Lúc ấy Từ Lộ Lộ
cùng Trần Đào chỉ cười, cũng không muốn nhờ vả Triển Thiểu Huy quá
nhiều, dù sao cũng không tính là quá thân thiết, có thể anh chỉ
khách sáo nói vậy, cũng coi như chuyện đùa nói một tiếng cảm ơn với
anh, rồi chuyển sang đề tài khác. Nào biết Triển Thiểu Huy lại nói
thật, sắp xếp cho Từ Lộ Lộ một vị trí hành chính trong ngân hàng,
tăng ca ít phúc lợi lại tốt, làm nhân viên biên chế chính thức của
ngân hàng, trực tiếp gọi cô đi làm, đối phương muốn cô trả lời bọn
họ trong vòng một ngày, nếu không bọn họ sẽ sắp xếp người khác.
Miếng thịt thơm ngào ngạt đưa đến miệng làm sao Từ Lộ Lộ có thể từ
chối, huống chi nếu từ chối rõ ràng là không nể mặt Triển Thiểu
Huy, thương lượng xong với Trần Đào, Từ Lộ Lộ nhận lời làm việc
trong ngân hàng, viết một thư từ chức cho công ty rồi nhanh chóng qua
bên kia làm.
Cố Hạ thật sự rất
vui cho cô, gọi điện thoại cho Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, em cũng
muốn làm trong ngân hàng.”
Hàng năm công ty của
Triển Thiểu Huy thực hiện nhiều cuộc giao dịch trong ngân hàng như
vậy, sắp xếp một công việc không phải là chuyện rất đơn giản sao,
nhưng Triển Thiểu Huy lại nói với cô, “Sao em có thể đang ăn trong chén
lại nhìn trong nồi thế?”
“Nghe nói nhân viên biên
chế của ngân hàng rất tốt.”
Triển Thiểu Huy chắc
chắn không muốn thả cô ra khỏi công ty của mình nên mặc kệ, phải làm
thì cũng chỉ có làm trong công ty của anh, “Làm trong ngân hàng rất
mệt, không thể so sánh với mức lương rất cao của em trong Khải Hoành,
hơn nữa không có mối quan hệ nào thì rất khó thăng tiến, có phải từ
nay về sau em muốn dựa vào anh để giúp em thăng chức không? Em còn trẻ
tuổi mà sao lại không có tiền đồ như vậy hử?”
Lại bị anh mỉa mai,
Cố Hạ phẫn nộ cúp điện thoại, thật ra cô còn có lí do khác. Từ Lộ
Lộ từ chức cực kì nhanh, công ty hiện giờ cũng không muốn giữ lại
một nhân viên mà lòng không còn hướng về công ty nữa, chỉ vài ngày
đã có thể thuận lợi từ chức, sau đó Từ Lộ Lộ đi làm trong ngân
hàng mới phát hiện ra một vấn đề, chỗ làm cách nhà khá xa, từ
sáng sớm đã phải thức dậy chen chúc trên xe công cộng, sau đó lại
phải đổi chuyến xe khác, mỗi ngày đi làm giống như một cuộc chiến,
ngược lại chỗ làm rất gần nhà Trần Đào, chỗ ở của Trần Đào lại
vừa vặn có hai phòng.
Kinh nghiệm xã hội
của Trần Đào rất phong phú, có một chân lí gọi là trong thiên hạ
không có bữa cơm nào là miễn phí, tất nhiên anh ta cũng biết rõ đạo
lí này, gọi điện thoại cho Triển Thiểu Huy tỏ vẻ biết ơn, thuận
tiện hỏi xem Triển Thiểu Huy còn có ý gì khác không. quả nhiên Triển
Thiểu Huy rất thản nhiên nói: “Hình như chỗ làm của bạn gái anh rất
xa nhà, hiện giờ hai người ở cùng hẳn là cũng không tệ lắm, vì sao
lại không ở cùng nhau tận hưởng thế giới của hai người? Đỡ phải để
cho Cố Hạ quấy rầy hai người.”
Trần Đào làm trong bộ
phận tiêu thụ nên cũng khá hiểu Triển Thiểu Huy, không phải đối phương
muốn thành toàn cho bọn họ tạo dựng thế giới của hai người mà
chính là muốn tạo dựng thế giới hai người cho mình, muốn đuổi Từ
Lộ Lộ đi. Phải bắt người tay ngắn, vả lại Trần Đào cũng muốn Từ
Lộ Lộ ở cùng anh, ngược lại Triển Thiểu Huy đã cho anh ta một cơ
hội. Hiện tại công việc của hai người đều rất ổn định, cũng nên
tính đến chuyện mua nhà kết hôn, trải qua một thời gian Trần Đào
kiệt lực khuyên bảo, cuối cùng Từ Lộ Lộ cũng cảm thấy ở chung với
Cố Hạ không tiện lắm, đều là người trẻ tuổi có đôi có cặp, tất cả
mọi người đều cần có không gian của mình, vậy nên đã dọn đến nhà
Trần Đào ở.
Đêm hôn đó sau khi Từ
Lộ Lộ dọn đi, Triển Thiểu Huy gọi điện nói muốn đến nhà Cố Hạ ăn
tối, hết thảy vẫn như cũ, chỉ là không đúng hạn ra về như trước
nữa, anh ngồi trên ghế safa ôm Cố Hạ, đổ ập xuống hôn cô, lúc hôn cô
đến bảy chóng mặt tám choáng váng, bế thẳng cô đến phòng ngủ, ném
cô lên giường. Nụ hôn của anh nóng bỏng hơn bình thường, trong lòng Cố
Hạ đã chắc chắn nhưng vẫn mông lung hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là muốn
làm.” Không che che lấp lấp như ngày thường nữa, Triển Thiểu Huy trả
lời cực kì thẳng thắng, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình, “Hạ
Hạ, anh không nhịn được nữa rồi.”
“Em không muốn.” Thật
sự Cố Hạ đã từng nói ra những lời này, chỉ là sau khi nói xong thi
nhìn thấy khóe miệng Triển Thiểu Huy đang cười một cách tà khí, anh
càng áp chặt cô xuống, nhanh chóng cởi quần áo cô ra, hơi thở nóng
rực phả vào tai cô, “Lát nữa em sẽ muốn.”
Sau đó lại là một nụ
hôn nóng bỏng khiến cho toàn thân cô mềm nhũn, trong đầu hiện lên câu
nói của anh, lúc này mới biết Triển Thiểu Huy nói thật. Cô không cự
tuyệt anh, chỉ dùng giọng nói mềm mại yêu kiều nói: “Em sợ đau, hôm
nay anh đừng làm lâu như vậy.”
Triển Thiểu Huy nhẹ
nhàng cắn vào vành tai cô, cơn đau nhè nhẹ như một dòng điện từ từ
tản ra, lập tức lan tràn đến toàn thân, anh phát ra tiếng cười trầm
thấp trên đỉnh đầu cô, “Anh cam đoan, hôm nay sẽ không đau.”
Triển Thiểu Huy hôn cô
thật lâu, vô cùng kiên nhẫn xoa nắn bộ ngực
mềm mại của cô, hai ngón tay vuốt ve mũi nhọn thẳng đứng kia, động
tác càng lúc càng thô bạo, nhưng vẫn rất ẩn nhẫn, tay của anh còn
có một vết chai mỏng rơi vào da thịt non mịn bóng loáng của cô, Cố
Hạ nhịn không được khẽ ngâm lên một tiếng, từng đợt từng đợt tê ngứa
như cơn thủy triều ngày càng cao hơn, một dòng nhiệt từ bụng bay lên,
thân thể căng trướng hư không. Đến khi cô đã khá ẩm ướt, Triển Thiểu
Huy mới thăm dò hai ngón tay vào, nhẹ nhàng ra vào, dùng một ngón tay
xoa nắn, ghé vào tai cô thổi hơi: “Hôm nay có phải không đau không?”
Thật sự không đau, chỉ
thấy ngứa, cơn ngứa vừa nóng vừa khó chịu không giải phóng được, như
có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Cố Hạ cắn môi, “Em khó chịu.”
“Khó chịu hay là vui
sướng?” Ngón tay Triển Thiểu Huy càng ra vào nhanh hơn, mỗi một lần
đều vững vàng đi vào chỗ mẫn cảm nhất, ngón tay cái tăng thêm lực ma
sát, Cố Hạ đã không còn gọi là ngâm khẽ nữa mà là kêu ra tiếng,
mềm mại yêu kiều động tình, “Đừng…ưm…đừng.”
“Đừng cái gì?’ Triển
Thiểu Huy ghé vào lỗ tai cô cười, động tác tay vẫn không ngừng, “Có
phải bảo anh đừng ngừng lại không? Hạ Hạ, kêu ra đi.”
Triển Thiểu Huy nhìn
mặt cô đỏ bừng cùng cái miệng nhỏ chu ra, âm thanh động tình vang lên
bên tai, đối với phụ nữ, anh tự chủ rất tốt, nhưng mà Cố Hạ lại có
bản lĩnh khiến cho anh phải điên cuồng, thân dưới của anh đã căng
trướng rất đau, nhưng anh không thể đơn giản buông tha cho cô như vậy
được, bởi vì tính phúc sau này, hôm nay Triển Thiểu Huy phải làm cho
cô phải cầu xin tha thứ mới thôi, ngón tay đang nghiền nát trong khu
vực mềm mại kia, toàn thân Cố Hạ run rẩy, cảm nhận được một loại
sung sướng dâng lên như thủy triều, nhắm hai mắt, “A…a..”
Cô nghe thấy tiếng kêu
của mình, không thể tin được nó phát ra từ chính mình, Cố Hạ dần
dần bị lạc vào khoái cảm, có khi cô cho là mình sẽ bất tỉnh thì
ngón tay phía dưới đột nhiên ngừng lại, cảm giác hư không khiến cho
hai tay Cố Hạ ở trên lưng anh nắm chặt lại, quơ lung tung, “Triển
thiếu…Triển thiếu…”
“Thoải mái không?”
Triển Thiểu Huy nhìn dáng vẻ của cô thì biết cô chịu không được nữa,
ngón tay bắt đầu chậm rãi co rút, mặt Cố Hạ tràn đầy chờ mong, anh
nở nụ cười, “Anh còn có thể khiến cho em thích hơn nữa, chẳng qua là
em phải nói gì đó khiến cho anh thấy vui.”
Ngón tay của anh ngừng
lại, làm dấy lên cảm giác khó chịu, Cố Hạ ôm lấy cổ anh không biết
anh muốn thế nào, vừa khó xử vừa thống khổ, từng tiếng một gọi tên
anh, vừa mềm vừa dịu dàng, nghe thấy giọng nói hấp dẫn của Triển
Thiểu Huy, “Hạ Hạ, nói em thích anh, nói em muốn anh.”
“Em…em thích anh, em…”
Sau một câu thật sự Cố Hạ không nói nên lời, nằm dưới người anh khó
chịu vặn vẹo, “Em chán ghét anh, Triển thiếu…Triển thiếu…”
“Thôi vậy.” Triển
Thiểu Huy không muốn tra tấn cô nữa, hôn lên mặt cô, rút ngón tay ra,
đem vật đang dâng trào của mình nhắn ngay vào lối vào của cô, nhẹ
nhàng cọ xát, sau đó động thắt lưng một cái, chậm rãi đưa vào phía
trước, tốc hành đi vào chỗ sâu nhất, nghe thấy Cố Hạ “A…” lên một
tiếng, vừa thống khổ vừa thỏa mãn, anh thở dốc nói: “Kêu ra đi, lớn
tiếng một chút, anh thích nghe.”
Thân thể bị lấp đầy,
Cố Hạ ôm anh thở dốc, hai chân kẹp lấy eo của anh, đêm nay rốt cuộc
Cố Hạ cũng hiểu cái gì gọi là nam nữ hoan ái, hai thân thể giao nhau
chặt chẽ, thân thể cùng trái tim hòa chung nhịp đập, như đang đi đến
thế giới bên kia. Lúc Triển Thiểu Huy sắp giải phóng trong cơ thể cô,
thân thể run rẩy mãnh liệt, đè nén tiếng gầm nhẹ như dã thú, cô cảm
thấy rất thỏa mãn, cùng với người mình yêu đạt được thỏa mãn, thân
thể vui sướng cực hạn, rất hạnh phúc, rất tuyệt vời.
***
Có bắt đầu, tất nhiên
cuộc sống sẽ phải rẽ sang một hướng khác, Triển Thiểu Huy mang đến
rất nhiều thứ, trên bồn rửa mặt có thêm một chiếc bàn chải đánh
răng, bên cạnh có thêm một cái khăn tắm, cửa ra vào đặt một đôi dép
lê vừa mua, anh sắp xếp đồ đạc của mình rất nghiêm chỉnh, có khi Cố
Hạ sẽ mắng thầm vài câu nhưng cũng không đến nỗi ném hết đồ đạc của
anh ra, tất cả đều diễn ra trong dự liệu của anh.
Thơi gian nghỉ bệnh
của Cố Hạ cũng gần hết, tuy Triển Thiểu Huy không ngại cô nghỉ thêm
hai tháng nhưng Cố Hạ rảnh rỗi quá cũng chán, vả lại, không đi làm
sao được chứ? Đến ngày đi làm cô trực tiếp trở về Khải Hoành, tuy
vị trí trước kia của cô đã có người thay nhưng cấp trên vẫn sắp xếp
cho cô tiếp tục làm trợ lí trong tổ tiêu thụ, sau này sẽ có sắp xếp
khác. Ngày đầu tiên đi làm cũng có hơi lười biếng, hoàn toàn không
có tinh thần, đến lúc tan ca về nhà, mở cửa ra thì hơi sửng sốt,
Triển Thiểu Huy đang ngồi trên ghế safa trong phòng khách, quan trọng
nhất là sofa đã không phải là cái cũ nữa mà là một bộ safa mới.
“Anh vào bằng cách
nào?” Triển Thiểu Huy không có chìa khóa nhà, hôm nay anh cũng không
nói sẽ tới, vậy nên Cố Hạ vô cùng bất ngờ.
“Từ Lộ Lộ giao chiếc
chìa khóa này cho anh.” Triển Thiểu Huy cười nói, trên thực tế là anh
đi tìm cô ấy đòi, Cố Hạ không đến ở nhà anh, không phải anh tới nhà
Cố Hạ ở cùng cô là được sao?
Cố Hạ thầm oán Từ
Lộ Lộ một tiếng, “Bộ sofa kia đâu? Những thứ ấy là của chủ thuê
nhà, anh không được lộn xộn.”
“Anh vứt đi rồi, bộ
trước kia quá xấu. Yên tâm, anh đã nói với chủ nhà rồi, mua đồ dùng
mới họ còn không vui cái gì?” Triển Thiểu Huy đứng lên, cầm lấy túi
xách trong tay cô, còn nói: “Ngày mai anh đưa em đi làm, còn bây giờ,
chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đã.”
Ý là đêm nay anh sẽ ở
lại đây, Cố Hạ cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao mấy ngày
nay anh cũng thường xuyên ở lại đây. Triển Thiểu Huy thực hiện chính
sách nước ấm nấu ếch đối với Cố Hạ, anh chậm rãi thay đổi rất
nhiều thứ trong nhà, chén đĩa, bàn trà, bàn ăn, rèm cửa…Ngay cả nệm
cũng thay, càng về sau Cố Hạ không còn để ý đến nữa, thời gian anh
ở lại đây ngày càng nhiều, trong tủ treo toàn quần áo sang trọng của
anh, buổi tối Cố Hạ nấu ăn trong nhà bếp, nghe thấy tin tức quốc tế
ở bên ngoài thì cảm thấy giật mình, rốt cuộc đây là nhà của Triển
đại thiếu gia hay là nhà của mình đây? Sao càng nhìn càng thấy giống
như hai người đang sống chung với nhau vậy.
Tác
giả nói: Cố Hạ từng bước từng bước một bị đại sói xám xâm chiếm.