Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Áo khoác của anh hơi
dài so với Cố Hạ, che hết được cả phần mông, Cố Hạ mặc áo của anh
lên lầu, Triển Thiểu Huy vốn muốn lên lầu cùng cô nhưng Cố Hạ lại
không muốn, anh nói ngồi trong xe chờ cô, lý do là: “Không phải em muốn
đi mua đồ sao? Muộn như vậy rồi, đi một mình không an toàn.”

Lúc ấy trong đầu Cố
Hạ chỉ muốn về phòng nhanh một chút, cũng không còn sức dây dưa với
anh nữa, gần như chạy trốn lên phòng vọt vào phòng tắm thay quần áo
sạch sẽ, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều,
uống một ly nước nóng rồi mới xuống lầu.

Triển Thiểu Huy vẫn
chưa lái xe đi, thấy Cố Hạ đi ra thì vội vàng đẩy cửa xe bước ra
ngoài, “Lên xe đi, anh đưa em đi.”

Cố Hạ trả lại áo
khoác cho anh, cửa hàng tiện lợi làm việc 24h gần đây nhất cũng còn
cách một đoạn, đi bộ cũng khá xa nên gật gật đầu, ngồi vào ghế
phụ, quay lại nhìn chỗ ngồi đằng sau, “Cái kia…thật sự xin lỗi…”

“Không sao.” Triển
Thiểu Huy bắt đầu lái xe, sắc mặt ôn hòa hiếm thấy, chuyển sang chủ
đề khác, “Sau này đừng đi ăn cơm vì công việc nữa, ngoài xã hội có
rất nhiều hạng người, phụ nữ rất dễ bị lợi dụng.”

“Hôm nay trợ lí của
sếp xin nghỉ nên anh ta mới gọi tôi theo cho có người mà thôi.” Cố Hạ
giải thích.

“Vậy chuyện lần trước
anh cứu em thì thế nào? Còn nữa, tửu lượng của em luyện từ đâu
vậy?” Triển Thiểu Huy có chút bất mãn, trong lòng đang nghĩ thầm
ngày mai sẽ gọi sếp của Cố Hạ ra, dầu gì cũng là người phụ nữ
của anh, ít nhiều gì cũng phải chiếu cố một chút.

“Trước kia có ở vùng
đông bắc một thời gian ngắn, ngươi dân ở đó khá hào sảng lại có thể
uống rượu nên học được một chút. Tôi cũng không muốn đi ăn, nhưng mà
lúc ấy thật sự không còn cách nào…” Cố Hạ nói xong thì cảm thấy
không đúng, nhướng mày, “Tại sao tôi lại phải giải thích cho anh?”

Sắc mặt Triển Thiểu
Huy ẩn hiện trong bóng tối, nhỏ giọng trách, “Không có việc gì làm

hay sao mà chạy lung tung khắp nơi!”

Lúc trước anh cũng đã
từng nói câu này rồi, giọng điệu khi nói mang theo một chút phàn
nàn, rất thân thiết giống như nói với người nhà của mình, Cố Hạ
cảm thấy không khí này không ổn lắm, ngậm miệng không nói chuyện với
anh nữa. Vài phút sau đã đến cửa hàng tiện lợi, Cố Hạ bảo anh
ngừng xe, chạy vào trong.

Triển Thiểu Huy cũng
xuống xe nhưng mà không đi theo cô vào cửa hàng tiện lợi, Cố Hạ cũng
biết anh sẽ không theo mình vào mua mấy thứ này, sau nửa ngày chọn
lựa trong cửa hàng tiện lợi, trả tiền rồi xách ra ngoài, Triển
Thiểu Huy đang dựa vào cửa xe đợi cô, hai người lên xe, Triển Thiểu Huy
cũng không vội khởi động xe mà đưa cho Cố Hạ một chiếc hộp gì đó,
“Mua thuốc cho em này, sau này phải chú ý đến thân thể nhiều hơn.”

Lúc này Cố Hạ mới
phát hiện phía trước có một tiệm thuốc bán suốt đêm, cầm hộp thuốc
đỏ đỏ trắng trắng lên, cô thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Triển Thiểu Huy vẫn
ngồi trên xe, yên lặng một lát mới dùng giọng nói hơi trầm thấp nói:
“Hạ Hạ, khoan đã.”

Cố Hạ cũng yên lặng.

Ngoài xe tiếng động
nơi thành thị ồn ào vang lên, trong xe chỉ có giọng nói của anh, “Sau
khi em đi anh mới cảm thấy mình đã mất đi một thứ rất quan trọng,
làm việc gì cũng cảm thấy không còn sức lực nữa. Về sau muốn đi
tìm em nhưng lại nghe nói em đã kết hôn và mang thai, anh cũng không
biết phải làm gì lúc ấy nữa.”

Triển Thiểu Huy khẽ
thở dài, “Lão Tam nói phản ứng của anh rất chậm chạp, anh cũng cảm
thấy mình thật chậm chạp, em ra đi lâu như vậy anh mới đi tìm em rồi
mới phát hiện ra đã quá trễ, khi đó chỉ hận chính mình không thể
quay ngược thời gian lại, anh nhất định sẽ không để cho em đi, chỉ
tiếc trên đời này thật sự không có chỗ cho câu nói hối hận.”

Cố Hạ dùng ngón tay
vô thức nhẹ nhàng gảy gảy áo mình, vài sợi tóc rơi xuống vầng
trán, cô không vén tóc lại, cũng không nói gì.


“Sau khi em trở lại,
lần trước nhìn thấy em ở khu triển lãm anh thật sự còn nghĩ cả nhà
ba người của em đang đi chơi, khi đó hận muốn chết.” Triển Thiểu Huy
cười khẽ một tiếng, như là đang cười nhạo chính mình, khi đó đau
lòng đến chết lặng, cô và anh đã bỏ lỡ nhau như vậy, anh chỉ là một
người qua đường trong câu chuyện xưa, hình ảnh kia như một vết khắc
nóng rát in vào trong lòng, dù có đụng vào hay không cũng rất đau
đớn, dù cho có trải qua thời gian dài, vết thương có lành lại cũng
sẽ để lại sẹo, cả đời sẽ hối hận cùng tiếc nuối. Anh cũng không
thể chứng kiến hình ảnh kia một lần nữa, giọng kiên quyết như đang
thề với chính mình, “Cho nên, bây giờ anh không thể buông tay, nếu anh
buông tay thì tình cảnh kia sẽ thật sự xảy ra.”

Hô hấp của hai người
trong đêm tối khẽ dồn dập, ngay cả đầu Cố Hạ cũng không dám ngẩng
lên, thật lâu sau mới mở miệng, “Nhưng mà, chúng ta thật sự không
thích hợp.”

“Vậy em cảm thấy thế
nào mới là thích hợp?” Triển Thiểu Huy không biết cô gọi cái gì là
thích hợp, nhưng anh cho rằng, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, đó chính là
thích hợp. Tình yêu sẽ khiến cho con người ta cam tâm tình nguyện
thích ứng với mọi thứ, tựa như anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt
nhưng khi cô đút cho anh thì anh nhất định sẽ ăn; anh chưa bao giờ thích
liên lạc qua tin nhắn, nhưng sẽ nhắn tin tán gẫu với cô, không hề thấy
phiền toái, chỉ cảm thấy rất ngọt ngào… Anh vẫn bình tĩnh “Anh biết
rõ nhất định trong lòng em có anh, nếu không thì ba năm qua cũng không
quen ai như vậy. Khi đó anh thật sự không muốn ép em đi, mặc dù lúc
sau có hơi tức giận nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận
chuyện chúng ta đã kết thúc, mấy năm nay em lăn lộn ở bên ngoài nhất
định rất vất vả, anh không hề muốn em phải trở nên như vậy. Anh không
biết em có hận anh hay không, khi đó anh đã không ở bên cạnh em, thật
sự xin lỗi.”

“Cũng không thê thảm
như anh nghĩ đâu.” Cố Hạ cười rộ lên, cố gắng làm cho không khí thoải
mái một chút, “Công việc cũng không quá vất vả, đi khắp nơi cũng
không tệ lắm. Tôi đã học được rất nhiều thứ, quen với rất nhiều
bạn, khi đó tôi đến một thành phố ven biển, khí hậu rất tốt, trước
kia tôi chưa bao giờ đến thăm biển, biển rộng bao la rất hùng vĩ, tôi

còn đi du lịch đến rất nhiều nơi…”

Cô thấy Triển Thiểu
Huy không nói gì, xoa xoa đôi bàn tay, “Thật ra, cuộc sống của tôi rất
tốt.”

Triển Thiểu Huy lại
nở một nụ cười hơi cay đắng, “Vậy là tốt rồi.”

Không biết nói gì
nữa, trong xe chỉ còn lại tiếng thở của hai người, Triển Thiểu Huy
đặt một tay lên tay lái, nhẹ nhàng gõ từng nhịp một, sau đó anh đột
nhiên nghiêng người về phía Cố Hạ, khuôn mặt dường như đang tiến gần
đến Cố Hạ, Cố Hạ trở nên căng thẳng nghiêng, dường như có thể nghe
thấy tiếng tim mình đang đập, hơi nghiêng đầu đi.

“Buộc chặt dây an toàn
vào, anh đưa em về, nghỉ ngơi sớm một chút.” Triển Thiểu Huy khẽ
cười, vươn tay thắt lại dây an toàn cho cô, khuỷu tay không biết là vô
tình hay cố ý cọ nhẹ qua thân thể cô, sau đó ngồi lại đoàng hoàng,
bắt đầu nổ máy xe.

“Ừm.” Cố Hạ hơi mất
tự nhiên nói, nhẹ nhàng cắn cắn môi, cô cứ tưởng rằng Triển Thiểu
Huy muốn hôn cô.

Nụ cười đắc ý ẩn
nấp sau bờ môi của Triển Thiểu Huy, anh cảm nhận được thật ra Cố Hạ
không ghét anh, có thể cô chỉ cần một ít thời gian để thích ứng,
thời gian ba năm, trong lòng hai người đều có một khoảng trống cần
phải lấp đầy từ từ, nhưng anh tin tưởng cuối cùng Cố Hạ sẽ thuộc
về anh.

Xe hơi kéo một đường
thật dài trên mặt đất rồi sau đó chạy về chỗ ở của Cố Hạ, anh vừa
lái xe vừa hỏi cô, “Có phải em đã có bằng lái rồi không?”

Cố Hạ gật gật đầu
“Ừm” một tiếng.

“Nghe nói kĩ thuật
lái xe của em không tốt, sau này có cơ hội anh sẽ dẫn em đi luyện,
nếu không quen lái thì ngàn vạn lần không được tùy tiện chạy xe ra
đường, kĩ thuật lái xe rất quan trọng, đừng mang tính mạng của mình
ra đùa giỡn.” Triển Thiểu Huy rất tự nhiên nói.

Cố Hạ không nói được
cũng không nói không được, tầm mắt của cô nhìn về phía trước, không
nhìn thấy môi của Triển Thiểu Huy hơi nhếch lên.

Triển Thiểu Huy đưa cô

vào tới thang máy, đứng bên ngoài thang máy nói với cô: “Hạ Hạ, nghỉ
ngơi cho khỏe đi, nếu thấy khó chịu thì ngày mai đừng đi làm.”

Không đi làm thì quá
nghiêm trọng, ngược lại lúc đang làm việc thì nhận được hoa cùng
điểm tâm Triển Thiểu Huy đưa tới, hôm ấy nhận được một chiếc bánh
ngọt mộ tư nho nhỏ, trên mặt trang trí bằng ô mai, đầu bếp này thật
sự xem việc làm bánh ngọt như một môn nghệ thuật, dùng chiếc dĩa
thủy tinh tinh sảo, bên ngoài còn gắn vài bông hoa nhỏ để trang trí,
sau đó lại đóng gói rất đẹp, khi mở ra quả thật khiến cho người ta
kinh ngạc. Trong hộp còn có một tấm thiệp, nói là thiệp thì hơi
quá, đây chẳng qua chỉ là một tờ giấy A4 được xé nhỏ ra, trên mặt
là nét chữ mạnh mẽ của Triển Thiểu Huy: không được ăn đồ lạnh, hiện
giờ em vẫn chưa thể ăn đồ lạnh.

Cố Hạ cười cười,
dường như có thể nhìn thấy Triển Thiểu Huy ngồi trong văn phòng tiện
tay xé một mảnh giấy viết mấy chữ này lên, sau đó lại đưa cho
trợ lí. Bánh ngọt mộ tư
để tủ lạnh mới ngon, trước kia lần nào Cố Hạ cũng để bánh vào tủ
lạnh hai tiếng, lúc lấy ra lại rất thỏa mãn, vô cùng tin tưởng đây
quả thật là mĩ vị nhân gian, cô còn lấy một chiếc muỗng nhỏ đút cho
Triển Thiểu Huy vài miếng, Triển Thiểu Huy không hào hứng như cô, chỉ
cười qua loa, “Ừ, rất ngon miệng.”

Khi đó thật sự rất vui
vẻ, thế cho nên về sau mỗi lần Cố Hạ nhớ tới hình ảnh ấy lại chỉ
thấy buồn bã.

Một lát sau lại nhận
được tin nhắn của Triển Thiểu Huy, “Hạ Hạ, tối nay cùng đi ăn cơm đi.”

Cố Hạ nhìn màn hình
rồi sững sờ, cuối cùng cũng không trả lời lại, cô không biết phải
trả lời thế nào, không dám trả lời, cũng không còn sự kiên quyết như
trước nữa, chỉ có thể đóng điện thoại lại coi như không biết.

Triển Thiểu Huy không
tiếp tục gọi tới nữa, mỗi ngày Cố Hạ đều nhận được quà như trước,
có đôi khi anh còn gửi thêm một tờ giấy nhỏ, anh vẫn đúng giờ nhắn
tin tới cho cô, thí dụ như “Trời mưa, có muốn anh tới đón em không?”,
hoặc là “Lão Tam nói đường Tân Giang có một nhà hàng hải sai không
tồi, hay là chúng ta đến đó thử xem.”…

Trong lòng Cố Hạ cảm
thấy rất rối loạn, lúc Triển Thiểu Huy đối xử tốt với cô có thể
nâng cô lên tận trời, khiến cho cô cảm thấy mình hạnh phúc nhất trên
đời này, nhưng mà khhi anh muốn dứt tình rời đi cũng chỉ cần một câu
mà thôi, từ trên cao té xuống đủ để cho cô tan xương nát thịt, mà Cố
Hạ đã không còn dũng khí để đối mặt với loại đau đớn ấy nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận