Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Cố Hạ gặp lại Triển
Thiểu Huy ở một nhà hàng, khoảng hơn 8h tối, ngày đó cô vừa bị một
công ty từ chối, sau khi rời khỏi Khải Hoành, cô nộp một đống sơ yếu
lí lịch, cũng nhận rất nhiều cuộc điện thoại gọi phỏng vấn, cuối
cùng cô nhận một công ty cũng không tệ lắm. Chẳng qua cô vừa mới đi
làm hai ngày thì hôm nay bộ phận nhân sự gọi đến nói cô phải tạm
thời rởi khỏi vị trí, trưởng phòng áy náy: “Cô Cố, chúng tôi không
thể thuê cô được.”

Cố Hạ cảm thấy bất
ngờ, đối phương cũng giải thích nguyên nhân, “Cô Cố, chúng tôi chỉ
muốn làm ăn yên ổn thôi, không muốn đắc tội với người khác, càng
không muốn đối địch với tập đoàn Triển thị. Cô hãy giải quyết xong vấn
đề của mình trước đi đã rồi trở về làm việc sẽ hay hơn.”

Cô đã hiểu, có tiền
thật sự rất tốt, trước kia Triển Thiểu Huy đã từng nói, chỉ cần anh
không vui thì sẽ không có công ty nào dám nhận cô. Trong lòng vô cùng
buồn bực, đi dạo không có mục đích dọc theo đường lớn, đi đến một
nhà hàng thì gặp anh, hết lần này đến lần khác luôn trùng hợp như
vậy, luôn gặp phải kia Triển Thiểu Huy. Triển Thiểu Huy mặc đồ vest
đang đứng cùng một nhóm người trước lối ra của khách sạn, dường như
hai linh hồn tương thông nhau, vốn đang đi về phía trước anh lại quay
đầu sang, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Cố Hạ, anh dừng bước lại
ngay, nhìn về phía Cố Hạ đứng xa xa. Thật ra hai người đều nhìn đối
phương một cách xa lạ, chỉ đứng xa nhìn nhau vài giây, Cố Hạ quay đầu
đi, Triển Thiểu Huy cũng đi về phía bãi đỗ xe, tiến vào trong xe, sau
đó không nhìn nhau nữa.

Anh là người đầu tiên
cô yêu, cũng từng có một quẵng thời gian ngọt ngào, anh thật sự
thích cô, giống như một chàng hoảng tử cỡi ngựa trắng từ xa đi đến,
mang đến cho cô một đoạn tình yêu say đắm. Cãi nhau, giận nhau, lòng
nhói đau, nhưng nhìn thấy khuôn mặt anh, Cố Hạ biết mình vẫn còn yêu
anh, yêu đến khắc cốt ghi tâm.


Nhưng muốn cô tạm thời
nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cô không thể làm được, làm như vậy
giống như bóp nát tình yêu của cô.

Một giọt mưa rơi trên
chóp mũi, rốt cuộc bầu trời u ám đã trút xuống một cơn mưa.

Trời thu mang đến từng
cơn lạnh, Cố Hạ đi qua lối đi bộ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lá cây
thưa thớt, nhìn những phiến lá hình trứng Cố Hạ lại nhớ đến cô đã
cùng đi với Triển Thiểu Huy ở núi Lạc Vân, đêm hôm đó cũng mưa, rất
lớn rất lớn, cô nhớ đêm ấy rất lạnh, một ánh nến le lói ngọn lửa
bằng hạt đậu, nếu như đêm ấy không có Triển Thiểu Huy, cô sẽ rất sợ
hãi. Nhưng mà nếu như không có anh thì Cố Hạ cũng sẽ không gặp phải
tình cảnh như vậy, nghĩ thế, ngược lại Cố Hạ nở nụ cười, thật ra
bọn họ cũng từng có một quãng thời gian tốt đẹp. Nhất là mùa hè
không lâu trước kia, nhắm mắt lại, dường như Cố Hạ có thể ngửi thấy
mùi hoa sen, nở rực rỡ đầy trời, đêm hôm đó Triển Thiểu Huy lái xe đi
rất xa, chỗ đó là một hồ sen lớn, Triển Thiểu Huy còn hái cho cô
một đóa, thiếu chút nữa đã rơi xuống ao.

Về sau cầm một ít hoa
sen để vào xe của anh, cô không cho anh ném đi, anh cũng không ném, cho
đến khi toàn bộ đều héo hết. Nhưng ngày ấy, nhớ tới đều rất ngọt
ngào, Cố Hạ hơi nhếch khóe môi, nếu như thời gian có thể dừng lại ở
đó thì có phải cuộc sống sẽ rất tươi đẹp không?

Cô biết rõ hạnh phúc
kia cuối cùng sẽ bị thời gian phủ kín, sau này Triển Thiểu Huy sẽ
có người phụ nữ khác, cuối cùng hai người cũng sẽ phải đi tới bước
này, ngay cả công việc anh cũng không cho cô, trong mắt anh, trong lòng
anh, cuối cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ tham lam. Cố Hạ dừng
bước, nhìn chung quanh một chút, ánh đèn đường sáng loáng không tắt,
cô đi vào một trung tâm mua sắm gần đó tìm một tiệm trang điểm nói

thợ trang điểm giúp cô trang điểm thật trang nhã, mái tóc dài được
búi lên, sau đó thay một bộ quần áo mới, nhìn hình ảnh của mình
trong gương, rồi sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số
quen thuộc, cô nói, “Em muốn gặp anh.”

Đầu dây bên kia yên
lặng không lên tiếng, thật lâu sau, giọng nói thuần hậu kia mới truyền
đến, “Em đang ở đâu?”

“Em đang đi đến sân thể
dục cách công viên không xa, chỗ đó có một hành lang có rất nhiều
ghế, em chờ anh ở đó.”

Đầu bên kia “Ừ” một
tiếng, không nói thêm gì nữa, Cố Hạ cúp máy, cô giẫm lên nền gạch
từng bước một đi về phía trước, mỗi một bước chân lại càng nặng nề
hơn. Mưa phùn vẫn liên tục rơi xuống mang lại cảm giác mát mẻ, mưa
nhỏ nhưa vậy mà cầm dù sẽ rất dư thừa.

Nửa tiếng sau Triển
Thiểu Huy tới, tuy nói đã kết thúc với Cố Hạ nhưng Triển Thiểu Huy
vẫn không thể tỉnh táo mà từ bỏ được, không muốn để cho Cố Hạ tìm
được một công việc phù hợp chỉ là để ép cô lùi bước, cuối cùng cô
cũng đã đến tìm anh. Anh đứng trước hành lang cau mày, nhìn một lát
cũng không thấy Cố Hạ đâu, đang định xoay người bước đi thì nghe thấy
một giọng nói trong veo truyền đến từ trong bóng tối, “Triển thiếu…”

Cố Hạ đang đứng trên
một bậc thang cách đó không xa, mặc một chiếc váy rất đẹp màu cam,
thật ra Triển Thiểu Huy không nhìn rõ lắm nét mặt của cô, nhưng cảm
giác được hình như cô đã nở một nụ cười trên mặt, thật ra khi Cố Hạ
cười tươi rất đẹp, khuôn mặt sinh động lại sáng ngời, Triển Thiểu Huy
đút một tay vào túi quần, không có bất kì động tác gì, khéo miệng

chỉ không tự giác được hơi cong lên.

Cố Hạ bước xống cầu
thang, đứng cách Triển Thiểu Huy hơn một mét, “Triển thiếu, em muốn
đến đây nói với anh một tiếng.”

“Nói gì?” Triển Thiểu
Huy cũng mở miệng.

Cô thật sự nở một nụ
cười thật tươi, “Em muốn nói với anh, em yêu anh.”

Triển Thiểu Huy cảm
thấy chắc hẳn cô đang chủ động lấy lòng mình, thật ra làm sao mà anh
không muốn trở lại cuộc sống trước kia chứ? Khóe miệng Triển Thiểu
Huy khẽ nhếch lên, “Anh biết rồi, Hạ Hạ, chúng ta sẽ thật vui vẻ như
trước kia, anh vẫn còn rất thích em, chỉ cần em không gây sự nữa, anh
vẫn sẽ đối xử tốt với em.”

Cố Hạ lắc đầu,
“Triển thiếu, chúng ta không thể giống như trước kia được nữa, cũng
không thể trở về mùa hè trước kia được.”

Triển Thiểu Huy nhíu
mày, “Vậy em nói anh phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói của Cố Hạ
vẫn trong veo, giống như chiếc chuông gió bị một cơn gió thổi qua, “Em
chỉ muốn để lại cho anh ấn tượng đẹp nhất.”

Triển Thiểu Huy khẽ
phát ra một tiếng cười lạnh, “Sự kiên nhẫn của anh có hạn.” Cho tời
bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một người phụ nữ sẽ nói hai chữ “kết
thúc” với anh, nhưng mà Cố Hạ lại nói vậy. Anh rất tức giận,
nhưng vẫn không cam lòng, Cố Hạ gọi điện bảo anh đến anh đã đến rồi,
anh đã nhượng bộ đến mức mình cũng không thể nào tưởng tượng nổi,
anh đã mệt mỏi, như lời Tiểu Ngũ đã nói, tìm phụ nữ là để vui vẻ,
nhưng hôm nay anh chỉ thấy phiền, nếu như không thể trở lại như trước
kia thì anh cũng không muốn kiên trì nữa, “Nếu như em không muốn tiếp
tục nữa thì từ đây về sau anh cũng sẽ không thích em nữa, cũng không

thèm để ý đến em nữa.”

Cố Hạ vẫn nhìn anh
mỉm cười, “Triển thiếu, em không cần anh thích em cả đời, chỉ cần anh
có thể nhớ đến em cả đời là đủ rồi.”

Anh thật sự đã từng
yêu mến cô, chỉ bởi vì địa vị của hai
người không giống nhau, quan niệm khác nhau, cuối cùng không thể ở bên
nhau, cho dù anh cố ý mang chuyện công việc ra gây khó dễ cho cô, Cố
Hạ cũng không hận anh, “Em đã từng nói, khoảng thời gian trước kia
rất hạnh phúc, nhưng em sẽ không ở bên cạnh anh nữa.”

Rốt cuộc bọn họ không
thể trở về bên nhau, những thứ vắt ngang giữa hai người không có cách
nào loại bỏ được, muốn cô từ bỏ Triển Thiểu Huy, thật sự sẽ rất
đau lòng, nhưng Cố Hạ không muốn phá vỡ tất cả những điều tốt đẹp
kia, đến lúc thích hợp thì nên dừng lại, nhiều năm sau nhớ lại vẫn
có thể mỉm cười.

Hôm sau vừa rạng sáng
Cố Hạ đã rời khỏi thành phố C, ngày đó ánh bình minh đặc biệt xinh
đẹp, ánh nắng tỏa ra một màu vàng óng, xe lửa nhanh như chớp chạy
về phương bắc, những cánh đồng rộng lớn bên ngoài lần lượt lướt qua,
thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con sơn dương nhàn nhã ăn cỏ trên
cánh đồng.

Cố Hạ chống cằm nhìn
ra ngoài cửa sổ, cho đến hôm nay, cô vẫn biết ơn vì ông trời đã cho cô
gặp được Triển Thiểu Huy, hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc
như cổ tích trước kia. Mỗi một đoạn thời gian đều đại diện cho cuộc
sống, khóe môi cô hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, mất đi người mình
yêu không sao cả, quan trọng là không bị mất đi khả năng yêu một người
là được, tương lai phía trước chính là một bức tranh phong cảnh xinh
đẹp.

Tác giả nói: đã có một
câu nói “Trên đường đời, Thượng đế cho chúng ta gặp lầm vài người,
sau đó lại cho ta gặp được đúng người, cố tình làm như vậy là để
cho chúng ta cảm kích ông ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận