Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Một người đàn ông dẫn
một người phụ nữ vào nhà, tất cả những nơi có giường như khách sạn
hay kí túc xá, mặc kệ lúc nãy là vì lí do gì, lí do này có chính
trực cỡ nào, thuần khiết cỡ nào thì sau khi vào nhà thì người đàn
ông cũng không thể tránh khỏi việc đang tự hỏi xem có nên nhào tới
hay không, phải nhào tới như thế nào, cho nên lúc Triển Thiểu Huy kéo
Cố Hạ vào phòng với danh nghĩa để sấy khô tóc, động tác tìm máy
sấy của anh quả thật là rất chậm chạp không có phương hướng gì cả,
trong đầu hoàn toàn đang suy ngẫm một vấn đề khác. Cuối cùng Triển
Thiểu Huy nói với Cố Hạ đang ngồi trên ghế salon một câu “Không biết
để đâu mất rồi.”, sau đó liếc mắt đưa tình nhìn cô vài giây, tiện đà
đẩy ngã cô lên ghế salon, dùng nụ hôn cướp đoạt đi hơi thở của cô.

Cố Hạ còn đang ngẩn
người, ngoại trừ cảm nhận được nụ hôn của anh càng nóng
bỏng hơn so với trước kia thì hoàn toàn không hề nghĩ đến phương diện
nào khác, vừa lúc bắt đầu còn kháng cự một chút, về sau ôm lấy cổ
anh, nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn này, đến khi cô bị bế đến trên
giường, dây lưng áo tắm bị rút ra, một mảng lớn da thịt lộ ra bên
ngoài, phía trước là lồng ngực rắn chắn của Triển Thiểu Huy, lửa
nóng cách một lớp áo sơ mi truyền tới Cố Hạ mới phát hiện ra tính
nghiêm trọng của vấn đề, đột nhiên bừng tỉnh, níu lấy phía sau lưng
anh, “Thả em ra, em không muốn!”

Triển Thiểu Huy chui
vào bộ ngực của cô, ngậm lấy nụ hoa đáng tự hào của cô, vừa mút
vừa liếm cắn khơi gợi một cơn sóng điện tê liệt, muốn vây lấy lí
trí của Cố Hạ, cảm giác này khiến cho cô sợ hãi lại vừa hy vọng
anh đừng dừng lại, cô đã không còn sức chống lại anh, giọng nói vô
cùng mềm mại yêu kiều, “Buông ra…”

Triển Thiểu Huy căn
bản không nghe thấy lời cô nói, còn đang hưởng thụ sự mềm mại của
cô, một đường từ ngực đi xuống, lưu luyến bên rốn cô, nắm lấy vòng eo
chưa đầy một vòng tay của cô, chuẩn bị cởi quần áo của mình, sau đó
nhíu mày thật sâu.

Cố Hạ lo sợ trong
lòng, nhưng lại có một chút chờ mong sự trêu chọc của anh, kiểu tra
tấn như vậy khiến cho nước mắt cô chảy xuống, “Buông ra…đừng như vậy…”

Triển Thiểu Huy hôn lên
nước mắt của cô, thởi dài một hơi rồi chống hai tay lên đỉnh đầu cô,
“Em khóc như vậy trông rất xấu, biết không?”

Cố Hạ đánh anh, “Anh
là đồ lưu manh, em ghét anh.”


“Anh lưu manh hồi nào?”
Triển Thiểu Huy xoay người ngồi dậy bên cạnh cô, tay vẫn còn nhẹ
nhàng vuốt ve trên ngực cô vài cái, lưu luyến kéo tấm chăn bên cạnh
sang đắp lên cho cô, sợ nhìn nhiều quá hai mắt sẽ không chịu nổi, xoa
xoa đầu cô, “Là do em dụ dỗ anh.”

Anh nói xong thì đứng
dậy đi vào nhà tắm, đổ ào ào nước lạnh từ trên đầu xuống, thật ra
anh có thể dỗ dành để cô không khóc nữa nhưng mà còn có một vấn đề
nghiêm trọng khác, chỉ sợ Cố Hạ không thể chịu nổi vận động quá
kịch liệt, nếu thật sự làm chuyện này thì sẽ phải ở lại bệnh
viện trong một thời gian khá lâu, đây lại là lần đầu tiên của cô nên
nếu để lại tâm lí oán hận thì sẽ rất phiền toái. Cô gái này là
của anh, anh rất có kiên nhẫn từ từ sẽ được hưởng thụ vẻ đẹp của
cô.

Lúc anh tắm rửa xong
đi ra thì Cố Hạ đã quấn áo tắm lại thật chặt, mở cửa sổ ra đứng
bên ô cửa, thấy Triển Thiểu Huy đi ra thì cảnh giác nhìn anh, “Em muốn
trở lại bệnh viện.”

“Anh gọi người đem
quần áo tới ngay.” Anh nhấn chuông trong phòng, rất nhanh đã có người
tới, Triển Thiểu Huy dặn dò một tiếng sau đó đứng bên cạnh Cố Hạ,
vươn tay vuốt tóc cô, lộ ra một nụ cười tự nhiên, “Sao trông dáng vẻ
em lại sợ hãi như vậy? Có phải anh còn quân tử hơn cả quân tử không?”

Cố Hạ nghiêng đầu
nhìn anh, không trả lời. Triển Thiểu Huy ôm eo cô, “Em đúng thật là
không biết phân biệt, không thì chúng ta tiếp tục đi.”

Cố Hạ đoán chắc là
anh không nhịn được nữa rồi, trước kia hình như nghe nói lúc ấy nếu
dừng lại sẽ rất đau đớn, Cố Hạ rất phục tính tự chủ của anh, khẽ
cười nói với anh: “Anh rất tốt.”

Triển Thiểu Huy đã
chuẩn bị cho bước tiếp theo, trước tiên phải tạo dựng hình tượng của
mình đã, “Vậy em hôn anh đi.”

Cố Hạ nhướng lên khẽ
chạm vào mặt anh, có người mang quần áo tới cho cô, Triển Thiểu Huy
đưa quần áo cho Cố Hạ, vỗ vỗ tay cô, “Thay xong chúng ta về bệnh
viện.”

Anh đi ra ngoài, Triển
Thiểu Huy vừa làm quân tử vừa nghĩ, lần này xem như cho qua, lần sau

tuyệt đối phải ăn sạch cô, cho nên sau khi anh đưa Cố Hạ về bệnh viện
thì đi tìm bác sĩ chính hỏi xem khi nào thì Cố Hạ mới có thể vận
động mạnh được. Vết thương của Cố Hạ phục hồi khá tốt, bác sĩ
chính vẫn còn đề nghị với vết thương của cô thì phải kiêng vận động
trong ba tháng, về sau mới tỉnh ngộ ra Triển Thiểu Huy có ý gì, nói:
“Nếu như muốn làm chuyện nam nữ, cái này phải xem quá trình vận
động mạnh như thế nào, nếu nhẹ nhàng một chút thì nửa tháng nữa
là có thể.”

Có đôi khi Triển Thiểu
Huy nhìn Cố Hạ bằng ánh mắt bí ẩn, giống như một con sói đang nhìn
con mồi béo bở, anh muốn cô mau phục hồi một chút, bằng không ngộ
nhỡ có vận động quá kịch liệt, bị thương trở lại sẽ không hay. Từ
ngày Cố Hạ ra ngoài chơi cùng Triển Thiểu Huy thì cảm thấy thân thể
không có vấn đề gì, luôn lải nhải đòi ra viện nhưng lại bị Triển
Thiểu Huy hung dữ không cho, anh cũng không phải không chờ được, cô còn
ở đây gào thét cái gì!

Triển Thiểu Huy bảo
bệnh viện phải giúp cô phục hồi thật nhanh, bệnh viện tư này là một
phần của tập đoàn anh, vạch ra cho Cố Hạ kế hoạch hồi phục tốt
nhất, phải vận động thế nào là thích hợp, ba bữa cơm phải phối hợp
dinh dưỡng thế nào, mấy giờ nghỉ ngơi đều có kế hoạch, Cố Hạ còn
phải dưỡng bệnh như thế đến khi nào đây?

Cứ như vậy thêm nửa
tháng nữa, tuy phòng bệnh có đầy đủ phương tiện, TV tạp chí cái gì
cũng có nhưng Cố Hạ vẫn thấy buồn chán đến phát sợ, thật sự không
nhịn được nữa, nếu không cho tôi ra viện tôi sẽ nổi điên lên mất, bác
sĩ cũng hiểu được tình huống của cô hoàn toàn có thể về nhà được
rồi.

Nằm viện gần nửa
tháng, lúc trở về không khác gì dọn nhà, những món đồ chơi nhỏ
trong phòng bệnh chất lên chật cả xe, căn nhà hai phòng nho nhỏ kia
ngoại trừ tăng thêm không ít mấy món đề trang trí đã trở thành nơi
Triển Thiểu Huy thường xuyên đại giá quang lâm. Trước khi ra viện bác
sĩ dặn dò rất nhiều, nói không thể ngồi lâu, đề nghị cô tĩnh dưỡng
thêm một thời gian ngắn, tuy Cố Hạ cảm thấy thoải mái hơn nhưng vẫn
không thể đi làm, tiếp tục nghỉ ở nhà thêm một tháng. Lần này thời
gian xin nghỉ hơi dài, đã có người thay thế vị trí của cô, hiện giờ
Cố Hạ cũng không muốn từ chức nữa, không biết sau này trở về có
còn ghế trống hay không. Vấn đề công việc Triển Thiểu Huy không nói
nhiều, chỉ nói nếu không thích làm trong Khải Hoành nữa thì có thể
sang bên kia, hoặc là điều đến một vị trí khác cũng được, đến khi cô

có thể đi làm lại hãy nói đến vấn đề này.

Lúc nói lời này anh
đang ăn cơm ở nhà Cố Hạ, hoạt động bình thường của Cố Hạ hoàn toàn
không có vấn đề gì, mỗi ngày ngoại trừ ngủ trên giường, ra ngoài mua
thức ăn về, ở trong phòng bếp không nhanh không chậm làm vài món ăn.
Có khi Triển Thiểu Huy gọi điện thoại tới nói thẳng anh muốn đến ăn
cơm, chưa tới giờ cơm đã chạy sang bên này.

Số lần tới khá
nhiều, anh vẫn không tính là thân thuộc với Từ Lộ Lộ, nhìn thấy
cũng rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng ba người cùng ăn cơm anh càng ít
nói hơn bình thường, có đôi khi Trần Đào cũng tới, Triển Thiểu Huy
chỉ thuận tiện hỏi vài câu về công việc của Trần Đào, về sau trao
đồi danh thiếp.

Trần Đào và Từ Lộ
Lộ làm cùng ngành, trước mắt làm trong phòng tiêu thụ, nhậm chức
trong một công ty phát triển cũng không tệ lắm, cơ hội thăng chức toàn
bộ đều nhờ vào thành tích làm việc. Vài ngày sau nhận được một
cuộc điện thoại nói anh ta sang nói chuyện về công việc, trưởng phòng
của bộ phận này tự mình ra mặt,
đây tuyệt đối là một đơn hàng lớn, chỉ là vị trường phòng này rất
khó thuyết phục. Lúc Trần Đào tìm hiểu tư liệu của đối phương mới
phát hiện ra công ty này thuộc tập đoàn nhà họ Triển, chủ tịch tập
đoàn Triển thị chính là Triển Thiểu Huy, khó trách lại gọi cho anh,
đối phương hợp tác là có mục đích, bắt đầu tiến hành đàm phám
những chi tiết trong hợp đồng.

Giá trị hợp đồng đối
với Triển Thiểu Huy mà nói không đáng nhắc tới, cũng bình thường như
chuyện thời tiết thôi, nhưng nếu đàm phán thành công, phần trăm được
hưởng là một con số rất lớn với Trần Đào, thành tích đạt được
cũng đủ tiêu chuẩn để thăng chức. Lúc gặp lại lần nữa Trần Đào tỏ
ra biết ơn Triển Thiểu Huy, sắc mặt Triển Thiểu Huy vẫn nhàn nhạt,
chỉ nói lúc tan ca không nói chuyện công việc, có gì phiền toái có
thể tìm anh giúp đỡ, còn hời hợt nói một câu: “Có thời gian thì
hãy thường xuyên mang bạn gái của anh ra ngoài chơi.”

Tất nhiên Trần Đào
hiểu ý anh chính là ngại Từ Lộ Lộ ở đây làm bóng đèn, ảnh hưởng
đến người khác nói chuyện yêu đương lãng mạn. Từ Lộ Lộ vốn thường
xuyên chạy qua nhà Trần Đào, thật ra cũng rất ít ở nhà, về sau
dường như không về nhà ăn cơm, để cho hai người kia từ từ mà hưởng
thụ.

Trước mắt trên cơ bản
Triển Thiểu Huy vẫn đi làm như bình thường, buổi tối thường tới vào
khoảng hơn sáu giờ, lúc ấy Cố Hạ còn đang bận rộn trong bếp, mặc
áp ngoài rộng thùng thình làm cho thân hình thêm nhỏ nhắn xinh xắn,
tóc cô tùy ý búi lên, lộ ra phần cổ thon dài, nghe thấy tiếng chuông
cửa thì vội vàng chạy ra mở, luôn cười nói: “Đến rồi sao?”

Giọng nói mang theo
một chút vui vẻ, thật sự giống như vừa về tới nhà, làm cho lòng

người thấy ấm áp. Cô nói với anh vài câu sau đó vỗ vỗ đầu, vội
vàng chạy vào trong bếp, “Trong nồi còn…”

Triển Thiểu Huy hơi
nhếch môi nhìn theo bóng lưng của cô, có khi mở TV lên xem tin tức, có
khi lại vào nhà bếp nhìn cô bận rộn, rồi giúp cô mang chén đũa ra,
cơm nước xong Cố Hạ luôn rời khỏi bàn ăn trước, nghiêng người tựa vào
ghế sofa ôm chặt lấy một cái gối ôm.
Lần đầu tiên làm vậy Triển Thiểu Huy chỉ nghĩ Cố Hạ đang vội ăn để
xem phim, nhưng hình như lại không có chút hứng thú vì với tiết mục
trên TV, đến khi anh ăn xong thì Cố Hạ nói một câu: “Em đã nấu cơm rồi
cho nên anh phải rửa chén.”

Triển Thiểu Huy làm
như không nghe thấy, cơm nước xong xuôi cũng ngồi xuống ghế sofa, Cố Hạ
lạnh nhạt nói: “Anh mà không rửa chén thì sau này đừng có mà mơ ăn
cơm ở nhà em nữa, em không nuôi nổi đại thiếu gia như anh.”

Triển Thiểu Huy cười
cười, chỉ nói một câu, “Hôn anh một cái anh sẽ làm.”, Cố Hạ không
nghĩ tới anh lại tốt lành như vậy, trên đời này cô hận nhất là rửa
chén nên vội vàng hôn anh một cái. Triển Thiểu Huy sẽ kéo cô cùng đi
vào nhà bếp, bắt cô đứng bên cạnh nhìn, đeo găng tay vào.

Trong bồn rửa chén
toàn bọt biển màu trắng, động tác rửa chén của Triển Thiểu Huy rất
chậm, Cố Hạ đứng bên cạnh cười cười, còn chạy đi lấy di động quơ
quơ, “Em phải chụp lại sau đó bán cho phóng viên, nói Triển thiếu gia
bề ngoài thì vậy nhưng thực tế thì đến người giúp việc cũng không
mướn nổi, phải đích thân rửa chén.”

Cô cười hắc hắc vài
tiếng, Triển Thiểu Huy tỏ ra khinh thường, “Có muốn anh phối hợp với
em không, giả bộ thật hơn một chút?”

“Hình như không ổn
lắm, nếu truyền ra ngoài bị người khác tưởng là không có tiền thật
nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, nếu thế
thì tiền thưởng của em sẽ ít đi, không có lợi.” Cố Hạ rung đùi đắc
ý lầm bầm, nghĩ một lát rồi như tỉnh ngộ kêu lên: “Hẳn là phải nói
thế này, nước rửa chén XX rất tốt, ai dùng cũng nói tốt, ngay cả
chủ tịch Triển thị cũng nhịn không được mà tự mình rủa chén.”

Cô dương dương đắc ý
kéo kéo áo Triển Thiểu Huy, “Cái này thật là tuyệt, hiệu nước rửa
chén này là của công ty anh phải không? Làm vậy có thể dùng để
quảng cáo được ấy nhỉ.”

Triển Thiểu Huy khinh
bỉ cô, “Đầu óc không dùng để làm việc chính sự, suốt ngày nghĩ
ngợi mấy thứ này!”

Tác giả nói: tiểu
bạch thỏ chạy nhanh đi nha, sói xám lớn tới rồi đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận