Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Cố Hạ biết cô và
Triển Thiểu Huy không thích hợp, nhất là nhìn thấy dáng vẻ hăng hái
của Triển Thiểu Huy trong cuộc họp báo thì càng nhìn rõ sự chênh
lệch hơn, từng động tác vươn tay nhấc chân của anh đều rất trầm ổn ưu
nhã, khí phách cùng vẻ sắc bén tản ra khắp nơi, anh đứng trên cao
trước đám đông, từ trước đến giờ đều có thói quen được người khác
nịnh nọt, không thích nhân nhượng ai, chỉ thích người khác nhân nhượng
mình; có đôi khi nói chuyện với người khác cũng rất miễn cưỡng, bởi
vì anh luôn có tư chất như vậy. Mà Cố Hạ chỉ là một người phụ nữ
bình thường trong đám người, vì cuộc sống vì tương lai mà không ngừng
cố gắng, không thích hợp đứng trước mặt mọi người cùng anh.

Lúc làm việc vẫn bận
rộn như trước, nhưng mà người đi làm cũng có lúc rảnh rỗi, lúc cùng
tán gẫu với bọn họ, Cố Hạ nghe thấy ba chữ “núi Lạc Vân”, nghe xong
vài câu đứt quãng, Cố Hạ mở miệng hỏi: “…sắp đi ra ngoại ô chơi sao?”

“Đúng vậy đấy, cô
không thấy thông báo trong công ty sao? Tuần này phòng chúng ta tổ chức
đi chơi ở núi Lạc Vân vào tối thứ sáu, còn được tắm suối nước nóng
nữa nha.”

Còn có một giọng nói
khác phàn nàn, “Tôi nói này công ty chúng ta cũng thật keo kiệt, tổ
chức đi du lịch ở nơi gần như vậy, mang theo người nhà còn phải tự
trả tiền, tôi đã đến núi Lạc Vân rất nhiều lần rồi…”

“Biết chỗ chơi thì
cũng không tệ, nghe nói tính vào chi phí của công ty, còn nghe nói
tìm được một bãi tắm nước nóng không tệ…”

Tháng tư nắng xuân
sáng lạn, rất thích hợp để ra ngoại ô chơi, Cố Hạ cũng đã vài năm
không đến núi Lạc Vân, nghe nói mấy năm nay ở đấy du lịch rất phát
triển, mùa xuân vô cùng náo nhiệt. Cố Hạ chỉ mới đến núi Lạc Vân
một lần, khi đó là cuối thu, rừng cây bạch quả rụng những chiếc lá
hình phiến quạt như cánh bướm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tạo thành
một màu vàng rực, mùa này, hẳn là sẽ có cảnh quang khác.

Mùa xuân rừng bạch
quả thật sự có một khung cảnh khác, thân cây vươn thẳng, cây bạch quả
trăm tuổi tán rộng rậm rạp, từng cành cây được bao trùm bởi những
phiến lá xanh mướt, mỗi phiến lá đều tản ra một sức sống mạnh mẽ,
màu xanh ẩn hiện một loại thuần khiết, dưới ánh mặt trời lại mang
một vẻ đẹp tinh tế long lanh. Một trận gió thổi qua, ngàn vạn phiến
lá hình quạt khẽ lung lay, sóng biển màu xanh biếc lay động, nhắm
mắt lại, nghe thấy tiếng lá cây xào xào, phiền não dưới đáy lòng
thoáng chốc bay lên chín tầng mây.

Bọn họ xuất phát vào
sáng thứ sáu, chìn giờ tập hợp dưới lầu của công ty, ba xe lớn chạy
thẳng đến bãi tắm suối nước nóng, công ty chịu chi phí ăn ở cùng vé
vào cửa núi Lạc Vân, kế hoạch ngày đầu tiên là tắm suối nước nóng
và hoạt động tự do, vừa rạng sáng ngày thứ hai đi leo núi. Công ty
sắp xếp cho hai người ở một phòng, Cố Hạ cầm thẻ phòng, cất hành
lí rồi cùng với Ngụy Tiểm Lâm đi dạo xung quanh bãi tắm, không thể
chờ đợi được xuống tắm suối nước nóng ngay, sau khi ăn cơm trưa vài
đồng nghiệp lại rủ nhau đi ngắm rừng bạch quả.

Đứng dưới rừng bạch
quả hít một hơi thật sâu, hương thơm của lá xanh cùng mùi bùn đất
làm cho người ta quên đi tiếng động ầm ĩ nơi thành thị, Cố Hạ dựa
vào một thân cây, nhớ tới năm đó hình như cũng đến nơi này với Triển
Thiểu Huy, cô đã chụp rất nhiều ảnh của Triển Thiểu Huy, bây giờ
những tấm ảnh kia vẫn còn lưu trong máy tính, chỉ là đã vài năm nay
cô chưa từng mở file kia ra, khôn muốn xóa bỏ cũng không dám nhìn nữa,
cứ để nó lẳng lặng nằm một chỗ như vậy.

Cố Hạ lắc lắc đầu,
cố gắng vứt bỏ hình ảnh của Triển Thiểu Huy ra khỏi đầu cô, cô chỉ
muốn ra ngoài chơi, sau này cô sẽ rời khỏi thành phố C, chẳng biết
lúc nào mới có thể quay lại núi Lạc Vân cho nên vui vẻ là quan trọng
nhất. Cô giơ máy ảnh lên, chụp một góc cây bạch quả xum xuê, loại
chuyển sang các đồng nghiệp, dùng ảnh chụp ghi lại nụ cười của tất
cả mọi người.

Chụp rất nhiều ảnh ở
rừng cây bạch quả, chơi một lúc lâu mọi người mới khoan thai rời đi,
chuyển sang trấn trên đi dạo, ra ngoài chơi thì nhất định phải ngắm
những thứ mới lạ, mua về một ít đặc sản, trấn trên có rất nhiều
thứ thú vị, một cửa hàng có hai người phụ nữ dùng khung cởi truyền
thống dệt khăn quàng cổ, hấp dẫn không ít khách du lịch đến xem, về
phần đến xem khung cởi nghệ thuật hay là đến ngắm gái đẹp thì không
biết. Cửa hàng có rất nhiều người, buôn bán cũng rất chạy, Cố Hạ
cũng vừa ý một chiếc khăn quàng cổ thủ công, nền màu xanh da trời
xinh đẹp trang trí thêm hoa văn màu đỏ, làm khăn quàng cổ kết hợp với
áo choàng, quấn quanh cổ nhìn thử thì thấy cũng không tệ lắm.

Màu sắc cùng hoa văn
của chiếc khăn quả thật khiến cho người ta yêu mến, trong tiệm đã có
người nhìn chấm nó, “Bà chủ, khăn quàng cổ có màu sắc và hoa văn
còn cái nào khác không?”

Bà chủ cười giải
thích, “Tiểu thư, thật ngại quá, mỗi mẫu chỉ có một cái.”

“Vậy sao.” Giọng nói
hơi tiếc nuối, đứng kế bên xem Cố Hạ có mua hay không, người bạn trai
đứng bên cạnh nói: “Nếu thích thì có thể nói bà chủ làm thêm một cái,
ngày mai đến lấy.”

Cố Hạ nghiêng đầu
nhìn nhìn, trai đẹp gái xinh kết thành một đôi khiến cho người ta cực
kì hâm mộ, người đàn ông thoạt nhìn có hơi quen mắt, cô gái kia nhìn
cô cười thân thiện, ánh mắt còn mang theo một vẻ chờ mong, Cố Hạ đưa
khăn quàng cổ cho cô ấy, “Có lẽ cô quàng sẽ càng đẹp hơn.”

Cô gái kia cười nhận
lấy choàng lên vai, vừa vặn hợp với quần áo trên người cô, làm toát
lên vẻ quý phái ưu nhã, Cố Hạ đứng bên cạnh khen, “Quả nhiên cô rất
hợp với màu này, để tôi thử màu khác vậy.”

“Nếu cô đã nhường thì
tôi sẽ không khách sáo nữa.” Cô gái kia cười rất sáng lạn, cô cầm
một chiếc khăn thêu màu vàng đưa cho Cố Hạ, “Có lẽ màu này cô sẽ
thích.”

Trần Mộ chọn màu rất
hợp với Cố Hạ, Cố Hạ cười tán thưởng, “Mắt thẩm mĩ của cô thật
tốt.”

“Cảm ơn đã khen ngợi,
tôi đã từng họp qua cách phối màu.” Trần Mộ không khiêm tốn chút
nào, cô ấy chủ động duỗi tay ra với cô, “Tôi tên là Trần Mộ, hôm nay
chúng ta làm quen đi.”

Sự nhiệt tình cùng
hào phóng của cô ấy khiến cho Cố Hạ rất thoải mái, cười bắt tay
với cô ấy, “Tôi tên là Cố Hạ, Cố trong cố ý, Hạ trong mùa hè.”

“Được làm quen ở đây
thật vui.” Trần Mộ ý tứ sâu xa nói, kéo người đàn ông đang đứng bên
cạnh qua, “Đây là chồng của tôi, Vệ Nam.”

“Chào anh.” Cố Hạ
chào hỏi với anh ta, càng nhìn càng cảm thấy anh ta quen, nhưng mà
lại không thể nghĩ ra, “Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau
rồi không?”

Vệ Nam cười, “Đã từng
gặp, tháng trước tôi cùng Trần Mộ đi mua quần áo ở trung tâm mua sắm,
gặp cô trong một cửa hàng thời gian độc quyền.”

Anh ta nhắc lại địa
điểm, Cố Hạ nhớ ra, “Thì ra là anh, không ngờ lại gặp lại ở đây.”

Cố Hạ không thể không
thừa nhận Trần Mộ rất biết cách chọn đồ, cửa hàng này ngoại trừ
khăn quàng cổ còn bán quần áo dân tộc, Trần Mộ tiện tay chọn, mỗi
một bộ mặc vào người đêu rất hợp. Cố Hạ chọn khăn quàng cổ xong
lại chạy sang trước cửa hàng bên kia tìm đồng nghiệp của mình hỏi ý
kiến, cuối cùng quyết định mua, trả tiền xong nhìn vợ chồng Vệ Nam
nói lời tạm biệt, “Được làm quen với hai người thật là vui, chúng
tôi còn muốn đi dạo nơi khác nữa, đi trước đây, hy vọng lát nữa có
thể gặp lại.”

“Sau này sẽ có rất
nhiều cơ hội gặp lại.” Trên mặt Vệ Nam mang một nụ cười nhàn nhạt.

Cố Hạ cũng không phải
rất muốn như vậy, nói đùa với bọn họ vài câu rồi sau đó cùng đồng
nghiệp sang một cửa hàng khác, Trần Mộ hỏi Vệ Nam: “Sau này cô ấy
sẽ là chị dâu sao?”

Vệ Nam khẽ gật đầu,
“Chắc là thế, đại ca đã tính đến chuyện kết hôn.”

“…không tồi, cô ấy là
người rất thân thiện.” Trần Mộ cảm khái nói, “Anh cũng biết trước
đây đại ca đã chuẩn bị đính hôn với Lạc tiểu thư, thật sự làm cho em
cảm thấy áp lực rất lớn, ngay cả đánh bài em cũng không dám đánh
cùng cô ta.”

...

Trấn này khá náo
nhiệt nhưng lại không lớn, vòng vo một lúc Cố Hạ gặp lại vợ chồng
Vệ Nam, lúc này Cố Hạ đã đi đến cửa ra vào của bãi tắm, đi cùng cô
không phải chỉ có vài đồng nghiệp mà là một đại đội đồng nghiệp,
đều gặp được nhau trong trấn. Không đợi cho Cố Hạ và vợ chồng Vệ Nam
chào hỏi thì đã có người đi trước cô một bước, là sếp của cô, cười
ha hả đi qua, “Tổng giám đốc Vệ hôm nay cũng tới đây chơi sao? Thật là
trùng hợp.”

Sắc mặt Vệ Nam vẫn
hời hợt, “Ra ngoài thư giãn thôi.”

Mấy người đàn ông giả
vờ rất thân quen nói chuyện với nhau, hiển nhiên Trần Mộ ở bên cạnh
cũng không thể chen lọt vào câu nào, cũng ra vẻ không thích, đi đến
nói với Cố Hạ, “Vừa mới đi một lúc đã gặp, trấn này thật là
nhỏ.”

Vệ Nam cũng mở miệng,
“Mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, hay là thừa dịp này tối nay
cùng dùng cơm đi.”

Một là Vệ Nam cảm
thấy trùng hợp, hai là cũng biết trước mắt đại ca vẫn còn giằng co
với Cố Hạ nên quyết định nhân cơ hội này cải thiện quan hệ cho hai
người. Cố Hạ không biết vì sao hai người kia lại nhiệt tình như vậy,
ra ngoài chơi mà thôi, vừa gặp mặt đã mời cơm, nhưng lại không thể từ
chối, cũng không cho suy nghĩ, sếp cô mở miệng trước, “Cố Hạ, thì ra
cô quen với tổng giám đốc Vệ sao, đây chính là một khách hàng lớn của
công ty chúng ta, bình thường chúng ta có muốn cũng không gặp được.”

“Cũng vừa mới quen hôm
trước.” Cố Hạ thấy tư thái Vệ Nam nói chuyện với mấy vị sếp cũng
biết địa vị của người này không thấp, lúc này có rất nhiều người,
càng không tiện từ chối nên đồng ý.

Lưu lại cách liên lạc
của nhau xong, Vệ Nam cười đến nỗi gần như mang theo một ý tứ khác,
“Vậy thì tối nay không gặp không về, chúng tôi đi dạo xong sẽ đến tìm
cô.”

Đến hơn 6h tối, Trần
Mộ gọi điện thoại tới nói lái xe đứng trước cửa bãi tắm đón cô, xe
hơi đi đến một bãi tắm suối nước nóng khác, lúc Cố Hạ nhìn cửa
chính rất khí phái lại không mất đi phần tao nhã của bãi tắm thì
tim đập loạn xạ, đây không phải là bãi tắm của Triển Thiểu Huy sao?

Cô chỉ nghĩ là trùng
hợp ngẫu nhiên, bãi tắm của Triển Thiểu Huy thuộc loại xa hoa nhất
nhì ở đây, kẻ có tiền tất nhiên là tới nơi này tiêu xài. Nhưng lúc
vào trong nhà hàng ngồi xuống thấy Trịnh Giang Hà từ ngoài cửa đi
vào, gọi Vệ Nam một tiếng “nhị ca” thì rốt cuộc Cố Hạ cũng hiểu
tại sao bọn họ lại mời cô đến, thì ra Vệ Nam chính là Lão Nhị mọi
người vẫn nhắc tới.

Trịnh Giang Hà nhìn
thấy Cố Hạ thì có hơi bất ngờ, cười chào hỏi: “Cố Hạ, đã lâu không
gặp, nhị ca thật là giỏi.”

Lúc này Cố Hạ ngồi
xuống cũng không xong mà đi cũng không được, “Tôi không biết…các anh…”

“A, thì ra cô chưa gặp
nhị ca của tôi, trước kia anh ấy ở nước ngoài theo đuổi vợ.” Trịnh
Giang Hà có vẻ thân thiện nói.

“Cũng bởi vì trước
kia chưa từng gặp cho nên hôm nay
mới mời cô ấy đến dùng cơm.” Vệ Nam
đứng lên tự mình rót một ly trà cho Cố Hạ, “Hai ngày trước có người
gửi tới mấy món ăn thôn quê, là mấy loại thực phẩm tự cung tự cấp
từ trên núi nên Lão Tam đặc biệt mời mọi người tối nay đến ăn; có
đầu bếp người bản địa nấu, mấy món quê cha đất tổ này cũng không
tệ, mặt khác còn có cả tôm hùm, cam đoan cô sẽ thích.”

Vệ Nam nhiệt tình như
vậy cũng làm cho Cố Hạ không thể nói gì nữa, lại nghe thấy Trịnh
Giang Hà nói: “Đêm nay đại ca có tới không? Vừa rồi Tiểu Ngũ gọi
điện cho tôi nói chỉ có một mình cậu ấy tới, đại ca không muốn đi.”

“Không phải Cố Hạ chỉ
vừa mới tới thôi sao? Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy biết.” Vệ Nam lại
nhìn về phía Cố Hạ, “Yên tâm, đại ca mà biết cô đến đây thì nhất
định anh ấy sẽ tới.”

“Chắc là anh ấy bận
việc…” Cố Hạ cảm thấy Triển Thiểu Huy không tới cũng tốt.

“Cô không cần phải đau
lòng cho anh ấy như vậy, có bận cũng phải gọi anh ấy đến.” Vệ Nam
ngắt lời cô, còn cười ha hả hỏi: “Cô gọi điện cho anh ấy hay là tôi
gọi cho anh ấy đây?”

Cố Hạ túng quẫn,
hình như bọn họ tưởng rằng quan hệ của cô và Triển Thiểu Huy rất
tốt, cảm thấy đâm lao thì phải theo lao, do dự một lúc rồi nói: “Hay
là đừng gọi…”

“Tôi cũng thấy không
nên gọi.” Trịnh Giang Hà nói chen vào, “Ngày mai chúng ta hãy cho anh
ấy biết để anh ấy tức chết, ai bảo cuối tuần ra ngoại ô chơi anh ấy
lại không chịu đi.”

Vệ Nam cũng đồng ý,
“Được, đừng gọi.”

Triển Thiểu Huy không
đến, Cố Hạ cũng không biết phải ngồi chung với bọn họ thế nào;
Triển Thiểu Huy đến thì Cố Hạ lại không biết phải ngồi chung với
Triển Thiểu Huy thế nào, trong lòng có hơi hối hận, hôm nay nhất định
là đã bị Vệ Nam lừa gạt. Trần Mộ ngồi cạnh thấy cô có chút ngượng
ngùng nên nhiệt tình bắt chuyện với cô, kéo mấy chuyện râu ria vào
nói.

Tiếng chuông điện
thoại vang lên, là điện thoại của Vệ Nam, anh ta cầm điện thoại lên
nhìn số điện thoại, nhận điện thoại cười ha hả nói: “Đại ca, có
chuyện gì sao?”

Triển Thiểu Huy có
vài việc muốn hỏi anh ta, lúc hỏi xong chuẩn bị cúp máy thì nghe Vệ
Nam nói: “Đại ca, đêm nay anh không đến chơi thật à?”

“Các cậu chơi đi, tôi
không muốn đến.” Triển Thiểu Huy không có việc gì cũng không muốn đi
xa như vậy.

“Thật sự không đến
sao?” Vệ Nam không thể kìm chế được tâm trạng vui vẻ, “Đêm nay rất đặc
biệt nha.”

Vệ Nam chưa bao giờ
lằng nhằng như thế, Triển Thiểu Huy hỏi: “Có cái gì đặc biệt?”

“Chính là…hôm nay Lão
Tam chuẩn bị rất nhiều món ngon, anh cũng biết cậu ấy rất rành mấy
thứ này, mấy món thôn quê này nấu riêng cho chúng ta, còn có mấy món
chưng cả vài tiếng đồng hồ, bà xã của em cũng ở đây…” Vệ Nam vừa
nghe điện thoại vừa nhìn Cố Hạ, khóe miệng ngoác rộng ra.

Cố Hạ cố gắng di dời
sự chú ý khỏi Vệ Nam nhưng lời nói của Vệ Nam vẫn cứ lọt vào tai
cô, trong lòng bắt đầu không kiềm được đoán xem Triển Thiểu Huy ở đầu
dây bên kia nói gì, cuối cùng nghe thấy Vệ Nam nói: “Quên đi, nếu anh
thật sự không muốn tới thì cứ về nhà mà ngủ, chúng em bên này sẽ
chơi thật vui vẻ. À, quên mất không nói cho anh biết Cố Hạ cũng có ở
đây, chúng em sẽ giúp anh quan tâm đến cô ấy, không nói nữa, cúp máy
đây.”

Vệ Nam cứ cúp máy như
vậy, “Anh ấy không tời cũng tốt, đỡ phải thiếu tôm hùm vì anh ấy
đến, Cố Hạ, cô nói có phải không?”

“Ách, tùy.” Tất nhiên
Cố Hạ không biết phải trả lời thế nào, nụ cười trên mặt có chút
không được tự nhiên.

“Đại ca sẽ đến.”
Trịnh Giang Hà an ủi cô, “Cố Hạ, cô chờ thêm một lát nữa đi.”

Trước kia Cố Hạ ăn cơm
cùng với bọn họ, ngoại trừ Vệ Nam ở nước ngoài, những người khác
tuy không thân lắm nhưng cũng không quá lạ lẫm, không phải chỉ ăn một
bữa cơm thôi sao? Ăn xong có thể đường ai nấy đi, nhưng mà nếu Triển
Thiểu Huy đến đây thì chắc hẳn sẽ không tha cho mình trở về khách
sạn bên kia.

Vẻ mặt của Vệ Nam
rất thản nhiên, đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Đợi đại ca đến thì
muộn quá, chắc phải cả tiếng nữa, hay là chúng ta chờ Tiểu Ngũ đến
rồi ăn luôn, tôi đói bụng quá.”

Không lâu sau, cửa bị
đẩy ra, Trâu Nhuận Thành đến, nhìn thấy Cố Hạ thì dụi dụi mắt, “Ơ,
đây không phải là Cố Hạ sao? Tôi đang nghi mình đi nhầm chỗ đây.”

Cố Hạ cười nhàn nhạt
với anh ta.

“Sao cô lại tới đây?
Đại ca đâu có nói cô sẽ tới chơi.” Trâu Nhuận Thành không biết sự
tình thế nào, “Lúc tan làm tôi gọi cho đại ca, đại ca còn nói không
đến, sao đại ca không đến mà cô lại đến đây?”

Cố Hạ giải thích,
“Hôm nay công ty tôi tổ chức đi du lịch ở đây.”

Vệ Nam đứng sau nói
thêm, “Tôi gặp cô ấy nên mời cô ấy đến ăn cơm.”

“À” Trâu Nhuận Thành
ngộ ra, “Vậy còn đại ca? Anh ấy có biết không?”

“Chắc là lúc này anh
ấy đã xuất phát rồi.” Vệ Nam chỉ vào vị trí bên cạnh, “Ngồi đi,
chuẩn bị mang thức ăn lên rồi, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm.”

Đồng chí Cố Hạ đúng
là đã bị lừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui