Triển Thiểu Huy nói
từng chữ rất rõ ràng, Cố Hạ cũng không phải không nghe rõ, anh nói
bởi vì cả hai đều là người trưởng thành
cho nên bọn họ không cần phải gặp người nhà, chỉ cần yêu thương nhau
là được, sắc mặt cô hơi có vẻ giật mình hỏi anh, “Anh nói tốt nhất
em không cần phải nhắc đến anh trước mặt ba mẹ em sao?”
“Tốt nhất là không
cần.” Triển Thiểu Huy dường như không muốn nói đề tài này nữa, xoay
ngươi rời khỏi nhà bếp.
Nước từ trong vòi ào
ào chảy ra, Cố Hạ nhìn bóng lưng anh rời đi, đáy lòng đột nhiên dâng
lên cảm giác khó hiểu, bọn họ không cùng nhau tính toán cho cuộc
sống tương lai, Triển Thiểu Huy đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi
cô cảm thấy anh đã yêu cô, cho nên cô mới yên tâm thoải mái hưởng thụ
cuộc sống hai người ngọt ngào, nhưng vừa rồi Triển Thiểu Huy lại có
thái độ né tránh làm cho cô không thể xác định được, đóng vòi nước
lại, Cố Hạ ra khỏi nhà bếp, muốn tìm Triển Thiểu Huy nói chuyện nhưng
anh đã vào trong phòng tắm.
Cố Hạ hy vọng cô chỉ
nghĩ lung tung, cô trở lại nhà bếp bắt đầu xào rau, tiếng nước sôi
khúc khích vang lên, ngọn lửa bùng
cháy, cô cảm thấy đây chính là cảm giác gia đình, cùng ăn cơm với người
mình yêu, yêu thương lẫn nhau, gia đình hòa thuận, đó mới là cuộc
sống mà Cố Hạ muốn. Lúc ăn cơm rốt cuộc Cố Hạ cũng hỏi: “Sau này
chúng ta sẽ kết hôn chứ?”
“Kết hôn?” Triển Thiểu
Huy đang cầm đũa gắp rau bỗng dừng lại, tỏ ra khó hiểu nhìn cô, “Sao
em lại nghĩ đến chuyện kết hôn?”
“Anh đã nói chúng ta
sẽ ở bên nhau mà.” Cố Hạ nhìn dĩa rau xanh mơn mởn, nói khẽ.
Triển Thiểu Huy gắp
thức ăn vào trong chén, anh làm như không có việc gì ăn cơm, đến khi ăn
xong chén cơm, Cố Hạ mới nghe thấy anh nói, “Chúng ta sẽ vẫn ở bên
nhau, nhưng không kết hôn.”
Trong lòng như đang từ
từ nứt ra thành những khe hở, giống như băng trên mặt hồ dần xuất
hiện những vết nứt, lúc nào cũng có thể vỡ tan tành, Cố Hạ chỉ
cảm thấy quanh mình tĩnh lại, cô lại nhẹ giọng xác nhận lần nữa,
“Anh nói chúng ta sẽ không kết hôn phải không?”
Triển Thiểu Huy bỏ
đũa xuống, “Chúng ta cứ ở bên nhau như vậy không phải rất tốt sao?
Kết hôn rất phức tạp, hơn nữa anh cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hạ Hạ, em muốn gì thì cứ nói thẳng, anh sẽ cho em, nhưng đừng nói
đến chuyện kết hôn, được không?”
Rõ ràng tháng chín
là thời điểm nóng nhất nhưng Cố Hạ lại cảm thấy lạnh, sao cô lại
nghĩ đến chuyện kết hôn chứ? Anh cùng với cô, vốn là một người trên
trời một người dưới đất, chính giữa không biết bao nhiêu chênh lệch
vắt ngang, từ nhiều năm trước cô cũng không nghĩ sẽ gả vào nhà giàu
có, hôm nay lại giật mình hiểu ra, lọ lem chỉ là giấc mộng đẹp mà
thôi.
Chỉ trách mấy tháng
nay của cô trôi qua rất thoải mái, cô thật sự cho là bọn họ chính là
những đôi tình nhân bình thường, yêu đương, kết hôn, chờ đợi tương lai,
nhưng xét đến cùng, Triển Thiểu Huy chính là một Triển Thiểu Huy vô
cùng thế lực tại thành phố C, có được một tài sản cùng bối cảnh
khổng lồ.
Cố Hạ không nói gì
cả, thả bát đũa xuống chỉ thấy chân tay không còn sức, phòng ăn yên
tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Triển
Thiểu Huy ôm lấy, “Hạ Hạ, chúng ta ở bên nhau thật vui vẻ, trước mắt
anh rất hài lòng với cuộc sống này, em thích anh, anh cũng thích em.”
Cố Hạ ngẩng đầu
lên nhìn anh, “Triển
thiếu, chúng ta thật sự có thể ở bên nhau vui vẻ mãi sao?”
“Anh đã nói rồi, anh
sẽ hết mực yêu thương em.” Anh ôm cô vào trong lòng, cảm thấy Cố Hạ
mềm mại đến không có xương, anh dùng gò má nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt
cô, “Có phải là bởi vì gần đây anh tới quá ít không? Chờ anh giài
quyết xong hai hạng mục kia anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi ngay, anh sẽ
dẫn em đi biển được không? Hoặc là ra nước ngoài du lịch cũng được,
em cứ chọn chỗ đi, em muốn đi đâu thì nói cho anh biết.”
Anh thật sự đối xử
với cô rất tốt, có thể xem là một bạn trai hoàn mĩ, chỉ là đột
nhiên Cố Hạ cảm thấy bọn họ còn thiếu một thứ gì đó, cô củng không
thể nói rõ đó là cái gì. Thời gian ngọt ngào trước kia thoáng cái
trở nên bất an, cũng không còn tinh thần gì mà đi làm, Triển Thiểu
Huyc cũng không phải hàng đêm đều đến, mặc kệ anh có tới hay không
đều nói với Cố Hạ một tiếng. Trước kia cũng không thấy chuyện này
có gì, nhưng từ ngày Triển Thiểu Huy chính miệng nói bọn họ sẽ
không kết hôn thì Cố Hạ cảm thấy cô càng giống như tình nhân của một
thương nhân giàu có, ở trong một căn hộ trống trải chờ người đàn ông
mình yêu về. Mà người đàn ông này, có lẽ đêm nay anh sẽ về, có lẽ
là đêm mai, có lẽ…
Cố Hạ không hiểu sao
cô lại đi đến bước đường này, có lẽ bọn họ chia lìa trong một thới
gian ngắn sẽ có thể suy nghĩ kĩ càng hơn, vừa vặn mẹ cô cũng tới
thành phố C, Cố Hạ nhân cơ hội này chuyển về.
Sau khi mẹ tới thì hai
mẹ con rất vui vẻ, Cố Hạ mang bà đi khắp nơi, cùng nhau đi thăm những
địa điểm nổi tiếng của thành phố C, cuộc sống mỗi ngày cũng khá
phong phú. Không thể tránh được việc mẹ hỏi cô đã có bạn trai
chưa, lúc ấy Cố Hạ khựng lại một chút, cuối cùng quyết định nói
chưa có. Trong nháy mắt ấy, nỗi chua xót dâng lên, cô cảm thấy cô có
bạn trai nhưng trước mặt bọn họ đó sẽ là gì?
Triển Thiểu Huy cũng
không hề tìm cô, mặc dù vẫn không ngừng gọi điện thoại, có một buổi
tối Triển Thiểu Huy ở đầu dây bên kia u oán nói, “Anh rất nhớ em,
chừng nào thì em mới có thể về với anh?”
“Em muốn ở lại đây, ở
cùng với mẹ.”
“Vậy chẳng phải còn
đến ba ngày nữa sao?” Đầu bên kia khẽ thở dài, “Em cũng không thèm
rút ngắn thời gian lại để về với anh nữa.”
“Ngày mai em và mẹ sẽ
đến công viên ở thành bắc chơi, nếu như anh muốn đi cùng thì em có
thể vừa ở cùng nhau lại vừa ở cùng mẹ em.” Cố Hạ nói, “Em nghĩ mẹ
của em cũng sẽ không để ý đến việc anh tới đâu.”
Đầu bên kia yên lặng,
Cố Hạ đột nhiên cảm giác được anh đang sợ, lạnh lùng nói một câu,
“Yên tâm, em vẫn chưa nói cho mẹ biết chuyện chúng ta đâu.”, sau đó vội
vàng cúp máy. Ngày hôm sau cuối cùng Cố Hạ cũng không thấy Triển
Thiểu Huy tới, ngược lại anh sắp xếp một chiếc xe tới đón mẹ con cô
đi dạo khắp nơi, Cố Hạ nhận ra người tài xế kia, A Đông mở cửa một
chiếc xe taxi, còn nói khẽ với Cố Hạ Triển thiếu hy vọng khiến cho
cô vui vẻ.
Thật sự cô rất vui
vẻ, mặc kệ Triển Thiểu Huy có tới hay không thì cô và mẹ cũng đi
tham qua rất nhiều nơi. Hai ngày sau xe taxi đều do Triển Thiểu Huy sắp
xếp, anh sợ Cố Hạ ra ngoài không tiện. Người lái xe lại thay đổi, Cố
Hạ cảm thấy rất quen mặt, không nhớ ra tên gì nhưng biết chính là
trợ lí của Triển Thiểu Huy. Gần đây anh rất tốt với cô, anh yêu mến
cô, nhưng thật sự anh không hề nghĩ đến chuyện kết hôn, ngay cả gặp
mặt mẹ cô anh cũng không chịu. Nghĩ kĩ lại thì cho tới bây giờ Triển
Thiểu Huy cũng chưa từng nhắc đến chuyện gia đình mình với cô, Cố Hạ
chỉ biết anh là con nhà có gia thế, con trai độc nhất của nhà họ
Triển, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả, thì ra hiểu biết
của cô về anh thật sự không nhiều lắm.
Mẹ ở lại khoảng mười
ngày, mấy ngày này dạy cô cách nấu ăn, nói cô đừng quá bạc đãi
mình, phải chú ý đến sức khỏe. Trước khi đi cũng không tránh được
việc lải nhải mấy chuyện cá nhân của cô, nói cô thừa lúc tuổi còn
trẻ tìm một người phù hợp, Cố Hạ chỉ cười, trả lời loa qua mấy
câu.
Mẹ đi rồi, Cố Hạ thu
thập một số thông tin về Triển Thiểu Huy, nghe nói ba của anh khởi
nghiệp từ xã hội đen, vẫn còn vị trí nhất định trong giới xã hội
đen của thành phố, về sau dần tẩy trắng sự nghiệp, mấy năm trước
Triển Thiểu Huy bắt đầu chính thức tham gia vào việc kinh doanh của
gia đình, được thừa kế vừa đời trước, công việc làm ăn trên tay anh
ngày càng tốt. Trước mắt ông Triển đã lui khỏi công việc kinh doanh,
nhưng uy tín vẫn còn rất lớn, Cố Hạ xem qua toàn bộ các lĩnh vực
kinh doanh của Triển Thiểu Huy, sau đó cô cảm thấy mình nói hai chữ
kết hôn trước mặt Triển Thiểu Huy không gọi là khờ dại mà quả thật
là não ngập nước mất rồi.
Hai người yêu thương
nhau, nếu không kết hôn thì khi tình yêu đã cạn, cũng chỉ là một kết
cục, sớm cũng tốt, muộn cũng tốt, đều không tránh khỏi vận mệnh
phải chia tay, Cố Hạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, điện thoại vẫn vang
lên, cầm điện thoại lên nhìn, cuối cùng ném
trở về giường.
Bức rèm trong phòng
thuê được kéo kín lại, một mình cô núp trong ổ chăn, ngay cả bên
ngoài trời đã tối cũng không biết. Cũng chẳng biết ngủ đến mấy
giờ, có người kéo chăn ra, hương vị ấm áp xa xăm mà quen thuộc, anh
hỏi: “Sao mãi không nghe máy?”
Toàn thân Cố Hạ không
còn chút sức rụt lại, giọng nói mông lung, “Không nghe thấy.”
“Nói dối.” Triển
Thiểu Huy khẽ gõ lên trán cô, anh cởi áo ngoài chui vào ở chăn ôm lấy
cô, không nói gì cả, nhắm mắt lại nhưng không tắt đèn trong phòng đi,
thật lâu sau mới hỏi, “Em vẫn còn muốn ngủ sao?”
Cố Hạ không nói lời
nào, nhắm mắt lại giống như đang ngủ nhưng lại không phải ngủ, Triển
Thiểu Huy tắt đèn phòng ngủ, trong bóng tối nghe thấy giọng nói rất
khẽ của Cố Hạ vang lên, “Anh vẫn sẽ luôn yêu thương em chứ?”
“Ừm.” Triển Thiểu Huy
khẽ hôn lên trán cô, “Đừng suốt ngày suy nghĩ miên man nữa, vài ngày
nữa em dọn về chỗ anh đi.”
Cố Hạ không lên tiếng,
lúc Triển Thiểu Huy sắp ngủ, anh mới nghe thấy giọng nói của cô
truyền đến từ trong bóng tối, “Triển thiếu, em thật sự yêu anh.”
Có lẽ không cần phải
suy nghĩ nhiều như vậy, sau đó cuộc sống vẫn có thể đơn giản thoải
mái như vậy, tựa như cuộc sống vài tháng trước của bọn họ, vẫn
ngọt ngào ấm áp. Nhưng mà, cô biết rõ, thứ quan trọng nhất trong
tình yêu đã mất đi, thứ đó gọi là cảm giác an toàn.