Triển Thiểu Huy chỉ
uống quá nhiều, Trâu Nhuận Thành thấy anh say đến không biết gì nữa,
sợ anh gặp chuyện gì không may nên mới đưa anh vào bệnh viện truyền
nước biển, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Trâu Nhuận Thành
rời khỏi công ty của Cố Hạ, trở về công ty thì nhìn thấy Triển
Thiểu Huy sắc mặt lạnh lùng gọi thư kí mang tài liệu tới, anh vùi
đầu vào đám tài liệu, mặt đen như thể ai đó đang thiếu nợ anh. Trâu
Nhuận Thành dùng cùi chỏ chọt Trịnh Giang Hà một cái, bất an nói:
“Tam ca, anh nói xem anh ấy có nặng lắm không?
“Không có gì đâu.”
Trịnh Giang Hà vẫn giữ dáng vẻ ung dung bình thản, “Cậu cũng biết
rồi đó, anh ấy không hề biết dỗ phụ nữ, tám phần là do phương pháp
của anh ấy không đúng, phải buồn bực vài ngày mới có thể suy nghĩ
cẩn thận lại, sau đó lựa chọn hành động tiếp theo.”
“Anh xác định trong
vài ngày anh ấy có thể suy nghĩ cẩn thận sao?” Trâu Nhuận Thành có
vẻ không tin, thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (cửa thành cháy
liên lụy đến cá trong ao, ý nói Triển Thiểu Huy giận cá nên chém mấy
anh em của mình ^^), Trâu Nhuận Thành cũng không hy vọng tâm trạng của
Triển Thiểu Huy quá tệ.
“Chuyện này mà làm
không khéo thì nói không chừng phải mất nửa năm mới suy nghĩ xong.”
“Hả?” Trâu Nhuận Thành
há miệng, “Vậy không phải chúng ta sẽ rất thảm sao?”
“Không đâu.” Trịnh Giang
Hà vỗ vỗ vai Trâu Nhuận Thành, “Chúng ta chỉ giữ Cố Hạ ở lại hai
tháng, vả lại còn có người ngoài đang lăm le, nếu như vài ngày nữa
anh ấy vẫn chưa có động tĩnh gì thì cậu phải nhắc nhở anh ấy một
chút.”
“Vậy sao bây giờ anh
không đi mà nhắc?” Trâu Nhuận Thành lại hỏi.
“Bây giờ đang nổi
nóng, tôi đâu có dại mà động vào.” Trịnh Giang Hà làm sao dám chọc
đến Triển Thiểu Huy lúc này, anh thật đúng là đau đầu, loại chuyện
này khá phiền toái, Triển Thiểu Huy có thói quen người khác chủ
động tìm đến, nếu như người khác không chủ động thì anh sẽ làm cho
người ta phải chủ động, đây mới là phương pháp anh hay dùng; nhưng mà
muốn dỗ ngọt phụ nữ thì Trịnh Giang Hà cảm thấy đến kiếp sau Triển
Thiểu Huy cũng không học nổi nên mới nói Tiểu Ngũ đến xem rốt cuộc
thái độ của Cố Hạ thế nào, anh hỏi Trâu Nhuận Thành: “Cố Hạ thế
nào?”
“Còn có thế nào
nữa?” Trâu Nhuận Thành có chút bất mãn, “Em nói đại ca đã nhập viện
rồi cô ta cũng không có phản ứng gì, tâm địa sắt đá, hoàn toàn xem
chúng ta như người qua đường.”
“Cũng không nhất định
phải có phản ứng mà?” Trịnh Giang Hà ý bảo anh ta nhìn sang Triển
Thiểu Huy.
Đằng kia Triển Thiểu
Huy ngồi trên bàn làm việc cầm điện thoại nhìn vào màn hình, khuôn
mặt u ám đã vui vẻ hơn một chút, hình như còn đang cười ngây ngô.
Cố Hạ chưa gọi điện
thoại đến cho Triển Thiểu Huy, chỉ nhắn cho anh một tin nhắn bốn chữ
“Giữ gìn sức khỏe.”, gửi đến số điện thoại di động trước kia của
anh. Thì ra ba năm qua, cô vẫn còn nhớ rõ số của anh, cũng chỉ có
thể nói số điện thoại kia thật sự quá dễ nhớ. Nghĩ đến tình cảm
trước kia, ân cần hỏi thăm một tiếng cũng rất hợp lí, cô cũng không
biết anh có đổi số chưa, Trâu Nhuận Thành đi rồi, suy nghĩ nửa ngày
rồi nhắn bốn chữ này qua.
Triển Thiểu Huy nhắn
lại từng chữ từng chữ một, “Hạ Hạ, em vẫn còn quan tâm đến anh phải
không?”
Đầu bên kia không có
hồi âm, Triển Thiểu Huy cầm điện thoại đợi nửa ngày, mặt lại âm u
bắt đầu vùi đầu vào công việc, một lát sau lại nghĩ đến điều gì
đó, thấy Trịnh Giang Hà vẫn còn trong văn phòng, hỏi: “Cái tên Nghiêm
gì đó, tự mở công ty riêng phải không? Thu thập tư liệu về anh ta mang
tới đây.”
Anh nhớ tới vấn đề
tình địch, Trịnh Giang Hà cảm thấy Triển Thiểu Huy không nên nổi
giận, nhắc nhở: “Mặc kệ anh ta mở công ty gì, trước mắt anh không thể
động tới anh ta. Đại ca, thật ra người khác chỉ là thứ yếu, mấu
chốt chính là anh, anh phải thể hiện mình mới được.”
“Tôi phải thể hiện.”
Triển Thiểu Huy căm giận bất bình nói, kết quả đã bị Cố Hạ từ
chối, buổi tối hôm đó thật sự là đả kích sâu sắc đối với Triển
Thiểu Huy, đợi cô dưới lầu lâu như vậy, lần đầu tiên anh nói yêu cô mà
cô lại lạnh như băng nói cô không yêu anh, còn cho anh một cái tát.
Trịnh Giang Hà sờ sờ
mũi, “Đại ca, hai người đã không liên lạc với nhau vài năm rồi, lúc
trước còn cãi nhau như vậy, đột nhiên anh chạy tới bảo cô ấy về bên
cạnh anh, anh nói xem làm sao người ta tiếp nhận được? Cũng không phải
đang nói chuyện làm ăn, mọi người đều phải nhắc đến điều kiện, đồng
ý thì làm, không thì thôi; vả lại dù cho đang bàn chuyện làm ăn cũng
phải bày tỏ thành ý một chút, thỉnh thoảng cũng phải ăn một bữa
cơm bồi dưỡng tình cảm, huống chi là giữa nam và nữ? Phụ nữ nha,
phải dỗ dành từ từ, tặng hoa hay kẹo gì đó, mỗi ngày đều tặng thì
cô ấy cũng sẽ cảm động thôi.”
Xế chiều hôm nay Cố
Hạ lại nhận được một bó hoa hồng, hoa hồng đỏ tươi như lửa, còn kèm
theo một hộp bánh quy nhỏ, trên hộp không có nhãn hiệu, không giống
như sản phẩm của cửa hàng hay khách sạn nào, cô liền nhớ tới Triển
Thiểu Huy có một đầu bếp làm bánh kem rất ngon, khi đó Triển Thiểu
Huy thường xuyên cho người mang tới cho cô, chính là thứ này.
Đồng nghiệp nhìn thấy
lại có người tặng hoa tươi tới, trêu ghẹo: “Cố Hạ, dạo này thật là
đào hoa nha! Hoa hồng mà nhận được đến hai bó, bó này ai tặng thế?”
Cố Hạ không muốn nói,
chỉ mở hộp bánh quy ra chia cho mọi người, cô không muốn ăn, nhưng mà
tất cả mọi người nhấm nháp xong thì loạn cả lên, cô cũng thử một
miếng, mềm dẻo thanh mát, ngọt mà không ngán, thấm vào đầu lưỡi cảm
thấy xuyên qua cổ họng mà chảy xuôi xuống, món điểm tâm năm đó là
ngon nhất, cho nên sau khi cô đi đến bất kì thành phố nào cũng không
tìm thấy món điểm tâm có hương vị này nữa.
Sau đó mỗi ngày đều
có hoa tươi đưa tới, trên bó hoa không có thiệp, người đưa hoa tới cũng
không nói gì, có đôi khi là hoa hồng, có đôi khi lại là hoa tulip, mỗi
bó hoa đều kiều diễm mới lạ, còn kèm theo một phần điểm tâm, mỗi
ngày đều thay đổi đa dạng, ngược lại mấy nữ đồng nghiệp thân thiết
với cô rất có lộc ăn, mỗi ngày cô đều chia sẻ điểm tâm, còn cưới
hỏi: “Cố Hạ, người theo đuổi cậu chẳng lẽ là đầu bếp? Cũng thật
là có thành ý.”
Cố Hạ không tin Triển
Thiểu Huy bỏ công vào, cùng lắm cũng chỉ sai bảo cấp dưới của anh
vài câu, hoặc là nói với trợ lí một tiếng, dù sao cũng sẽ có
người giúp anh làm hết. Triển Thiểu Huy cũng không phải không gọi
điện thoại đến, nhưng mà Cố Hạ nghe thấy giọng nói của anh sẽ cúp
máy ngay, về sau gần như Triển Thiểu Huy cũng không gọi tới nữa.
Đồng thời, Nghiêm
Hướng Vĩ cũng rất hay hẹn cô, biểu hiện của anh vẫn như là một
người bàn tốt, Cố Hạ cũng không có ý muốn từ chối, đi ăn cơm cùng
với anh. Trong nhà hàng Nghiêm Hướng Vĩ hỏi: “Gần đây có phải công
việc rất bận không? Thấy em ăn không ngon miệng lắm, luôn có vẻ không
yên lòng.”
“Vậy sao?” Cố Hạ miễn
cưỡng cười cười, cầm đũa không hề để tâm đến chọc chọc thức ăn,
“Đến khi kế hoạch này kết thúc hẳn là có thể trở về chi nhánh, có
lẽ đến lúc đó sẽ tốt hơn.”
“Vậy chờ đến khi em đến
chinh nhánh sẽ nói với em chuyện khác.” Nghiêm Hướng Vĩ nói rất nhẹ
nhàng, gắp cho cô một miếng thịt, “Đừng nói nhiều như vậy, ăn nhiều
một chút đi, lát nữa chúng ta đi…”
Tiếng chuông điện
thoại ngắt lời anh đang nói, Nghiêm Hướng Vĩ nhận điện, là bạn gọi
tới, anh ta cởi mở cười, “Đang ăn cơm…Tôi có việc…”
Anh ta nói – được rồi,
cất điện thoại đi hỏi Cố Hạ, “Văn Tử hẹn anh đi hát, em có đi không?”
Người tên Văn Tử kia
Cố Hạ cũng đã gặp một lần, là bạn của Nghiêm Hướng Vĩ, gầy như
một cây gậy nhưng lại nói chuyện rất sôi nổi, Cố Hạ không có hứng,
“Anh đi đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Em không đi vậy anh
cũng không đi.” Nghiêm Hướng Vĩ cầm điện thoại, gọi lại cho bên kia,
“…Cô ấy không muốn đi…Không thì cậu nói với cô ấy đi…”
Hình như Cố Hạ nghe
thấy đầu bên kia đang nháo lên, sau đó Nghiêm Hướng Vĩ đưa điện thoại
cho cô, bạn bè của Nghiêm Hướng Vĩ rất nhiệt tình, muốn kéo Cố Hạ
đến luôn, lúc đầu Cố Hạ còn từ chối, cuối cùng lại phải đồng ý.
Tối nay cũng khá vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, phiền não trong lòng
thoáng cái cũng bị xua đi mất.
Lúc Nghiêm Hướng Vĩ
đưa cô đến dưới lầu đã là hơn 12h, anh tháo dây an toàn ra cho cô, nói
lời tạm biệt rất đơn giản, Cố Hạ xuống xe đứng bên cạnh xe, xoay
người nhìn về cửa sổ phất tay cười với anh, “Trên đường lái xe cẩn
thận.”
“Anh biết rồi.” Nghiêm
Hướng Vĩ cười với cô, “Em lên đi.”
Cố Hạ xoay người đi
vào hàng hiên, bỗng nhiên lại nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm
che đang ẩn dưới bóng cây, cô nhìn rất rõ Triển Thiểu Huy đang ngồi
trong xe, không thấy rõ mặt của anh, cũng không thấy rõ nét mặt của
anh nhưng lại có thể nhìn thấy ánh mắt của anh trong bóng tối, ánh
mắt kia đang nhìn thẳng tắp, dường như mang theo một chút giận dỗi,
khiến cho người khác hoảng sợ một cách khó hiểu.
Cố Hạ dừng bước, đối
mặt với anh hai giây rồi vội vàng chạy về phía hàng hiên, đến khi
đến trước thang máy mới nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, rồi
sau đó một cánh tay đặt trên bức tường bên cạnh cô, giọng nói có vẻ bất
mãn của Triển Thiểu Huy truyền tới từ trên đỉnh đầu cô, “Về muộn
vậy.”
Cố Hạ cúi thấp đầu,
yên lặng, cửa thang máy mở ra trước mặt, cô bước vào, Triển Thiểu Huy
cũng bước vào, Cố Hạ có hơi bất ngờ, “Anh cũng vào làm gì?”
“Đưa em lên lầu.” Triển
Thiểu Huy thản nhiên trả lời, duỗi ngón tay thon dài ra nhấn nút tầng
cô ở.
Đêm đã rất sâu, thanh
máy đang chạy, rất nhanh đã đến, Cố Hạ ra khỏi thang máy nhưng không
đi về phía phòng mình, cô không muốn Triển Thiểu Huy bước vào phòng
mình, “Anh còn muốn làm gì nữa? Đã muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Triển Thiểu
Huy có chút lạnh lùng, “Nếu như cần người đưa em về nhà, nếu như em
không muốn anh thì anh sẽ gọi lái xe đưa em về, còn nữa, từ nay về
sau không được về muộn như vậy nữa.”
Cố Hạ hít một hơi,
“Đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, còn nữa, từ nay về sau
không cần phải gửi mấy thứ linh tinh kia đến công ty nữa.”
Sắc mặt Triển Thiểu
Huy như đang muốn ăn thịt người, lời nói lạnh run đến cực điểm rít ra
từ trong kẽ răng, “Anh không ép em, em cũng đừng ép anh.”
Ánh mắt ẩn nhẫn tức
giận của anh khiến cho Cố Hạ không dám đối mặt, tiếp sau đó cả đêm
đều ngủ không ngon, trước mắt luôn hiện lên khuôn mặt của Triển Thiểu
Huy. Ngày hôm sau nghe thấy tin tức Nghiêm Hướng Vĩ xảy ra tai nạn xe
cộ, thoáng cái trở nên luống cuống, vội vàng gọi điện thoại sang,
hình như Nghiêm Hướng Vĩ cũng không xảy ra chuyện gì lớn, giọng nói
như đang trêu đùa, “Không sao đâu, tối hôm qua lúc sắp về đến nhà thì
đột nhiên có một chiếc xe hơi lao tới, nhưng mà anh không sao cả, chỉ
bị lái xe đụng phải…”
Nghiêm Hướng Vĩ vẫn
còn đang làm việc với cảnh sát giao thông, cũng không nói nhiều với
Cố Hạ, đầu bên kia hình như có người gọi, anh vội vàng cúp máy.
Cố Hạ cúp máy mà
lòng chùn xuống, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, nhớ tới ánh
mắt căm phẫn của Triển Thiểu Huy, người kia chuyện gì cũng làm được,
tay run run nhấn một dãy số, điện thoại vừa kết nối thì đã có
người nhấc máy, cô tức giận nói: “Triển Thiểu Huy, sao anh lại vô sỉ
như vậy?”
Đầu bên kia yên lặng
vài giây mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Anh mà vô sỉ cũng
sẽ không đơn giản như vậy với em đâu.”
Cố
Hạ bị anh làm cho giận điên lên, “Triển Thiểu Huy, tôi cho anh biết, tôi
không yêu anh, trên đời này người đáng chết nhất chính là anh.”