Giọng Lục Ngạn đều đều như đang thuyết trình, đến cuối còn đưa ra đánh giá: “Cái tôi không ngờ nhất là chị lại cứng rắn như thế, khiến cho thời gian trong dự định của tôi chậm lại, kéo dài đến tận bây giờ.”
“Tôi quả thật rất khâm phục chị. Ít nhất trong tất cả những người phụ nữ tôi từng tiếp xúc, chị là người có nội tâm mạnh mẽ nhất.”
Cho dù hắn có đặt biệt chân thành thì Tô Mị cũng không thấy vui. Lông mày bà nhíu chặt lại như thể có thể kẹp chết ruồi.
Lục Ngạn cũng chưa chắc cần bà vui, hắn chỉ muốn nói cho rõ ràng: “Tôi không biết chị biết nhiều ít về công ty của mình, nhưng chuyện đến hôm nay, việc tôi lợi dụng chị để đánh sâu vào nội bộ công ty XX là sự thật. Chị có thể hận tôi.”
Tô Mị im lặng nhìn hắn, nghe hắn nói vậy lại nhất thời không biết phải nói gì.
Cuối cùng thoát ra khỏi miệng lại là một câu: “Cậu rốt cuộc có thân phận gì?”
Lục Ngạn lắc đầu: “Tôi không thể nói.”
Trước khi Tô Mị nhíu mày, hắn nói thêm: “Nếu chị cần một danh tính, thì tôi là giáo viên của trường cao trung nơi con gái chị theo học.”
Tô Mị quả thật muốn có xúc động đánh chết hắn rồi. Nhưng cuối cùng bà vẫn kiềm chế được mà tiếp tục hỏi hắn: “Sau đó là cậu nhúng tay vào việc từ chức của tôi?”
Lục Ngạn không cảm thấy bất ngờ khi nghe bà hỏi như vậy, thản nhiên gật đầu: “Đúng.”
Tô Mị là một người phụ nữ thông minh, hắn vẫn luôn biết.
“Vì áy náy?”
Tô Mị cười mỉa.
Ai biết Lục Ngạn lại lắc đầu: “Tôi đúng là có áy náy, nhưng không phải vì chị.”
Lục Ngạn nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của bà, trầm giọng nói: “Tôi không phải người giàu tình cảm như vậy. Tính chất công việc của tôi cũng không cho phép tôi làm chuyện thừa thải có khả năng để lại những vấn đề rắc rối có thể ảnh hưởng tương lai. Tiếp cận chị có mục đích, tôi không hề cảm thấy có lỗi với chị. Đó là chuyện tôi phải làm.”
Bỗng nhiên sắc mặt hắn dịu lại, giọng điệu đầy ôn nhu: “Tôi là vì cô bé ngốc nghếch kia.”
“Nếu có thể, tôi muốn quay ngược lại thời gian, khiến cho cái hôm đó Kinh Hạ không trở về nhà, không nhìn thấy được tất cả những chuyện kia, không biết tôi với chị có dính dáng.”
Tô Mị giật mình thật sự.
Lục Ngạn lại không để ý đến tự tình trong mắt bà, hắn giống như muốn trút bầu tâm sự mà không ngừng nói: “Chỉ cần tất cả vẫn như bình thường, tôi có thể đợi đến khi làm xong mọi việc, kết thúc với chị, sau đó đường đường chính chính đáp lại Kinh Hạ. Chứ không phải có khó mà không nói được, để cho em ấy hiểu lầm, vì tình yêu đầu đời mà khổ sở trong giằng vặt giữa việc yêu tôi và thành toàn cho mẹ của mình.”
“Em ấy luôn cảm thấy có lỗi với chị.”
Tô Mị mím môi.
Lục Ngạn nói đến đây mới nhìn vào mắt Tô Mị: “Việc thứ hai tôi muốn nói chính là cho chị biết rõ việc này.”
“Nếu chị cảm thấy để con gái chị yêu tôi là sai, chị có thể làm bất cứ cái gì để ngăn em ấy lại, tôi sẽ không quản. Chỉ cần em ấy nghe lời chị, thật sự từ bỏ tôi cũng sẽ thuận theo, không tiếp tục dây dưa.”
“Nhưng nếu em ấy không muốn, thậm chí là đau khổ, tôi vẫn sẽ tiếp tục ở bên em ấy. Tôi sẽ không vì chị mà từ bỏ em ấy, chối bỏ tình cảm em ấy giành cho tôi.”
Nói xong hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Sau đó Tô Mị thấy hắn đem Tô Kinh Hạ với đôi mắt sưng đỏ vì khóc vào, đặt cô ngồi trên cái ghế hắn vừa ngồi, không cảm xúc nói: “Hai người nói chuyện đi. Tôi về trước.”
Hắn vừa nói xong Tô Kinh Hạ vốn đang bối rối vì bị kéo vào đối mặt với mẹ không kịp suy nghĩ đã hoảng hốt nắm lấy tay hắn như thể không muốn cho hắn đi. Có thể cô vẫn còn bị dọa vì những lời hắn nói trước đó, ánh mắt Lục Ngạn trở nên ôn nhu.
“Yên tâm, tôi sẽ không biến mất.”
Lục Ngạn vỗ vai cô trấn an, sau đó dứt khoát rút tay về, đi thẳng ra cửa.
Để lại hai mẹ con họ đối mặt với nhau.
Sau khi hắn đi Tô Kinh Hạ liền trở nên khúm núm, không dám nhìn Tô Mị luôn chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.
Tô Mị nhìn mà đau lòng, thật muốn đem cái tên kia kéo về dạy dỗ cho một trận. Bà hé miệng mấy lần định nói chuyện lại sợ vừa lên tiếng liền dọa chết con gái, kết quả là cả một lúc lâu trong phòng đều không có tiếng người nói chuyện.
Nhưng bà cũng không ngờ người cuối cùng lên tiếng đầu tiên vẫn là con gái bà.