Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

“Không phải, không phải!”
Cố Hạ vội vàng giải thích, vội vàng đi tới cửa, “Triển thiếu, công việc
của mình tôi cũng rất cố gắng, hôm nay chỉ là giúp một người bạn
thôi.”

Cố Hạ nói xong thì
nhìn sang bên cạnh anh, nhớ rõ chiều nay anh rời khỏi công ty cùng với
tổng giám đốc Trâu, không phải là tổng giám đốc Trâu cũng đến đây ăn
cơm chứ?

“Giúp đỡ đàn ông sao?”
Triển Thiểu Huy dùng giọng nói mỉa mai phun ra vài chữ, ánh mắt đảo
một vòng quanh Cố Hạ, “Nhưng mà đây cũng là chuyện riêng của cô.”

Anh nói xong thì cất
bước đi về phía trước, Cố Hạ luống cuống, đuổi theo nói: “Thái độ
làm việc của tôi thật sự rất chân thành, anh không được nói lung tung
với tổng giám đốc Trâu đấy!”

Triển Thiểu Huy ngừng
bước, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên, chỉ về phía
căn phòng cách vách, “Cậu ta ở cách vách, cô sợ tôi nói với cậu ta
cái gì?”

Trên mặt Cố Hạ treo
một nụ cười nịnh nọt, “Triển thiếu, ngài là người làm ăn lớn, tiền
cũng kiếm được rất nhiều nhỉ, tôi chỉ kiếm kế sinh nhai ở Khải
Hoành, những người dân nhỏ bé như tôi đây ngài không cần phải nhớ tới
làm gì. Ngài là ông chủ lớn, phong thái cũng lớn, công việc làm ăn
từ nay về sau nhất định sẽ ngày càng tốt, lao ra khỏi châu Á, hướng
về khắp nơi trên thế giới.”

Triển Thiểu Huy nhìn
Cố Hạ, bờ môi càng giãn ra, “Làm việc cho tốt vào, trong lúc làm
việc không được nghĩ đến chuyện yêu đương!”

Anh không để ý đến Cố
Hạ, bước thẳng đi.

Cố Hạ đứng nguyên tại
chỗ nhớ lại lời nói của anh, anh ta nói mình làm việc cho thật tốt,
vậy có trách cứ mình trước mặt ông chủ của mình không đây, cô trở
về phòng ngồi xuống, để cửa mở hé, chỉ lát sau cả Quý Phi Dương và
Triệu Cổ đều trở vào, Cố Hạ cũng không nhắc đến chuyện này với
bọn họ, nghĩ tới ông chủ đang ở cách vách, trong lòng cô cô chút sợ
hãi, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Quý Phi Dương phải vội
trở về có việc khác, tư liệu cũng đều đã làm xong, anh gọi người
bán tới tính tiền. Anh ôm tư liệu của mình, hỏi: “Cố Hạ, em đang ở
đâu?”

“Em thuê phòng ở phía
nam, cách sân vận động không xa.” Cố Hạ trả lời.

“Em và anh khác hướng
nhau, đêm nay anh còn có việc bận.” Quý Phi Dương có chút áy náy, chuyển
hướng về phía Triệu Cổ, “Cậu vừa khéo tiện đường, đưa cố ấy về
được không?”

“Được, đưa cô gái xinh
đẹp như thế về nhà cầu còn không được.” Triệu Cổ cười đùaa trả
lời.

Cố Hạ cười cười, sau
này vẫn còn cơ hội.

Mọi người ra khỏi nhà
hàng, vào trong thang máy, Quý Phi Dương để xe dưới bãi đỗ xe ở tầng
hầm, anh xuống tầng hầm, mà Triệu Cổ lại đỗ xe ở cửa ra vào của
khách sạn khác, anh và Cố Hạ trực tiếp xuống lầu một, đi vài bước
là ra đến đường. Trong thang máy không có ai khác, Quý Phi Dương ôm tư
liệu dựa vào vách thang máy, nói với Cố Hạ: “Hôm nay cảm ơn em, mời
em tới ăn cơm mà kết quả lại thành giúp anh làm việc. Chuyện công
việc không cần nghĩ nhiều, người kia sẽ không cố ý làm khó em đâu,
cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.”

“Em phải cảm ơn anh
mới phải, bằng không thì nói không chừng em vẫn còn đang rất buồn
bực.” Có Hạ mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, có thể đến gần
Qúy Phi Dương như vậy, tâm trạng đang rất tốt.

Thang máy rất nhanh đến
lầu một, Cố Hạ nói lời từ biệt với Quý Phi Dương, cô cùng Triệu Cổ
ra ngoài cửa lớn, đám người bên ngoài nhộn nhịp, chợ đêm đúng là
rất náo nhiệt, đèn neon đủ mọi màu sắc chiếu sáng thành phố giống
như thiên cung. Hai người đi về phía xe của Triệu Cổ, Triệu Cổ nói:
“Cố Hạ, số điện thoại di động của em là bao nhiêu?”

Hai người ăn hai bữa
cơm, cũng xem như là bạn, Cố Hạ nói số điện thoại của mình, nói:
“Anh gọi sang máy em đi, em lưu lại số của anh.”

Cô vừa nói vừa mở
khóa túi xách ra, tìm kiến điện thoại trong ngăn túi, Triệu Cổ đứng
bên cạnh đã gọi sang nhưng Cố Hạ không nghe thấy tiếng chuông điện
thoại đi động vang lên, cũng không tìm thấy trong túi xách, lập tức
nhớ tới lúc nãy cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, trong
nhà hàng hơi ồn, tiếng chuông điện thoại đi động của cô không đủ lớn,
đặt trong túi khi có người gọi tới sẽ không nghe, Cố Hạ thuận tay
đặt di động lên chiếc ghế bên cạnh, lúc đi ra cũng không để ý đến.
Cố Hạ nhíu mày, “Hình như em để
quên di động trong nhà hàng rồi.”

“Đi lên tìm thử xem,
phẩm chất của người bán trong nhà hàng này cũng không tệ, có lần
anh đánh rơi mấy vạn đồng bọn họ đã trả lại cho anh.” Triệu Cổ
nghiêng người nói: “Đi thôi, anh cùng em lên tìm.”

“Không cần” Cố Hạ khoát
tay, “Em lên đó tìm một mình là được rồi, nếu không thì anh lên xe
trước đi.”

“Vậy cũng được, anh
đưa xe tới cửa chờ em.”

Cố Hạ vội vàng trở
lại, chiếc điện thoại này dùng chưa được nửa năm, mất thì rất đau
lòng. Thang máy vừa lên lầu, cô trực tiếp đi đến quầy tiếp tân, “Xin
hỏi, vừa rồi có nhặt được một chiếc điện thoại không?”

Người bàn hàng hỏi cô
về hình dáng của chiếc điện thoại, kể cả số điện thoại, sau khi
xác nhận thì lấy ra từ trong ngăn kéo, lễ phép đưa tới: “Hẳn là cái
này rồi?”

Cố Hạ nhận lấy, liên
tục nói cảm ơn rồi lại ra khỏi nhà hàng, quẹo sang chính là cửa
thang máy, Cố Hạ vừa xoay người đi, nhìn thấy mấy người đứng phía đó
thì dừng bước, suy nghĩ xem có nên trở lại nhà hàng không.

Nhưng mà như vậy cũng
không ổn, bởi vì mấy người kia cũng đã trông thấy cô, Cố Hạ đành
phải kiên trì vuốt cằm nói: “Chào tổng giám đốc Trâu, chào Triển
thiếu.”

Còn có một người mà
cô không biết tên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trâu Nhuận Thành bất
ngờ nói: “Ơ, cô biết đại ca của tôi à?”

Cô Hạ không biết quan
hệ của bọn họ, không lên tiếng. Triển Thiểu Huy ở bên cạnh nhàn nhạt
giải thích: “Lần trước đến chỗ cậu cùng bị kẹt trong thang máy với
cô ấy.”

Nghe thấy đại ca anh
nói chuyện lần trước bị nhốt trong thang máy, Trâu Nhuận Thành sờ sờ
mũi, có chút ngượng ngùng, dù sao anh cũng chạy về nhà ngủ trước
rồi, thật sự là không phải. Trâu Nhuận Thành vội vàng nói sang chuyện
khác, nói với Cố Hạ: “Cố Hạ, cô phải cảm ơn đại ca đi, nếu lúc
tuyển người đại ca nói cô không tệ thì cô cũng chưa chắc có thể vào
được Khải Hoành đâu.”

Cố Hạ tất nhiên không
biết nguyên nhân, vẻ mặt mờ mịt.

Trâu Nhuận Thành nhìn
thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô thì giải thích: “Cô là do đại ca
tuyển chọn từ các sơ yếu lí lịch, Khải Hoành vốn chính là công ty
của đại ca nên tôi nhận cô vào.”

Cố Hạ nghe vậy thì
nhìn Triển Thiểu Huy, ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, thì ra
Triển Thiểu Huy là ông chủ của cô, chẳng trách mỗi lần mở miệng ra
đều nói đến chuyện “đi làm” và “nhân viên”… Sau khi biết rõ, Cố Hạ
hối hận muốn chết, vậy mà lúc chiều cô còn nói với anh, “Dù sao anh
cũng không phải là ông chủ của tôi, tôi cũng khôn nhận lương của anh.”,
hiện tại nhớ lại thật sự là đáng buồn cười biết bao!

Kinh ngạc, tỉnh ngộ,
hối hận, các loại biểu tình thay nhau trình diễn trên mặt Cố Hạ,
cuối cùng Cố Hạ nhìn sang Triển Thiểu Huy với ánh mắt cầu xin,
“Triển thiếu, ngài…”

Cô nói “ngài…” nửa
ngày mà vẫn nói không nên lời vế sau, chỉ cảm thấy mình không đủ
thành ý, trên mặt tỏ ra vô củng thảm thương.

Triển Thiểu Huy nhìn
sắc mặt biến ảo của Cố Hạ, khóe miệng bất giác nhếch lên, cảm
thấy trêu chọc cô cũng rất thú vị, thoải mái nói: “Hình như cô không
muốn làm nhân viên của tôi lắm.”

Cố Hạ lập tức tỏ rõ
quan điểm, hạ lời thề sắt son: “Không có, không có, tôi nguyện ý cúc
cung tận tụy vì Triển thiếu.”

Sau đó có chết cũng
không từ.

Triển Thiểu Huy miễn
cưỡng liếc nhìn cô một cái, “Hình như tôi nhớ người nào đó muốn là
cái gì mà vệ tinh hút bụi, đổi mới đầu đạn hạt nhân!”

Cố Hạ than thầm trong
lòng, người này quả nhiên đã ghi thù, tuyệt đối đã ghi thù, lời nói
tùy tiện nói ra anh ta cũng nhớ rõ như vậy, Cố Hạ còn chưa kịp giải
thích thì Trâu Nhuận Thành đã quát: “Cố Hạ, thì ra cô chướng mắt
với Khải Hoành nha!”

“Đó là lời nói đùa
thôi mà.” Hai hàng chân mày của Cố Hạ híp lại, mặt căng thẳng đến
đỉ bừng, “Tổng giám đốc Trâu, tôi tuyệt đối không hai lòng với công
ty.

Trâu Nhuận Thành thấy
mặt cô đỏ bừng, ngược lại càng hăng say, “Đã tuyệt đối không hai lòng
thì ngược lại Khải Hoành sẽ bồi dưỡng cô thật tốt. Ngày mai cô phải
đến bộ hậu cần, trước hết hãy làm trong phòng bảo vệ của công ty,
muốn lên tầng cao thì phải làm từ tầng thấp nhất lên.”

Môi Cố Hạ khẽ nhếch
lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn Trâu Nhuận Thành, nhìn dáng vẻ không
giống như đang nói đùa của anh mà lòng thoáng cái căng thẳng, mặt
trắng như tờ giấy. Trịnh Giang Hà đứng bên cạnh nhìn thấy cô bé kia
sắp khóc thì muốn an ủi vài câu, chẳng qua là nghĩ đến nếu đây là
chủ đề đại ca nhắc tới nên đành ngậm miệng.

Cố Hạ bị đả kích nên
sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi liếc mắt sang Triển Thiểu Huy,
Triển Thiểu Huy hơi nghiêng đầu, không nặng không nhẹ nói: “Tiểu Ngũ, đừng
nói đùa lung tung.”

Nghe vậy Cố Hạ nới
lỏng thần kinh, nhưng mà trong lòng vẫn thấy không dễ chịu, cúi đầu
nhìn xuống sàn nhà.

Không khí có chút
ngượng ngùng, Trịnh Giang Hà đứng một bên kinh ngạc quát: “Tiểu Ngũ,
cậu nhấn nút thang máy thế nào mà không thấy nó sáng lên, hại chúng
ta đứng yên ở đây!”

Trịnh Giang Hà liền
tranh thủ nhấn nút thang máy sáng lên, quay đầu nói với Cố Hạ: “Cô
xem, đều là vì có cô ở đây khến cho mấy người bọn tôi không yên lòng,
phụ nữ hay làm hỏng việc quả nhiên là không sai.”

Khóe miệng Cố Hạ khẽ
nhếch lên, không nói chuyện với bọn họ, thang máy rất nhanh đã đến,
sau khi cửa mở ra, vài người đàn ông đã cất bước, duy chỉ có Cố Hạ
vẫn còn đứng ở xa không hề nhúc nhích, Triển Thiểu Huy biết rõ mình
đã đùa không đúng với nhân viên, thuận tay kéo cô một cái: “Thang máy
đến rồi.”

Cố Hạ bị kéo vào
trong thang máy, Trâu Nhuận Thành cười nói: “Chỉ nói đùa với cô thôi
mà, nếu là người bình thường thì một lời tôi cũng lười nói với
họ.”

Chuyện công việc quan
trọng như vậy cũng mang ra nói đùa, người này thật đúng là không hề
biết nỗi khổ của dân chúng, Cố Hạ mím môi, trong lòng nén cơn giận
với Trâu Nhuận Thành, điện thoại trong túi vang lên, Cố Hạ vội lấy ra
xem, là một dãy số lạ, cô “Alo” một tiếng.

“Alo, Cố Hạ phải
không?” Đầu bên kia hỏi.

“…”

“Anh là Triệu Cổ, xem
ra thì em tìm được điện thoại rồi, Cố Hạ, thật sự rất xin lỗi, vừa
rồi có một người bạn gọi điện tới, anh có chút việc…” Giọng nói
của Triệu Cổ ngày càng thấp, anh cảm thấy hết sức có lỗi, thật sự
rất ngại, chỉ là không thể từ chối bên kia được.

Cố Hạ hiểu rõ ý của
anh: “À, vậy anh đi làm việc trước đi, em tự đón xe về được rồi. Vả
lại, hiện giờ cũng còn sớm, em còn muốn dạo phố.”

Triệu Cổ nói xin lỗi
vài câu, Cố Hạ tỏ ra thật sự không sao, hai người khách sáo nói vài
câu rồi cúp điện thoại.

Trâu Nhuận Thành lại
trêu ghẹo, “Thế nào? Đi hẹn hò với bạn trai, không có ai đưa cô về
sao? Bằng không để tôi đưa cô về vậy?”

Cố Hạ buông điện
thoại xuống, hình tượng của tổng giám đốc trong suy nghĩ của cô giờ
đã rớt xuống ngàn trượng, “Tổng giám đốc Trâu, tôi nào dám phiền
ngài, nếu để cho người trong công ty nhìn thấy tôi ngồi trên xe của
ngài thì tôi sẽ nhanh chóng bị tất cả mọi người trong công ty cô
lập.”

“Cô không nói ra ngoài
thì chẳng phải sẽ không có ai biết sao.” Trâu Nhuận Thành nói.

Cố Hạ đứng thẳng
người, cô thật sự không có tâm trạng dây dưa với người này, cứng ngắc
nói: “Không cần, cảm ơn.”

Thang máy đến lầu
một, Cố Hạ theo chân bọ họ nói một tiếng “Tạm biệt” rồi chuồn khỏi
thang máy ngay lập tức, đi thật nhanh về phía cứa, bước chân vừa dài
vừa vội.

Không thể nghe thấy
Trâu Nhuận Thành ở phía sau nói: “Cô ấy xem chúng ta như ôn dịch nha,
chuồn nhanh như vậy! Tốt xấu gì thì em cũng là một công tử hào hoa
mà!”

Trịnh Giang Hà trừng
mắt liếc anh, “Còn không phải tại cậu nói lung tung, cô bé kia không
chịu được những lời trêu chọc của cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui