Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Một vài trận mưa xuân
đã gột sạch đất trời, đêm đông đen tối bị ánh sáng quét qua, ánh
nắng ấm áp chen vào, vài cây hoa anh đào nở rộ, thời tiết tốt như
vậy mà ở lì trong phòng thì thật sự rất lãng phí nắng xuân, Triển
Thiểu Huy kéo cô ra ngoài tản bộ… Đây là một bệnh viên tư nhân, cảnh
trí cũng rất trang nhã, cây liễu rũ xanh tươi, Cố Hạ ngồi trên ghế,
nhìn những con diều hình chim yến xinh đẹp
lượn quanh, đó là con diều cô ấn tượng nhất, có lần dây diều bị đứt
vướng vào đầu cành cây, cô đã khóc lớn, đứng dưới cây đại thụ không
chịu về, sợ những đứa trẻ khác canh chừng lấy mất, đến khi trời
tốt ba đi tìm cô, tìm một cái thang trèo lên cây đại thụ lấy nó
xuống mới kéo cô về nhà được.

Giờ thì ba mẹ đều đã
già rồi, chỉ sợ là ba đã không còn có thể trèo lên cây như vậy nữa,
nhớ tới cảm thấy rất xúc động, những kí ức tuổi thơ trong ấn tượng
tất cả đều rất hoàn mĩ, Cố Hạ kìm lòng không được khóe miệng hiện
lên một nụ cười nhẹ, nghiêng đầu nói với Triển Thiểu Huy: “Em muốn
chơi diều.”

“Chơi diều?” Triển
Thiểu Huy không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, “Thả ở đây?”

Cố Hạ nhìn hoàn cảnh
xung quanh, ở đây cũng có thể thả diều, nhưng mà người đến người đi
nhất định là không thể thoải mái chơi được, huống hồ sẽ có người
chỉ trỏ, ánh mắt mong đợi của cô nhìn anh, “Em muốn đi ra ngoài thả,
hôm nay thời tiết thật sự rất tốt.”

Triển Thiểu Huy nhìn
cô, muốn chạy ra ngoài thì cứ việc nói thẳng là được, còn lấy cớ
muốn chơi diều. Thật ra thì sức khỏe của Cố Hạ đã phục hồi khá
tốt, ra viện thì cũng được, chỉ có điều Triển Thiểu Huy không muốn
phá vỡ quan hệ ấm áp lòng người trước mắt, hơn nữa dưỡng bệnh ở
bệnh viện càng có lợi nên mới không cho cô ra viện, nhìn thấy ánh
mắt thiết tha của cô, anh đứng lên, “Đi thôi, anh đưa em đi thả.”

Triển Thiểu Huy không
thể ra ngoài quá lâu, trước tiên lái xe đưa cô đi mua diều, sau đó đưa
cô đến một ngôi biệt thự ven hồ cách đó không xa lắm, mỗi biệt thự
ở nơi đó đều cách nhau rất xa, có một khoảng sân nhỏ có tường bao quanh.
Bên ngoài khu vực công cộng có cả bồn phun nước, có sân rộng, thảm
cỏ xanh mướt, tuyệt đối là nơi chơi diều lí tưởng. Xe hơi từ con
đường nhỏ tiến vào cửa chính, đi một đoạn khá xa mới ngừng lại, Cố
Hạ nhìn nhìn xung quanh, hỏi: “Quả thật là nơi của kẻ có tiền, anh
ở chỗ này sao?”

“Nơi đây là do
công ty của anh xây dựng
nên, ở đây anh cũng có một ngôi nhà nhỏ, cũng thường xuyên ở lại
đây.” Triển Thiểu Huy đậu xe ở ven đường, xuống xe đi ra thùng ra phía
sau lấy diều ra.

“Có phải bán rất đắt
không? Nơi này thật sự rất đẹp, bao nhiêu tiền một mét vuông vậy?” Cố
Hạ nhất thời cảm thấy hứng thú nên mở miệng hỏi, vị thế rất đẹp,
mặt hồ lung linh, một khu đất lớn như vậy cũng có thể mua lại, Triển
Thiểu Huy quả thật là rất có thực lực.

“Định giới thiệu để
bán ra ngoài nhưng sớm đã bị mấy người bạn đặt mua rồi. Dường như
không cần phải quảng cáo nữa.” Triển Thiểu Huy chỉ vào ngôi biệt thự
ngói đỏ tọa lạc ven bờ hồ cây xanh um tùm, “Đó là ngôi biệt thự của
Tiểu Ngũ, hiện giờ cậu ta không ở nhà, một mình ở đây, không có ai
quản lí, cực kì tự do.” Anh lại xoay người chỉ sang một ngôi biệt
thự khác, chỉ có thể nhìn thấy tường bao màu trắng, “Đó là của
Long Trạch, thời gian trước anh ta đang tu sửa, nghe nói anh ta sắp kết
hôn, xem ra phải tốn kém một ít rồi. Những ngôi biệt thự này cơ bản
anh đều để lại cho vài người bạn, không phải có tiền là có thể mua
được một căn nhà đẹp đâu.”

“…có phải anh để lại
ngôi nhà tốt nhất cho mình không?”

“Em nói thử xem?”
Triển Thiểu Huy cười cười.

Cũng không thể nói là
tốt nhất, mỗi ngôi nhà ở đây đều không thua kém nhau, chỉ là Triển
Thiểu Huy giữ lại cho mình ngôi nhà mình thích nhất, thiết kế cũng
là do tự anh chọn lựa, biệt thự của anh chỉ cách nơi này một đoạn,
bởi vì yêu mến hồ nước này nên mới muốn giữ lại một ngôi nhà nhỏ
ở đây.

Cố Hạ bất bình “aizz”
một tiếng, cầm con diều hình cánh bướm của cô đi đến một khoảnh đất
trống, bầu trời nổi gió, thời tiết thật sự rất tốt để chơi diều,
Cố Hạ nới dây, nhẹ nhàng thả lên trời, cô nhìn Triển Thiểu Huy la
lên: “Triển thiếu, anh xem em thả lên rồi, thời tiết hôm nay rất đẹp.”

Diều bay không cao lắm
so với nóc tòa nhà mười tầng cách đó không xa, Triển Thiểu Huy đi
tới, “Anh giúp em thả cao hơn.”

Triển Thiểu Huy lấy
cuộn dây trong tay cô, cũng không biết anh kéo làm sao mà cánh diều
chẳng những không bay cao lên được mà còn đong đưa, có xu thế bị rơi
xuống, Cố Hạ đứng bên cạnh gọi, “Gần rơi xuống rồi kìa, anh làm sao
mà đến diều cũng không biết thả vậy?”

Triển Thiểu Huy mím
môi, vẫn không ngừng nới dây, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi
người mà rơi xuống, Triển Thiểu Huy vẫn tỏ ra bình tĩnh chạy tới
nhặt diều về, mang theo một loại xúc động như muốn xé nó ra thành
từng mảnh nhỏ, Cố Hạ đứng phía sau anh đã cười đến không còn hình
tượng gì, “Thì ra anh thật sự không biết thả! Đơn giản như vậy mà anh
cũng không làm được!”

Triển Thiểu Huy bắt
lấy con diều, đi trở về, “Cười cái gì mà cười? Cười nữa sẽ trừ
lương em!”

“Hiện giờ em không đi
làm, lấy cái gì mà trừ?” Cố Hạ vẫn đang ý vị cười, nhìn thấy đại
thiếu gia kia tâm tình hình như không được vui, cô nghiêm mặt lại, “Khi
còn bé anh không chơi mấy trò này sao?”

“Chỉ có bé gái mới
chơi mấy trò này…” Triển Thiểu Huy xem thường nói, khi còn bé cũng
rất bận rộn, thường xuyên bị ba mang đến trại huấn luyện kia học tập,
có thời gian cầm dao súng côn bổng đi gây sự khắp nơi, làm gì mà chơi
mấy trò này?

“Anh nói lung tung gì
thế.” Cố Hạ cãi lại, rõ ràng mình không chơi những trò này còn nói
con trai không chơi mấy trò này, thật đúng là quá sĩ diện. Cô thu dây
lại, thả diều lên, “Em thả dây, anh cầm dây chạy vài bước, rất dễ
thả lên, thả dây chậm một chút.”

Cố Hạ chỉ đạo vào
câu, diều bay lên trời, hai người cùng nhau chậm rãi thả dây, nhìn con
diều cánh bướm càng bay càng cao, đến khi sợi dây lấp lánh ánh sáng,
con bướm bay rất cao trên bầu trời trở nên nhỏ bé. Cố Hạ nhìn sang
thất bên kia có một bãi cỏ mềm, kéo áo Triển Thiểu Huy, “Mặt cỏ kia
có thể giẫm lên không?”

“Đương nhiên có thể.”

Cố Hạ chạy thẳng
vào, cảm thấy chưa thoải mái, cởi giày cùng tất ra giẫm lên mặt cỏ,
cỏ mềm như nhưng chọc chọc vào lòng bàn chân, ngưa ngứa lại rất
thoải mái. Triển Thiểu Huy không nói gì cô, kéo diều chậm rãi đi đến
mặt cỏ, cùng cô ngồi trên mặt cỏ, chỉ lát sau đã biến thành hai
người nằm trên bãi cỏ.

Trời xanh không mây, Cố
Hạ gối đầu lên cánh tay anh, một lát sau nói khẽ: “Triển thiếu, rốt
cuộc anh thích em ở điểm gì? Có đôi khi em thật sự rất thắc mắc.”

Triển Thiểu Huy nhìn
chằm chằm vào cánh bướm chỉ còn một điểm nhỏ, “Anh cũng không biết,
chẳng qua là ở bên cạnh em cảm thấy tâm trạng rất tốt, chỉ một số
việc nhỏ cũng cảm thấy rất vui, loại cảm giác này anh chưa từng có
trước kia.”

Cố Hạ hơi cong cong bờ
môi, thân thể càng nhích lại gần, không nói gì thêm, nhắm mắt lẳng
lặng cảm thụ làn gió nhẹ nhàng vờn nghịch qua khuôn mặt, cô nghĩ tình
yêu hẳn là như thế này, Triển Thiểu Huy dù có tiền có thế cũng chỉ
là một người phàm, anh cùng cô đi trên con đường này, cùng cô chơi
diều, tất cả đều là một giấc mộng với cô. Thời tiết ấm áp say
lòng người, chim chóc bay nhảnh liên tục trên cành cây, âm thanh líu
ríu vang vọng trong gió, mượt mà lại ngọt ngào.

Đang mơ mơ màng màng
thì nghe có tiếng nói truyền đến từ trong giấc mơ, “Có phải em đang
ngủ không? Đừng ngủ ở đây, trở về bệnh viện thôi.”

Cô mặc kệ, miệng ưm
lên một tiếng, tất cả đều đang tốt đẹp như vậy, cô không muốn tỉnh
lại chút nào.

Triển Thiểu Huy thấy
cô đã ngủ, ngắm nhìn khuôn mặt cô rồi hôn lên đôi môi cô, không phải
muốn dùng cách nào đánh thức cô nhưng Cố Hạ tỉnh lại rất nhanh, mặt
có vẻ không tình nguyện, giọng nói mơ màng, “Ngủ một chút thôi mà,
anh thật đáng ghét.”

“Còn nói anh đáng
ghét?” Triển Thiểu Huy ngồi dậy, nghĩ ngợi một lát, vươn tay chọc
ngứa cô, Cố Hạ sợ nhất là cái này, thân thể liên tục tránh né cầu
xin tha thứ, Triển Thiểu Huy biết rõ trước mặt cô không thể vận động
quá mạnh nên ngừng lại ngay, dùng giọng nói cứng ngắc hỏi: “Em nói
xem anh có làm phiền em hay không?”

“Không có…không có
đáng ghét.” Cố Hạ giơ hai tay đầu hàng, ngồi dậy dùng ngón tay chải
chải tóc, “Không nghĩ tới anh cũng chơi trò này, nếu bị nhân viên
trong công ty anh biết được thì hình tượng của anh sẽ chẳng còn nữa.”

Triển Thiểu Huy âm
trầm liếc cô một cái, “Em nói ra sẽ có người tin sao? Anh mà biết
được nhất định sẽ trừng phạt em.”

Cố Hạ ỉu xìu đứng
dậy, Triển Thiểu Huy nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô nên đưa cô
đến biệt thự của mình, xe chạy thẳng tới cửa, anh kéo cô xuống xe,
“Em nghỉ ngơi một lát đi, tinh thần thoải mái hơn anh sẽ đưa em về
bệnh viện.”

Cố Hạ cũng không quá
buồn ngủ, ánh mắt quét một vòng qua cách thiết kế của ngôi nhà,
nói lại một lần nữa “xa hoa”, miễm cưỡng dựa vào ghế salon trong
phòng khách, Triển Thiểu Huy gọi người đi pha nước cho cô tắm, lại
gọi người mang một bộ quần áo sạch sẽ tới.

Bồn tắm lớn kia có
cả chức năng massage, vừa lớn vừa thoải mái, gần đây Cố Hạ có thói
quen ngủ nhiều, nằm trong bồn tắm thoải mái mệt rã rời, nhắm mắt
lại đã buồn ngủ, đến khi có tiếng đập cửa lớn vang lên, giọng nói
của Triển Thiểu Huy từ bên ngoài truyền vào, “Cố Hạ, em có sao
không?”

Cô ở bên trong hơi lâu,
Triển Thiểu Huy sợ cô ngủ trong đó, ở trong phòng tắm quá lâu không
đến mức làm cho người ta ngất xỉu nhưng vẫn có chút lo lắng mới tới
hỏi một chút, nào biết bên trong không có ai trả lời làm anh càng
thêm sốt ruột. Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, nếu không mở cửa
sẽ xông vào ngay, Cố Hạ vội vàng đáp, “Không sao, ra ngay đây.”

Cô có chút ngượng
ngùng, người nghèo đúng là người nghèo, chưa bao giờ được hưởng thụ
những thứ cao cấp như vậy, đụng đến đã thấy thoải mái đến mức làm
cho người ta buồn ngủ, vội vàng đứng dậy lau người, mặc một chiếc
áo treo bên cạnh vội vã mở cửa ra, “Ngại quá, hơi lâu một chút.”

Cô mặt chiếc áo tắm
thêu hoa màu hồng nhạt, cố áo hơi lớn một chút, Triển Thiểu Huy cao
lớn đứng trước mặt cô nhìn qua kẽ hở cổ áo vừa vặn nhìn thấy hai
bầu ngực ẩn hiện bên trong, bộ phận ấy được che che lấp lấp càng
làm cho người ta mơ màng, Cố Hạ vừa mới tắm nên làn da ửng hồng,
sợi tóc vẫn còn đọng nước, đôi môi đỏ bừng như hoa anh đào, thật là
mời gọi người ta nếm thử một miếng. Cố Hạ vô tâm nói: “Quần áo đã
mang đến chưa? Em đi thay quần áo, cũng nên trở về bệnh viện thôi.”

Triển Thiểu Huy thuận
miệng “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn còn vô tình hay cố ý lưu luyến nơi
cổ áo, đến khi Cố Hạ gọi anh một tiếng anh mới nói vào phòng sấy
khô tóc trước, nếu không rất dễ bị cảm lạnh, lát nữa sẽ trở về
bệnh viện.

Cố Hạ nói trong phòng
tắm có máy sấy, đương nhiên câu nói này bị Triển Thiểu Huy dùng lí
do “Cái máy sấy kia bị hư rồi” bác bỏ, kéo cô vào phòng ngủ.

Tác giả nói: việc
đàn ông thích nhất chính là mang phụ nữ về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui