Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Trâu Nhuận Thành cũng
không làm khó cô nữa, Cố Hạ trở lại vị trí của mình, những
người xung quanh đều xem cô như không khí, không ai nói chuyện với cô, cô
cầm đũa gắp vài miếng thức ăn vào chén ăn, nghĩ ngồi lại một lúc
rồi đến nói với Trâu Nhuận Thành một tiếng, hy vọng có thể về
phòng nghỉ sớm một chút. Đại sảnh vẫn ăn uống linh đình, đàn ông
bắt đầu cầm ly rượu đến những bàn khác ngồi, mời rượu, nói chuyện,
vô cùng nào nhiệt.

Nhưng uống hai ly rượu,
đầu óc Cố Hạ đã bắt đầu choáng váng, ngay cả mắt cũng mơ hồ, tuy
tửu lượng của Cố Hạ kém, nhưng cũng không thể kém như vậy, ý niệm
bị Trâu Nhuận Thành lừa nghiền nát trong đầu, vị rượu không gắt nhưng
độ cồn chưa hẳn đã thấp. Ý thức ngày càng mơ hồ, đầu óc hỗn loạn,
chân tay cũng trở nên mềm nhũn, cô thật sự muốn trở về, thừa dịp
còn có thể khống chế được hành vi của mình, chống đỡ thân thể đến
bàn chủ tịch, muốn nói một tiếng với Trâu Nhuận Thành.

Dưới chân mềm nhũn,
chỉ đi vài bước mà thiếu chút nữa cô đã ngã sấp xuống, Trâu Nhuận
Thành ở bên kia dường như đang chú ý đến cô, đi tới vài bước đón lấy
cô, một tay vịn lấy cánh tay cô, “Không phải nói phụ nữ trời sinh đã
có ba phần tửu lượng sao? Sao đã say rồi?”

Cố Hạ mơ mơ màng
màng, mơ hồ nói một câu, “Thật xin lỗi.”, còn nói gì đó mà mình
cũng không nhớ rõ.

“Đi về trước đi, say ở
đây sẽ rất khó coi.” Những lời này của anh ta tựa hồ như đang nói
với Cố Hạ, lại tựa hồ như đang nói với vài người anh em trên bàn,
gọi quản lý tới, “Cô ấy uống rượu, đưa về trước đi.”

Quản lý gọi đến hai
nhân viên phục vụ đến vịn lấy cô, đang muốn đi ra ngoài cửa thì Trâu
Nhuận Thành lặng lẽ dặn dò với quản lý: “Đưa cô ấy đến gian phòng
cách vách, cởi hết đặt lên giường.”

Quản lý tất nhiên
hiểu ý, chẳng qua là vẫn hỏi một tiếng: “Ngài chắc chứ?”

Bị Trâu Nhuận Thành
trừng mắt liếc một cái.

Triển Thiểu Huy nhìn
thấy Cố Hạ bị đỡ đi, chỉ nói cô gái này tửu lượng quá kém, khó
trách không dám uống, cô rời khỏi bữa tiệc ngược lại Triển Thiểu Huy
lại thấy thoải mái, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô gái kia lại
thấy phiền lòng. Lại có người bưng ly rượu đến mời rượu, làm chủ
nhà, Triển Thiểu Huy cũng không quá lên giá, cũng đứng lên nói chuyện
vài câu với người kia.

Trâu Nhuận Thành cùng
Mục Bằng cầm ly rượu đi đến các bàn, bọn họ là chủ nhà, tất nhiên
phải đáp tạ sự ủng hộ của mọi người, vừa đi qua một bàn, Trâu
Nhuận Thành khẽ nói với Mục Bằng: “Tứ ca, đêm nay chúng ta chuốc say
tên Quý Phi Dương kia đi, em đã sắp xếp cho cậu ta một trò hay.”

Mục Bằng nhìn anh ta,
“Trò hay gì?”

Mắt Trâu Nhuận Thành
láo liêng, “Chính là cô gái vừa rồi đó, xế chiều hôm nay anh cũng
không phải không nghe thấy, cô ta có ý với Quý công tử, Quý Phi Dương
lại lờ cô nàng đi, đại ca đã từng nói phải giúp cô nàng một chút.”

Anh ta vừa nói vậy
thì Mục Bằng đã biết là ý gì, anh cũng biết cô gái vừa rồi đã
rất say, thì ra ly rượi bị Tiểu Ngũ động tay động chân vào, Mục Bằng
không nhàm chán như Trâu Nhuận Thành, chẳng qua là anh cũng nhìn ra
đại ca không vui, anh em mà, luôn phải ủng hộ người một nhà.

Trâu Nhuận Thành biết
phòng của Cố Hạ và Quý Phi Dương sát nhau, đây chính là sắp xếp để
thành toàn cho cô, ly rượu thứ hai anh ta cho Cố Hạ uống có bỏ thuốc
làm say, bình thường đều được trộn lẫn vào trong rượu, làm cho người
ta dễ dàng say, chân tay mề nhũn ý thức mơ hồ, sẽ xuất hiện cảm
giác say, mặt khác loại thuốc này còn có tác dụng kích thích tình
dục. Đưa Cố Hạ lên giường của Quý Phi Dương, đợi lát nữa Quý Phi
Dương uống rượu trở về phòng, tình cảm bộc phát – một cô gái cởi
hết, còn có một người đàn ông say rượu, Trâu Nhuận Thành chỉ cần
đợi xem truyện vui vào sáng ngày mai. Anh ta cầm ly rượu đi về phía
trước, còn đang suy nghĩ sáng mai có nên đến gõ cửa phòng không, đến
đó bắt gian tại trận, Cố Hạ là một cô nhóc chưa có kinh nghiệm
sống, không có người cho cô nàng dựa lưng, ngộ nhỡ Quý Phi Dương không
nhận sẽ không tốt.

Anh ta cảm thấy kế
này không thể tốt hơn nữa, vừa có thể thành toàn cho Cố Hạ, lại
còn có thể thưởng thức trò hay, nếu từ nay về sau anh em bọn họ cảm
thấy không thoải mái có thể mượn việc này mà châm ngòi thổi gió,
làm cho Quý Phi Dương sứt đầu mẻ trán, nghĩ đến đấy, trên mặt Trâu
Nhuận Thành mang một nụ cười nham hiểm.

Tâm tình của Triển
Thiểu Huy ngồi ở vị trí chủ nhân bên kia lại không sáng lạn ánh mặt
trời như Trâu Nhuận Thành, vốn chỉ muốn đi tắm suối nước nóng thả
lỏng một chút, thuận tiện quan sát tình hình khai trương, kết quả
lại phát hiện mang theo cô gái kia chính là quyết sách sai lầm, từ
ngày hôm qua đến nay không hề được sống yên ổn. Cả đại sảnh người
đến người đi, tiếng nói chuyện, tiếng cụng ly, tiếng cười, nghe tới
nghe lui cũng chỉ mấy câu đó, rơi vào trong tay càng cảm thấy bực bội
thêm, tiệc rượu đã qua hơn một nửa, anh để cho các anh em tiếp đãi,
một mình lặng lẽ ra ngoài.

Ánh trăng chiếu rọi
xuống mặt nước, bóng hoa cỏ chiều cao khác nhau tản ra ánh sáng nhàn
nhạt, rời khỏi đại sảnh ồn ào náo nhiệt, hít lấy khí trời tươi
mát của vùng quê, tâm tình Triển Thiểu Huy cuối cùng cũng bình tĩnh
hơn. Anh trực tiếp trở về phòng chuyên dụng của mình, đi qua hành lang
mới nhớ tới cô gái đã được đỡ về kia, uống hai ly rượu đã trở
thành như vậy, Triển Thiểu Huy nhịn không được lắc đầu.

Anh lấy chìa khóa ra
mở cửa phòng, cởi áo khoác ném sang một bên, thở ra một hơi rồi đi
thẳng vào phòng tắm, tắm xong quấn khăn tắm quanh hông, đi ra ngoài
phòng ngủ, mở đèn bên cạnh cửa ra vào, sau đó anh lại nhíu mặt mày.

Trên giường có một
người nằm, còn là một người phụ nữ, quay mặt về bên kia, một cánh
tay trơn bóng lộ ra ngoài chăn, trong miệng truyền đến một tiếng ngâm
nhẹ, mang theo hương vị hấp dẫn, không gợi được dục vọng của Triển
Thiểu Huy, ngược lại làm anh tức giận, thật không biết người nào lớn
gan không muốn sống như vậy, dám tùy tiện bò lên giường anh. Anh đi
vài bước đến bên giường, vén chăn lên, bắt lấy cánh tay kéo thật
mạnh ra ngoài, thoáng cái đã ném cô lên mặt thảm, quát: “Ai cho cô
vào đây?”

Cô gái nhỏ nhắn trong
chăn rên lên một tiếng, cánh tay lập tức đỏ bừng một mảng, toàn thân
xụi lơ ngã trên mặt thảm, mái tóc đen tán loạn che đi khuôn mặt, nhẹ
nhàng vặn người phát ra một tiếng rên đau đớn. Triển Thiểu Huy nhìn
thấy cô bất động giả chết, cơn tức giận ngày càng lớn, kéo lấy tóc
cô túm cô lên.

“Đau quá!” Cô gái phát
ra tiếng nói mông lung, nhưng một chút sức lực chống lại anh cũng
không có.

Tóc bị vén lên, mặt
cô gái lộ ra, Triển Thiểu Huy sửng sốt một lát, “Sao lại là cô?”

Lúc này Triển Thiểu
Huy mới buông lỏng tóc cô ra, cả người Cố Hạ thuận thế tựa vào
người anh, da thịt bóng loáng chạm vào nhau, làm cho cô cảm thấy
thoải mái, nhịn không được mà càng tiến gần hơn, bàn tay đang đặt bên
hông anh không tự giác vuốt ve. Đây hoàn toàn là một động tác trêu
chọc đàn ông, Triển Thiểu Huy sợ cô trượt chân, một tay vịn lấy cô,
cũng nhìn ra cô không ổn, thân thể trắng nõn nóng ran, ý thức mơ hồ,
hai mắt nhắm lại, trên mặt nhuốm vị tình dục, hình như đã uống phải
thứ gì đó.

Đầu Cố Hạ cọ nhẹ
trên người anh, hơi thở nóng rực phun trên làn da người đàn ông, không
khác gì đang châm ngòi nổ, cánh tay đã bắt đầu lôi kéo tấm khăn vây
quanh hông anh, bởi vì khăn tắm quá chặt nên Cố Hạ còn phát ra tiếng
kêu rên bất mãn. Triển Thiểu Huy cảm thấy đá văng cô ra ngoài cũng
không được, mà để cô ở lại sờ soạng lung tung trên người mình cũng
không được, đẩy tay cô ra rồi ném cô lên giường.

Ngọn đèn màu cam tỏa
sáng từ trần nhà, trên giường một cố gái trần truồng làn da tản ra
ánh sáng ẩm ướt sáng loáng, trắng nõn mang theo hương vị mê người,
cô không ngừng vặn vẹo thân thể, trong miệng phát ra âm thanh kiều mị,
cả người như một thứ quả chín mọng, đã rửa sạch sẽ bày ra trước
mặt anh chờ anh tiến đến cắn một ngụm. Triển Thiểu Huy chỉ cảm thấy
một dòng nhiệt xông lên não, toàn bộ phiền toái hôm nay đều vì cô
gái này, bây giờ còn dám dùng tư thế này nằm trên giường của anh,
vậy anh cần gì phải khách sáo với cô như vậy?

Triển Thiểu Huy lên
giường, cùi đầu phủ lên đầu cô, giống như là đang muốn phát tiết hết
tất cả buồn bực hôm nay, hung hăng mà hôn lên đôi môi kiều diễm của Cố
Hạ, cánh môi mềm mại mà trơn bóng, mang theo một vị ngọt dìu dịu,
anh cảm thấy hương vị này cũng không kém, cạy mở hàm răng của cô ra,
đầu lưỡi đi vào thăm dò liếm mút. Đối phương còn rất trẻ, hoàn toàn
không hiểu được trình tự hôn môi, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc mê
mà chiếc lưỡi duỗi ra thử thăm dò đón ý hùa theo, hai chiếc lưỡi
giằng co, toàn thân những chỗ đụng vào nhau đều có cảm giác tê dại,
Triển Thiểu Huy vô cùng yêu thích, động tác dần dần trở nên ôn nhu,
dịu dàng mà hôn cô.

Thân thể đang ở bên
dưới anh mềm mại lại xinh đẹp, nơi nào đó của Triển Thiểu Huy đã
ngẩng cao, anh kéo khăn tắm bên hông xuống, tách hai chân của cô ra, một
tay vuốt ve ngực cô, Cố Hạ phát ra tiếng rên rỉ, “Mê túy” là một
loại thuốc kích dục đặc thù, sẽ làm cho người ta mất đi ý thức sinh
ra ảo giác, giống như đang bay bổng trên cõi tiên, Cố Hạ căn bản không
biết ai đang cùng cô bay trên mây mù, không phân biệt rõ thật ảo thế
nào, trong đầu hiện ra người mình muốn gặp, cô chưa bao giờ có kinh
nghiệm trong chuyện này, trong tiềm thức vẫn cố kháng cự lại, miệng
phát ra tiếng nói đứt quãng: “Đừng mà…Quý…Quý…sư huynh.”

Động tác của Triển
Thiểu Huy ngừng lại, giống như bị một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ
xuống, trong nháy mắt dập tắt lửa tình của anh, hai tay của anh vây
quanh hai bên hông cô, ánh mắt mới vừa rồi còn nhuốm màu tình dục bỗng
nhiên nhóm lên một ngọn lửa, anh làm sao lại quên mất cô gài này yêu
mến một người đàn ông khác chứ.

Anh coi thường việc ép
buộc một cô gái, lại càng không đáng để làm một thế thân cho người
khác.

Cô gái nằm dưới thân
cái gì cũng không biết, khép hờ mắt vặn vẹo cơ thể. Trong cơn giận
dữ của Triển Thiểu Huy xoay người ngồi dậy, lấy một bộ đồ ngủ từ
tủ quần áo ra, đi thật nhanh ra ngoài, đẩy cửa ra, sắc mặt tái nhợt.

Một đường đi qua hành
lang, đến trước một gian phòng, Triển Thiểu Huy trực tiếp đá tung cửa
ra, ánh mắt đảo qua vài người anh em đang ngồi trên ghế salon, đè nén
lửa giận: “Người phụ nữ trong phòng tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Bữa tiệc vừa mới
chấm dứt, nơi này là chỗ vài người anh em tụ tập lại nghỉ ngơi, ba
chàng trai không hề có hình tượng hoặc ngồi hoặc nằm trên ghế salon,
vốn đang tán gẫu nói chuyện phiếm, bị âm thanh đột ngột này làm cho
giật mình, Trịnh Giang Hà mặt đầy nghi vấn: “Đại ca, sao lại nổi
giận thế?”

Trâu Nhuận Thành cũng
đang ở trên ghế salon bị giật mình, “Người phụ nữ nào không muốn
sống lại đến chỗ của anh vậy?”

“Hỏi cậu thì đúng
hơn!” Triển Thiểu Huy chỉ vào anh ta, gió lửa trong mắt nổi lên bốn
phía, “Cậu dám nói không phải cậu làm không?”

“Em?” Trâu Nhuận Thành
rùng mình, mơn nớp lo sợ nói: “Đại ca, em cũng không phải không hiểu
anh, sao có thể đưa phụ nữ đến chứ?”

“Cậu còn giả vờ!
Chẳng lẽ không phải cậu ném Cố Hạ đã say khướt vào phòng tôi sao?”
Sắc mặt Triển Thiểu Huy như mây đen sắp sửa vỡ ra.

“Cố Hạ? Ở trong phòng
anh?!” Trâu Nhuận Thành ngảy dựng lên, “Làm sao có thể như vậy?”

Triển Thiểu Huy không
muốn động tay động chân với anh em, giữ khoảng cách nhất định với
Trâu Nhuận Thành ngồi xuống ghế salon, salon lập tức hõm xuống một
chỗ lớn, “Hôm nay không phải cậu chuốc say cô ta, hạ thuốc cô ta, cậu
muốn thấy tôi bị chê cười sao? Chẳng lẽ chúng ta chỉ mới quen biết
nhau một hai ngày?”

Triển Thiểu Huy là
một người biết kiềm chế, điểm ấy bạn bè và anh em đều biết, Trâu
Nhuận Thành vội vàng tránh tội, “Đại ca, sao em có thể ném cô ta cho
anh? Em bảo người đem cô ta đến phòng của Quý Phi Dương, mới vừa rồi
em và Tam ca nói muốn thành toàn cho Cố Hạ, sao cô ta có thể chạy
đến phòng anh được?”

Triển Thiểu Huy lập
tức đứng lên, khí thế bức người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trâu
Nhuận Thành, khi nào thì cậu mới có thể làm chuyện đứng đắn được
hả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui