Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Triển Thiểu Huy cũng
chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy món đồ trang trí nhỏ kia, đã hơn 9h tối,
tầng lầu này chỉ còn hai nhân viên tăng ca, chỉ chừa lại đèn bàn,
những chỗ khác đều tối đen. Món quà nhỏ kia đã bị ném cùng với
giấy tờ vào trong túi rác, nhân viên vệ sinh cũng đã dọn đi để trong
kho chứa đồ, trong góc có một cánh cửa, Triển Thiểu Huy đi ngang qua
cánh cửa khép hờ cho nên anh đã nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong
phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, ở trong bóng đêm nên tất nhiên đã
gây chú ý.

Lúc anh đẩy cửa ra
thì hình như nghe thấy tiếng cửa như đang gẩy nhẹ dây đàn của một cây
đàn cổ, trong không gian vắng lặng âm thanh kia đã động đến nơi sâu
nhất trong lòng người, thứ phát sáng chính là chiếc đèn bàn hình
chậu hoa kia, cây nấm nhỏ phát sáng rất đáng yêu, ánh sáng trắng
nhạt, vàng nhạt, lam nhạt lẳng lặng tỏa sáng bóng đêm, Triển Thiểu
Huy đứng trước cửa vào, lòng dần dần chấn tĩnh lại, giống như ánh
trăng trên mặt hồ không gió, không có một chút rung động nào, chỉ có
ánh trăng chói lọi trên đỉnh đầu.

“Chủ tịch Triển” có
người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, “Cửa phòng hôm nay bị hỏng, lúc
tan tầm mới phát hiện cho nên còn chưa kịp sửa.”

Người nói chính là
nhân viên tầng này, nhìn thấy ông chủ vẫn đứng trước cửa ra vào nên
tưởng ông chủ không đồng ý với cánh cửa bị hư, nơm nớp lo sợ giải
thích nguyên nhân.

Triển Thiểu Huy cũng
không quay đầu lại nhìn anh ta, anh vươn tay nhấn công tắc trên tường,
mở đèn lên, kho chứa đồ này thật sự rất nhỏ, chỉ có mấy mét vuông,
tất cả đồ vật đều được nhồi vào căn phòng này, chiếc đèn nhỏ kia
được đặt trên bàn, bên cạnh còn có một đống túi đen xếp chồng.
Triển Thiểu Huy đi vào phòng, cầm chiếc đèn nhỏ lên nhìn nhìn, đã
rất lâu rồi không nhìn thấy vật này, nhớ rõ hai năm trước anh đã ném
vào thùng rác, không biết đây là chiếc đèn giống cái kia như đúc hay
là chiếc mà trước kia anh đã vứt bỏ.

“Cái này là do thím
Lý nhân viên vệ sinh để ở chỗ này, ở đây cũng giống như phòng làm
việc của thím ấy cho nên thím ấy để nó ở đây để trang trí.” Nhân
viên làm việc ở đây giải thích, hành động của chủ tịch thật sự rất
khó đoán, anh ta vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt chủ tịch, ý muốn dò
đoám tâm tình của anh.

Triển Thiểu Huy không
nói một lời, như đang nhớ tới gì đó, nhìn thật kĩ chiếc đèn nhỏ
kia một chút, cái này chính là chiếc đèn năm đó anh đã ném đi, chân
đèn làm bằng sứ còn bị nứt một miếng, đó là do một lần Trâu Nhuận
Thành vào văn phòng đụng phải, lúc ấy anh còn mắng Tiểu Ngũ. Vuốt
vết nứt nho nhỏ kia, Triển Thiểu Huy dậy sóng trong lòng, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá màu xanh, còn tự tay uốn hình cho phiến
lá kia, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, “Anh xem, vị trí của
những phiến là này có thể điều chỉnh được, anh có thể uốn cong nó,
tạo thành nhiều hình dáng…”

Khi Cố Hạ tặng chiếc
đèn này cho anh còn mang theo dáng vẻ nịnh nọt, cô rất sợ anh không
vui, còn dùng nửa tháng lương mua một cây bút máy cho anh, cô rất có
lòng tặng quà sinh nhật cho anh, thật ra anh không muốn thứ mắc tiền
như vậy, anh muốn cô tự làm, nhưng mà hình như anh chưa nói cho cô
biết.

Trong trí nhớ, Cố Hạ

vẫn luôn cười cực kì sáng lạn, tươi rói như hoa xuân, cô đi rồi, rốt
cuộc anh không còn gặp được một người phụ nữ nào cười với anh như
vậy nữa. Cố Hạ rời khỏi thành phố C là chuyện ngoài dự đoán của
anh, nhưng mà anh cũng không quá bận tâm, lúc bắt đầu còn cảm thấy
Cố Hạ đang giận dỗi, nói không chừng sẽ trở lại ngay, anh cũng cho
rằng mình có thể tìm người phụ nữ khác thay thế cô; dù cho những
việc ấy không xảy ra thì cùng lắm anh đi tìm Cố Hạ là được, khi đó,
anh vẫn còn cho rằng, Cố Hạ là người phụ nữ của anh.

Anh nhìn thật kĩ
chiếc đèn trong tay, những bông hoa và phiến lá trang trí bên trên đều
rất sạch sẽ, dường như vẫn như trước kia. Triển Thiểu Huy nhớ tới câu
người mất cảnh mất, rốt cuộc đã tìm được chiếc đèn mà trước kia
anh đã vứt bỏ nhưng cũng không thể tìm được cô gái đã tặng cho anh
chiếc đèn này. Khi chính thức mất đi mới hiểu được cái gì gọi là
đánh mất.

Người đứng bên cạnh
tận lực che giấu nỗi kinh ngạc, “Chủ tịch Triển, cái này có gì
không ổn sao?”

“Không có gì.” sắc
mặt Triển Thiểu Huy hơi giật mình, anh lấy tiền từ trong túi áo ra,
cầm một tờ tiền mặt đưa cho người trợ lí kia, “Ngày mai đưa cái này
cho thím Lý, cái này là của tôi, cảm ơn thím ấy đã bảo quản hai năm
qua.”

Anh tháo phích cắm
của chiếc đèn ra, ôm chiếc đèn phảng quang kia về phòng làm việc của
mình, đặt nó lên chiếc bàn sát tường, trên chiếc kệ bên cạnh có vài
cuốn tạp chí, trên đó có mặt của anh và một người phụ nữ khác, đó
là cuốn tạp chí Tiểu Ngũ đưa cho anh, sau này anh sẽ kết hôn, cũng
có thể sẽ trải qua rất nhiều chuyện, có thể có rất nhiều phụ nữ,
chỉ là cũng sẽ không còn cô gái nào dùng toàn bộ sự nhiệt tình và
hồn nhiên để yêu anh nữa, cũng sẽ không có ai ở ngoài lớn tiếng nói
“Triển thiếu, em yêu anh”… Hôm nay chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ, cứ
giữ lại làm kỉ niệm cũng tốt.

Cuộc hôn nhân với mục
đích kinh doanh, cuối cùng không thể có tình yêu, trong mắt người khác
là phú quý vô hạn nhưng trong mắt mình cũng chẳng hơn gì những thứ
bần cùng. Lần cuối cùng Cố Hạ tới gặp anh đã nói chỉ hy vọng anh
nhớ kĩ cô, cô đã thắng, đời này anh không thể quên được cô, cũng không
muốn quên. Khi đó vứt bỏ tất cả những thứ có liên quan đến Cố Hạ,
bây giờ đã qua hai năm, lòng cũng đã bình yên trở lại mới phát hiện
ra ngay cả một vật kỉ niệm cũng không có, anh muốn nhớ thật rõ có
người đã từng yêu anh như vậy, anh đã từng có thời gian đa nghi không
tin tưởng cô, may mắn bên cạnh vẫn còn chiếc đèn nhỏ này, cũng xem
như là chứng nhân một thời.

Trịnh Giang Hà bước
vào nhìn thấy chiếc đèn kia thì chỉ liếc mắt một cái, không hề
nhắc đến nó, sau khi nói chuyện công việc xong, nói: “Đại ca, dạo này
không cần phải tăng ca nữa, anh sắp đính hôn rồi, cũng phải dành chút
thơi gian bồi dưỡng tình cảm chứ.”

“Tình cảm có thể
kiếm tiền sao?” Triển Thiểu Huy không thấy hứng thú lắm, không thèm
liếc mắt nhìn anh ta, “Hình như có câu nói chuyện tình cảm gây thiệt
hại về tiền tài, lãng phí thời gian tất nhiên là kiếm tiền sẽ ít
đi, không bằng kiếm thêm vài hợp đồng nữa.”

“Kiếm tiền là
để hưởng thụ cuộc sống.” Trịnh Giang Hà cười nhạt, “Đại ca, đừng…”


“Cậu không có việc gì
làm sao?” Triển Thiểu Huy ngắt lời anh ta.

“Có” Trịnh Giang Hà
không muốn khuyên anh nữa, tránh cho mình gặp phiền phức, “Dạo này
thành phố C mở một triển lãm văn hóa dân tộc, chúng ta cũng đăng
không ít quảng cáo lên đấy, cuối tuần này em đến xem xem hiệu quả
thế nào.”

Triển Thiểu Huy cũng
chưa liếc mắt nhìn anh ta, “Cậu muốn đi chơi thì cứ đi, đừng có kiếm
cớ, thời gian cuối tuần tôi cũng không chiếm dụng của cậu.”

Triển lãm văn hóa dân
tộc rất náo nhiệt, triển lãm văn hóa cùng nghệ thuật dân tộc, thí
dụ như hí kịch, tranh da, thủ công mĩ nghệ dân tộc,… Có rất nhiều
thứ đẹp mắt để ngắm nhìn, còn có nhiều món ăn ngon ở quảng trường
Thị Dân, khách du lịch kéo đến như kiến, tất nhiên Cố Hạ không thể
bỏ qua cơ hội này, hẹn bạn bè cùng tới đó. Trước đó không lâu cô đã
lấy được bằng lái nên cũng hơi ngứa tay, đơn giản chỉ cần tranh vị
trí lái xe với Nghiêm Hướng Vĩ là có thể tự mình lái xe. Nghiêm
Hướng Vĩ cảm thấy xe đi lúc nhanh lúc chậm, nói: “Có phải lúc đi thi
lấy bằng lái em đã hối lộ giám khảo không? Lái xe như vậy cũng cho
em qua à?”

“Đã hai ba tháng không
chạm vào xe cho nên hôm nay không quen một chút.” Cố Hạ đợi đến khi
đèn đỏ ngừng xe lại mới trả lời anh ta, “Thật ra trình độ lái xe
của em cũng rất cao.”

Nghiêm Hướng Vĩ nhướng
mày tỏ vẻ nghi ngờ với những lời này, “Em có bằng lái rồi hay là
mua một chiếc xe để tập đi, nếu không có bằng cũng lái không được
đâu.”

“Em về Tô Châu sẽ mua,
mua chiếc nào có vẻ kinh tế một tí.” Cố Hạ hỏi anh ta, “Có chiếc
nào tốt giới thiệu cho em với.”

Nghiêm Hướng Vĩ đưa cho
cô vài đề nghị rồi khó hiểu hỏi, “Vì sao không ở lại thành phố C?
Ở đây dù sao cũng là tổng bộ công ty, thành phố này cũng khá lớn,
càng có nhiều cơ hội hơn, hơn nữa Tô Châu cũng rất xa nhà em.”

“Chi nhánh cũng có
rất nhiều cơ hội.” Cố Hạ không muốn giải thích vấn đề này, thấy
Nghiêm Hướng Vĩ vẫn còn muốn hỏi nên nhìn đèn đường phía trước nói:
“Xin đừng nói chuyện lúc lái xe.”

Qua được cuộc thi không
có nghĩa là kĩ thuật lái của Cố Hạ tốt, cuối tuần triển lãm văn
hóa dân tộc càng đông người hơn so với ngày thường, bãi đỗ xe chằng
chịt xe, Cố Hạ tìm thật lâu cũng không thấy chỗ đậu xe, thật vất vả
mới trông thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang lái ra, Cố Hạ
vui mừng lái xe qua đó, một chiếc xe bên cạnh đang mở cửa ra, Cố Hạ
như nghe được âm thanh va đập của xe, âm thanh kia như đang nói, “Cô xong
rồi!”

Cô giẫm phanh vội vàng

xuống xe, đó là một chiếc xe màu đen có rèm che, chỉ nhìn hình giọt
nước cùng kim loại sáng bóng trên bản xe thì có thể biết giá cả
không phải là rẻ, vết cắt thật dài bên thân xe lên án tội lỗi của
Cố Hạ, lái xe là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi mặc
đồ vest, xuống xe nhìn tình hình, “Này cô, sao cô lại lái nhanh như
vậy?”

“Rất xin lỗi.” Cố Hạ
bắt đầu xin lỗi, đồng thời nghĩ xem nên chịu trách nhiệm thế nào
đây, đối phương có bắt cô bồi thường tiền hay không?

“Nói xin lỗi thì có
ích gì?” Người thanh niên lái xe tức giận nói.

“La mắng cái gì chứ?”
Nghiêm Hướng Vĩ cũng xuống xe, chậm rãi đi tới, tình huống lúc nãy
anh cũng thấy rõ, không thể tránh được việc bồi thường, nhìn vết
xước, đứng bên cạnh Cố Hạ nói: “Có chuyện gì thì từ từ mà nói,
chúng tôi cũng chưa nói chuyện này không liên quan đến chúng tôi mà,
đã vậy thì cứ nói thẳng phải giải quyết thế nào đi.”

“Để tôi hỏi sếp của
tôi đã.” Người thanh niên lái xe cũng không muốn cãi cọ, xoay người
chuẩn bị xin chỉ thị của sếp ngồi đằng sau, cửa xe phía sau lại có
người mở ra, một người đi tới, ánh mắt rơi vào Cố Hạ và Nghiêm
Hướng Vĩ. Người thanh niên đi qua, “Tổng giám đốc Trâu, ngài xem…”

Trâu Nhuận Thành khoát
tay ý bảo anh ta ngậm miệng lại, nhìn kĩ hai người đối diện, cuối
cùng thu ánh mắt lại, “Thôi đi.”

Trước kia anh ta bước
vào xe còn liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cạnh Cố Hạ,
ngồi trong xe day day thái dương, anh ta biết ngay gặp phải cô gái tên
Cố Hạ kia không có chuyện gì tốt mà, anh ta nhìn thấy Cố Hạ vào
trong xe cùng người đàn ông kia, hai người hình như đã trao đổi vị
trí, đang thấp giọng nói gì đó, Trâu Nhuận Thành biết Cố Hạ đã kết
hôn, bây giờ rõ ràng hai người không có động tác gì thân mật nhưng tự
dưng anh ta lại cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt.

Cố Hạ nhìn thấy Trâu
Nhuận Thành từ trên xe bước xuống, không nghĩ tới lại gặp anh ta,
thấy Trâu Nhuận Thành cũng không có phản ứng gì với mình Cố Hạ
cũng mừng như được giải thoát. Cô buộc dây an toàn, nói lời xin lỗi
với Nghiêm Hướng Vĩ, “Thật là ngại quá, xe của anh có bị nặng lắm
không?”

“Không phải em vừa mới
nhìn hay sao? Xe của anh không sao cả.” Nghiêm Hướng Vĩ cười nói, “Em
đừng bận tâm, lúc mới lái xe ai cũng vậy, đến khi lái quen sẽ tốt
hơn. Nhưng mà hình như vận may của em cũng không tệ, người kia cũng
khá rộng lượng, anh cũng đã chuẩn bị anh ta sẽ bắt bồi thường tiền
rồi.”

“Vận may mà không tệ
thì đã không đụng phải người ta.” Cố Hạ nói.

“Có đụng cũng không
sao, không phải còn có anh sao?” Nghiêm Hướng Vĩ cười nói.

Ít nhiều gì Trâu
Nhuận Thành cũng có chút buồn bực, tháng trước mới mua xe mới đã
bị một vết xước như vậy, lại còn phải mang đi tu sửa lại, thật là
phiền phức. Nhưng mà lái xe đến tòa nhà cách đó không xa, bị Triển
Thiểu Huy hỏi anh ta chỉ nói: “Không có gì, bị quệt vào thôi, vận may
không tốt lắm. Đại ca, chúng ta đến một nhà hàng khác ăn cơm đi, không
thích đến nhà hàng Tam Ca nói đâu, có đôi khi khẩu vị của anh ấy rất
quái dị.”

Trịnh Giang Hà đã đặt
sẵn phòng trong một nhà hàng gần khu triển lãm, anh ta là người yêu
thích ăn uống, có món gì đặc sắc mà chưa từng nếm thử, cũng nghe
nói nhà hàng ở đây cũng không tệ nên gọi mấy anh em tới ăn thử,
thuận tiện thăm quan triển lãm văn hóa dân tộc náo nhiệt thế nào.

Giờ Trâu Nhuận Thành biết hôm nay Cố Hạ cũng tới đây chơi, tuy khu
triển lãm này khá lớn lại vừa nhiều người nhưng mà không thể loại
trừ khả năng sẽ gặp phải cô, cẩn thận ngẩm nghĩ một chút, đại ca
không gặp cô ấy là tốt nhất.

“Lão Tam muốn đến đó,
hôm qua không phải cậu còn muốn tôi đến đó dạo sao, bây giờ sao cậu
lại đổi ý nữa rồi?” Tuy Triển Thiểu Huy không thèm để ý ăn ở đây
nhưng cũng nhận ra thái độ của Trâu Nhuận Thành rất kì quái.

“Cuối tuần khu triển
lãm rất đông người, quá ầm ĩ, thật sự không thích đến đó.” Trâu
Nhuận Thành nói.

“Tùy thôi.”

Không đến khu triển
lãm nữa, bọn họ lái xe đến chỗ khác. Chiếc xe của Trâu Nhuận Thành
bị quệt trầy càng gây chú ý hơn, Triển Thiểu Huy biết rõ bảo bối
của Tiểu Ngũ luôn luôn là chiếc xe của mình, chiếc xe này Trâu Nhuận
Thành mới mua tháng trước, luôn đi khắp nơi khoe khoang, hôm nay bị quệt
thành cái dạng này lại không phàn nàn một lời thật sự không giống
với phong cách bình thường của anh ta, trên xe Triển Thiểu Huy thuận
miệng hỏi lái xe A Đông ngồi phía trước, “Hôm nay có phải Tiểu Ngũ
tự mình lái xe không?”

“Không phải ạ.” Lúc
nãy A Đông ngồi cùng xe với Trâu Nhuận Thành, lúc ấy ngồi ở vị trí
kế bên tài xế, tất nhiên cũng thấy rõ, “Xe là do trợ lí Trần lái,
bị cô Cố đụng phải, chắn là do có quen biết nên tổng giám đốc Trâu nói
thôi, cũng không muốn truy cứu trách nhiệm.”

“Cô Cố?” Bạn bè họ
Cố của Triển Thiểu Huy cũng không nhiều, nghe đến cái họ này đều sẽ
khiến anh nghĩ tới người nào đó, “Cô Cố nào?”

A Đông không nghĩ quá
nhiều, nói thẳng ra: “Chính là Cố Hạ, hình như kĩ thuật lái xe của
cô ấy không được tốt lắm, đụng phải ở bãi đỗ xe của khu triển lãm.”

Không khí trong xe trong
nháy mắt trở nên nặng nề, cái tên kia dường như chỗ nào cũng có,
nhưng thật ra những người bên cạnh lại không hề nhắc tới trước mặt
anh, Triển Thiểu Huy ngồi trên ghế khẽ run lên, “Dừng xe, kêu Tiểu Ngũ
đến đây.”

Trâu Nhuận Thành bước
xuống từ xe của mình, đi đến chiếc xe hơi phía trước, Triển Thiểu Huy
hạ toàn bộ cửa sổ xe xuống nhưng lại không mở cửa xe, mặt đen lại
một cách khó hiểu, “Vì sao không nói cho tôi biết cô ấy đã trở lại?”

“Ai cơ?” Trâu Nhuận
Thành không hy vọng người đó là cô gái tên Cố Hạ.

Ánh mắt Triển Thiểu
Huy đảo qua anh ta, “Cậu còn giả vờ?”

Trâu Nhuận Thành cảm
thấy dây thần kinh căng ra, yên lặng thật lâu mới nói, “Đại ca, còn ý
nghĩa gì nữa đâu?”

Cuối cùng Triển Thiểu
Huy đã hiểu rõ vì sao Trâu Nhuận Thành không muốn cho anh tới khi
triển lãm, lệnh cho lái xe, “Quay xe lại.”

Trâu Nhuận Thành ngăn
cản, “Đại ca, anh còn muốn đi xem cái gì nữa? Cô ấy đã kết hôn rồi,
hôm nay cùng chồng của cô ấy ra ngoài chơi, đã không còn liên quan gì
đến cuộc sống của chúng ta nữa, một mình anh nhớ thương để làm gì
chứ?”

Nghe thấy mấy chữ
“chồng cô ấy” như là một cây kim châm vào da thịt, “Chuyện của tôi tôi
sẽ tự xử lý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận