Triển Thiểu Huy ôm lấy
cô, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, “Cảm ơn cái gì? Đi quá vội
nên chưa mua được quà cho em, hoa hồng này cũng là do tiếp viên hàng
không chuẩn bị.” Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ mới 10h30,
muốn quà sinh nhật gì, anh dẫn em đi mua ngay.”
Cố Hạ nói không cần,
thời gian cũng không còn sớm, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Triển
Thiểu Huy, không muốn để anh thêm vất vả, Triển Thiểu Huy chỉ cười,
“Quà sinh nhật nhất định phải tặng, trước kia em cũng từng tặng anh
quà sinh nhật, có qua có lại. Vả lại một năm chỉ có một lần, anh
không ngại em đòi hỏi một chút.”
Cố Hạ nghĩ nghĩ, “Hôm
nay em đã mua quà sinh nhật rồi, vậy anh trả tiền cho em là được, coi
như là anh tặng.” Cố Hạ kéo tay Triển Thiểu Huy vào phòng ngủ, lấy
chiếc lắc tay thủy tinh ra, quơ quơ trước mặt Triển Thiểu Huy, “Đẹp
không? Có một lần đi dạo cùng với Từ Lộ Lộ trong trung tâm mua sắm
liếc thấy chiếc lắc này, lúc ấy cảm thấy rất đắc nên không nỡ mua.
Hôm nay lại đi dạo trong trung tâm mua sắm, thấy vẫn còn thích nó nên
đã mua, có phải rất đẹp không?”
Triển Thiểu Huy khẽ
dí đầu cô, “Thật là cô gái dễ thỏa mãn.”
“Em còn mua cả quà cho
anh nữa nha.”
“Vậy sao?” Triển Thiểu
Huy cười đến híp cả mắt, “Sinh nhật của em mà còn mua cả quà cho anh
nữa à?”
Cố Hạ cười hì hì
xoay người đi, lấy ra từ trong tủ quần áo một chiếc áo sơ mi, “Nhìn
thấy cái áo sơ mi này, cảm thấy anh mặc vào sẽ đặc biệt đẹp, anh
cũng đã mua cho em rất nhiều quần áo mà em vẫn chưa mua gì cho anh,
cho nên hôm nay nhìn thấy cái này thì mua ngay, anh mặc thử xem, không
hợp em sẽ đi đổi lại.”
Áo sơmi rất vừa người,
mặc trên người Triển Thiểu Huy càng làm tôn thêm khí chất anh tuấn của
anh, anh đứng trước gương sửa cổ áo, ánh mắt tràn ngập ý cười, mở
tủ quần áo tìm cho Cố Hạ một cái váy, “Thay ra đi, anh dẫn em đi mua
quà.”
Anh sống chết kéo
bằng được Cố Hạ ra ngoài, không khí rất hào hứng, lúc này các cửa
hàng đã đóng cửa, Cố Hạ thấy anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó,
nói mình muốn đến chọn đồ, bảo bọn họ chờ. Xe chạy thẳng đến cửa
hàng trang sức, nhiều người đứng trước cửa ra vào chờ anh, rồi lại
cúi đầu chào, Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ vào, thản nhiên nói một
câu, “Lấy hết tất cả ra đây.”
Những thứ trong cửa
hàng cực kì xa hoa, kiểu dáng khác nhau, bảo thạch phỉ thúy, vàng
bạc kim cương, nói không thích là nói dối, ánh mắt của Cố Hạ kìm
không được dán vào những thứ kia, người quản lí càng cung kính mang
vài hộp ra, đều là những thứ cực phẩm bình thường không dễ thấy,
“Tiểu thư, mời xem những thứ này.”
Anh thản nhiên cầm
những thứ quý giá ấy lên, kim cương màu sắc rực rỡ còn lớn hơn cả
một hạt ngô, thiết kế tinh xảo, Cố Hạ nhìn chúng dưới ánh đèn lấp
lánh, gần như muốn hoa cả mắt lên, đẹp nói không lên lời, bởi vì mỗi
một món trang sức đều có điểm đặc biệt riêng, quý đến mức Cố Hạ
không dám chạm đến, Cố Hạ sững sờ nhìn chúng, nửa ngày cũng không
dám cầm lên, Triển Thiểu Huy ở bên cạnh nói: “Thích cái nào?”
Môi Cố Hạ khẽ động
nhưng cũng không thể nói nên lời.
Triển Thiểu Huy nhẹ
nhàng vén tóc mai qua một bên cho cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Nếu
như không chọn được thì để anh chọn giúp em.”
Anh chỉ ngón tay, “Cái
này, cái này…Gói lại cho tôi.”
“Không cần đâu.” Cố Hạ
nhẹ nhàng kéo tay anh, Triển Thiểu Huy ghé sát vào tai cô cười, “Vậy
tự em chọn đi, để bọn họ giúp em đeo vào.”
Cố Hạ nhìn những món
trang sức rực rỡ kia, sáng lạn giống như pháo hoa trên bầu trời, cô
nhìn thật lâu, cuối cùng lưu luyến dời ánh mắt đi, nhỏ giọng gọi
anh, “Triển thiếu…”
“Hả?”
“Em muốn xem pháo hoa.”
Cố Hạ lẩm bẩm nói.
“Cái gì?” Triển Thiểu
Huy có hơi không chắc chắn điều mình vừa nghe thấy.
Cố Hạ đột nhiên kéo
anh, đi thật nhanh ra ngoài cửa, cuối cùng là chạy, kéo thẳng anh ra
ngoài xe, để lại mọi người trong cửa hàng trang sức hai mặt nhìn
nhau, Cố Hạ chạy đến bên cạnh xe cười, “Em nói là em muốn xem pháo
hoa.”
“Pháo hoa?” Triển
Thiểu Huy nhìn lên trời, “Em muốn xem thì anh sẽ gọi người đốt, chọn
xong trang sức đã.”
Cố Hạ chui vào xe hơi
của anh, thúc anh nhanh lái xe, Triển Thiểu Huy nhìn thấy dáng vẻ vội
vã của cô, chậm rãi nổ máy xe, “Chẳng lẽ trong cửa hàng không có
kiểu nào em thích sao?”
“Đều rất đẹp, em cũng
rất thích.” Cố Hạ cười tươi như hoa xuân.
“Chẳng lẽ em muốn anh
mua hết?”
Cố Hạ cười hì hì
nói: “Đươc, nói không chừng họ còn ưu đãi đặc biệt cho anh đấy.”
“Vậy thì anh phải tốn
một mớ tiền rồi.” Triển Thiểu Huy nửa đùa nửa thật nói.
“Không cần, nói đùa
với anh thôi.” Cố Hạ khoát tay, cô thật sự không cần, “Yêu mến một
thứ gì đó không nhất định phải có được nó, những thứ xinh đẹp kia
thỉnh thoảng nhìn một cái thì thấy đẹp, để trong nhà thì không còn
ý nghĩa gì nữa, đã lâu rồi em không xem pháo hoa, bây giờ đang muốn
xem.”
Lúc Triển Thiểu Huy
lái xe đến phía bắc thành phố thì đã gần 12h, gió bên hồ thổi vào
người hết sức thoải mái, bầu trời thâm trầm, những ánh sao đêm trên
bầu trời giống như những viên đá, rồi “oanh” một tiếng, những ánh sao
đủ mọi màu sắc trên trời nổ tung, ngay sau đó, pháo đỏ vàng chàm lam
lục tím theo thứ tự nổ ra, càng lúc càng lớn, phía đông, phía tây,
phía nam, phía bắc, bốn phía đều sáng chói pháo hoa, tất cả đều như
một đóa hoa nở rộ trên bầu trời, pháo hoa trên đỉnh đầu như một cơn
mưa sao băng.
Cố Hạ đứng bên cạnh
xe, nhìn lên bầu trời ngày càng nhiều, càng nhiều pháo hoa, kinh ngạc
không nói nên lời, nương theo âm thanh tích tích chíu chíu, một tầng
rồi lại một tầng pháo hoa nổ tung; rồi một chiếc cầu màu đỏ rực
đột nhiên nổ tung, âm thanh như sấm, sau đó ngàn vạn những tia sáng bắn
ra. Bầu trời đêm sáng như ban ngày, tiếng pháo vang lên liên tiếp, Cố
Hạ nghe thấy cách đó không xa có tiếng người hoan hô, cả thành thị
như đang sôi trào. Cô quay đầu lại, “Triển thiếu, toàn bộ đều là do
anh bảo người ta đốt sao?”
“Ừ” Triển Thiểu Huy
gật đầu một cái.
“Thật đẹp.” Cố Hạ
cười thật tươi, “Nhưng mà em không muốn nhiều như vậy.”
Triển Thiểu Huy đứng
bên cạnh cô, “Em muốn xem thì anh đốt cho em xem. Hạ Hạ, sinh nhật vui
vẻ.”
“Em rất vui.” Tiếng
pháo rất lớn, dường như lấn át hết tiếng nói của cô, Cố Hạ lớn
tiếng nói thêm một lần nữa, gần như hét lên, “Em rất vui, cảm ơn anh.”
Từng chùm pháo hoa
lớn tản ra những tia sáng chói mắt trên bầu trời, một chùm rồi lại
một chùm, bốn phương tám hướng đều là phóa hoa, ánh sáng rực rỡ
bồng bềnh lan tỏa, Cố Hạ chỉ biết cười, yên lặng mà cười, khóe
miệng cong cong thành một vòng cung, cô quay đầu lại nhìn nhìn, ánh
sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt Triển Thiểu Huy, khí chất vô
cùng, bầu trời có nhiều pháo hoa hơn nữa cũng không sánh bằng người
đàn ông hấp dẫn này, Cố Hạ đột nhiên đưa tay che miệng lại, nhìn về
phía mặt hồ gọi lớn, “Triển Thiểu Huy, em…yêu…anh!”
Cô dùng âm lượng lớn
nhất nhưng rất nhanh đã bị tiếng pháo hoa át đi, cô lại kêu tiếp,
“Em…yêu…anh…”
Triển Thiểu Huy đứng
bên cạnh cô, cũng không nói gì, tùy ý để cô kêu thật lớn, trước kia
ở trên đường cũng từng nghe thấy những lời thổ lộ yêu thương thế
này, khí đó cảm thấy những người kia thật ngốc nghếch, hôm nay trong
lòng lại tràn đầy niềm vui, anh đi qua, ôm eo cô, “Anh biết rồi, đừng
hô to quá rất hại cho cuống họng.”
Cố Hạ tựa vào lồng
ngực anh cười, “Hôm nay em rất vui.”
“Anh cũng rất vui.”
Cằm của Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng cọ vào bờ vai cô, ôm cô, trong lòng
ngập tràn ngọt ngào. Lúc ở
phía bên kia đại dương, anh có cảm giác rất trống vắng, anh biết rõ
Cố Hạ không có người thân bên cạnh, khi đó chỉ không muốn cho Cố Hạ
phải một mình vượt qua sinh nhật lần thứ 23 của mình, huống hồ anh
cũng rất nhớ cô nên đã vội vàng trở về, giờ phút này cảm thấy vội
vàng trở về như vậy là rất đáng giá. Anh xoay người Cố Hạ lại, nhẹ
nhàng hôn lên môi cô, nụ cười tươi tắn trên môi Cố Hạ vẫn chưa tan hết,
ôm lấy cổ anh, khép hờ hai mắt, kẽ liếm cánh môi trơn của anh.
Bầu trời vẫn đang rực
cháy, thân thể hai người càng dán chặt vào nhau hơn, dường như hận
không thể hòa đối phương vào máu thịt của mình, pháo hoa vẫn chưa
kết thúc, Triển Thiểu Huy đã kéo cô vào trong xe, nhấn mạnh ga, đưa
thẳng Cố Hạ về biệt thự ven hồ của mình.
Tiểu biệt thắng tân hôn,
bọn họ vừa vào nhà thì Triển Thiểu Huy đã ép Cố Hạ vào cửa phòng
ngủ, thậm chí cũng không kịp ném cô xuống chiếc giường chỉ cách đó
vài mét, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên mặt cô, không thể chờ đợi
được kéo váy cô lên, cởi quấn lót ra, đem lối vào cơ thể cô nhắm ngay
vào vật đang căng cứng của mình, thẳng lưng một cái, chôn chính mình
vào nơi ấm áp của cô.
Cố Hạ đau đớn ưm lên một
tiếng, hai tay quấn lấy cổ anh, cảm thụ được sự luật động của anh
mang đến cảm giác sung sướng. Đêm nay Cố Hạ phá lệ phóng túng, Triển
Thiểu Huy từ ngoài cửa đặt thẳng cô lên bàn, cô dùng cánh tay quấn
quýt lấy anh, loay hoay dưới thân anh, mềm mại đong đưa.
Cô đã thật sự yêu anh,
không biết bắt đầu từ khi nào, thân thể dưới sự điều khiển của anh
càng lúc càng nhẹ, thì ra đây là tình yêu, thân thể giao hòa với
nhau, hai tâm hồn quấn lấy nhau, hai người ở bên nhau mang lại muôn ngàn
vui sướng.
Ngày hôm sau khi tỉnh
lại thì bên ngoài trời đã sáng tỏ, Cố Hạ giãy giụa muốn nhìn đồng
hồ, nhớ tới hôm nay còn phải đi làm, Triển Thiểu Huy ôm cô thật chặt
làm cho cô khó mà nhúc nhích được, trừng phạt khẽ cắn vào vành tai
cô, “Nếu em đã không còn sức đi làm nữa thì chi bằng cứ cho ông chủ
của em ăn no rồi nói sau.”