Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Gần đây Triển Thiểu Huy
cảm thấy phiền muộn, từ làn khói thuốc anh nhả ra là có thể nhìn
ra được, ở công ty vì một chuyện nhỏ cũng có thể nổi giận mắng
chửi người khác, mắng xong lại thấy càng phiền lòng. Trâu Nhuận
Thành nhịn không được nói: “Đại ca, không phải chúng em chọc đến anh
đấy chứ?”

Triển Thiểu Huy day day
thái dương, lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, người đã thân
quen với anh đều biết anh không nghiện thuốc lá, ngoại trừ thỉnh
thoảng hút một điếu, bình thường đều không hút, lúc này lại đang
châm bật lửa, nhả một làn khói, “Không phải.”

Trên ghế salon, Trịnh
Giang Hà nói tiếp, “Gần đây công việc cũng khá thuận lợi. Đã không
phải do chúng em, cũng không phải bởi vì chuyện công việc vậy thì
chỉ còn lại chuyện người phụ nữ của anh thôi.”

Triển Thiểu Huy không
nói gì, hút xong điếu thuốc trong tay, hung hăng dập tắt đầu thuốc lá
trong gạt tàn, “Cậu nói xem sao phụ nữ lại đáng ghét như vậy? Rõ
ràng đang rất tốt, cô ấy hỏi có kết hôn không, tôi nói không kết hôn
được, bây giờ cô ấy lại giận dỗi với tôi, không chịu về nhà thì
không nói, ngay cả cơm cũng không nấu.”

Gần đây cuộc sống của
Triển Thiểu Huy không được tốt lắm, Cố Hạ không còn nhiệt tình như
ngày xưa nữa, nhiều khi thì dịu dàng, Triển Thiểu Huy giở mọi thủ
đoạn dỗ dành cô, cô vẫn giữ bộ mặt kia, có đôi khi còn tức giận một
cách khó hiểu, giống như một người phụ nữ vui buồn thất thường. Tối
hôm qua anh tham gia một bữa tiệc rượu, trên người cũng khó tránh dính
nước hoa của phụ nữ, đi một nửa vòng thành phố mới đến được nhà
Cố Hạ thì đã khuya, kết quả Cố Hạ giống như vừa ăn phải thuốc
súng, sống chết không chịu cho anh vào ngủ, còn khóa trái cửa phòng
lại, nói thế nào cũng không mở cửa, khiến cho cuối cùng anh phải
nửa đêm lái xe về nhà, trong lòng cực kì không thoải mái. Anh là hạng
người gì cũng không phải Cố Hạ không biết, trước kia cũng đã từng
gặp tình huống tương tự, Cố Hạ còn rất chu đáo pha nước cho anh tắm,
nói anh sau này đừng uống quá nhiều rượu, anh cảm thấy dường như Cố
Hạ đã thay đổi rất nhiều.

“Kết hôn?” Ngay cả
Trịnh Giang Hà cũng cảm thấy bất ngờ, “Yêu cầu này hình như hơi
quá.”

“Không phải là hơi quá
mà là cực kì đòi hỏi.” Trâu Nhuận Thành tiếp lời, “Đừng nói đại ca
không nghĩ đến chuyện kết hôn, nếu thật sự muốn kết hôn cũng không
đến lượt Cố Hạ, vậy mà cô ta cũng không tự mà hiểu lấy. Đại ca,
không phải anh nói Cố Hạ không tham lam sao? Thì ra cô ta đang lăm le vị
trí phu nhân của nhà họ Triển.”

Triển Thiểu Huy cảm
thấy Cố Hạ không phải là người có lòng tham, cô không bao giờ quấn
lấy anh đòi mua này mua kia, chẳng qua khi anh chủ động mua đồ cho cô,
cô sẽ vui mừng ra mặt, vừa nhìn đã biết cô rất thích; đưa chi phiếu
cô cũng không nhận, anh ném trong ngăn kéo cô cũng không động đến,
thỉnh thoảng cô chỉ cầm ví của anh lấy một ít tiền để mua đồ, cũng
chỉ mấy trăm đến hơn một ngàn. Triển Thiểu Huy rất thích điểm ấy
của cô, phụ nữ quá tham lam không thể yêu được, nhưng mà hiện giờ Cố
Hạ lại khiến cho anh không biết phải làm sao, “Tôi không biết cô ấy
nghĩ thế nào mà lại muốn kết hôn, đòi tiền đòi xe tôi đều có thể
cho cô ấy, hiện giờ ngoài miệng thì cô ấy không nói đến chuyện kết
hôn nhưng trông dáng vẻ thì lại không hề hài lòng.”


“Phụ nữ đều không bao
giờ biết đủ như vậy đấy.” Trâu Nhuận Thành thở dài, “Anh càng đối
xử tốt với cô ta, cô ta sẽ càng kiêu căng, đến khi anh không để ý đến
cô ta thì cô ta lại chủ động dính lấy. Đại ca, nếu cảm thấy không vui
vẻ gì nữa thì chia tay đi, dù sao anh tìm phụ nữ cũng chỉ để vui vẻ
một chút, nay mỗi ngày đều phiền như vậy thì còn duy trì làm gì?”

“Tiểu Ngũ, đừng có ở
đây mà nói lệch trọng tâm.” Trịnh Giang Hà liếc Trâu Nhuận Thành một
cái, cho tới bây giớ Triển Thiểu Huy chưa bao giờ quen với phụ nữ, anh
ta cũng biết Triển Thiểu Huy thật lòng thích Cố Hạ, làm anh em, anh
ta tất nhiên muốn Triển Thiểu Huy được vui vẻ, “Đại ca, công việc kinh
doanh nhiều như vậy anh cũng xử lí được, một người phụ nữ hẳn là
cũng không khó đối phó. À, đúng rồi, gần đây sức khỏe của bác trai
thế nào?”

Người anh ta hỏi chính
là ba của Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy dựa lưng vào ghế, ngửa
đầu nhìn lên trần nhà, dường như đang rất phiền, vẫn trả lời lại,
“Khá tốt, dưỡng bệnh ở Mĩ cũng không tệ lắm, mấy hôm nữa sẽ về
nước.”

Trịnh Giang Hà lại
hỏi, “Bác trai có giục anh kết
hôn không?”

“Không đâu, không phải
ông ấy không hiểu tôi, không ai có thể ép tôi làm gì được. Vả lại,
trước kia ông ấy cũng đã đồng ý với tôi vài năm nữa mới nói đến
vấn đề này.” Triển Thiểu Huy trả lời anh ta.

“Vậy là tốt rồi. Hay
anh cứ dỗ dành Cố Hạ một chút, em thấy Cố Hạ cũng không giống với
loại phụ nữ vô tâm.” Trịnh Giang Hà khuyên anh lần nữa, tạm thời không
có ai ép Triển Thiểu Huy là tốt rồi, nếu nhân vật mấu chốt như ông
Triển mà tìm đối tượng cho Triển Thiểu Huy kết hôn, Trịnh Giang Hà
nghĩ Cố Hạ lại càng không thể tiếp nhận được. Nếu như Triển Thiểu
Huy muốn kết hôn thì cũng phải suy nghĩ cho sự nghiệp của nhà họ
Triển, vẫn nên chọn một đối tượng có thể
giúp được cho sự nghiệp của anh, người trong giang hồ, dù sao cũng
thân bất do kỉ.

Trước mắt Triển Thiểu
Huy thật sự không muốn chia tay với Cố Hạ như vậy, nhiều năm như vậy
mới gặp được một người khiến cho anh nóng ruột nóng gan như Cố Hạ,
làm cho cuộc sống của anh có thêm nhiều niềm vui, anh muốn cuộc sống
của mình trở lại như trước, dẫn theo cô gái mình thích ra ngoài dạo
chơi, mỗi ngày đều nhìn thấy cô tươi cười chuyển động xung quanh mình,
lúc tan ca về nhà mở cửa ra có thể ngửi thấy mùi thức ăn, cô gái
trong căn nhà kia, vừa nghe lời lại vừa đáng yêu, vừa tự nhiên lại
vừa hoạt bát.

Cuối tuần anh kéo Cố
Hạ ra ngoài, lái xe thẳng tới thành bắc, Cố Hạ ngồi ở vị trí phụ,
vẫn im lặng, quay đầu ra ngắm cảnh, thỉnh thoảng hời hợt nói với
Triển Thiểu Huy vài câu, không có chút hào hứng nào. Xe chạy thẳng
đến biệt thự ven hồ, trước đó vào mùa xuân Cố Hạ đã từng đến đây
một lần, lúc ấy hoa cỏ tươi tốt mơn mởn, bây giờ đã là tháng mười,
bầu trời cao lạ thường, gió bên hồ thổi tới chóp mũi thỉnh thoảng
cảm nhận được một chút tươi mát, trời thu đã đến.

Biệt thự rất lớn, bên
ngoài màu trắng, thiết kế giống như một cung điện, Triển Thiểu Huy
kéo cô vào phòng ngủ, khung cửa sổ sát đất đối diện với bể nơi sau
nhà, đứng trước cửa sổ, Triển Thiểu Huy ôm lấy cô từ sau lưng, nhìn

ra bể bơi được ánh mặt trời chiếu rọi ánh lên những tia sáng lấp
lánh ngoài cửa sổ, anh hỏi: “Em có thích bơi không?”

“Bơi được nhưng không
giỏi lắm, chỉ có thể bơi ở chỗ nước cạn thôi.” Mắt Cố Hạ nhìn ra
ngoài cửa sổ, phong cảnh ở căn biệt thự này rất đẹp, bên ngoài có
một bãi cỏ rộng, xanh mơn mởn làm cho người ta rất yêu thích.

“Bơi nhiều một chút
sẽ giỏi lên.” Triển Thiểu Huy ôm cô cười, “Hiện tại thời tiết đã mát
lên, không thích hợp cho em xuống nước. Hè sang năm anh sẽ dạy em, nhất
định phải bồi dưỡng cho kĩ thuật bơi lội của em tốt hơn.”

Cố Hạ nhìn ra bên
ngoài không trả lời.

Triển Thiểu Huy kéo cô
đi thăm quan khắp nơi trong nhà mình, từng căn phòng ngủ, giải thích
cho cô về phong cách thiết kế phòng ốc, khen ngợi nhà thiết kế không
dứt, cuối cùng đến hành lang sau vườn, anh nói: “Căn nhà này là anh
xây cho mình, từ thiết kế đến thi công, đến cả việc lắp đặt thiết
bị trong nhà, thậm chí nội thất trong phòng, tất cả anh đều kiểm tra
kĩ càng.”

“Em biết rồi.” Cố Hạ
nhớ lần trước anh đã từng nói như vậy.

“Anh cảm thấy ở đây
rất tốt, tự mình xây dựng cảm giác rất khác, anh rất thích nơi
này.” Anh móc ra một chùm chìa khóa từ trong túi, đưa cho cô, “Ở đây
mới là ngôi nhà mà anh tự mình xây dựng, anh muốn chia sẻ nó cùng
em.”

Anh đưa cho cô một chùm
chìa khóa màu vàng kim, nặng trịch, kim loại sáng loáng dưới ánh
mặt trời, anh nói: “Nếu có một người phụ nữ ở bên cạnh anh, anh cảm
thấy người đó nhất định là em. Hạ Hạ, sau này em chính là nữ chủ
nhân của ngôi nhà này.”

Cố Hạ có chút mờ
mịt, đây có thể xem như lời hứa hẹn của anh không?

Ánh mặt cô hiện lên
một vẻ ngây thơi, còn sáng như một vì sao, Triển Thiểu Huy cười cười,
nhét chùm chìa khóa vào trong lòng bàn tay cô, nắm chặt lấy tay cô,
“Chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Anh chỉ thích một mình em, sau này
chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, từ nay về sau sẽ ở đây.”

Chùm chìa khóa kim
loại được giữ chặt trong lòng bàn tay cô, rất an tâm, Cố Hạ ngẩng
đầu lên hỏi anh: “Vĩnh viễn ở bên nhau sao?”

“Vĩnh viễn, chỉ cần
em yêu anh.” Triển Thiểu Huy đặt tay lên hai đầu vai cô, giọng nói thuần
hậu. Anh muốn tình yêu của cô, muốn cuộc sống như trước kia. Anh ôm cô
vào trong lòng, cọ cọ lên mặt cô, “Lát nữa anh sẽ gọi quản gia và
người giúp việc đến chính thức giới thiệu em với bọn họ, sau này
anh sẽ mặc kệ nơi này, em tới trông nom nó được không?”

Cố Hạ không nghĩ sẽ
trông nom một ngôi nhà như vậy, cũng sẽ không trông nom nó, nhưng mà cô
thich được tín nhiệm và tôn trọng như vậy, cô biết rõ Triển Thiểu Huy

cũng có chỗ khó xử, nhưng chỉ cần Triển Thiểu Huy nguyện ý cho cô
một lời hứa hẹn, có quyết tâm muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cô nguyện
ý cùng anh đối mặt với tương lai.

Triển Thiểu Huy kéo
tay cô trở vào phòng, gọi tất cả người giúp việc, đầu bếp, lái xe
trong biệt thự tới, nói với bọn họ từ nay về sau Cố Hạ sẽ ở đây,
từ nay về sau có chuyện gì đều để cho Cố Hạ quyết, trịnh trọng
giống như đang tuyên bố một chuyện rất lớn, ánh mắt của bọn họ vụng
trộm dò xét Cố Hạ, giống như cấp dưới cư xử với lãnh đạo, khiến
cho Cố Hạ thấy rất ngại ngùng, dùng sức kéo tay Triển Thiểu Huy,
ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Đừng nói vậy, em không nghĩ sẽ
ở lại đây đâu.”

“Bây giờ không ở, sau
này sẽ đến ở.” Triển Thiểu Huy cười nói.

Giữa trưa bọn họ ăn
cơm trong biệt thự, tài nấu nướng của đầu bếp rất tốt, Cố Hạ ăn
nhiều hơn bình thường một chén, Triển Thiểu Huy cười nói: “Xem ra anh
phải tăng lương cho bọn họ thôi, đầu bếp ở đây đúng là nấu hợp khẩu
vị của em.”

Cố Hạ mím môi cười,
có thể là bời vì tâm trạng hôm nay khá tốt. Sau buổi trưa Triển
Thiểu Huy mang cô ra ngoài khu biệt thự tản bộ, căn biệt thư ven hồ
này chiếm một diện tích khá lớn, từ ngôi biệt thự này đến căn hộ
khác khá xa, bình thường đều phải đi xe đến. Mặc dù vậy Triển Thiểu
Huy nói cứ đi bộ, lát nữa không muốn đi thì gọi lái xe tới đón họ.

Cố Hạ chạy khắp nơi,
dòng suối nhỏ chảy róc rách, trong thấy cả đáy, dưới đáy là những
viên đá cuội trơn bóng, Cố Hạ rất muốn cởi giày lội vào dòng suối
kia, giẫm lên những viên đá ấy, ý nghĩ này đang không ngừng thôi thúc
cô thì phía trước truyền tới giọng nói của một nam một nữ, “Em đã
mang thai rồi còn xuống nước cái gì nữa, dòng suối này là nước từ
trên núi chảy xuống, lội vào rất lạnh, phụ nữ có thai phải chú ý,
nếu không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm.”

Một nam một nữ đang đi
tới, Cố Hạ cũng nhận ra hai người đang nói chuyện kia, đã từng đánh
bài chung, nhìn thấy bọn họ, Cố Hạ nhớ tới hình như trước kia Triển
Thiểu Huy đã từng nói Long Trạch cũng ở chỗ này, Tiết Đồng đứng bên
cạnh lắc lắc cánh tay anh ta, “Anh xem mặt trời lên cao như vậy, sao
lại lạnh được chứ? Em chỉ lội xuống một lát thôi, anh lại vịn em như
vậy, làm sao có thể bị ngã được, xuống một lát sẽ lên ngay, đạp lên
nhiều đá cuội xem như để massage chân đi.”

“Làm sao không thể?
Ngộ nhỡ bị ngã thì phải làm sao? Cho dù không ngã thì cũng rất dễ
bị cảm lạnh, muốn massage thì về nhà tìm người đến làm, đừng nghĩ
đến chuyện xuống nước nữa!” Long Trạch khẽ mắng cô, anh ta nhìn thấy
Triển Thiểu Huy đi tới thì trở nên đứng đắn hơn, bắt chuyện với anh,
“Anh Triển, hôm nay lại còn đến chơi nữa, bình thường rất ít khi thấy
anh đến đây dạo.”

“Anh cho rằng ai cũng
rảnh như anh sao?” Triển Thiểu Huy đáp trả lại anh ra, lại bắt chuyện
với Tiết Đồng, điện thoại trong túi vang lên, anh lấy điện thoại đi ra
chỗ khác nghe.

Đã một thời gian Cố
Hạ không gặp cặp đôi của Tiết Đồng, bụng Tiết Đồng đã to lên, mặc
một bộ quần áo bà bầu, Tiết Đồng vẫn còn nhớ rõ Cố Hạ, cũng
cười cười chào hỏi cô, “Cố Hạ, càng ngày càng đẹp đấy.”

“Có xinh đẹp thì cũng
kém cô.” Cố Hạ trả lời cô ấy, cô không nghĩ tới Tiết Đồng cùng tuổi
mà đã có con nhanh như vậy, nhìn thấy Long Trạch nắm chặt cánh tay cô
ấy, nói: “Phụ nữ có thai phải chú ý nhiều, vậy mà cô còn muốn
xuống nước sao.”

“Tôi chỉ tùy tiện nói
vậy thôi.” Tiết Đồng cười.


Cố Hạ nhìn nhìn bụng
của cô ấy, “Bây giờ được mấy tháng rồi?”

“Bảy tháng.” Tiết
Đồng tựa vào người Long Trạch, cô ấy chỉ chỉ về phía kia nói,
“Tháng trước chúng tôi vừa kết hôn, sẽ ở đây, nếu có thời gian thì
hãy cùng Triển thiếu tới chơi.”

Bọn họ đã như vậy,
không kết hôn cũng không được, Cố Hạ không biết lúc bọn họ kết hôn
có từng gặp vấn đề như mình và Triển Thiểu Huy không, nhưng nhìn
thấy dáng vẻ chăm sóc của Long Trạch dành cho cô ấy, có nên từ bỏ
không nghĩ đến chuyện kết hôn nữa không, Cố Hạ tùy tiện nói: “Bụng
cô rất nhỏ, nhìn không ra đã bảy tháng rồi.”

“Đúng là rất nhỏ.”
Tiết Đồng cười hắc hắc, Long Trạch đứng cạnh cô ấy xen vào: “Em ăn
uống như vậy mà có thể lớn được sao? Em xem, ai cũng nói bụng em
nhỏ, em còn khong quay về ăn nhiều một chút.”

Tiết Đồng đáp trả
lại, “Em đã ăn rất nhiều rồi, so với trước kia thì bất kể cái gì
cũng ăn được, mấy thứ trong bụng đã sắp lên tới cổ rồi mới phải ra
đây tản bộ, có phải anh muốn làm cho dạ dày em vỡ ra không?”

“Vậy hẳn là mỗi ngày
em phải ăn nhiều bữa vào.” Long Trạch nói.

“Ai cha, anh đừng lải
nhải nữa, giống mẹ em quá đi.” Tiết Đồng tỏ ra không kiên nhẫn, “Anh
nói anh là một người đàn ông, sao lại nói nhiều vậy chứ?”

“Em còn chê anh nói
nhiều à?” Long Trạch uy hiếp cô, “Lát nữa về nhà anh sẽ mách với mẹ
em mới vừa rồi em lội xuống nước, để xem mẹ em sẽ mắng em thế nào.”

Tiết Đồng cười nịnh
nọt: “Đừng nói với mẹ em mà, mẹ rất hay lải nhải, mất vài ngày
không được yên tĩnh mất thôi…”

Hai người bọn họ mỗi
người một câu, Cố Hạ đứng bên cạnh cười nhìn bọn họ ân ân ái ái,
hai người kia thật là làm cho người ta hâm mộ, bây giờ cũng đã kết
hôn, sẽ nhanh chóng có em bé, dáng vẻ làm ba làm mẹ cũng không phải
quá thành thục, còn phải học hỏi nhiều, chẳng qua là cho dù có cãi
nhau cũng rất ngọt ngào. Triển Thiểu Huy tiếp điện thoại xong đi tới,
ôm lấy vai cô, “Đang nói gì vậy?”

Cố Hạ cười cười,
“Nói vài câu thôi.”

Mọi người nói chuyện
vài câu sau đó đi về hai hướng khác nhau, đến khi Long Trạch và Tiết
Đồng đi xa, Cố Hạ nói: “Bọn họ thật làm cho người khác hâm mộ.”

“Có gì mà hâm mộ.”
Triển Thiểu Huy khinh thường, “Long Trạch đã rời khỏi giới cờ bạc,
việc kinh doanh cũng không lớn, nghe nói ánh mắt của anh ta rất độc
đáo, trước kia còn có người đoán anh ta sẽ là thần bài tiếp theo,
ngay cả Lão Tứ cũng nghĩ như vậy, kết quả anh ta ở lại thành phố C,
mỗi ngày chỉ trông chừng bà xã của anh ta.”

“Làm sao anh biết anh
ta không hạnh phúc?” Cố Hạ cảm thấy nụ cười trên mặt Long Trạch phát
ra từ trong lòng, “Có lẽ anh ta đã có được thứ mình muốn.”

“Thứ đó là gì? Một
đứa bé sao?” Thật ra Triển Thiểu Huy cũng có hơi không hiểu nổi Long
Trạch, nhưng mà anh cũng không quan tâm, “Thôi, chúng ta đừng nói chuyện
người khác nữa. Đi mệt chưa? Về nhà nghỉ một lát đi.”

Về nhà ngồi trên ghế
salon một lúc thì quản gia vội vàng đi vào, dường như có chuyện báo
cáo với Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy bảo ông ta cứ nói thẳng,
quản gia nói: “Triển lão gia đã về tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận