Lục Dụ Thần lần này anh không có ý định buông tha cho người ở dưới thân mình, anh chống hai tay xuống giường khoá cô ở dưới thân mình, chân anh tùy tiện đặt ở giữa hai chân của cô.
Cô mơ hồ vừa thở vừa mấp mấy môi khó khăn lên tiếng “Con người anh sao lại xấu xa đến vậy.” Đôi mắt của cô nhìn anh đau lòng.
Thẩm Y Tranh đưa tay mình áp lên má anh, Lục Dụ Thần thoáng chút bất động anh không hiểu ý cô, hay cô lại nhìn nhầm anh thành Lý Phong rồi nên mới nói mấy lời đó.
“Tranh Tranh, Tôi là Lục Dụ Thần không phải Lý Phong.” Vẻ mặt anh có chút bất lực cười khổ nhắc lại mình là ai cho cô nghe, anh không muốn cô nhầm lẫn giữa anh và hắn.
“Dụ Thần em biết là anh, cho nên em mới cảm thấy anh xấu xa…” Thẩm Y Tranh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng muốn nói anh nghe rằng cô không say đến mức không nhìn ra được người trước mặt mình là ai.
“…”
“Rõ ràng anh tốt như vậy… Tại sao không nói cho em biết, để em ghét bỏ anh, hiểu lầm anh lâu như vậy cũng không tức giận.” Cô cảm thấy Lục Dụ Thần ấm ức, cho dù anh không nói nhưng Thời Ninh Tư từng nói cô biến mất ai cũng không tìm được chỉ có Lục Dụ Thần mới tìm ra cô trở về nhà.
Nếu là Lý Phong có lẽ hắn ta sẽ bận rộn, sẽ không bao giờ tìm được cô giữa Thành Lăng này, nhưng thật may mắn cuối cùng cô lại gặp Lục Dụ Thần ở thời điểm suýt chút đã bước chân vào vũng bùn mãi sẽ không thể thoát ra được.
Anh vén tóc cho cô cẩn thận gạt đi nước mắt của cô, chậm rãi không chút gấp gáp giải thích cho cô nghe “Không phải không tức giận, nhưng so với việc tức giận anh lại sợ em đau lòng, anh sẽ không vui, dù sao bây giờ một người tiếng xấu đồn xa như anh thì ai sẽ tin anh?” Ngày anh gặp cô, mềm không được cứng không xong thì anh đã biết lần này anh thật sự hết cách rồi, chỉ có thể chèn ép cô, đe doạ cô mới có thể để cô ở bên cạnh.
Dù sao thì anh cũng không thể đứng nhìn cô bị tên cặn bã kia vấy bẩn được.
“Hức… Là em không tốt trách lầm anh rồi.”
“Em… Em không biết thế nào nhưng gần đây em rất khó chịu, em sợ anh không vui cũng rất sợ anh chịu ấm ức, em muốn đối tốt với anh.” Cô giọng điệu ngẹn ngào nói, nước mắt cũng không ngăn được sức ép mà rơi dài trên má.
Lục Dụ Thần lúc này thật sự muốn bật cười, chỉ có trời mới biết nhìn cô khóc nhưng anh lại vui chết đi được vui đến mức chỉ muốn mang cô nhốt lại chỉ mình anh nhìn thấy.
Cúi đầu hôn lên mắt cô “Được! Vậy bây giờ em nói thích anh, anh nhất định không trách em.”
“Hả???” Cô ngơ ngác chớp mắt nhìn anh.
“Thích hay không thích?”
Cô nghe anh trầm giọng liền gật đầu “Nếu thích, vậy anh đối tốt với em một chút.”
“Được vậy anh cho em thứ quý giá nhất của anh.” Anh nói xong liền không đợi cô phản kháng, nắm lấy tay cô đặt lên đỉnh đầu áp môi mình lên môi cô mà hôn.
Anh thuần thục tách khoang miệng của cô ra, cẩn thận dùng lưỡi càng quét thưởng thức vị ngọt của môi cô, nụ hôn của anh chậm rãi, rồi lại dồn dập khiến cô cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng nóng.
Thẩm Y Tranh thở không được cô né tránh anh, Lục Dụ Thần di chuyển từ môi cô xuống cổ của cô, môi anh di chuyển trên da thịt cô đến đâu, cô cảm thấy nóng đến đó, anh lưu manh trêu chọc cô liền cắn nhẹ vào tai cô một cái.
Anh chậm rãi di chuyển đến xương vai xanh, dùng miệng của mình cắn bỏ nút áo trên người cô, anh buông tay cô ra để coi khoác tay vòng qua cổ anh, tay anh cẩn thận tháo bỏ toàn bộ những thứ trên người cô.
Trước mắt của anh cả cơ thể cô đẹp đến mức anh không nỡ tổn thương, nhưng làm sao đây bản chất của anh chỉ là không muốn tổn thương cô, mà anh lại muốn vấy bẩn cô mất, muốn để lại dấu vết của mình trên cơ thể ngọc ngà này.
“Chậc! Thẩm Tiểu Thư em nói xem anh phải làm thế nào đây? Em như vậy là muốn bức chết ông đây rồi.” Lục Dụ Thần tặc lưỡi anh một tay xoa nắn một bên lại dùng môi mình trêu chọc cô.
Thẩm Y Tranh dù thế nào thì đây cũng là lần đầu cô như thế này, cho nên cơ thể cô vô cùng mẩn cảm với những đụng chạm của anh, đã vậy con người anh lại không ngay thẳng liên tục muốn trêu chọc cô.
“Ưm… Khó chịu quá.” Giọng nói cô lọt vào tai anh cứ như một sự khích lệ.
Tay anh di chuyển tách hai chân cô ra, cẩn thận tạo ra một màng dạo đầu chậm rãi, kích thích, anh liên tục dùng tay trêu chọc bên dưới của cô. Môi anh di chuyển khắp cơ thể cô di chuyển đến đâu nơi đó liền để lại dấu hôn đỏ chót.
Anh đột nhiên dừng lại, không làm gì đột ngột chỉ đưa mắt thích thú nhìn cô, Thẩm Y Tranh liền cảm thấy khó chịu, mất mát cô cọ hai chân của mình vào nhau, đôi mắt gợi tình nhìn anh chăm chú.
Khoé môi anh khẽ nhếch lên “Tranh Tranh, cầu xin anh đi, nói rằng em muốn anh.”
“Không thích… Anh đừng ức hiếp người khác… Như vậy cũng thật quá đáng…” Cô khó khăn lên tiếng nói cũng không liền mạch được, chỉ muốn dùng sức lực đạp chết cái người đàn ông này.
Nhưng cô bị anh trêu chọc, dày vò như vậy thì làm gì còn sức lực nào mà phản kháng chứ.
“Ngoan, nói đi mà chỉ cần em nói anh cái gì cũng cho em hết.” Lục Dụ Thần liên tục lên tiếng dụ dỗ cô, anh hôn nhẹ lướt qua môi cô một cái, tay anh mơn trớn trên đùi của cô.
Thẩm Y Tranh cơ thể run lên, cô khó khăn lên tiếng “Ưmm… Muốn, Thần em muốn anh…” Thanh âm này dễ nghe đến mức Lục Dụ Thần muốn phát điên.
Anh cẩn thận áp môi mình lên môi cô cắn mút môi cô không thương tiếc, bên dưới của cô vừa thả lỏng vì bị anh phân tâm thì anh đã chậm rãi di chuyển vào bên trong cô.
Bên trong cô chật đến mức anh toát cả mồ hôi, nhưng Thẩm Y Tranh cô đau đến mức tỉnh rượu cô nhìn anh một cách rõ ràng đang trên người mình “Tên lưu manh nhà anh, đau chết đi được, đau quá em không chịu được anh mau ra đi.”
“Ngoan! Chịu một chút sẽ không đau, em giúp anh mới ra được.”
“Không được, anh mau ra đi, đau chết em rồi.” Tay cô bấu vào lưng anh, đau đến mức muốn chết đi sống lại.
Nhưng anh lại vô sỉ đến mức còn hiên ngang ghé vào tai cô nói nhỏ “Được! Vậy Tranh Tranh nói anh nghe em muốn anh ra bên trong hay bên ngoài?” Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai của cô khiến cô nhấc lời không lên tiếng nổi.
Lục Dụ Thần cũng không để mất thời gian bên dưới anh di chuyển nhẹ nhàng, từng chút vô cùng kiên nhẫn sợ cô đau nên anh phải để cô từ từ chấp nhận mình.
Sợ cô đau đến mức anh phải liên tục làm cô phân tâm để xoa dịu cơn đau, anh hôn lên má cô một cái sau đó hôn đến môi cô, cẩn thận từng chút một thay đổi nhịp điệu để cô theo kịp mình.
“Tranh Tranh! Anh không làm nhanh được, em thả lỏng một chút nhé!”
“…”
Thẩm Y Tranh liên tục bị anh hôn đến mức cơn đau cô cũng không cảm thấy nữa, ngược lại khoái cảm dâng lên khiến cô từng chút bắt nhịp theo anh, đáp lại anh một cách vụng về nhưng lại khiến anh cảm thấy thú vị đến chết.
“Ưmm… Dụ Thần anh nhanh một chút.”
Bên dưới anh di chuyển vào bên trong cô với nhịp điệu nhanh nhưng lại không thô bạo, anh như muốn nuốt cô vào trong mình. Chẳng khác nào con sói hoang tìm được một con mồi béo bở từng chút gặm nhấm cô nuốt cô vào bụng.
Nhưng anh nhanh quá cô không theo kịp “Aaaa… Ưmm anh chậm lại, mau chậm lại.” Anh như vậy là muốn cô kiệt sức sao?
Lục Dụ Thần suýt chút đã bật khóc rồi, anh khó khăn lên tiếng “Haaa… Bé con em cũng khó chiều thật đấy, ông đây không nghe em nữa…” Anh nếu còn nghe theo ý cô anh sẽ chết mất.
Thẩm Y Tranh bên dưới thân ảnh bật ra tiếng mà lọt vào tai anh lại thành sự kích thích vô cùng, tiếng thở dốc của hai người lẫn tiếng va chạm bên trong căn phòng khiến cho cả căn phòng đều trở nên ám muội.
Kể từ giây phút anh không nghe theo cô, thì anh liên tục thay đổi tư thế khiến cho cô chỉ biết bất lực làm theo.
Anh muốn cô nằm sấp đưa lưng về phía anh, lúc thì anh lại muốn cô ngồi lên người mình, lúc thì anh nắm lấy chân cô vắt lên vai mình, lúc thì lại bế thốc cô lên. Không biết thời gian trôi qua thế nào, cũng không biết anh phóng thích vào bên trong cô bao nhiêu.
Cô chỉ cảm thấy bây giờ cô mệt đến chết đi được, cô bị anh dày vò cả đêm đến sáng, sau đó cái gì cũng không nhớ nổi. Lục Dụ Thần bế cô đang ngủ quên trong lòng mình đi tắm, cuối cùng lại không chịu được mà tiếp tục dày vò cô đến khi mặt trời lên cao anh mới chịu buông tha cho cô.
Anh nhìn thấy giường bị cả hai người làm thành thế này cũng không thể ngủ được chỉ còn cách bế cô về phòng cô mà ngủ, anh đặt cô lên giường kéo cô về phía mình, dùng chăn cẩn thận đắp cho cô, anh vòng tay ôm lấy cô để cô áp mặt vào lòng mình.
“Bé con, em chịu khổ rồi.”
Khẽ hôn lên mái tóc vừa được anh sấy khô sau đó mặc kệ công việc ở công ty, anh ôm cô vào lòng chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ chưa đây năm phút.