc ngầm với em, sau đó giữ
thật chặt em ở bên cạnh, thế thì sẽ không nhùng nhằng lâu như vậy.”

Anh rất đắc ý nói:
“Ai bảo anh là ông chủ của em chứ?”

“Nếu sớm biết cuối cùng
sẽ lọt vào tay anh như vậy thì em sẽ không vào Khải Hoành, dù đi bán
bảo hiểm cũng không vào Khải Hoành.” Cố Hạ thở hổn hển nói, “Huống
hồ, anh đã không còn là ông chủ của em nữa.”

“Bây giờ anh là ông xã
của em.” Triển Thiểu Huy đắc ý cười, “Ông xã còn có nhiều quyền lợi
hơn cả ông chủ.” (bản gốc là “lão bản” và “lão ông” á)

Ông xã đúng là có
nhiều quyền lợi hơn ông chủ, ví dụ như trên đường trở về, ở trên xe
Triển Thiểu Huy bắt đầu động chân động tay với Cố Hạ, ánh đèn trong
xe không sáng lắm, không khí có hơi mập mờ, Triển Thiểu Huy ôm vòng
qua lưng Cố Hạ còn tay kia thì có hơi không được an phận, Cố Hạ đánh
anh, “Đứng đắn một chút.”

“Chúng ta là vợ chồng
mà.” Triển Thiểu Huy nhắc nhở cô, đặt đầu của cô lên vai mình, “Còn
một đoạn nữa mới về tới nhà, em nghỉ ngơi một chút đi.”

Anh yên lặng trở lại,
đến khi Cố Hạ ngoan ngoãn tựa đầu vào vai của anh thì lại bắt đầu
vòng qua ngang hông cô mà giở trò, ngón tay chui vào dưới áo của cô,
nhẹ nhàng đùa nghịch làn da của cô, Cố Hạ bị anh chọc cho ngứa
ngáy, mở to mắt: “Đừng nghịch nữa.”

“Nếu em không phiền
vậy thì chúng ta hôn đi.” Anh nói xong thì nâng Cố Hạ lên hôn xuống,
trong xe có tiếng nhạc chậm rãi du dương, bình thường trong tình huống
này Cố Hạ cũng không cự tuyệt, hai tay vòng lên cổ của anh, mút hương
vị của anh vào, cảm nhận được lồng ngực cùng cả cơ thể của anh đang
căng thẳng, cô buông lỏng tay, sau đó lại rút lui, chuẩn bị chấm dứt
nụ hôn nóng bỏng này thì lại nghe thấy giọng nói mơ hồ của Triển
Thiểu Huy: “Đừng ngừng lại.”

Anh dùng một tay giữ
lấy gáy của cô, tay kia dùng sức ôm lấy lưng cô, chuyển Cố Hạ đặt lên
đầu gối của mình, tiếp tục hôn. Cố Hạ ngồi trên đùi anh, phía dưới
vật đằng sau lớp vải kia đang trồi lên chạm vào cô, cô biết anh đã có
phản ứng, đầu nghiêng nghiêng cười thành tiếng, chỉ chỉ xuống dưới,
“Hình như sắp xảy ra hỏa hoạn rồi nha.”

Triển Thiểu Huy ôm eo
của cô, bờ môi vẫn còn lưu luyến trên cổ cô, giọng nói trầm thấp
nghèn nghẹn vang lên: “Em giúp anh dập lửa đi.”


“Không có hứng thú.”
Cố Hạ vừa nói vừa giật giật vạt áo trước ngực, nghe thấy Triển
Thiểu Huy rên lên cô rất vui vẻ, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi
người anh, cách anh một thước ngồi thật nghiêm chỉnh, “Về nhà rồi
nói sau.”

Triển Thiểu Huy trực
tiếp áp đảo Cố Hạ ngay tại vị trí ngồi của mình, “Về nhà sao? Anh
không đợi được.”

Một tay linh hoạt cởi
bỏ nút thắt trên quần của cô, kéo khóa kéo ra, động tác rất điêu
luyện, anh đặt cô lên trên, một tay đã luồn vào từ dưới áo, thạo
việc mà xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, ngón tay vân vê trái anh đào
nhỏ hồng hồng, nhẹ nhàng xoa nắn, Cố Hạ phát ra tiếng thở gấp, cố
gắng nhịn xuống, “Buông ra, bị người khác nghe thấy bây giờ.”

“Yên tâm, cách âm rất
tốt.” Bức tường gỗ của chiếc xe này có hiệu quả cách âm không tệ,
lúc này Triển Thiểu Huy mới phát hiện thì ra xe dài hữu dụng hơn,
không gian lớn, lại không bị lái xe quấy rầy, chỗ ngồi cũng đủ thoải
mái.

“Đừng, dừng tay, em…”
Cố Hạ không muốn chơi trò xe chấn với anh, đẩy anh ra nhưng không được.

Triển Thiểu Huy đè cô
xuống, một tay đã kéo quần cô xuống, thăm dò vào trong, lưu luyến
vuốt ve nơi tư mật kia, nghe thấy Cố Hạ phát ra âm thanh yêu kiều, trên
mặt Triển Thiểu Huy hiện lên một nụ cười tà quái, phun ra luồng khí
nóng rực bên tai cô, “Bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đây
chính là nghĩa vụ vợ chồng bình thường.”

“Ai là vợ chồng với
anh…” Cố Hạ thật sự muốn mắng anh, từ xế chiều sau khi ra khỏi cục
dân chính, trên mặt Triển Thiểu Huy viết hai chữ “đắc ý” thật lớn,
nhưng mà cô chưa mắng xong thì đã cảm thấy trên người mát lạnh, quần
áo trên người rơi xuống, Triển Thiểu Huy nằm trước ngực cô, hôn hít
thân thể của cô, đầu lưỡi vươn ra vẽ vài vòng làm cho toàn thân Cố
Hạ đều nóng bừng lên, khẽ hừ những tiếng “A…ưm…”

Triển Thiểu Huy nghe
thấy cô khẽ kêu thành tiếng thì toàn thân càng thêm khô nóng, ngẩng
đầu lên, một tay ở phía dưới đã từ từ đi vào, cảm nhận được thân
thể Cố Hạ co rút lại, anh cười bên tai cô, “Kiên nhẫn một chút, không
thể kêu lớn quá được, nếu không sẽ bị người khác nghe thấy đấy…”

Vừa nói ngón tay vừa
xoay vài vòng rồi lại chậm rãi di chuyển, bất thình lình tiến vào
thật sâu, Cố Hạ rên lên, bị anh dày dò đến nỗi sắp rơi nước mắt, qua
lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn thấy ánh đèn đường bên ngoài, Cố
Hạ căng thẳng muốn chết, quơ một tay lên, đứt quãng cầu xin: “Đừng như
vậy, em không chịu được, trở nhà rồi hãy làm…”

Hai chân của cô kẹp
thật chặt, Triển Thiểu Huy không rút ra được, cắn cắn vành tai của
cô, “Muốn làm việc ấy với em ngay lúc này, như vậy mới có hứng
thú.”

Cố Hạ không ngừng vặn
vẹo, có làm gì thì thân thể cũng không nhúc nhích được, phía trước
chính là lái xe, còn có một người trợ lí khác ngồi trên ghế phụ,
Cố Hạ cảm thấy nhất địnhh sẽ bị người ta nghe thấy, cô không vô sỉ
như tên Triển Thiểu Huy kia, “Không được, thả em ra, không được như vậy…”

“Nhưng anh lại cảm
thấy em rất thích, kích thích như vậy, nhất định em sẽ rất thích.”

Triển Thiểu Huy cảm nhận được ngón tay đang thăm dò chỗ kia ngày càng
trơn ướt, anh bật ra tiếng cười trầm thấp, ngón tay lại giật giật,
“Ướt đẫm rồi, nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Tay của anh tiếp tục
cởi hết quần áo của cô, Cố Hạ như muốn bật khóc, “Van xin anh, buông
ra…”

Triển Thiểu Huy ngẩng
đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dùng vật đang sôi trào của mình cọ
vào người cô, “Không thả.”

“Về nhà hãy làm,
chúng ta có thể từ từ làm mà.” Về nhà đóng cửa lại muốn làm gì
thì làm vẫn tốt hơn ở trên xe.

“Về nhà làm thế
nào?” Giọng điệu Triển Thiểu Huy có chúy uy hiếp, ngón tay kia vẫn ra
vào chậm rãi như cũ.

“Làm thế nào cũng
được.” Cố Hạ cuống quýt trả lời.

“Về nhà muốn em phải
chủ động một chút.” Triển Thiểu Huy tiếp tục dùng lửa nóng đang dâng
trào kia cọ vào cô, “Nịnh nọt anh một chút.”

Cố Hạ
ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi của anh, “Chúng ta về nhà rồi tiếp
tục.”

Triển Thiểu Huy cười
nham hiểm, “Phải gọi anh lài gì?”

“Ông…ông xã.” Giọng
Cố Hạ rất nhỏ.

“Như vậy không có
thành ý.” Triển Thiểu Huy lại dùng ngón tay của mình tỏ vẻ kháng
nghị.

“Ông xã…” Cố Hạ gọi
lớn hơn, buồn cười nói: “Ông xã, buông em ra, chúng ta về phòng rồi
hãy tiếp tục.”

“Tốt lắm, sau này em
đã là người của anh.” Triển Thiểu Huy cười càng thêm vô sỉ, ngón tay
trong cơ thể cô rút ra, một sợi tơ bạc thật dài xuất hiện trên ngón
tay, anh còn đưa ra trước mặt Cố Hạ, “Nhớ rõ lát nữa về nhà phải
làm cho anh thỏa mãn, nuốt lời với anh thì kết cục sẽ rất thảm.”

Nhìn thấy Cố Hạ không
tình nguyện gật đầu anh mới buông cô ra, Cố Hạ lập tức ngồi dậy,
vừa cài nút vừa ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, bóng dáng ngôi biệt thự
đã bày ra trước mắt, Cố Hạ hung dữ trừng mắt nhìn Triển Thiểu Huy,
lại bị anh lừa nữa, sắp về đến nhà rồi nên anh cũng không thể làm
nên trò trống gì.

Xe nhanh chóng chạy
vào cửa chính, vừa ngừng lại thì Triển Thiểu Huy đã không thể chờ
đợi được kéo Cố Hạ về phía phòng ngủ, vô cùng gấp gáp giống như
đang đi đầu thai, vào phòng trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại, đẩy
Cố Hạ dựa lưng vào cửa phòng, “Chúng ta bắt đầu thôi, vừa rồi tự em
nói sẽ thỏa mãn anh đấy.”

Tác giả nói: cảm
thấy cuộc sống sau hôn nhân của Cố Hạ sẽ rất chân chó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận