Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Cố Hạ cảm thấy lui
tới nhiều với Triển Thiểu Huy cũng không có gì, điều không ổn chính
là thỉnh thoảng Triển Thiểu Huy lại có hành động làm cho tim cô đập
loạn xạ; tuy cô chưa bao giờ thấy Triển Thiểu Huy có bạn gái nhưng ăn
cơm với anh vài lần, đánh bài vài lần, trong đám người bọn họ, ai
mà không phóng túng, tùy tiện ôm ấp, dùng từ phong hoa tuyết nguyệt
để hình dung là đúng nhất. Chắc hẳn lúc tập bắn, Triển Thiểu Huy ôm
cô cũng không có ý gì khác, anh cũng sẽ không cảm thấy không ổn.
Nhưng mà Cố Hạ không thể quen với loại này, không thể đánh đồng hành
động ôm ôm ấp ấp chỉ là một cái nắm tay đơn giản.

Sau khi đi tập bắn về,
Cố Hạ đang tự hỏi xem phải làm sao để duy trì khoảng cách với Triển
Thiểu Huy, nhưng mà chỉ cần một cuộc điện thoại của Triển Thiểu Huy
gọi tới là Cố Hạ phải đên ngay không thể chối từ.

Bữa cơm tiếp theo là
tối thứ tư, Triển Thiểu Huy gọi điện thoại cho cô, giống như là ra
một thông báo. Nhà hàng này lúc trước Cố Hạ cũng từng tới, chính
là nhà hàng mà buối tối mấy tháng trước lúc cô đuổi theo tên cướp
anh đã dẫn cô tới, vẫn căn phòng VIP như cũ, Triển Thiểu Huy gọi lái
xe tới đón Cố Hạ, nói cô chờ ở đấy một lát. Sau khi đến nơi, Cố Hạ
trực tiếp đi vào trong căn phòng đã đặt trước, mới vừa lên lầu hai
thì phát hiện không thấy chìa khóa của mình đâu, nghĩ nghĩ một lát
chắc là bị rơi trên xe, cô vội vã xoay người chạy xuống tìm, không
ngờ rẽ vào một khúc cua quá nhanh nên đụng phải một người.

Đối phương là trợ lý,
trên tay cầm một chai rượu đỏ, ông chủ đã cố ý dặn dò mang chai rượu
này tới đãi bạn bè. Kết quả bất ngờ bị đụng vào, cái chai rơi
xuống nền gạch, bình rượu vỡ tan, màu đỏ nâu chảy đầy đất, sắc mặt
trợ lý trở nên trắng bệch, trừng to hai mắt nhìn Cố Hạ, “Cô làm sao
vậy? Đi đường không thèm nhìn à!”

Cố Hạ vội vàng nói
xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Trợ lí không biết
phải nói với ông chủ thế nào, nhìn thấy quần áo Cố Hạ cũng bình
thường, đoán chắc là một nhân viên của nhà hàng, hổn hển mắng: “Cô
nói xem, làm sao bây giờ? Đây là bình rượu đỏ năm mươi năm, bây giờ ông
chủ đang chờ, cô chỉ nói một câu xin lỗi là được à?”

Cố Hạ đuối lí, nhỏ
giọng nói, “Tôi sẽ bồi thường.”

“Cô bồi thường nổi
sao? Đêm nay phải đãi khách thế nào đây.” Cơn tức giận dường như không
thể ngăn chặn, đây là rượu của sếp lớn, anh ta cũng không biết phải
xử lí thế nào, nói không chừng ông chủ sẽ đuổi việc anh ta, lúc anh
ta còn đang mắng chửi thì ánh mắt hướng về phía hai người đàn ông
đang đi tới, một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi chính là ông chủ
của anh ta, trợ lí vội vàng thay đổi sắc mặt cúi đầu chào, nơm nớp
lo sợ trốn tránh trách nhiệm. “Chủ tịch Trần, thật xin lỗi, chai rượu
đỏ kia bị cô gái này làm vỡ mất rồi.”

“Sao lại như thế? Tối
nay bảo cậu mang tới giờ cậu lại làm ăn như vậy, cậu muốn khiến cho
tôi mất mặt sao?” Chủ tịch Trần kia nhìn thấy chai rượu vỡ tan nằm
trên mặt đất thì nổi giận, mắng trợ lý một trận, ánh mắt lại lướt
qua Cố Hạ, “Cô gái kia không có mắt à…”

Cố Hạ tiếp tục xin
lỗi anh ta, ánh mắt của đối phương đảo một vòng quanh người cô, cơn
tức giận như muốn ăn thịt người trong nháy mắt dường như tan biến
hết, giọng điệu thoáng cái dịu lại, “Ơ, thì ra là người phụ nữ của
Triển thiếu…”

Chủ tịch Trần thay
đổi sắc mặt trong nháy mắt, khuôn mặt cay nghiệt như mùa đông trực
tiếp quá độ lên cơn gió xuân tháng tư, cười nói: “Ái chà, vừa rồi
sao cô không nói gì, tôi thật sự không nhận ra cô, thật là ngại quá.”

“Tôi phải thấy ngại
mới đúng.” Cố Hạ không có ấn tượng gì với vị chủ tịch Trần này,
hình như có cùng đánh bài một lần, mặt cũng khá quen nhưng lại không
nhớ ra, chuyện này là do cô không đúng, áy náy nói: “Thật xin lỗi,
tôi bồi thường cho anh chai khác.”

“Sao có thể để cô bồi
thường chứ? Trợ lí của tôi không có mắt, vừa rồi nhất định là đã
đụng vào cô.” chủ tịch Trần cười nói, “Cô là người phụ nữ của
Triển thiếu, không bị thương là tốt rồi.”

Anh ta cũng không nhớ
rõ Cố Hạ họ gì, nhưng biết rõ đó chính là người phụ nữ của Triển
Thiểu Huy, anh ta giới thiệu với người bên cạnh, “Quách lão đệ, vị
này chính là người phụ nữ mà Triển thiếu dẫn tới, thiên sinh lệ
chất…”

Anh ta mở miệng gọi
một tiếng “người phụ nữ của Triển thiếu” làm cho Cố Hạ hoảng sợ,
ngẩng đầu yếu ớt nói, “Tôi không phải là người phụ nữ của ngài
ấy.”

Chủ tịch Trần dường
như sửng sốt một lát, vừa cười vừa nói: “Sao tôi có thể nhận nhầm
người được chứ? Hôm nay Triển thiếu cũng đến đây dùng cơm mà? Không
biết ngồi ở phòng nào.”

“Đúng là ngài ấy đến
đây dùng cơm.” Cố Hạ nhìn anh ta, kiên trì nói: “Nhưng mà tôi thật sự
không phải người phụ nữ của ngài ấy.”

“Ai mà chẳng biết cô
chính là người phụ nữ của ngài ấy, đã có thì cứ nhận, thời đại
bây giờ cũng rất cởi mở, đi theo Triển thiếu cũng đừng nên có ý
nghĩ khác.” Chủ tịch Trần dùng giọng điệu trêu chọc nói, cảm thấy
cô gái này rất dễ trêu chọc, “Cô không phải người phụ nữ của Triển thiếu
vậy thì mỗi ngày còn đi theo ngài ấy làm gì? Còn dùng cơm đánh bài
cùng ngài ấy.”

“Các anh hiểu lầm
rồi.” Giọng Cố Hạ càng nói càng nhỏ.

Người đàn ông kia cười
thành tiếng, vừa khéo chỗ góc rẽ có hai người đi tới, ánh mắt anh
ta lóe sáng, cười nói, “Triển thiếu, tổng giám đốc Trịnh, các anh
đã tới.”

Người đi tới là Triển
Thiểu Huy và Trịnh Giang Hà, nhìn thấy Cố Hạ rầu rĩ đứng một góc,
Triển Thiểu Huy nói: “Chủ tịch Trần, chủ tịch Quách, thật là trùng
hợp. Có chuyện gì sao?”

“Không có.” Chủ tịch
Trần cao giọng cười to, “Vừa rồi gặp vị tiểu thư này, thuận tiện
bắt chuyện một lát thôi.”

Ánh mắt Triển Thiểu
Huy lướt qua mặt đất, một tay khoác vai Cố Hạ, “Làm sao vậy?”

Cố Hạ chỉ chỉ xuống
mặt đất, ngại ngùng nói, “Tôi đụng phải làm vỡ rượu của ngài ấy.”

Chủ tịch Trần vội
vàng nói, “Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, cũng phải trách tôi không
cẩn thận.”

“Chủ tịch Trần muốn
đãi khách sao.” Triển Thiểu Huy nhàn nhạt nói, rồi lại nhìn trợ lý
phía sau lưng nói, “Trở về nhà tìm cho chủ tịch Trần một chai rượu
thật tốt, đi nhanh về nhanh, đừng làm trễ nải tiệc rượu của chủ
tịch Trần.”

Anh kéo Cố Hạ nhích
lại một chút, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch Trần đã muốn mở tiệc chiêu
đãi bạn bè thì tôi đây cũng không làm mất thời gian của anh nữa.”

“Triển thiếu quá
khách khí rồi.” Chủ tịch Trần cũng nhận ra Triển Thiểu Huy không
muốn nói nhiều, cùng với người bên cạnh nói lời từ biệt.

Triển Thiểu Huy dắt
Cố Hạ vào phòng, ngồi xuống ghế salon, nhìn thấy sắc mặt kì quái
của Cố Hạ, hỏi: “Làm sao vậy? Anh ta gây khó dễ cho cô sao?”

“Không có.” Cố Hạ nhẹ
nhàng lắc đầu, do dự thật lâu, trên mặt hết xanh rồi lại trắng,
“Triển thiếu, bọn họ đều nói chúng ta…Nói tôi là người phụ nữ của
anh…”

Triển Thiểu Huy vừa
mới bưng một ly nước lên, lại mừng rỡ đến run lên, nửa đùa nửa thật
cười nói: “Cô không phải là người phụ nữ của tôi, vậy mà mỗi ngày
còn đi theo tôi, vẫn cùng tôi ăn cớm đánh bài sao?”

Cố Hạ vừa nghe thấy
thì mặt đỏ lên, ấm ức nói: “Sao anh cũng nói như vậy chứ? Rõ ràng
là không phải mà.”

“Không phải là cái
gì?” Triển Thiểu Huy mừng thầm, mặt đầy nghiền ngẫm nhìn cô, dáng
vẻ đỏ mặt của Cố Hạ rất thú vị, khiến cho Trịnh Giang Hà ngồi
cách đó không xa cũng phải phì cười thành tiếng.

Cố Hạ càng quẫn
bách, đã cảm thấy cùng anh ăn cơm và đánh bài là không ổn, xem đi,
thật đúng là không ổn, mọi người đều hiểu lầm cả, tức giận nói:
“Tôi chỉ đi theo để giúp anh thắng lại tiền bị thua thôi mà, đã không
nhận được gì, anh còn nói như vậy là có ý gì? Đương nhiên các anh
không cảm thấy có gì không ổn, các anh còn cảm thấy tôi buồn cười,
nhưng mà tôi không muốn làm cho người khác hiểu lầm. Hiện giờ tôi còn
đang làm việc trong công ty của anh, ngộ nhỡ mọi người trong công ty mà
biết thì tôi sẽ bị cô lập.”

Cô dừng lại một chút,
“Đã không ổn như vậy thì tôi thật sự không muốn đi đánh bài với anh
nữa, tôi về trước đây, các anh cứ vui vẻ là được.”

Cô nói xong thì đi ra
ngoài, Triển Thiểu Huy thấy cô đi thật thì chạy tới chặn cô lại,
“Nói đùa với cô thôi, sao lại tức giận chứ?”

“Tôi không thích nói
đùa với anh.” Trong lòng Cố Hạ cảm thấy bất mãn, “Triển thiếu, tôi
thật sự cảm thấy không ổn chút nào.”

“Cô quản được miệng
lưỡi của người khác sao? Đầu năm nay người nói lung tung trong thiên hạ
rất nhiều, cô cứ để ý như vậy, sau này sẽ bị tức chết đấy.” Triển
Thiểu Huy nhìn thấy cô không chịu được những lời trêu chọc nữa, cười
dỗ dành cô, “Thanh giả tự thanh, cô cứ đi làm cho thật tốt, đừng lo
lắng đến những chuyện kia. Lúc cô ở công ty tôi cũng sẽ không đến tìm
cô, cô sợ người khác nói thì tôi cũng phải quan tâm đến mặt mũi của
mình chứ. Vả lại, vẫn còn vài trăm vạn chưa thắng lại được, cô muốn
làm người không có trách nhiệm như vậy sao?”

Anh luôn lấy cái này
mà ép buộc cô, Cố Hạ biết sẽ không thoát được, buông tay không biết
làm sao bây giờ.

“Độ lượng một chút
đi.” Triển Thiểu Huy vuốt vuốt đầu cô, “Tới đây gọi món đi, lát nữa
Lão Tứ và Tiểu Ngũ cũng tới.”

Anh thuận miệng gọi
nhân viên phục vụ tới, sắc mặt Cố Hạ thẹn thùng, nhìn nhìn anh vài
lần, cuối cùng vẫn không thể làm gì được. Trong lúc chờ thức ăn cô
đi toilet, Trịnh Giang Hà cười nói, “Đại ca, anh đang nghĩ gì vậy? Em
thấy anh rất thích cô ấy, nếu thật sự muốn cô ấy thì không phải chỉ
cần một câu thôi sao.”

Triển Thiểu Huy không
muốn ép buộc Cố Hạ, anh cảm thấy Cố Hạ như vậy mới thú vị, có đôi
khi bắt nạt cô một chút mới làm cho anh cảm thấy vui sướng, có đôi
khi cũng sẽ cảm thấy phát điên lên, nhưng mà anh sẽ đuổi hết những
người ở trong lòng cô ra, sau này từ thân thể đến trái tim cô đều sẽ
là của anh. Anh muốn Cố Hạ yêu anh, cam tâm tình nguyện mà yêu anh, từ
nay về sau chỉ có thể quay quanh anh. Đương nhiên, những lời này anh sẽ
không nói ra, rất không phù hợp với phong cách của anh, nói ra sợ sẽ
bị mấy anh em cười đến chết mất. Anh khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt
nói với Trịnh Giang Hà: “Cậu không cần lo mấy chuyện này, tôi chỉ
thích trêu ghẹo cô ấy.”

Anh nghĩ thế nào tất
nhiên Cố Hạ không biết, cũng không muốn tốn công đi hỏi, chẳng qua vừa
rồi bị người khác nói như vậy, gần đây Cố Hạ thật sự không có tâm
tình đi ăm cơm đánh bài cùng anh; lúc ăn tối cô nói trước thứ bảy
mình có việc, bạn học cũ tụ tập lại; chủ nhật cũng có việc phải
đi cùng Từ Lộ Lộ, dù sao cũng chính là uyển chuyển tỏ ra cuối tuần
này không thể đi đánh bài. Sau cuối tuần, Triển Thiểu Huy gọi điện
thoại tới, còn chưa nói việc gì thì Cố Hạ đã mở miệng trước nói
phải xếp hàng mua vé xe lửa, cô không nói dối, thật sự phải đi xếp
hàng mua vé. Còn mười mấy
ngày nữa là đến tết âm lịch, Cố Hạ đang chuẩn bị về nhà, cô còn
miêu tả bây giờ mua vé khó thế nào, nếu như hôm nay không được thì
ngày mai phải xếp hàng mua tiếp, ý là tôi đang bận việc quan trọng,
anh đừng gọi cho tôi nữa.

Triển Thiểu Huy ở đầu
dây bên kia hừ một tiếng, bình thường Cố Hạ cũng chẳng nhớ đến anh,
anh không chủ động liên lạc thì Cố Hạ cũng không thèm gọi điện thoại
cho anh, Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói: “Sao cô không nhờ tôi giúp đỡ?”

Anh nghe thấy đầu dây
bên kia rất ồn, giọng điệu Cố Hạ nghe càng giả dối, “Mấy chuyện nhỏ
nhặt này làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà làm phiền đến
anh.”

Cố Hạ cảm thấy dạo
này lui tới với anh quá nhiều, Triển Thiểu Huy và cô vẫn luôn có sự
chênh lệch, Triển Thiểu Huy khinh thường cô, Cố Hạ cảm thấy rất bình
thường; nhưng thỉnh thoảng lại có chút mập mờ, Cố Hạ thật sự không
chịu được, một người đàn ông ưu tú như vậy, ngộ nhỡ khiến cho cô có
ý nghĩ gì thì sẽ không tốt. Gần đây Cố Hạ luôn cố gắng tránh mặt
Triển Thiểu Huy, vé cũng không quá khó mua như cô nói, chỉ xếp hàng
hơi lâu một chút.

Triển Thiểu Huy không
thèm để ý đến những toan tính của cô, vô cùng hung hăng hỏi “Nói nhanh lên,
đang ở đâu? Nhà ga hay điểm bán vé nào?”

Cô Hạ bị anh hỏi không
ngừng thì nhỏ giọng nói cho anh biết. Không ngờ 10 phút sau, Triển
Thiểu Huy thật sự đến, xách cô ra khỏi đoàn người đang xếp hàng, “Sao
dạo này nếu cô không có chuyện này thì lại có chuyện kia vậy hả?”

Cố Hạ đẩy anh ra, “Tôi
xếp hàng gần được rồi, chỉ còn vài người, hay là anh chờ một chút
đi.”

Triển Thiểu Huy cũng
không để ý đến cô đang kêu la, trực tiếp ôm cô đi về phía xe, nhét cô
vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, giọng điệu hơi hung dữ nói:
“Bình thường cô không hề nhớ đến tôi sao?”

“Nhớ chứ, mỗi ngày
tôi đều nhớ thương anh.” Cố Hạ nghĩ xem anh có gọi cô đi ăn cơm không,
nghĩ xem phải tìm lí do gì để từ chối; còn lại mấy trăm vạn phải
đánh bài thêm mấy lần; còn có tiền thưởng cuối năm vẫn chưa phát,
cũng không biết Triển Thiểu Huy sẽ cho cô bao nhiêu…

Triển Thiểu Huy không
biết phải làm sao với Cố Hạ, anh cũng sẽ không thể nói không có
việc gì thì cô cũng phải gọi điện cho tôi, báo cáo hành tung của
mình. Anh khởi động xe thật nhanh, đi một đoạn thật xa mới bình tĩnh
lại được, hỏi: “Bây giờ cô rất thiếu tiền sao?”

Cố Hạ không biết vì
sao anh lại hỏi như vậy, nói: “Khá ổn, tiền lương cũng còn thừa một
ít.”

“…vậy sao không mua vé
máy bay mà về?” Triển Thiểu Huy cũng không thèm nhìn cô.

“Bởi vì thị trấn nhà
tôi không có sân bay, cách sân bay đến vài dặm, phải đi xe hơi một
tiếng. Mấy ngày cuối năm rất đông người, rất khó mua vé xe trở lại
huyện, không bằng cứ trực tiếp đi xe lửa, mất khoảng năm sáu tiếng,
xuống xe lửa chỉ cần mười đồng taxi là có thể về đến nhà.” Cố Hạ
có chút tức giận nói, “Vừa rồi tôi sắp mua được rồi, sao anh lại lôi
tôi ra chứ?”

Triển Thiểu Huy nhìn
dáng vẻ vô tâm của Cố Hạ thì thấy không vui, “Hơi đói bụng, muốn tìm
cô đi ăn cơm, vé xe tôi sẽ nhờ người mua.”

“Bây giờ mới 11h.” Cố
Hạ kêu lên, cái gì mà ăn trưa chứ?

Triển Thiểu Huy dùng
ánh mắt không mấy hiền lành đảo qua cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không
muốn ăn cơm ở ngoài, cô đi mua thức ăn về nấu cơm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui