Đứng trên tầng cao
nhất ngắm nhìn thành phố, tối nay rất khó để nhìn thấy những vì
sao, mây đen đặc quánh bao phủ bầu trời, ngẩng đầu lên nhìn, những
tòa nhà cao tầng xung quan che lấp cả một khoảng trời, không thể nhìn
thấy vầng trăng sáng, chỉ có những ngọn đèn trên mái nhà.
Cố Hạ ôm túi xách đi
trên con đường nhỏ dẫn về nhà mình, trước mắt cô chỉ thuê một phòng
trọ, một mình ở một phòng, tiền thuê hơi đắt một chút nhưng công ty
cũng có phụ thêm vào, nội thất cùng đồ dùng cũng không tệ lắm, đã
đến dưới lầu, bước chân của Cố Hạ khựng lại.
Trước hàng hiên cách
đó không xa có một chiếc xe màu đen có rèm đang đỗ, Triển Thiểu Huy
đang đứng bên cạnh cửa xe, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng đêm, không
ngừng ngẩng đầu nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt của cô, trên mặt hiện
lên một nụ cười nhẹ.
Cố Hạ biết hôm anh là
ngày anh đính hôn, sáng nay lúc ra ngoài đi dạo còn nghe mọi người
nói hôm nay trước cửa khách sạn lớn Bách Đinh đậu rất nhiều chiếc xe
xa hoa, nghiễm nhiên trở thành hội triển lãm xe. Lúc ấy cô nhớ tới
tối cuộc điện thoại hôm qua của Triển Thiểu Huy, chỉ biết cười trừ.
Triển Thiểu Huy đã đi
tới, anh cười với cô, “Tối hôm qua đã nói với em rồi, anh không đính
hôn.”
Cố Hạ không biết hôm
nay đã xảy ra chuyện gì, mặt có vẻ khó hiểu, “Trước mặt mọi người
anh từ hôn với cô ấy?”
“Em quan tâm đến chuyện
của anh vậy sao?” Triển Thiểu Huy hơi có chút ấm ức nói, “Ít nhất
thì cũng phải xem tin tức giới truyền thông đã đưa tin chứ.”
Lễ đính hôn hôm nay
được cử hành đúng hạn tại khách sạn lớn Bách Đinh, có không ít
phóng viên, rất hiếm khi trên mặt ông Triển lại mang một nụ cười ấm
áp như vậy. Kết quả Lạc tiểu thư lại mãi không xuất hiện, người nhà
họ Lạc lại mập mờ khó hiểu, cũng không giải thích gì, đến bây giờ
mặt của ông Triển vẫn còn đen, phẩy tay áo bỏ đi, người dẫn chương
trình xấu hổ nói sức khỏe của Lạc tiểu thư không được tốt, lễ đính
hôn bị hoãn lại. Ai cũng nhìn ra Triển Thiểu Huy đã bị đá, nhưng mà
Triển Thiểu Huy vẫn giữ dáng vẻ không thèm quan tâm đến, cười cười
mời các vị khách uống rượu.
“Anh nói thẳng với cô
ta là không muốn đính hôn với cô ta, sau đó nói sẽ đền bù tổn thất
cho cô ta, cô ta cũng là người thông minh, tất nhiên hôm nay sẽ không tới
để giữ lại thể diện.” Mấy ngày nay Triển Thiểu Huy bận rộn với
chuyện này, vì để cho đối phương không nói chuyện này chọc giận đến
ba mình nên đã tặng cho nhà họ Lạc vài hợp đồng lớn sắp vừa kiếm
được trên thị trường châu Âu, còn nhượng bộ trong một vài mối làm ăn
khác, chẳng qua đối với anh mà nói thì tổn thất đó cũng chỉ mất
một ít thời gian là sức lực mà thôi, bây giờ cảm thấy rất thoải
mái, anh đứng trước mặt cô, mang theo một chút vui vẻ chờ mong, “Hạ
Hạ, anh không đính hôn nữa, cũng sẽ không kết hôn với người khác. Em
hãy ở bên cạnh anh, từ nay về sau cũng chỉ có một mình em.”
Cố Hạ có chút hoảng
hốt, anh nói với cô không kết hôn với người khác nữa, ba năm trước đây
nếu nghe được lời nói này chắc hẳn cô sẽ rất vui sướng, nhưng mà, ba
năm, suy nghĩ cũng không còn như trước, cô biết rõ hai người không
thích hợp, Cố Hạ nhìn thẳng vào ánh mắt anh, dường như anh đang mong
chờ cái gì đó, nhưng Cố Hạ lại chậm rãi nói: “Chủ tịch Triển, tôi
cũng rất tiếc với chuyện đính hôn của anh, nhưng mà chúng ta không có
khả năng.”
“Cái gì?” Triển Thiểu
Huy không tin vào lỗ tai mình, thở một hơi thật dài để kìm chế tâm
trạng của mình, nói: “Hạ Hạ, chắc là anh đã không nói rõ ràng, nếu
như trên đời này có người khiến anh muốn kết hôn thì người đó chính
là em. Nhưng mà em hãy cho anh một chút thời gian…”
“Chủ tịch Triển” Cố
Hạ ngắt lời anh, nói từng chữ một vô cùng rõ ràng, “Chúng ta không
hợp nhau.”
Chuyện về cô bé lọ
lem chỉ có trong cổ tích, trước kia cô cũng đã từng mơ như vậy, nhưng
mà ba năm trước đây đã tỉnh mộng, một người không thể té ngã hai lần
trên cùng một chỗ, “Tối hôm qua tôi đã nói với anh, chuyện của chúng
ta đã qua, anh muốn kết hôn với ai là chuyện của anh, không liên quan
gì đến tôi cả.”
“Rốt cuộc em có ý gì?”
Giọng nói của Triển Thiểu Huy bởi vì tức giận mà run lên, “Em muốn
kết hôn thì kết hôn còn chưa được hay sao? Anh đã làm rất nhiều
chuyện như vậy, bây giờ em còn lằng nhằng cái gì nữa?”
“Đã không còn như
trước nữa.” Cố Hạ ngừng một chút rồi lại nói, “Tôi không còn yêu
anh, cho nên không thể nào trở về bên cạnh anh được nữa.”
Triển Thiểu Huy hung
dữ trừng mắt nhìn cô, dường như muốn xé nát cô ra, “Cố Hạ, em lặp
lại lời nói vừa rồi một lần nữa!”
Cố Hạ quay đầu đi, cho
tới bây giờ cô không hề nghĩ Triển Thiểu Huy sẽ vẫn luôn nhớ mãi
không quên cô, sẽ vì cô mà từ hôn, nhưng mà ba năm nay cô đã nghĩ rất
nhiều, kết hôn hẳn là nên tìm một người thích hợp, Cố Hạ cũng không
muốn đau lòng thêm một lần nữa, lúc ấy, cô đã dùng rất nhiều thời
gian để quên đi tên xấu xa Triển Thiểu Huy kia, bây giờ cô không muốn
lại rơi vào đó nữa, “Khi đó tôi đã muốn kết hôn với anh, nhưng mà đã
qua ba năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, bây giờ, tôi không còn yêu anh
nữa.”
Giọng điệu bình tĩnh,
không giống như đang giận dỗi, Triển Thiểu Huy biết Cố Hạ không phải
đang chơi trò lạc mềm buộc chặt, anh biết rõ cô thật sự không yêu anh
nữa, chán nản buông lỏng hai tay, khí thế trong ánh mắt bị dập tắt,
“Cố Hạ, tôi hận em.”
Anh cũng có niềm kiêu
ngạo của anh, Triển Thiểu Huy hung hăng mở cửa xe, khởi động xe, xe hơi
chạy xẹt qua người Cố Hạ.
Cố Hạ nhìn theo chiếc
xe biến mất trong lớp bụi đường, nửa ngày sau vẫn không nhúc nhích,
anh nói anh hận cô, anh chưa từng nói anh yêu cô, vậy mà câu nói đầu
tiên lại là hận, hai người bọn họ đang làm gì đây? Quá khứ đã trôi
qua vẫn là quá khứ, cô và anh có tiếp tục dây dưa thì cũng còn ý
nghĩa gì chứ? Một người đứng trên cao luôn kiêu ngạo như vậy, cuối
cùng vẫn không thích hợp để ở bên cạnh cả đời, anh muốn kết hôn thì
kết hôn, muốn từ hôn thì từ hôn, mà cô, rốt cuộc vẫn không thể chơi
nổi.
Nửa đêm đang ngủ say
thì bị một tiếng đập cửa bừng tỉnh, ngơ ngẩn một lúc lâu mới biết
cửa nhà mình đang vang lên bang bang, trong lòng tất nhiên có chút sợ
hãi, mở đèn đi đến bên cạnh cửa, nghe thấy giọn nói
tức giận quen thuộc vang lên, “Cố Hạ, mở cửa ra.”
Cố Hạ thở dài một
hơi, rồi lại có chút căng thẳng, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy gương
mặt hằm hằm của Triển Thiểu Huy, bình tĩnh nói: “Đã trễ như vậy,
chủ tịch Triển còn tới quầy rầy hình như không hay lắm.”
“Không được gọi anh là
chủ tịch Triển!” Triển Thiểu Huy vừa mở miệng ra thì đã ngửi thấy
mùi rượu, nhưng anh không say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, động tác linh
hoạt, bị Cố Hạ chọc giận nên chạy đến quán bar uống rượu cả buổi
tối, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng nên lại chạy đến. Một
chân của anh đã bước vào cửa, dùng sức đẩy cửa ra bước vào, “Anh
muốn biết vì sao em lại không yêu anh?”
Cố Hạ vô cùng bất
đắc dĩ với anh, “Đã là quá khư rồi.”
“Anh vẫn còn tình yêu
với em, cái này không thể gọi là quá khứ.” Triển Thiểu Huy quát lên,
lồng ngực phập phồng.
Cố Hạ như đang nghe
một câu chuyện cười, cười lạnh nói: “Uống nhiều quá rồi thì về nhà
mà ngủ đi, đừng có chạy khắp nơi làm loạn nữa.”
Nụ cười lạnh của cô
rõ ràng đã chọc giận anh, Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ vào áp cô vào
cửa, vây cô lại giữa chính mình và cánh cửa, hung hăng hôn xuống. Cố
Hạ bị động tác của anh chọc giận, liều mạng giãy giụa, tay chân đấm
đá lung tung, cắn anh, đá anh, Triển Thiểu Huy càng ôm cô chặt hơn, vẫn
chống tay vào sau cửa, hơi thở mang theo mùi rượu phun trên mặt cô, lấy
tay giữ lấy cằm cô đẩy lưỡi vào, chiếm lấy hô hấp của cô, mút hương
vị của cô vào, dường như muốn đoạt lại những gì đã mất trong ba năm
qua.
Đến khi buông Cố Hạ ra
thì hô hấp của Triển Thiểu Huy đã trở nên hỗn loạn, tim anh đập mạnh
và loạn nhịp nhìn cô, không ngờ Cố Hạ vung tay cho anh một cái tát,
âm thanh cái tát thanh thúy vang lên, cô căm tức nói, “Triển Thiểu Huy,
rốt cuộc anh muốn gì?”
Triển Thiểu Huy lẳng
lặng nhìn cô, đã bất đắc dĩ đến cực điểm, “Hạ Hạ, chúng ta trở về
bên nhau được không? Anh yêu em?”
“Yêu tôi?” Cơn tức trong
lòng Cố Hạ dâng lên, “Triển Thiểu Huy, căn bản anh không biết cái gì gọi
là yêu, anh chỉ giống như mấy tên đại thiếu gia muốn gì được nấy! Anh
yêu tôi thì đã không biến tôi trở thành tình nhân của anh? Anh yêu tôi
thì đã không gây khó dễ cho công việc của tôi, khiến cho tôi không tìm
được việc không thể không rời đi, trước kia anh ép tôi phải đi, hôm nay
anh chỉ nói một câu không kết hôn nữa thì muốn tôi trở về bên anh,
nói đến tình yêu, tối thiểu phải có thành ý một chút, còn anh thì
có cái gì? Anh cảm thấy tình cảm của anh chính là một kiểu ban ân,
chỉ trả giá một chút thì đã muốn người khác giao ra tất cả, đây là
thứ anh gọi là yêu sao?!”
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy tỏ vẻ dằn vặt, vẻ mặt tràn ngập hoang mang, anh nhìn gương mặt cô,
thật lâu sau mới nói: “Hạ Hạ, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em.”
Hô hấp của Cố Hạ hỗn
loạn, cô đẩy anh ra, “Cho dù có hợp lại một lần nữa thì kết cục
của chúng ta cũng chỉ là chia tay, tôi chỉ muốn tìm một người bình
thường, chúng ta thật sự không hợp nhau. Gặp mặt không bằng cứ nhớ
về nhau (tương kiến bất tương luyến), đừng dây dưa nữa, như vậy còn có
thể giữ lại chút ấn tượng tốt về nhau.”
Cuộc sống chính là
một cuộc vui đùa thượng đế mở ra cho mọi người, Cố Hạ đã thấm sâu
vào người, thấu hiểu rất rõ, năm đó khi cô đau đớn đến mức tim như
bị khoét sâu, lạnh lẽo đến thấu xương thì Triển Thiểu Huy đang làm
gì? Khi anh ép cô phải rời khỏi thành phố C thì anh đã nghĩ gì? Hôm
nay, lúc cô đã từ bỏ, đã có thể tiếp nhận một cuộc sống mới thì
Triển Thiểu Huy lại đột nhiên quay đầu lại nói với cô anh yêu cô, việc
này thật là không đáng buồn cười chút nào.
Khi đi làm cô nhận
được hoa hồng của Nghiêm Hướng Vĩ gửi tới thì cảm thấy cuộc sống
này thật là tràn ngập mỉa mai. Thật ra Triển Thiểu Huy đính hôn cũng
tốt, có lẽ, không lâu sau, cô có thể tiếp nhận Nghiêm Hướng Vĩ, bắt
đầu một tình cảm mới, nhưng bây giờ thì sao?
Điên thoại vang lên, là
Nghiêm Hướng Vĩ gọi tới, “Tối nay cùng đi ăm cơm không?”
Cố Hạ có hơi do dự,
“Không được, năm giờ có một cuộc họp, không biết mấy giờ mới kết
thúc.”
“À” Nghiêm Hướng Vị
truyền đến một tiếng thở dài tiếc nuối, lại mang theo chút chờ mong
hỏi: “Vậy còn ngày mai?”
“Chắc cũng bận rồi
ạ.” Cố Hạ cảm thấy lúc này cô quá gần gũi với Nghiêm Hướng Vĩ
cũng không tốt lắm, cô cần phải ổn định lại tâm trạng của mình.
Cúp điện thoại, cô
nghe thấy tiếng sếp gọi: “Cố Hạ, phòng khách có một khách hàng đang
chờ, cô xuống tiếp đón đi.”
Cố Hạ xuống phòng
khách, nhìn quanh một lượt thì có chút bất ngờ, cô gật đầu chào
người kia, cầm tài liệu của công ty ngồi xuống trước mặt đối phương,
nở một nụ cười công thức hóa, “Tổng giám đốc Trâu muốn tìm hiểu
phương diện nào?”
Trâu Nhuận Thành
nhướng mắt nhìn cô, “Cô biết tôi đến đây không phải để làm chuyện làm
ăn mà.”
“Vậy anh tới đây làm
gì?” Cố Hạ vẫn duy trì thái độ giải quyết công việc như trước.
“Đại ca uống rất
nhiều rượu, say đến nỗi phải vào viện, cô đi thăm anh ấy một chút
đi.”
Cố Hạ buồn cười nhìn
anh ta, “Tổng giám đốc Trâu, hình như anh đã quên tôi đã không còn là
nhân viên của Khải Hoành nữa. Nếu như không có việc gì thì tôi về
làm việc trước đây.”
“Anh ấy bị cô chọc
giận đấy.” Trâu Nhuận Thành tỏ ra bất đắc dĩ ngồi trên ghế, “Nói
đến chuyện công việc, Cố Hạ, tôi muốn nói với cô một lời, lúc trước
không phải đại ca muốn ép cô ra đi, để cho cô rời khỏi Khải Hoành
cũng là vì lo lắng cho cô, dù sao tình huống lúc đó cô có ở lại
Khải Hoành cũng không còn ý nghĩa gì, vốn đại ca tính để cô chủ
động từ chức sau đó đưa cô sang bên cạnh mình, khi đó tôi đã nói cô
hãy gọi điện thoại cho anh ấy, kết quả cô lại ra ngoài tìm việc
làm, quyết tâm không liên lạc với anh ấy nên đại ca mới gây khó dễ cho
cô ở bên ngoài, nói cho cùng còn không phải hy vọng cô sẽ quay đầu
lại tìm anh ấy sao.”
Sắc mặt Cô Hạ trở nên
ảm đạm, “Đều đã là quá khứ rồi, tổng giám đốc Trâu còn nhắc lại
làm gì?”
“Cô hẳn là nên đứng ở
vị trí của đại ca suy nghĩ một chút, kết hôn không phải là chuyện
dễ dàng, quá nhiều phiều toái khiến hai người chưa chắc đã có thể
sống vui vẻ với nhau. Chuyện trước kia không nói đến nữa, bây giờ
muốn từ hôn chúng tôi đã phải trả giá rất nhiều nhưng lại không muốn
để cho ba anh ấy biết, đại ca cũng chỉ xuất phát từ ý nghĩ muốn
kết hôn với cô thôi.” Trâu Nhuận Thành nhìn cô, “Cô không thể chỉ nhìn
vào sự trả giá của chính mình, đại ca cũng đã làm rất nhiều việc,
ba năm qua anh ấy sống cũng không vui vẻ gì, vậy mà cô thì tiêu diêu
tự tại ở bên ngoài.”
Cố Hạ đứng bên cạnh
anh ta, có hơi sững sờ, ánh mắt trầm mặc không biết đang nhìn về đâu.
“Nói thật, tôi không
thích cô, cô thật sự chẳng đáng yêu chút nào.” Trâu Nhuận Thành thản
nhiên nói, nhún nhún vai, “Nhưng mà tôi cũng không thích cái cô Lạc
tiểu thư kia, ai làm chị dâu của tôi cũng không sao cả, chỉ cần đại ca
vui là được, đừng có trút giận lên anh em chúng tôi là tốt rồi.”
Anh ta đứng lên, xoa
người rời đi, “Cô không tới thăm anh ấy thì thôi nhưng tốt xấu gì cũng
hãy gọi điện thoại cho anh ấy, ít nhiều gì trước kia khi cô bị bệnh
anh ấy cũng đã chăm sóc cho cô lâu như vậy.”
Tác giả nói: Tôi thấy
mỗi lần Triển đại thiếu gia quay lại thổ lộ đều là thời kì bi thảm
nhất, hình như không bị bức tới cực điểm thì chắc là không chịu
nói.