Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

Đan Đan lại không nhịn được bất bình trước: “Nhất định là con ả Lệ Kiều kia ném đá giấu tay chứ không ai hết!”

Lệ Kiều? Cũng có thể.

Tô Kinh Hạ khẽ nghĩ, nhưng thật ra nội tâm cô lại bình tĩnh đến bất ngờ. Có lẽ chỉ có người đàn ông kia trở về mới khiến lòng cô gợn sóng.

“Giờ cậu định làm gì?”

Đan Đan lo lắng hỏi.

“Đó chỉ là lời đồn.”

Tô Kinh Hạ bình thản đáp: “Một thời gian rồi sẽ lắng xuống thôi.”

Đan Đan khá kinh ngạc nhìn cô, Tô Kinh Hạ lại hiểu mà nhẹ nói: “Cảm ơn cậu, nhưng mà không cần lo cho tôi đâu.”

“Tôi có thể ứng phó.”

Đan Đan im lặng một hồi rồi bỗng nhiên lắc đầu: “Cậu còn chưa thấy uy lực của dư luận nên mới nói vậy.”

Tô Kinh Hạ im lặng không phản bác, nhưng cũng không có biểu tình khác.

“Thôi đi, nhìn rồi lại nói.”

Đan Đan chốt hạ một câu rồi kéo cô đi vào trường.

Vì để đón đầu cô nên Đan Đan đã cố tình chạy ra cổng trường đợi cô, chỉ vì muốn cho Tô Kinh Hạ biết chuyện này mà tìm phương án giải quyết. Mặc dù kết quả như bây giờ cũng không khác mấy so với cô đoán, đều là im lặng chịu đựng.

Họ chỉ mới xuất hiện trước mặt mọi người thì xung quanh đã bắt đầu vang lên tiếng xì xầm chỉ chỏ bàn tán.

Mặt mày Đan Đan căng đến lợi hại, dáng vẻ căng thẳng thấy rõ.

Rõ ràng người nên căng thẳng là cô mới đúng.

“Hay là cậu đi trước đi.”

Tô Kinh Hạ cười nhẹ giải vây. Chuyện này không cần người khác đến chịu đựng cùng cô, đương nhiên cô càng không muốn liên lụy đến những người thật sự quan tâm mình.

Nhưng Đan Đan lại lắc đầu: “Mình chỉ là lo cho cậu thôi.”

Quả thật là vậy. Tô Kinh Hạ cũng không phải không hiểu, nhưng cuối cùng cô cũng không nói thêm gì mà cùng cô nàng đến khu giảng đường. Có điều trong lòng cô đã ghi tạc ý tốt của cô nàng.

Để cô xem uy lực của lời đồn kia rốt cuộc lớn bao nhiêu, có đủ ảnh hưởng đến cô không.

“Ây da, làm gái chắc có nhiều tiền lắm, sao còn phải đến trường làm gì.”

“Nhìn vậy mà đi làm gái, thật không thể tin được.”

“Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu ấy nhìn không giống mà.”

Vậy mà xen giữa những âm thanh ác ý kia còn có người đứng về phía Tô Kinh Hạ. Là bởi vì bình thường ấn tượng của cô dành cho người khác quá tốt đi?

“Nói cậu rồi, đừng có trông mặt mà bắt hình dong. Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai mà biết bên trong họ là cái gì đâu. Nếu không có lửa làm sao có khói cho được.”

Nói nghe cũng đúng.

Mặc dù cái lửa này không phải do cô đốt lên.

Tô Kinh Hạ vừa thản nhiên ngồi xuống, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói lấy điện thoại ra đăng nhập diễn đàn. Cô muốn nhìn xem mức độ chân thực của lời đồn này.

Cô cũng không mắc công gì đã nhìn thấy được tiêu đề hot nhất trên bảng tin.

Vừa bấm vào đập vào mắt cô là mấy tấm ảnh mờ mờ, nhìn là biết chụp trộm. Nhưng bởi vì nó không quá rõ ràng nên khả năng làm người ta nghi ngờ muốn phỏng đoán lại càng lớn hơn.

Bên trong số tấm ảnh kia cô chỉ nhìn thấy được một tấm chụp cô và thầy ôm hôn nhau, chỉ là ôm vai nhẹ nhàng đơn giản lúc đi trên đường, nhìn qua chẳng có gì đáng để người ta hiểu lầm. Nếu gặp ngoài đời nhìn họ chỉ như những cặp tình nhân bình thường thôi. Trừ khi trong tâm mang ác ý sẵn, cứ thích ngờ vực lung tung.

Cố tình một bức ảnh chân thực đó lại làm nền cho những tấm ảnh khác.

Những tấm ảnh kia Tô Kinh Hạ đến mình cũng chẳng nhận ra, mà nhân vật thứ hai trong ảnh đương nhiên cũng không phải thầy. Ảnh chụp ở nhiều góc độ, nhiều tình huống nhưng tấm nào cũng không rõ ràng, chỉ mờ mờ nhìn thấy được thân hình kha khá giống nhau. Như vậy liền kết luận cô đi với nhiều người đàn ông, rồi phán định cô làm gái… Tô Kinh Hạ không nhịn được lắc đầu.

Rõ ràng tính chân thực của những bằng chứng này còn chẳng đến một phần mười. Sở dĩ nó phát triển đến mức này là vì tâm lý nhiều chuyện của con người mà thôi. Cho dù họ cũng rất lý trí, nhưng cứ thích hùa theo, nói cho sướng miệng cũng xem như là thú vui khó được trong giảng đường đại học nhàm chán.

Bất kể bằng chứng là đúng hay sai.

Bất kể nó mang lại điều gì cho người khác.

“Rõ ràng kẻ này muốn lộng giả thành thật!”

Đan Đan ngồi bên cạnh cô không nhịn được chọt vào một câu đầy bất bình.

Mặc dù cô nàng nói toạc ra chân tướng nhưng lại có mấy người chịu tin.

Kẻ ném đá giấu tay kia chính là muốn như vậy.

“Được rồi, không sao đâu.”

Tô Kinh Hạ trấn an cô nàng.

Đúng lúc giáo sư cũng xuất hiện trên bục giảng. Những âm thanh xì xào xung quanh dần dần tiêu tán, trả lại bầu không khí trong sạch cho nơi này.

Giáo sư liếc mắt nhìn cả phòng một cái, có lẽ là do không biết mặt đối tượng trong lời đồn đang bay khắp trường nên không có thẳng mặt nhìn cô, nhưng ông lại nói: “Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi. Mặc dù các cô các cậu đều có quyền tự do ngôn luận, nhưng mà đồn đãi ác ý, cố tình nói quá trong khi sự thật không hề giống vậy sẽ có báo ứng đấy. Báo ứng chỉ đến muộn chứ không phải không có.”

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”



Mặc dù có một câu nói kia của giáo sư ít nhiều khiến cho một số người đang phóng túng quá mức tém tém lại bớt, nhưng nó chẳng thể ảnh hưởng được đến toàn trường. Dù sao đó cũng chỉ là một cái phòng học nhỏ.

Cứ như vậy liên túc hai ba ngày, bên tai Tô Kinh Hạ luôn có tiếng muỗi vo ve làm phiền.

Nếu có điều gì đáng nói thì chính là cảm xúc của Tô Kinh Hạ vẫn rất bình thường, xem như gặp nguy không loạn, đầy đủ trấn định. Điều này lại khiến hai người bạn cùng phòng của cô bớt lo, trong lòng lại dâng lên suy nghĩ có thể sớm muộn gì lời đồn cũng sẽ tự phai nhạt.

Nhưng họ đã vui mừng quá sớm.

Cho dù Tô Kinh Hạ tự nói những ngày này Lục Ngạn đi rồi, chẳng còn ai đến đóng vai trò thứ hai trong câu chuyện nữa. Nhưng ngay từ đầu tất cả chỉ là bịa đặt, cho nên cứ tiếp tục bịa đặt thôi.

Người ta chỉ là muốn ép cô đến đường cùng. Một là tự động tan vỡ, hai là khiến cho nhà trường tự mình ra tay đuổi học cô.

Cho nên những ngày sau đó trên diễn đàn trường vẫn không ngừng có những tấm ảnh mờ câm cố tình dẫn dắt dư luận.

“Hay là cậu chuyển về ký túc xá ở một thời gian đi. Chỉ cần cậu không rời khỏi trường thì kẻ khốn kiếp kia cũng sẽ không có cơ hội để nói dối.”

Đan Đan không nhịn được ra chủ ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui