Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Lúc đi làm một chút
tinh thần Cố Hạ cũng không có, lúc cùng làm báo cáo với đồng
nghiệp, đầu Cố Hạ mơ hồ hỗn độn, mí mắt nặng nề mở không ra, sếp
hỏi cô vấn đề gì đều phải gọi vài tiếng cô mới kịp phản ứng, mặt
mũi cũng ngơ ngác. Đến khi tan họp, sếp bất mãn nói với cô một câu.
“Cố Hạ, sao dáng vẻ trông giống như chưa tỉnh ngủ vậy hả? Cô còn
trẻ, cuộc sống về đêm cũng không được quá điên cuồng.”

Đồng nghiệp cười ầm
lên, Cố Hạ cúi thấp đầu, trong bụng còn mắng thầm Triển Thiểu Huy.
Sau khi trở về từ bãi tắm, mỗi ngày Triển Thiểu Huy đều đến căn
phòng trọ nhỏ bé kia của cô, mỗi lúc trời tối đều lăn qua lộn lại
với cô. Khi ở bãi tắm cô nói ra câu đó thì sắc mặt anh trầm hẳn
xuống vì không còn cách nào với cô, đàm phán với cô không có kết
quả, giọng điệu mang đầy vẻ uy hiếp: “Hạ Hạ, em đã quên đây là địa
bàn của anh rồi à.”

Nói xong thì đẩy ngã
cô lên giường, từ phòng ngủ chiến đấu đến phòng tắm, đặt Cố Hạ lên
bồn rửa mặt, để cho cô đối mặt với gương, kéo hai chân của cô ra hung
hăng chà đạp cô đến nửa ngày, quá trình ấy vô cùng thê thảm, thiếu
chút nữa đã nghiền nát Cố Hạ, Cố Hạ thì thầm cầu xin anh rất lâu
Triển Thiểu Huy mới chịu buông tha cho cô, đến nửa đêm lại ngóc đầu
dậy chiến đấu tiếp. Lúc Cố Hạ rời khỏi bãi tắm thì hai chân đã
mềm nhũn, Triển Thiểu Huy bế cô lên xe, còn có phần đắc ý nói: “Đây
mới là việc của người trưởng thành.”

Đương nhiên, Triển
Thiểu Huy cũng chỉ có thể cậy mạnh trong chuyện phòng the mà thôi,
còn những chuyện khác thì anh cũng không uy phong như vậy. Ngay cả
chìa khóa căn phòng kia Cố Hạ cũng không đưa cho anh, có đôi khi rời
khỏi công ty sớm, lái xe qua đón cô tan việc, Cố Hạ còn mang dáng vẻ
không kiên nhẫn.

Họp xong thì Triển
Thiểu Huy gọi điện thoại đến, “Tối nay anh muốn ăn thịt kho, tối về
em làm đi.”

“Không muốn làm, tối
nay em đã mua rau muống về xào rồi, vừa đủ cho một người ăn. Về phần
anh, muốn ăn cái gì thì bảo đầu bếp anh làm cho.” Cố Hạ khong thèm
hầu hạ đại thiếu gia nhà anh.

“Anh đây cũng muốn ăn
rau muống, dù sao tối nay anh cũng đến chỗ em.”

“Chỗ của em rất nhỏ,
không chứa nổi một đại thiếu gia như anh.”

“Chỗ của anh rất lớn,
không thì chuyển sang chỗ anh đi?” Triển Thiểu Huy thuận miệng nói
tiếp, “Mỗi ngày còn bao đưa đón nữa.”


“Em có nhà rồi, không
nhọc lòng anh quan tâm.” Cố Hạ kéo dài chữ cuối cùng, lại tiếp tục
hỏi anh, “Còn việc gì không?”

“Không có, tan tầm anh
đến đón em.”

“Không cần…” Cố Hạ
chưa nói xong hai chữ kia thì phát hiện tín hiệu ở đầu dây bên kia đã
biến mất, màn hình điện thoại lóe lên, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Chắc hẳn anh cũng biết Cố Hạ sẽ nói gì nên quyết định không thèm
nói nhiều nữa, chỉ thông báo cho cô một tiếng.

Aizz, cuối cùng thì
vẫn là một đại thiếu gia, Cố Hạ chống cằm nghĩ thế.

Giờ tan việc của
Triển Thiểu Huy trùng với của Cố Hạ, trước kia lúc Cố Hạ còn làm
trong Khải Hoành cũng như thế này, bình thường anh thường nói Cố Hạ
chờ anh khoảng 10 phút rồi lái xe tới đón cô. Bây giờ càng tỏ ra ân
cần, bình thường đều tan ca sớm 10 phút, chạy đến chỗ làm của Cố
Hạ, đứng trước tòa nhà đợi cô. Trước khác nay khác, nếu anh không
tích cực một chút thì Cố Hạ sẽ không thèm chờ anh tới đón có,
trực tiếp đi bộ qua ba ngã tư là có thể về đến nhà, vừa nhanh vừa
thuận tiện.

Lúc sắp sửa tan ca
thì tổng giám đốc lại có việc giao cho cô, Cố Hạ bị gọi vào văn
phòng, đến khi làm xong tất cả thì đã qua giờ tan ca nửa tiếng, thu
dọn mấy thứ lấy điện thoại trong túi ra xem thì có hai cuộc gọi nhỡ
đến từ Triển Thiểu Huy nên vội vàng chạy xuống. Cố Hạ cầm túi xách
ra ngoài, mới ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy anh đang ngồi trong đại
sảnh tầng lầu này, đang ngồi trên ghế salon xem tạp chí rất thoải
mái, từ xa nhìn tới trông cũng khá đẹp mắt. Dường như anh
phát giác cô đang nhìn anh, ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên cười
với cô, đứng lên đặt tạp chí lên kệ, đi về phía cô, “Đi thôi, về
nhà.”

Lúc nói vẻ mặt anh
rất hiền hòa, khuôn mặt rõ ràng cũng thêm vẻ sinh động, chỉ cần
liếc mắt nhìn thì tim đập âm thầm đập, Cố Hạ nở nụ cười, khoác
lấy tay anh, “Chờ lâu không?”

Triển Thiểu Huy chớp
chớp hàng mi, “Nửa tiếng, có khi đã mất mấy trăm vạn cũng nên, thời
gian của anh rất quý.”

Cố Hạ sẵng giọng:
“Vậy sao anh không đi kiếm tiền của anh đi? Em cũng có bắt anh tới đón
đâu.”

“Nhưng anh cảm thấy em

càng quý hơn.” Triển Thiểu Huy tiến sát vào cô ghé vào tai cô nói
nhỏ.

Bờ môi của Cố Hạ
không kìm được cong lên, vừa đi được vài bước thì dừng lại, “Ai cha,
quên mất không cầm đồ về rồi, hai hôm trước đặt mua trên mạng hôm nay
đã đưa tới, vẫn còn để trong ngăn kéo.” Cô nói xong thì xoay người đi,
“Em đi lấy về đã.”

Cô hấp tấp chạy đi,
Triển Thiểu Huy nhìn theo bóng lưng của cô cười nhàn nhạt, anh luôn
nhớ sự nhiệt tình tràn ngập của cô, kết quả chỉ có thể gom góp
hình ảnh của cô trong trí nhớ, bây giờ, rốt cuộc cô cũng đã trở về
bên anh. Tuy vậy có đôi khi lại rất bướng bỉnh, muốn anh trả giá thật
nhiều mà kiên nhẫn dỗ dành cô.

Lúc Cố Hạ đi ra thì
bên ngoài không chỉ có một mình Triển Thiểu Huy, bên cạnh còn có hai
người đàn ông đang tủm tỉm cười nói gì đó, một người là ông chủ
công ty, người khác là tổng giám sát, Cố Hạ đang do dự có nên qua đó
không thì Triển Thiểu Huy đã nhìn thấy cô, đi tới kéo tay cô qua, “Lấy
được thứ đó chưa.”

Cố Hạ cầm trên tay
một hộp giấy nho nhỏ, nhẹ gật đầu. Anh kéo cô qua, cười nói với sếp
cô, “Tôi chi tới đón bạn gái, không có chuyện gì đâu.”

“Chủ tịch Triển thật
là biết cách chăm sóc.” Mặt ông chủ cô cười lộ cả nếp nhăn ra.

“Chúng tôi còn có
việc phải đi trước đây.” Triển Thiểu Huy nắm lấy tay Cố Hạ, không
ngại chút nào, sau khi cười nhàn nhạt thì kéo Cố Hạ vào trong thang
máy, đến khi thang máy đóng cửa, Cố Hạ mới oán giận nói: “Trước kia
không phải anh nói đứng chờ dưới lầu hay sao? Sao hôm nay lại lên đây,
bị người khác bắt gặp thì không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến công việc
của em.”

“Có gì mà không hay?
Quan hệ của chúng ta rất đứng đắn, không sợ người khác nói gì cả.”
Trên mặt Triển Thiểu Huy còn mang theo một vẻ đắc ý, “Anh muốn nói
cho tất cả mọi người biết em là bạn gái của anh để cho các đồng
nghiệp của em biết em là hoa đã có chủ.”

Cố Hạ buồn cười nhìn
anh, “Anh không sợ người nhà anh biết sao?”

Triển Thiểu Huy lạnh
lùng nói: “Anh còn sợ em đổi ý hơn.”


Buổi tối không về nhà
mua thức ăn nấu cơm, Cố Hạ ngại phiền toái nên ăn ở bên ngoài, trong
nhà hàng Triển Thiểu Huy hỏi: “Em có mang thẻ trên người không?”

“Làm gì?” Cố Hạ khó
hiểu nhìn anh, lại nhìn sang bữa cơm phong phú trên bàn, hỏi nhỏ:
“Không phải anh quên mang theo tiền, muốn em trả tiền bữa cơm này chứ?”

“Tiền cơm đương nhiên
là có, cơm nước xong xuôi anh muốn đi mua quần áo, chúng ta mua vài bộ
đi. Anh mua cho em, em mua cho anh, em trả tiền cho anh.”

Cố Hạ vùi đầu vào ăn
cơm, “Em không muốn mua cho anh, tự chúng ta mua rồi trả tiền.”

“Không được, đã rất
lâu rồi em không tặng gì cho anh, lát nữa em sẽ quẹt thẻ, anh muốn
mặc quần áo em mua.”

Sau khi ăn cơm xong anh kéo
Cố Hạ đến trung tâm mua sắm thật, bản thân Cố Hạ không có hứng thú
mua sắm, chỉ muốn về nhà ngủ sớm một chút nhưng mà Triển Thiểu Huy
lại nói mình có quá ít quần áo nên cô đi dạo với anh ở khu quần áo
nam trước. Cố Hạ không biết đàn ông cũng có hứng thú mua sắm như
vậy, chạy đến nhãn hiệu thời trang quốc tế lớn, Triển Thiểu Huy tùy
tiện chọn lấy hai bộ thử mặc vào người, trở ra hào hứng bừng bừng
hỏi Cố Hạ thế nào. Vóc người đẹp, ngoại hình lại anh tuấn nên không
kén quần áo, Cố Hạ khen anh vài câu, ánh mắt Triển Thiểu Huy tràn
ngập vui vẻ, chỉ tay với nhân viên bán hàng lấy mấy bộ quần áo đó,
“Bộ này, bộ này, còn có bộ kia, gói lại hết.”

Nhân viên bán hàng
nhiệt tình cười, động tác nhanh nhẹn gói lại cho anh, đưa hóa đơn,
“Xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

“Đương nhiên là quẹt
thẻ.” Triển Thiểu Huy ném ánh mắt tới cho Cố Hạ, khóe miệng còn mang
theo một nụ cười, “Lấy thẻ ra trả tiền.”

Cố Hạ không tình
nguyện chút nào lấy thẻ trong ví ra, chậm rì rì đưa cho nhân viên bán
hàng, sau đó miệng há thành hình chữ O, kêu lên, “Mắc vậy à?”

Chọn đại vài bộ quần
áo mà đã mất gần nửa năm tiền lương của Cố Hạ rồi, Cố Hạ cấp tốc
giựt thẻ của mình lại, cười ha ha nói: “Hay là quẹt thẻ của anh đi.”

Triển Thiểu Huy đứng
bên cạnh cô, đảo một vòng cao thấp quanh mặt cô, “Đã bảo là em mua cho
anh mà.”

Cố Hạ bĩu môi, “Em
chưa nói mà, là anh nói chứ bộ.”

Triển Thiểu Huy trừng
mắt nhìn cô, vươn tay tiếp tục lấy tấm thẻ của cô, thản nhiên đưa cho
nhân viên bán hàng, “Quẹt đi.”

Nụ cười trên mặt nhân
viên bán hàng vẫn tươi rói, làm công việc này đã lâu, trường hợp nào

cũng gặp qua rồi, cũng có những phú bà bao nuôi tiểu bạch kiểm (trai
bao á), nhưng nhìn quan hệ của hai người thì không giống vậy. Chẳng
qua đây cũng không phải việc họ cần quan tâm, quan trọng nhất là có
người thanh toán, nhân bán hàng mỉm cười chân thành nhận tấm thẻ,
“Xin ngài chờ một lát.”

Cố Hạ ngồi trên ghế
salon, mặt mũi tràn ngập vẻ oán giận, không tình nguyện nhấn mật mã,
sau đó nghe thấy nhân viên bán hàng lễ phép hồi đáp, “Trong tài khoản
không đủ tiền.”

“Vậy sao?” Đột nhiên
Cố Hạ ngẩng đầu lên, mới vừa trích một phần tiền lương trong thẻ
gửi về nhà, bây giờ hình như còn thiếu mấy ngàn mới đủ thanh toán,
nghiêng đầu sang nhìn Triển Thiểu Huy buồn cười nói: “Hình như thiếu
một chút, chỉ mua một bộ thôi vậy, em thấy quần áo của anh cũng
nhiều quá rồi.”

Triển Thiểu Huy vẫn
thản nhiên như không lấy ví tiền của cô từ trong túi xách, lục lọi
tìm kiếm trong đó, “Vậy quẹt thẻ tín dụng.”

Cố Hạ phát điên lên,
“Không có ai như anh cả, quẹt hết rồi sau này ăn cái gì?”

“Em có thể lấy của
anh.” Triển Thiểu Huy nở nụ cười giả tạo.

“Không mua, được không?”
Cố Hạ buồn cười nói.

“Không được.” Triển
Thiểu Huy bước lên hai bước, vuốt vuốt tóc cô, “Anh sẽ trả cho em.”

“Trả trước rồi hãy
nói.” Cố Hạ biết anh đang lừa gạt mình, hại cô thật sự không có
tiền ăn cơm mỗi ngày phải ăn nhờ của anh, dù sao Triển Thiểu Huy cũng
ngày càng vô sỉ.

“Được rồi.” Triển
Thiểu Huy cũng không ngại phiền lấy điện thoại di động ra, lên mạng
chuyển vào tài khoản của cô một số tiền không lớn lắm, chỉ thuần
túy cho cô tiền tiêu vặt, Cố Hạ đứng bên cạnh nhìn anh thao tác, lầm
bầm oán giận: “Anh có thẻ trực tiếp trả tiền không được sao? Phiền
toái như vậy làm gì chứ.”

Chuyển tiền xong Triển
Thiểu Huy ôm chầm lấy cô, đôi mắt sắc bén lại dịu dàng nói không nên
lời, “Anh muốn em mua, quẹt thẻ của em mới xem như là em mua cho anh.”

Trước kia Cố Hạ cũng
mua quần áo cho anh, về sau lại bị anh vứt hết, những kiểu quần áo
kia hiện ra trước mắt, rõ ràng không khác nhau là mấy nhưng lại không
phải loại càm giác này, loại hương vị này. Lấy quần áo xong, Triển
Thiểu Huy mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi cửa hàng, mặt tràn ngập
vui vẻ, lại kéo cô vào một cửa hàng khác, “Mua thêm vài bộ đi, sau
này rảnh lại đi mua cho anh thêm vài bộ nữa.”

Cố Hạ bĩu môi, thật
sự chưa từng gặp người nào thích được tặng đồ như anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận