Sau giữa trưa ánh mặt
trời chiếu vào cửa sổ, cả đại sảnh đã sáng ngời, ánh đèn treo
bốn phía trên bàn mạt
chược tản ra ánh sáng mạnh mẽ, tuy bên ngoài đã là mùa đông nhưng
trong phòng lại không cảm thấy lạnh chút nào, hoa cỏ nhờ sự ấm áp
trong phòng mà nở rộ kiều diễm. Có cả nam lẫn nữ ngồi trên bàn mạt
chược, bài của Trâu Nhuận Thành rất tốt, chỉ một màu, trong tay đã
xếp được ba đường giang, mặt dương dương tự đắc cười đánh một quân
bài ra.
Có người la lên
“bính”, Trịnh Giang Hà ngồi bên phải Trâu Nhuận Thành, Trịnh Giang Hà
không ra tay, người bạn gái ngồi bên cạnh anh ta ngã bài, sau đó đánh
ra một quân rồi ghé vào bên tai Trịnh Giang Hà cười nhẹ, từ nụ cười
trên mặt có thể nhìn ra bài trên tay hẳn là không tệ. Kế tiếp đến
phiên Tiết Đồng, vừa cầm bài vừa cau mày, ngồi bên cạnh cô là một
cậu bé khoảng ba bốn tuổi, chẳng những vẻ ngoài xinh xắn, hành động
cũng vô cùng thông minh linh hoạt, đôi mắt thật to, con ngươi đen lại
sáng ngời, đang cầm hai đồng cắc trong tay chơi. Tiết Đồng nhìn nhìn
những người khác, bài của mỗi người đều không nhỏ, Trịnh Giang Hà
cũng đang liếc mắt nhìn cô, chắc đang đợi cô ra pháo, lúc này đánh
phải vô cùng cẩn thận, cô chuẩn bị quyết định đánh ra một quân bài,
ôm ôm vai cậu bé, “Thành Thành, quân này đánh ra được không?”
Long Thành ngẩng đầu
nhìn, “Không thể đánh.”
Tiết Đồng lại đổi một
quân khác, tiếp tục hỏi con, “Còn quân này?”
Cậu bé trai tiếp tục
lắc đầu.
Tiết Đồng vô cùng rầu
rĩ, ngoại trừ hai quân này còn đánh được quân nào nữa, không thể
đánh đại được, cô cứ do do dự dự như vậy khiến cho những người khác
bên bàn bài bất mãn, Trâu Nhuận Thành lên tiếng, “Cô đánh nhanh đi,
mỗi lần ra bài đều chậm chạp như vậy, bằng thời gian đánh cả một
ván.”
“Vội cái gì chứ!
Không phải tôi đang đánh sao?” Tiết Đồng vẫn chưa thể quyết định, cuối
cùng dứt khoát không nghĩ nữa, kéo đứa con sang, “Con nói xem phải
đánh quân nào đây?”
“Tiết Đồng, người
đánh là cô hay là con của cô vậy?” Trâu Nhuận Thành lại nói, “Đánh
bài cũng phải hỏi con cô, cô nói xem cô đã hai mươi mấy tuổi rồi mà
chẳng lẽ chỉ số thông minh lại còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi
sao? Sao tôi lại cảm thấy hai năm qua đầu cô ngày càng đần đi thế, có
phải là…”
Anh ta còn chưa nói
xong thì đã “ôi” lên một tiếng, Long Thành cầm hai đồng cắc trên tay
ném thẳng vào mặt anh ta, “Chú là người xấu, không cho mắng mẹ cháu,
đánh chết chú…”
Long Thành đã đứng lên
mặt ghế, phồng má lên thở hổn hển, mang theo bộ mặt như đang nhìn kẻ
địch, bé trực tiếp cầm mấy quân mạt chược trên bàn ném về phía Trâu
Nhuận Thành, “Chú mới đần ấy, chú là một tên đại ngốc…”
Hành động của cậu bé
rất nhanh, sử dụng hai tay một lượt, cầm lên từng quân mạt chược ném
qua, Trâu Nhuận Thành không ngừng kêu khổ, cuống quýt chạy khỏi bàn,
trốn sang một bên, “Tôi nói giỡn thôi mà, Tiết Đồng, nói con của cô
dừng lại mau…ái úi….”
Long Thành nhảy xuống
ghế, đuổi theo sát Trâu Nhuận Thành, mạt chược bay tứ tung trong
phòng, Tiết Đồng la bé một tiếng, cậu bé làm như không nghe thấy, gom
một đống bài trên bàn, ngược lại mấy người kia cười đến lăn cười
bò, “Thành Thành, tiếp tục đi, ném chuẩn một chút…”
Cách bàn bài hai bước
có một chiếc bàn nhỏ, tiếng động kia hiển nhiên đã gây sự chú ý
của hai người đàn ông đang ngồi trên ghế uống trà nói chuyện phiếm,
Triển Thiểu Huy thật sự không có hứng thú đánh bài mới ngồi đây, nghe
thấy bọn họ nói, tựa người vào ghế bình luận: “Con của anh rất
biết che chở giống y như anh.”
“Người một nhà không
che chở nhau thì che chở ai?” Long Trạch hùng hồn nói, cậu bé kia vẫn
còn đang đuổi theo Trâu Nhuận Thành, tuy nhỏ nhưng đuổi theo rất nhanh,
cầm được thứ gì trong tay là ném qua, Long Trạch gọi một tiếng,
“Thành Thành, đừng nghịch nữa, mau tới đây.”
Thành Thành dừng tay,
quay đầu chạy tới chỗ ba mình, tức giận bất bình chỉ vào Trâu Nhuận
Thành, mách: “Ba ba, chú ấy mắng mẹ, chú ấy nói mẹ đần, chú ấy là
người xấu.”
Long Trạch sờ đầu cậu
bé, “Dù có thế con cũng không được ném lung tung nha. Đã nói với con
bao nhiêu lần, không được nghịch bậy, nếu ném bị thương những người
khác thì sao?”
Thành Thành ngửa đầu
lên, “Không đâu ba ba, bây giờ con ném rất chuẩn, ba đã nói phải bảo
vệ mẹ, con phải đánh người xấu, không để cho bọn họ ăn hiếp mẹ.”
“Chú ấy chỉ nói giỡn
thôi.” Long Trạch nói, cố ý nghiêm mặt, “Con xem, con biến nhà của chú
Triển thành cái dạng gì rồi?”
Tiết Đồng cũng đi
tới, kéo con sang, “Được rồi, Thành Thành, đừng để ý đến chú Trâu
nữa, về nhặt lại mạt chược đi, bị con ném khắp nơi rồi, mọi người
không đánh được nữa kìa.”
Thành Thành nhìn ba
mẹ, vẫn không tình nguyện ngừng tay, tháo chạy quanh phòng nhặt mạt
chược lại, Tiết Đồng cũng đi nhặt phụ. Trong phòng không còn ồn ào
như trước nữa, Triển Thiểu Huy bưng tách trà lên, nhấp một ngụm,
“Trong đám bạn chỉ có anh là tự do nhất, công ty cũng không thèm trông
nom, chạy khắp nơi trên thế giới, sao lại không tiếp tục chuyến đi
vòng quanh trái đất nữa mà cam lòng trở về đây?”
“Không phải sắp tới
tết rồi sao? Ba mẹ Tiết Đồng đều ở đây, lúc nào cũng giục chúng tôi
về. Chờ đến hết tết chúng tôi lại đi tiếp.” Long Trạch nhìn thấy con
mình không còn ầm ĩ nữa, cũng quay đầu bưng tách trà lên uống một
ngụm, “Công ty của tôi không lớn như anh, đương nhiên thoải mái hơn một
chút, nghe nói hiện giờ anh ngày càng liều mạng kiếm tiền, cũng
phải để cho mình nghỉ ngơi một chút chút, tiền cũng không thể tiêu
hết mà.”
Triển Thiểu Huy không
thích nghe câu này, hình như có người đã từng nói, anh thản nhiên
nói: “Trên vai tôi có rất nhiều áp lực, ngồi trên vị trí này không
phải muốn làm gì thì có thể làm cái đó. Vẫn khá hâm mộ sự tự do
của anh, không quan tâm gì, sống rất thoải mái.”
Long Trạch cười vô
cùng đắc ý, “Anh hâm mộ tôi cũng phải. Con tôi vừa thông minh vừa đáng
yêu, à, đúng rồi, bà xã của tôi cũng sắp ra sách, cô ấy chụp rất nhiều
ảnh, đã có nhà xuất bản đồng ý xuất bản cho cô ấy, sau này cô ấy
chính là một tác gia lữ hành.”
“Xuất bản?” Triển
Thiểu Huy không quen nhìn dáng vẻ tự đắc kia, đả kích anh ta, “Tự trả
tiền à?”
“Tự trả tiền cũng là
xuất bản.” Long Trạch nói.
Triển Thiểu Huy hừ
một tiếng, lành lạnh nói: “Tôi thấy anh hãy chuẩn bị mua toàn bộ số
hàng tồn kho về đi, với trình độ chụp ảnh của vợ anh, có thể bán
được vài chục cuốn đã là không tệ rồi.”
Long Trạch không thích
người khác nói người nhà của anh ta, đang chuẩn bị phản bác, vừa
định mở miệng thì lại nở nụ cười, “Tôi thấy không phải anh đang hâm
mộ tôi mà anh đang hoàn toàn ganh tị với tôi.”
“Tôi ganh tị?” Triển
Thiểu Huy khinh thường nói: “Anh có cái gì đáng để tôi ganh tị.”
“Đương nhiên là ganh tị
với gia đình mỹ mãn của tôi, anh xem, con tôi đã có thể đánh đấm
được, còn anh thì ngay cả bà xã cũng không thấy bóng dáng đâu, cho
dù sau này có kết hôn thì nhất định cũng sẽ không ân ái được như
chúng tôi, có con cũng nhất định không đáng yêu bằng con tôi.” Long
Trạch tựa hồ như để chứng minh lời mình, cầm lấy cái ly không quơ
quơ, nhìn về phía bàn ăn gọi một tiếng, “Thành Thành, đi rót cho ba
ly nước.”
Thành Thành đang ôm
một con gà nướng ăn ngon lành, trên tay toàn là dầu mỡ nhưng vẫn bỏ
đồ ăn xuống, chạy tới thật nhanh, cầm ly đi rót nước, Long Trạch đắc
ý nói: “Ganh tị không?”
“Anh cứ tiếp tục lên
mặt đi.” Triển Thiểu Huy nhìn ngược nhìn xuôi cậu bé trai, còn có
Tiết Đồng cười sáng lạn, cả nhà ân ân ái ái, ít nhiều gì anh cũng
thấy hâm mộ, “Con của anh ba tuổi hay bốn tuổi rồi? Suốt ngày chạy
chạy nhảy nhảy, thoạt nhìn hoạt bát hơn rất nhiều so với mấy đứa
trẻ khác.”
“Đó là đương nhiên,
cũng phải nhìn xem ba của nó là ai chứ.” Long Trạch dường như không
hề biết khiêm tốn là gì, “Ba tuổi, nó sinh vào đầu tháng 11, chính
là vào năm tôi và Tiết Đồng kết hôn.”
Triển Thiểu Huy nhàn
nhạt “ừ” một tiếng, mắt tối lại rũ xuống, anh nhớ tới năm đó,
tháng 11 Long Trạch ôm một đứa con, người phụ nữ của anh lại ra đi.
Trời thu mang theo cái lạnh buốt, đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy
Cố Hạ, trong trí nhớ hôm ấy mưa liên tục, nhớ đến trong lòng lại dậy
sóng. Hình như tháng 11 rất dễ dàng phát sinh nhiều chuyện, chẳng
hạn như tháng 11 năm ấy anh bị người ta đuổi giết cực kì chật vật,
đó là thời khắc chật vật nhất trong đời anh, thiếu chút nữa cả
mạng sống cũng không còn, nhưng mà tối hôm ấy là lần đầu tiên gặp
Cố Hạ, đến bây giờ không ngờ đã bảy năm.
Thì ra bắt đầu cùng
chấm dứt đều ở tháng 11, mấy năm nay, Triển Thiểu Huy luôn thầm giày
vò chính mình, đã nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn còn nhớ đến chuyện
ấy. Anh cầm ly trà lên uống một ngụm, dùng nó vứt bỏ đi những kí
ức lung tung này.
Lúc Cố Hạ vừa ra đi,
trong lòng anh vô cùng tức giận, Cố Hạ muốn đi thì cứ đi đi, dù sao
hai người cũng không còn vui vẻ gì nữa, cứ đi, anh cũng được yên
tĩnh, cũng sẽ không buồn phiền nữa, anh sẽ dần dần quên đi Cố Hạ,
tìm được một người phù hợp để thay thế cô.
Kết quả lại không
phải như Triển Thiểu Huy đã nghĩ, anh không thể quên được Cố Hạ,
ngược lại càng ngày càng nhớ rõ hơn, bóng dáng cô dường như có mặt
khắp nơi, lúc ăn cơm cũng sẽ nghĩ đến những món ăn cô nấu, khi ăn cô
rất thích gắp thức ăn cho anh; nhắm mắt lại dường như cũng có thể
nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô; lúc đi trên đường cũng không tự
giác tìm kiếm người nào đó… Cô ra đi, anh lại cảm thấy thiếu đi một
thứ gì đó, lòng khó chịu một cách khó hiểu. Cảm giác khó chịu
này không hề giảm bớt theo thời gian, ngược lại càng tăng thêm, làm
việc cũng không còn tinh thần, nỗi trống rỗng không ngừng lan rộng,
giống như muốn nuốt chửng anh.
Có một thời gian
dường như ngày nào anh cũng uống rượu, uống rượu vào cũng không biết
có nói gì không. Có một ngày Lão Tam nói: “Đại ca, anh đi tìm cô ấy
về đi, dỗ dành một chút, gặp được người mình yêu mến không hề dễ
dàng, suốt ngày cứ bận rộn ngập đầu như vậy cũng không phải cách.”
Lúc ấy anh khinh
thường hừ một tiếng, nhưng mà lại không tự giác nghĩ xem nên bắt đầu
tìm từ đâu, đến sinh nhật của anh vào tháng mười hai năm đó, bạn bè
đến vô cùng nào nhiệt, anh lại cảm thấy cô đơn, anh thật sự muốn tìm
cô trở về, không phải chỉ là vấn đề
kết hôn thôi sao? Sau này anh sẽ cố gắng hơn trong sự nghiệp của mình,
lại nghĩ cách chống đối lại ý của ba mình, từ từ luông lỏng không
nghĩ đến chuyện kết hôn nữa, chắc cũng không đến mức ba sẽ buộc anh
phải kết hôn đâu nhỉ! Cố Hạ đã từng nói chỉ cần anh không kết hôn
thì cô tình nguyện ở bên cạnh anh.
Vốn Cố Hạ cũng có
không ít bạn học, địa chỉ nhà của cô cũng có ghi chép trong hồ sơ
nhân viên của Khải Hoành, nếu muốn tìm hẳn là không khó, có một
ngày anh đi thị sát một công ty, sau khi kết thúc đi ra ngoài thì gặp
được hai người, Trần Đào và Từ Lộ Lộ, Trần Đào có vài hợp đồng
với công ty của anh, phụ trách giao dịch, quản lí khách hàng, tới đây
làm một số việc, Từ Lộ Lộ chờ Trần Đào làm xong việc cùng nhau đi
ăn cơm trưa. Trần Đào đến chào hỏi anh, Triển Thiểu Huy cảm thấy rất
trùng hợp, mình cũng đang muốn đi tìm bọn họ, anh hỏi thẳng Từ Lộ
Lộ: “Hiện giờ Cố Hạ đang ở đâu?”
Từ Lộ Lộ có hơi biến
sắc một chút, chắc hẳn cũng không ngờ tới anh lại có thể hỏi
chuyện của Cố Hạ, “Lúc đầu hình như đi Đại Liên, về sau nghe nói cậu
ấy thay đổi công việc, đến Hàng Châu, có đổi việc nữa hay không thì
tôi không biết.”
“Không có cả số điện
thoại của cô ấy sao?”
Từ Lộ Lộ lắc đầu,
“Cậu ấy đã đổi số, tôi cũng không có cách liên lạc với cậu ấy.
Nhưng mà tháng trước tôi có gặp cậu ấy trên QQ của lớp, khi đó cậu
ấy ở Hải Nam, còn gửi qua hai tấm hình.”
“Rốt cuộc cô ấy ở
Hàng Châu hay là ở Hải Nam?”
“Có lẽ cậu ấy ở
Hàng Châu, cũng có thể ở Hải Nam.” Từ Lộ Lộ cắn môi, nói rất nhỏ,
“Cô ấy đến Hải Nam hưởng tuần trăng mật.”
“Cô nói cái gì?”
Giọng nói của Triển Thiểu Huy thay đổi ngay lập tức.
“Cô ấy vừa kết hôn, đi
hưởng tuần trăng mật với chồng mình ở Hải Nam rồi.” Từ Lộ Lộ lén
nhìn sắc mặt Triển Thiểu Huy, tiếp tục nói, “Hình như bởi vì cậu
ấy mang thai cho nên mới vội vàng kết hôn như vậy.”
Sau đó Triển Thiểu Huy
biến mất khỏi công ty hai ngày, anh một mình lái xe đi khắp nơi không
có mục đích, anh cũng đã chuẩn bị đi tìm cô, đã quyết định sẽ
chống lại người nhà, đã chuẩn bị từ bỏ suy nghĩ trước giờ của anh,
kết quả cô lại kết hôn với một người đàn ông cũng cuồng kết hôn như
vậy, còn mang thai con của người khác. Lúc ấy chỉ mới được một năm,
dường như mới hôm qua Cố Hạ còn nói cô yêu anh, kết quả bây giờ lại
thay đổi, cô đã sa vào lòng người khác.
Anh không biết tại sao
sự tình lại trở nên như vậy, khi đó cũng là mùa đông giống bây giờ,
nhưng mùa đông năm ấy lại đặc biệt lạnh, lạnh thấu vào tận xương,
chẳng những anh cảm thấy lạnh mà còn cảm thấy đau lòng, đau đớn xé
gan xé phổi. Đêm hôm đó anh ngủ trong xe, nhìn lên những vì sao lạnh
lẽo trên bầu trời, thì ra anh đã yêu cô, thì ra cô đã trộm mất trái
tim của anh, cho nên anh mới có thể đau đớn như vậy.
Sau khi anh trở về đã
ném đi rất nhiều quần áo, trong đó có cả những bộ cô mua cho anh,
cũng có những bộ chọn cùng cô, bán đi căn hộ bọn họ đã từng ở,
vứt đi cây bút máy cô tặng anh trước kia… Còn có đèn bàn trong phòng
làm việc, hình như là chiếc đèn bàn gì đó, mặt anh không chút biểu
cảm cầm lấy, ném vào trong thùng rác, nhìn nhân viên vệ sinh cầm một
cái túi to gói nó lại, biến mất không nhìn thấy nữa.