Hướng Gia Quân nhìn vẻ mặt Hạ Trầm trong chốc lát, có vẻ rất thích thú với chuỗi phản ứng của anh: "Này, tôi phát hiện anh rất hay nói không đâu vào đâu đấy."
"Cậu chắc chắn không phải cậu đang nói chính mình chứ?" Hạ Trầm liếc nhìn gậy leo núi cậu vẫn đang nắm trong tay, "Cậu không sợ vô tình giết người à?"
Máu trên búa đã được lau sạch sẽ, thậm chí các cạnh bên của nó còn được Hướng Gia Quân mài qua, mặc dù vẫn kém dao nhưng đã sắc bén hơn nhiều so với lúc trước.
Hướng Gia Quân thu cây gậy lại thành mức ngắn nhất rồi ôm vào trong ngực, nghe vậy thì thì lưu loát cởi balo xuống, sau khi kéo khóa ra thì đột nhiên khựng lại, hỏi: "Anh muốn búa bạc hay búa vàng?"
Câu hỏi này tới quá đột ngột, ngay cả Hạ Trầm cũng không nhịn được mà viết dấu chấm hỏi đầy mặt: "Cậu định làm gì?"
"Mau chọn đi."
Anh không biết người này muốn làm cái quái gì, miễn cưỡng trả lời: "Tôi muốn búa sắt."
"Anh đúng là có bệnh...!Thôi quên đi, chúc mừng cậu trai trẻ, bởi vì cậu khiêm tốn và thành thật nên tôi quyết định cho cậu ước gì được nấy."
Hướng Gia Quân nói xong thì lôi thêm một cái búa đập thịt khác từ trong balo ra, nắm trong tay giơ cao trông y như bộ dáng của một tên sát nhân.
Hạ Trầm cảnh cáo: "Tôi đang cầm lái đấy, tốt nhất là cậu nên cẩn thận."
Chiếc búa đập thịt có cán dài lấp lánh ánh bạc, còn chưa từng bị vấy máu tươi.
"Tôi không giết đồng đội, anh yên tâm, cái búa này tặng cho anh, dao gấp lúc trước anh cũng không cần trả lại." Hướng Gia Quân khoe xong thì hai tay dâng tới.
Cho dù đối phương đã có lòng tin với anh thì Hạ Trầm cũng không thấy vui vẻ, hóa ra đứa nhỏ xúi quẩy này còn đang giấu diếm nhiều lắm.
"Để nó ở đó đi, cảm ơn."
Anh quay đầu liếc nhìn, dưới ánh chiều êm dịu gương mặt của Hướng Gia Quân trông càng hiền lành non nớt hơn.
Nhưng trải qua thời gian ngắn ở chung, anh nhận ra sự thật không hề giống như vậy.
Đòn đánh xác sống của cậu ở kho thực phẩm rất gọn gàng lưu loát, dọc đường cho dù có đi lại khó khăn thì cũng không hề bị tụt lại đằng sau.
Xem ra làm đồng đội lâu dài cũng không phải không thể.
Anh đang suy tính thì bỗng nhiên nghe thấy Hướng Gia Quân lẩm bẩm: "Chúc mừng hoàng hôn à...!Hóa ra bình thường anh toàn giả vờ nghiêm túc."
Hạ Trầm cười khẩy: "Cậu mới biết tôi bao lâu mà dám nói bình thường?"
Khóe miệng Hướng Gia Quân giật giật: "Anh làm giáo viên đến nghiện luôn rồi hả, sao mà thích bắt lỗi người ta thế? Không bằng ngồi phân tích hành vi của xác sống đi."
Anh không thèm nể mặt cậu mà đá quả bóng về: "Không muốn nghĩ, cậu nói."
Cho tới giờ hiểu biết của anh về xác sống vẫn rất ít.
Xác sống có sự thèm muốn nguyên thủy đối với con người, có lẽ giống như ăn cơm chắc bụng hoặc cũng có thể là chúng muốn mở rộng quần thể.
Bọn chúng mẫn cảm với âm thanh hơn con người, thị giác có vẻ vẫn khá ổn, nhất là sức khỏe được gia tăng rất nhiều, sức lực mạnh đến kinh người.
Hiện tại chỉ có hai cách để xác định một người có bị nhiễm bệnh hay không, một là kiểm tra miệng vết thương, hai là xem gáy có đốm đỏ không.
Những thông tin này chỉ có thể giúp họ tăng thêm chút phần thắng mỗi khi đối mặt với xác sống.
Hướng Gia Quân nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói như đang làm báo cáo: "Bất kể logic hành vi của chúng là gì thì cấu tạo cơ thể chắc chắn giống với con người, trừ phi biến đổi xong thì mọi cơ quan trong chúng bỗng dưng đột biến như Càn Khôn Đại Na Di.
(Tuyệt chiêu siêu cấp đỉnh cao mà Trương Vô Kị luyện trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký)
Hạ Trầm giống như đang ở trong lớp học mà gợi ý cho mạch suy nghĩ của học trò: "Thì sao? Bọn chúng sẽ giữ lại hầu hết các đặc điểm của con người?"
"Cho nên chúng ta có thể dễ dàng giải quyết chúng.
Tấn công vào chân hoặc thân người sẽ làm giảm tốc độ, chọc mù mắt sẽ cướp đi thị lực, đập vỡ đầu có thể khiến chúng hoàn toàn bất động."
Hạ Trầm hơi ngạc nhiên, bỗng dưng cảm thấy nên đánh giá kỹ người trước mắt này một lần nữa.
Anh vẫn nhớ khá rõ Hướng Gia Quân, lúc còn học đại học là cậu sinh viên tốt rất ngoan ngoãn nghe lời, cao cao gầy gầy, thường xuyên ăn mặc đơn giản áo phông và quần bò, dùng cặp sách hai quai, là kiểu nam sinh rất được yêu mến trong vườn trường.
Qua mấy năm cũng không thay đổi mấy, thiếu đi cảm giác của sinh viên nhưng thoạt nhìn vẫn là trang giấy trắng sạch sẽ, trên giấy chỉ có vài đường cong phác họa lờ mờ.
Trí nhớ của Hạ Trầm rất tốt, vậy nên giây đầu tiên nhìn thấy Hướng Gia Quân anh đã nhận ra cậu.
Vốn tưởng rằng chỉ là một thanh niên bình thường mà không ngờ lại là vó ngựa lướt ngàn mây, không hề bị trì trệ vì sợ hãi, thậm chí còn có thể nhanh chóng thích ứng với việc giết chết xác sống đã từng là đồng loại.
"Nói có lý," Anh thuận miệng đáp lại, "về lý thuyết thì khả thi, nhưng thực hành với một cái chân què thì khó đấy."
Hướng Gia Quân hứng gió đêm lại cảm thấy buồn ngủ, không có tâm trạng đấu võ mồm với anh.
Cậu quay lại tựa lưng vào ghế dựa, ngắm nhìn mặt trời đã lặn lần cuối trước khi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Tôi ngủ thêm một giấc trước đã, trước chín giờ đừng có làm phiền tôi."
Hạ Trầm nhìn đồng hồ nhiên liệu, còn khá đầy, sẽ không ngáng chân họ.
"Ngủ đi, giết sạch hết xác sống rồi tôi gọi cậu dậy."
***
Giấc này Hướng Gia Quân ngủ cực kỳ sâu, trong giấc mơ tràn ngập thứ ánh sáng màu đỏ cam ấm áp.
Lúc tỉnh lại cậu còn tưởng là mình xuyên không rồi, mất một lúc mới hoàn hồn nhận ra mình đang ở trong xe.
Hạ Trầm tắt đèn bên trong xe, đèn đường tự động bên ngoài chiếu ánh sáng mờ nhạt lên mặt họ.
"Mấy giờ rồi?" Giọng cậu khàn khàn, lần mò mở balo lấy một chai nước ra uống mấy ngụm.
"Gần mười giờ." Giọng nói của Hạ Trầm vang lên bên trái cậu cũng trở nên khàn đặc, còn mang theo sự mỏi mệt không thể che giấu.
Động tác uống nước của Hướng Gia Quân khựng lại: "Bốn tiếng, anh không nghỉ ngơi tí nào à?"
Cậu không nghe thấy câu trả lời, vậy là đúng rồi.
Bị xe tông rồi lại sốt cao, dù anh có ngủ một buổi trưa thì cơ thể vẫn sẽ thấy kiệt sức.
Cho dù Hạ Trầm không quan tâm đến sức khỏe của mình thì đợi tới khi hai người đến thành phố B rồi làm sao đối phó được với mối nguy từ xác sống chứ.
Hướng Gia Quân nói thẳng: "Anh cần phải nghỉ."
Có vài chiếc xe đang đỗ ở ven đường thậm chí là giữa đường, không hề ngay ngắn, còn có thể thấy không ít hiện trường tai nạn xe cộ.
Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đoán ra được nguyên nhân gây ra những tai nạn này, thứ bị cửa xe nhốt ở trong có lẽ đã sớm không còn là con người nữa rồi.
Hầu hết các tuyến đường được quy hoạch trước đây đều ở ngoại ô hoặc rìa thành phố, đa số công trình hai bên đường đều thấp bé.
Thỉnh thoảng bọn họ đi ngang qua vài nhà dân, Hướng Gia Quân còn thoáng nhìn thấy ánh đèn lay lắt ở bên trong.
Hạ Trầm đã ngồi vững lại như cũ, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt không dời khỏi con đường phía trước.
Hướng Gia Quân bất đắc dĩ hỏi: "Anh ăn gì chưa? Ban ngày anh chỉ ăn một ít, không thấy đói bụng à?"
Thực ra cậu cũng thấy đói bụng, giữa trưa chỉ ăn gói bánh quy và uống thêm nước lọc, lúc này quyết định lấy một túi bánh mì.
Vốn tưởng Hạ Trầm sẽ tiếp tục phớt lờ mình nhưng không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng: "Đói, lấy cho tôi một cái."
Hướng Gia Quân ném cho anh túi bánh vừa lấy rồi lại duỗi tay cầm một cái bánh khác, miệng vẫn không đồng ý: "Tìm chỗ nào dừng xe rồi ăn đi, anh không sợ tông trúng cái gì à?"
"Phụ cận không hợp để dừng lại, cậu tra thử xem có chỗ nào thoáng hơn không đã."
Cậu mở bản đồ kiểm tra: "Phía trước có một quảng trường nhỏ, tới đó không?"
"Đi."
Bọn họ rời khỏi đường chính rồi chạy tới quảng trường.
Nơi này giáp với khu dân cư, nói là quảng trường nhưng thật ra chỉ là khoảng đất trống với một cái hồ nhỏ, trồng một ít hoa cỏ các thứ và vài dụng cụ tập thể dục.
Gần đây có ít xe đỗ hơn nhưng lại có khá nhiều ánh đèn hắt tới từ phía khu dân cư cũ cách đó không xa.
Hướng Gia Quân quan sát một lát, chỉ có một xác sống đang lững thững đi lại, cũng may là cách đây rất xa.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, những ánh đèn ở khu dân cư khiến nó trông giống như một con thuyền đang ra khơi vậy, không biết sẽ bị sóng đánh chìm hay sẽ thuận lợi cập bến bờ bên kia.
Cậu hạ giọng nói: "Anh ngủ một lúc ở đây đi, tôi gác đêm cho."
Xe đỗ ở cạnh quảng trường nhỏ, Hạ Trầm xé vỏ bánh rồi há to miệng ăn bánh mì.
Hai ba miếng đã ăn xong cái bánh, sau đó uống thêm một nửa chai nước nữa.
"Không ngủ được."
Hướng Gia Quân nhìn cách ăn uống thô bạo này mà dạ dày cũng cảm thấy đau thay.
Cậu cầm bánh mì lên chậm rãi nhai, hồi lâu không nói gì, đến khi cơn đói đã bớt đi thì mới lên tiếng: "Hoặc là anh ngủ một lúc, hoặc là chúng ta đổi vị trí.
Xem anh có đồng ý ngồi xe tôi lái không."
Hạ Trầm không chịu nổi kỹ năng lái xe vớ vẩn của cậu, quả nhiên không cố chấp nữa mà liếc nhìn đồng hồ trên tay: "Một tiếng sau gọi tôi."
Quá liều rồi.
Mặc dù Hướng Gia Quân cảm thấy Hạ Trầm cần nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng dù sao người ta cũng đang vội vàng lo cho sự an toàn của ba mẹ, bản thân cậu chỉ là một đứa ôm đùi cũng không có tư cách để xen vào, cho nên cậu đồng ý.
Thế nhưng trước khi nghỉ ngơi cậu vẫn phải xác nhận lại một việc, quay đầu hỏi: "Anh có sốt nữa không? Tôi mang theo nhiệt kế đấy, có muốn đo thử không?"
"Tùy cậu, bây giờ tôi thấy ổn lắm rồi." Hạ Trầm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, "Gác đêm cho tốt, đừng ngủ gật giữa chừng."
Nhiệt kế để ở trong vali, Hướng Gia Quân cũng lười đi lấy nên trực tiếp dán tay lên trán anh.
Hạ Trầm đột nhiên mở mắt ra, cau mày né tránh: "Cậu ngồi yên đi."
Hướng Gia Quân khó hiểu, thu tay lại rồi không vừa lòng nói: "Sao anh nghiêm trọng thế, tôi chỉ đang kiểm tra nhiệt độ cho anh thôi mà, cái gì mà yên hay không yên?"
Thầy Hạ cũng nhận ra vừa rồi mình có hơi quá đáng, không nói lại cậu nữa mà lại nhắm mắt vào.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, cậu không phải xác sống cũng đâu có dơ bẩn gì đâu, tại sao lại bị ghét bỏ như vậy chứ.
Nhưng cũng may là trán anh không còn nóng, đỡ lãng phí thuốc hạ sốt quý giá của cậu.
Hướng Gia Quân giận dỗi liếc xéo gương mặt đang say ngủ của Hạ Trầm rồi quay đầu nhìn về phía ngoài xe ngẩn người.
Đêm nay yên tĩnh hơn bất cứ đêm nào trước đây, không một tiếng người cũng chẳng có ánh đèn neon của biển hiệu ven đường.
Ánh đèn đường chiếu rọi những lộn xộn đầy đất, còn có bóng dáng xác sống ở xa xa đang đi lại không mục đích.
Cậu nghe tiếng hít thở nhè nhẹ vang lên bên cạnh mình, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Ít nhất thì cậu không phải một mình đối mặt với sự cô đơn ngập trời của tận thế..