Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Trâu Nhuận Thành hỏi
anh muốn đến xem cái gì, chính bản thân Triển Thiểu Huy cũng không
biết rõ, có lẽ anh chỉ muốn tạm biệt cô, có lẽ nhìn thấy cô nằm
trong lòng người khác anh có thể triệt để hết hy vọng, khi anh biết
rõ ràng cô ở cách đây không xa, bất kể thế nào cũng không thể kìm
lòng được muốn đi tìm cô.

Về phần gặp mặt có
thể nói gì thì vẫn chưa nghĩ đến.

Nhưng mà không nghĩ
tới rơi vào trong mắt anh lại là hình ảnh này, anh không cố sức đi tìm,
vừa bước vào khu triển lãm đã nhìn thấy Cố Hạ đứng cách đó không
xa, vẻ ngoài có thay đổi một chút, tóc dài hơn rất nhiều, mềm mại
suôn dài, rũ xuống thắt lưng, ôm trong ngực một bé gái hơn hai tuổi,
trên mặt cô mang theo một nụ cười, ân cần dỗ dành bé gái kia, còn
chỉ vào đám đông náo nhiệt phía trước cho bé gái nhìn, căn bản không
chú ý tới Triển Thiểu Huy đứng cách đó vài mét.

Triển Thiểu Huy thấy
cô cười, không nhìn rõ mặt lắm, thì ra cô trưởng thành trông sẽ như
thế này, không khác lắm so với tưởng tượng, cô và anh gần nhau như
vậy nhưng lại rất xa, nhưng Triển Thiểu Huy cũng không thể nhấc chân
bước tới, anh còn có thể nói gì nữa? Chào hỏi, hay là nói một
tiếng “Mấy năm nay em có nhớ đến anh không?”, hoặc là đứng trước mặt
cô cười nhạo đả kích cô, trừ những thứ đó ra, còn có thể nói gì
nữa? Còn có thể làm gì nữa?

Một người đàn ông đi
tới từ trong đám người, cầm trên tay một cái bánh nướng và những
thứ quà vặt khác, Triển Thiểu Huy thấy anh ta đưa thứ gì đó cho Cố
Hạ, lại bế lấy đứa bé từ tay Cố Hạ, ở đây quá ồn ào, Triển Thiểu
Huy không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng cũng có thể dự đoán
được, môi mấp máy, phối hợp với nụ cười trên gương mặt khiến người
ta thấy chói mắt.

Cố Hạ căn bản không
chú ý đến cách đó không xa có người đang nhìn cô, cô cầm quà vặt từ
tay Nghiêm Hướng Vĩ, còn oán giận nói: “Anh mua nhiều thế này Huyên
Huyên ăn không hết đâu.”

“Mấy thứ này cô bé ăn
một ít, còn bao nhiêu em ăn không được sao?” Nghiêm Hướng Vĩ không rành
bế trẻ con nên tư thế bế không được thoải mái, tiểu Huyên Huyên trong
ngực anh cũng thấy không được thoải mái, anh liền thả cô bé xuống,
kéo tay của cô: “Chúng ta dẫn cô bé đi dạo là được rồi, mấy thứ này

ăn ít thôi, trẻ con không nên ăn lung tung, bằng không sẽ bị tiêu chảy
đấy.”

Triển Thiểu Huy nhìn
thấy Cố Hạ ăn thử một miếng quà vặt người đàn ông kia mang tới, nụ
cười vẫn sáng lạn như trước, chỉ là đối với một người khác. Bọn
họ giống như một nhà ba người bình thường trong khu triển lãm, nhưng lại
không giống như vậy, bởi vì tất cả của bọn họ đều mang lại cho anh
cảm giác lạc lõng đau đớn.

“Chúng ta đến phía
trước xem đi, chỗ đó rất nhiều người.” Lúc Cố Hạ nghiêng người lơ
đãng nhìn thoáng qua, sau đó mới thấy rõ Triển Thiểu Huy đứng cách
đó không xa, toàn thân cô trở nên cứng ngắc, Triển Thiểu Huy vẫn mặc
đồ vest thẳng tắp như cũ, quần áo cắt may tỉ mỉ làm nổi bật vẻ anh
tuấn sáng ngời của anh, trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ gặp
nhau, trên mặt Cố Hạ không có một chút biểu cảm nhưng ánh mắt lại
có một chút thay đổi.

Đúng là vẫn có thể
gặp gỡ, Cố Hạ nhìn thấy anh đứng cách đó không xa, trái tim rối
bời, không thể nói rõ là cảm giác gì. Cô nhanh chóng dời tầm mắt
đi, hàng mi rũ xuống, kéo bé gái bên cạnh lại, nói với Nghiêm Hướng
Vĩ: “Đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng, lát nữa sẽ đi tìm Từ Lộ
Lộ.”

Triển Thiểu Huy nhìn
thấy Cố Hạ cười nói gì đó với người đàn ông kia, đưa đồ trên tay cho
người đàn ông kia, bế bé gái lên, ba người hòa vào dòng người. Bóng
dáng của bọn họ đã biến mất, Triển Thiểu Huy vẫn đứng bất động ở
đấy, Triển Thiểu Huy biết rõ cuộc sống của Cố Hạ chính là như vậy,
có gia đình, có chồng có con, tất cả nhiệt tình của cô đã thuộc sở
hữu của người khác, nhưng mà tất cả đều hiện lên trước mắt, trong
lòng vẫn cảm thấy không dễ chịu, không thể nói là nhói đau, chỉ có
tê buốt, một loại tê buốt như nước, rõ ràng cô đã nhìn thấy anh,
nhưng chỉ ném cho anh một ánh mắt như với một người qua đường, cuối
cùng anh đã trở thành một người qua đường, trở thành một người không
liên quan gì đến cuộc sống của cô nữa.

“Đại ca, về thôi.”
Không biết từ khi nào Trâu Nhuận Thành đã đứng phía sau anh, “Nếu anh
thật sự cảm thấy không thoải mái thì cứ gây phiền toái cho bọn họ
một chút cũng được.”

Triển Thiểu Huy bình
tĩnh xoay người đi, đôi mắt đen láy như mực, “Không cần, thật sự đã

không còn quan hệ gì với tôi nữa.”

Lúc Cố Hạ giao Huyên
Huyên cho Từ Lộ Lộ, Từ Lộ Lộ nhìn Nghiêm Hướng Vĩ đang nói chuyện
với Trần Đào cách đó không xa, lén hỏi: “Có phải anh ấy đang theo
đuổi cậu không?”

“Không thể nào. Mình
mới vừa về không bao lâu, chỉ là trò chuyện với anh ấy thấy rất hợp
mà thôi.” Cố Hạ vẫn chọc cười tiểu Huyên Huyên, cô bé cười khanh
khách, lộ ra chiếc răng thỏ trắng tinh, “Con gái của cậu thật đáng
yêu, chỉ chọc một chút là nó đã cười.”

“Thích thì tự mình
sinh một đứa đi. Gặp được người trò chuyện thấy hợp cũng không phải
dễ, con gái của mình đã lớn như vậy, tuổi của cậu cũng không còn
nhỏ nữa, cậu không vội nhưng mẹ cậu cũng vội rồi đấy.” Ánh mắt của
Từ Lộ Lộ luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía Nghiêm Hướng Vĩ, “Mình
thấy anh ấy rất có ý, gia đình giàu có nhưng lại tự mình cố gắng
làm việc, cậu phải nắm lấy cơ hội.”

“Tháng sáu mình đi
rồi, công ty của anh ấy ở thành phố C, hai người không ở cùng một
thành phố thật sự không có không gian để phát triển.” Cố Hạ vẫn
cười như trước, “Cậu yên tâm, mình mà gặp được người phù hợp nhất
định sẽ bắt lấy cơ hội.”

Nghiêm Hướng Vĩ là
người hai năm trước Cố Hạ đi du lịch ở Mai Nam đã quen biết, hai người
trò chuyện cực kì hợp nhau, chỉ là ở Mai Nam cũng chỉ được vài
ngày, Cố Hạ trở về Tô Châu làm, Nghiêm Hướng Vĩ phát triển ở thành
phố C nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, khi Nghiêm Hướng Vĩ đến Tô
Châu du lịch cũng tìm Cố Hạ làm hướng dẫn viên. Cho nên khi Nghiêm
Hướng Vĩ nghe nói Cố Hạ đến thành phố C vài tháng đã vỗ ngực nói
sẽ bao cô ăn ở nhưng bị Cố Hạ khéo léo từ chối. Nhưng mà anh ta
thường xuyên mời Cố Hạ đi ăn cơm, hoặc là dẫn Cố Hạ đi chơi.

Nghiêm Hướng Vĩ cũng
không phải người thành phố C, tính tình rất hài hước, người khác
tán thưởng anh là một thanh niên có tài anh lại tự nói mình không
biết gì cả, anh cũng được xem như là con nhà giàu, hơn nữa còn sinh
ra trong một gia đình nhà giàu mới nổi, trước đây ít năm giá thị
trường khá tốt nên ba mẹ anh mới nhân cơ hội bán một ít đất rồi đem

tất cả đi đầu tư, vay của ngân hàng không biết bao nhiêu khoản, nhà
đất mua lại bán, bán lại mua, về sau ba của anh cầm tiền đi đầu tư
vào vài công ty, Nghiêm Hướng Vĩ vinh sự trở thành con nhà giàu. Đương
nhiên, nói như vậy cũng không thỏa đáng, thật ra Nghiêm Hướng Vĩ rất
có đầu óc kinh doanh, năm đó kinh doanh nhà đất anh là người tiên phong
trong nhà, vừa đến trường vừa cùng ba anh chạy đi xem nhà đất. Hiện
giờ anh cùng bạn bè mở một công ty nhỏ, lợi nhuận cũng xem như khá
ổn định.

Cố Hạ cũng nên tìm
một người, chẳng qua là duyên phận phải thuận theo tự nhiên, Từ Lộ Lộ
vẫn có ý tác hợp cho bọn họ, ngoắc Trần Đào nói anh ta đem xe ra,
nói với Cố Hạ: “Mình với
Trần Đào muốn đi xem phim, cậu cứ đi dạo khắp nơi với Nghiêm Hướng Vĩ
đi, ở đây rất nhiều nơi để đi, tháng sau cậu lại đi rồi, tranh thủ
chơi nhiều một chút. Buổi tối các cậu cứ đến thẳng đấy, gặp nhau ở
nhà hàng.”

Trần Đào bế con từ
tay vợ mình, anh ta cũng rất quan tâm đến chuyện riêng của Cố Hạ,
chẳng qua là ngại không dám hỏi thẳng nên hỏi Từ Lộ Lô vài câu, rất
cảm khái nói: “Còn tưởng rằng em ấy đã kết hôn, không ngờ lại kéo
dài đến bây giờ. Cũng không biết có thật em ấy đã quên hết chuyện
trước kia rồi không, nếu khi xưa em không lừa gạt Triển Thiểu Huy,
Triển Thiểu Huy đi tìm em ấy thì có thể bây giờ cũng đã có con
rồi.”

“Triển Thiểu Huy?” Từ
Lộ Lộ phỉ nhổ, “Dựa vào cái gì mà đi theo loại đàn ông đó! Chính
anh ta ép Cố Hạ đi, anh ta còn không biết xấu hổ mà hỏi Cố Hạ đang
ở đâu. Lúc trước khi còn yêu Cố Hạ, trăm phương ngàn kế muốn có được
Cố Hạ, dỗ ngon dỗ ngọt, em còn tưởng rằng anh ta thật lòng, kết quả
anh ta chính là cái đồ có mới nới cũ, chỉ muốn bao nuôi tình nhân
mà thôi, đến cuối cùng chơi đủ rồi thì ngay cả công việc cũng không
cho Cố Hạ, muốn đuổi cậu ấy đi, thật là chưa từng gặp tên đàn ông
nào vô sỉ như vậy.”

Trần Đào vừa lái xe
vừa nói: “Nói không chừng Triển Thiểu Huy thật sự yêu mến em ấy, nếu
không cũng sẽ không đi tìm Cố Hạ.”

“Cái đó mà cũng gọi
là yêu mến à?” Từ Lộ Lộ nhớ tới Triển Thiểu Huy thì trong lòng lại
tức điên lên, nếu muốn bao nuôi tình nhân thì phải nói rõ ràng ngay
từ đầu, anh muốn tôi nguyện thì đã là chuyện khác; cuối cùng Cố Hạ
cho anh ta tất cả, kết quả anh ta trở mặt, còn xa thải Cố Hạ ra khỏi
công ty của anh ta, Từ Lộ Lộ thấy tiếc cho Cố Hạ, tức giận nói:
“Muốn tìm thì sao ngay từ đầu không đi tìm? Cố Hạ đi được một năm,
đã có cuộc sống của mình, anh ta còn muốn đến quấy rầy nữa à?
Chắc hẳn anh ta đã chơi người khác đủ rồi, cảm thấy không còn thú
vị gì nữa nên lại nhớ tới Cố Hạ, tự thấy mình có tiền, trên đời
này hẳn là mọi người đều phải nghe theo anh ta, gọi là phải tới,
đuổi là phải đi, em xem thường loại đàn ông này nhất.”


Lúc đó thật sự Từ
Lộ Lộ không có số điện thoại của Cố Hạ, nói những lời đó với Triển
Thiểu Huy ba phần thật bảy phần giả. Thật sự cô rất hay gặp Cố Hạ
trên QQ, nhìn thấy Cố Hạ gửi ảnh chụp đi du lịch ở Hải Nam sang, có
cả ảnh chụp cùng với Nghiêm Hướng Vĩ nên Từ Lộ Lộ cho rằng chuyện
tốt của Cố Hạ cũng gần đến. Khi đó cô cũng đang mang thai, đang chuẩn
bị hôn lễ với Trần Đào, mấy chuyện cưới chạy này thật sự quá
nhiều, cô cũng chỉ thuận miệng lừa gạt Triển Thiểu Huy nói Cố Hạ
vì mang thai nên kết hôn, cũng không hy vọng Triển Thiểu Huy quấy rầy
Cố Hạ nữa.

“Loại đàn ông này,
một ngày nào đó ông trời sẽ phạt anh ta.” Từ Lộ Lộ oán hận nói,
nhìn thấy Trần Đào muốn nói gì đó, phồng má hỏi: “Sao anh lại đứng
về phía bên kia thế hử, có phải anh cảm thấy anh ta làm rất đúng
không? Quả nhiên là một đám quạ đen trong thiên hạ mà.”

“Làm sao anh có thể
đứng về phía anh ta chứ?” Trần Đào cuống quýt giải thích, “Em xem anh
thật sự chính là một người chồng mẫu mực mà, bây giờ trong lòng anh
chỉ có em và Huyên Huyên thôi…”

Từ Lộ Lộ cảm thấy
Nghiêm Hướng Vĩ quả thật không tồi, nhà cửa giàu có, ngoại hình
cũng không kém, là con trai lớn lên trong một gia đình bình thường, không
giống như tên đại thiếu gia Triển Thiểu Huy, thích hợp chung sống cả
đời. Đến tối cùng nhau ăn cơm, Từ Lộ Lộ nhìn thấy hai người kia rất
hợp nhau, Từ Lộ Lộ cảm thấy Nghiêm Hướng Vĩ hẳn là cũng có ý, nếu
không sao lại còn dẫn Cố Hạ đi chơi? Ít nhất cũng có một chút tình
cảm.

Sau bữa cơm tối, Nghiêm
Hướng Vĩ đưa Cố Hạ về, trên đường hỏi: “Cố Hạ, anh nhớ em đã từng
nói sau khóa huấn luyện của bọn em có một số người có thể ở lại tổng
bộ.”

“Đúng ạ.” Có một lần
Nghiêm Hướng Vĩ hỏi về công việc của cô, cô đã trả lời vậy.

Nghiêm Hướng Vĩ chỉ
hỏi như vậy rồi sau đó trên đường đi không nói gì nữa, khiến cho Cố
Hạ rất tò mò. Xe đi thẳng về phía trước, anh đưa Cố Hạ đến dưới
lầu nhà trọ, mới nói: “Cố Hạ, hay là em xin ở lại tổng bộ đi.”

“Em cũng đã nói với
anh muốn quay về Tô Châu rồi mà.” Cố Hạ đã tính sẵn, nói: “Thật ra
phúc lợi cũng không thua là bao, tại sao em phải ở lại tổng bộ?”

Nghiêm Hướng Vĩ cười
lộ ra hàm răng trắng, “Anh muốn em ở lại thành phố C, như vậy sẽ dễ
theo đuổi em hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận