Trộm Yêu Em

Thẩm Y Tranh theo lời của anh cô chậm rãi đi về phía sau biệt thự, từ lúc đến đây cô chưa từng đi ra phía sau, hầu như đều là đi làm cho nên không có quá nhiều thời gian.

Bước được vài bước thì cô đứng sững nhìn cả một vườn hoa ở trước mắt, lại là hoa hồng trắng, cô rất thích hoa hồng trắng, người ta nói hoa hồng trắng mang vẻ đẹp của sự thuần khiết, thậm chí nó còn nói đến lòng trung thành, kiên định.

Trước đây cô thích hoa hồng trắng vì nó có ý nghĩa sự liên kết giữa hai con người cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng bây giờ nghĩ lại cô và Lý Phong không phải hoa hồng trắng, hắn ta cũng chưa từng có ý định cùng cô vượt qua khó khăn.

Bây giờ nhìn thấy Lục Dụ Thần mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, anh đứng ngay lối vào chiếc lồng nhìn, anh cao ráo, vai rộng eo thon, mái tóc màu xám rũ xuống trông vừa nguy hiểm lại vừa nghịch ngợm.

“Chân em cũng ngắn thật.” Anh nhìn cô chậm rãi đi đến lên tiếng trêu chọc.

Cô nhíu mài, định nói gì đó nhưng cô nhìn thấy còn người ở phía sau, anh ta ngồi vắt chéo chân ung dung không mấy quan tâm đến cô và Lục Dụ Thần, nhưng nhan sắc cũng không tồi, nếu so với Lục Dụ Thần đúng là ngang tầm với nhau.

Lục Dụ Thần quay đầu nhìn thấy cô nhìn Hoắc Vũ Hạo thì lạnh giọng “Em nhìn cậu ta làm gì, cậu ta cũng không đẹp bằng tôi.” Anh vòng tay qua eo cô, một mực cưng chiều bé con nhà mình.

“Hoắc Vũ Hạo! Có thể em không nhớ nhưng lần trước Thẩm Quỳ gây sự cậu ta là người ném ly vào đầu Thẩm Quỳ.”


Cô gật đầu lịch sự “Hoắc Thiếu lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi.” Dù sao cũng nên cảm ơn người ta một tiếng, lại còn là bạn của anh, cô không thể thất lễ.

“Nên cảm ơn Lão Lục thì hơn, dù sao cậu ta cũng mua cả căn nhà chỉ để bảo tôi ném ly vào đầu tên kia.” Hoắc Vũ Hạo gật đầu khoé môi chỉ khẽ nhếch lên, anh không có thói quen cười nhiều bây giờ nhìn Lục Dụ Thần bất chấp ở bên cạnh Thẩm Y Tranh mới hiểu được.

Nếu như anh bất chấp ở bên cạnh Ân Ân có phải cũng sẽ tốt hơn là cô sẽ không đến gặp anh nữa không.

Lục Dụ Thần mỉm cười, ngón tay anh nghịch nghịch tóc cô ở phía sau, Hoắc Vũ Hạo nhìn đồng hồ rồi cũng không nán lại lâu, không thể đứng ở đây nhìn tên chết tiệt này phát cơm chó được.

“Tôi về chuẩn bị trước, hẹn gặp lại nhé Nhị Thiếu Phu Nhân.”

Bóng lưng của Hoắc Vũ Hạo giữa vườn hoa hồng, chiếc áo sơ mi đen cũng khiến anh trở nên nổi bật, nhưng đôi mắt lạnh lại mang theo sự khổ tâm khó hiểu, những người ở trong thế giới như Lục Dụ Thần đều mang dáng vẻ này sao?

Cô từng nhìn thấy anh không vui, từng nhìn thấy anh bán mạng, anh kiêu ngạo, anh ngàng tàn, cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của anh vào đêm cô sang phòng anh ngủ. Lục Dụ Thần rốt cuộc là loại người gì, cô không đoán được, cũng không thể nhìn thấu anh.

Đưa mắt nhìn Lục Dụ Thần, đôi mắt khiến anh đắm chìm ngay từ khi gặp mặt, gương mặt của cô rất gần với anh “Hai người chuẩn bị làm gì vậy?”

“Sao vậy? Em lo lắng cho tôi à.” Lục Dụ Thần ngồi xuống ghế, anh kéo cô ngồi lên đùi của mình, ôm lấy cô trong lòng.

“Ai mà lo lắng cho anh, tôi là sợ anh gây sự.”

“Còn chối” Anh nhướng mài trêu chọc cô.

Cô yên ắng ngồi ở trong lòng anh, nhìn anh vẫn biểu cảm không có gì cho nên cô mới cảm thấy bất an “Dụ Thần! Cho dù làm gì anh cũng phải nghĩ đến mình được không? Anh như vậy tôi có chút không an tâm.” Đôi mắt cô nhìn anh khiến anh không biết nên vui hay buồn.

Đây là lần đầu tiên cô quan tâm anh, trước nay cô không nhìn anh một cách bình thường, ánh mắt cô ngập tràn sự lạnh lẽo, chán ghét anh, anh rất rõ nhưng hiện tại cô để tâm đến anh, anh sợ sẽ không thoát được mà tổn thương đến cô.

“Tranh Tranh, em rất ghét tôi sao? Tôi cảm thấy tôi rất tốt những tin tức của tôi đều không phải thật, tôi không ăn chơi, cũng không lăng nhăng.” Anh nhìn cô nghiêm túc nói chuyện, anh muốn biết tại sao cô vẫn chưa mở lòng với anh.


Thẩm Y Tranh mỉm cười đáp lại anh “Tôi biết.”

“Vậy em có thể mở lòng đón nhận tôi không?” Đôi mắt có chút mong chờ của anh khiến cô có chút bối rối không biết phải trả lời anh thế nào.

Nhìn thấy cô bối rối, anh có chút thất vọng nhưng cũng không muốn cô khó xử “Tôi đùa thôi, em nghiêm trọng làm gì… Trễ rồi vào trong dùng bữa thôi.” Anh buông tay để cô đứng dậy, anh cũng bình thản đứng lên rồi bước chậm rãi rời khỏi chiếc lồng chim.

Nói không buồn là nói dối, nói không hụt hẫng thì có kẻ điên mới tin, nhìn anh Thẩm Y Tranh cô cũng biết, cô không phải kẻ ngốc, cô bước theo anh ngữ điệu có chút lớn để anh nghe “Dụ Thần! Nếu tôi mở lòng vậy anh cũng đừng để bản thân xảy ra chuyện, tôi không muốn một lần nữa bị bỏ lại đâu.” Hơi thở của cô gấp gáp, gương mặt cũng ửng đỏ, căng thẳng nhìn bóng lưng anh chậm rãi dừng bước rồi xoay người lại nhìn cô.

“Mau đến đây.” Lục Dụ Thần nhìn cô, anh dang hai tay đón cô.

Thẩm Y Tranh vui vẻ cô chạy đến mặc kệ tất cả mà nhào vào lòng anh, bây giờ cô mới cảm thấy thoải mái, cô không biết có phải yêu hay không nhưng có anh thật tốt.

Chỉ cần có anh cô đã cảm thấy rất tốt rồi, anh sẽ luôn có mặt khi cô cần, sẽ luôn dung túng cho cô chưa từng để cô bị người khác ức hiếp, nhưng anh cũng sẽ không kể lể chuyện mình làm.

Anh ôm cô vào trong lòng, anh như muốn khảm cô vào người mình, mang cô đem giấu đi để không ai có thể mang cô đi, muốn giam cầm cô ở bên cạnh mình cả đời.

Thẩm Y Tranh! Rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao với em đây?




Ở Ngô Gia lúc này Ngô An Hạ đang phải quỳ gối trước mặt ba cô ta.

Cô ta cúi mặt không dám dối diện với ba mình, không lấy được quyền điều hành Thẩm Thị thì Ngô Thị thật sự đã sắp đến bước đường cùng rồi.

“Mày đúng là vô dụng, không lấy được Thẩm Thị còn động đến thằng ranh Lục Dụ Thần làm gì?” Ngô Trọng tát cô ta một cái, ông ta tức giận mắng chửi, ông ta biết chuyện bể ra như thế này thì Lục Dụ Thần sẽ không tha cho Ngô Gia.

Bây giờ muốn nhờ người đó giúp cũng khả năng rất khó, chỉ khi Lý Phong quay lại Thành Lăng thì Ngô Gia mới có thể sống, nhưng sống khi mất hết tất cả thì khác gì sống không bằng chết.

Ông ta tại sao lại có đứa con gái vô dụng như vậy chứ, Ngô An Hạ nhìn ông ta “Con không biết mọi chuyện lại thành thế này, ba bây giờ chúng ta gọi Lý Phong, nhờ anh ấy giúp chúng ta đi anh ấy sẽ giúp mà.” Cô ta quỳ suốt mấy tiếng, nước mắt bắt đầu lăng dài trên má cầu xin ba mình.

Cô ta không muốn mất hết tất cả đâu, cô ta không chịu nổi cảnh cực khổ, cũng không chịu được cảm giác này, cảm giác hèn hạ đến mức buồn nôn.

Ngô Trọng trong đầu cũng rối bời, cuối cùng chỉ còn một cách mà có thể lật ngược lại bàn cờ, lần này nếu thuận lợi thì ông ta sẽ loại bỏ Lục Dụ Thần anh luôn như vậy khó khăn cũng sẽ không còn, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi và dễ dàng hơn khi ở Thành Lăng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận