Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn


Hướng Gia Quân hiểu ý Hạ Trầm gần như ngay lập tức, anh muốn lợi dụng hai người kia để nhìn thử khả năng của loại xác sống mới này.
"Anh muốn họ chết à?" Cậu vẫn có chút đạo đức còn dư lại.
Hạ Trầm rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt phức tạp: "Không đến mức đó đâu, tôi không có sở thích giết người."
Nói xong thì anh bế cậu tới phía bên nhà trọ, trên mặt cỏ là một chiếc vali nứt vỡ.

Rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng hiểu ra tiếng động đầu tiên mà cậu nghe thấy lúc đi lên cầu thang là gì, chắc hẳn là tiếng chiếc vali bị quăng xuống dưới đây.
Cậu ngẩng đầu hỏi: "Anh làm?"
Thầy Hạ ngầm thừa nhận, hỏi ngược lại cậu: "Em đứng được không?"
Hướng Gia Quân gật đầu, nhìn thấy Hạ Trầm định rời đi thì vội kéo tay áo anh nhắc nhở: "Có vẻ còn một con nữa ở trong phòng để đồ tầng một, anh chú ý an toàn."
"Yên tâm."
Hạ Trầm từ bỏ việc dặn dò Hướng Gia Quân đừng có đi lung tung, trực tiếp xoay người đi đến bên cạnh cửa.

Hai mắt anh thích ứng với bóng tối, có thể nhìn đại khái tình hình đang diễn ra bên trong.
Xác sống kia ngã sõng soài trên sàn thành một núi thịt lớn, vất vả vùng vẫy đứng lên, ngửi thấy mùi máu tươi thì lập tức nhào tới Hầu Chí Thành.


Có lẽ do dây thanh quản bị hỏng nên dù nó há to miệng thì cũng chẳng phát ra âm thanh nào, cùng lắm chỉ được như tiếng gió lùa qua cái ống bễ bị vỡ, dáng vẻ đáng sợ lại mang chút buồn cười.
Hầu Chí Thành ôm mặt liên tục chạy sang bên tránh né nhưng nhìn rất chật vật, tuy hình thể của loại xác sống khổng lồ này trông có vẻ cồng kềnh nhưng thực chất những hành động của chúng lại khá nhanh nhẹn.

Đeo Kính vớ lấy con dao phay rồi dồn hết sức đâm nó, vậy mà khi lưỡi dao ghim vào bả vai của xác sống liền giống như cây kim đâm vào miếng bọt biển, hoàn toàn không có lực sát thương.
Thậm chí Hạ Trầm còn nghe thấy âm thanh khiến người ta ghê tởm, cơ thể của loại xác sống này giống như đã thật sự biến thành một miếng bọt biển tơi xốp, máu thịt bị mũi dao khuấy còn phát ra tiếng dính nhớp nhầy nhụa.
Đeo Kính hoảng sợ buông con dao ra rồi kéo Hầu Chí Thành chạy về phía cửa, xác sống vẫn cắm dao trên người kia thì đuổi theo không bỏ.
Hạ Trầm quan sát một lát cũng nhận ra loại xác sống này khá khó giết, nếu hai người kia cũng bị nhiễm thì đến lúc ba con cùng xông tới sẽ càng khó giải quyết.
Anh lấy áo khoác và chiếc mũ lưỡi trai mà trước đây Hướng Gia Quân từng đội từ trong balo ra, che đậy bản thân kín mít rồi mới cầm búa thép vọt vào.
Chỉ vừa mới đến gần mà mùi hôi thối đã xông cho anh suýt nữa thì lạc hướng, cũng may là xác sống nghe thấy tiếng bước chân nên chủ động chạy tới gần chỗ anh.

Hạ Trầm thử đập một phát lên đỉnh đầu của nó, sau một tiếng trầm đục thì dịch não bắn ra tung tóe như thần nữ rải hoa, ấy vậy mà xác sống vẫn cuồng loạn như cũ, nhào tới anh như vừa bị chọc giận.
Anh nghĩ thầm trong lòng không thể tiếp tục dùng chiêu này, sau đó đổi tay cầm búa sang tay trái, tay phải thì tóm lấy cán dao phay đang cắm trên người nó, cố gắng rút ra.
Lúc này Đeo Kính đã sớm kéo Hầu Chí Thành ra cửa, sợ đến mức sắp tè ra quần vừa chạy vừa kêu cứu.
Hạ Trầm nghe mà phiền, tính toán tốt vị trí của xác sống trong bóng tối rồi vung dao lên mạnh mẽ chặt xuống.


Nếu không tính sai thì chỗ đó hẳn là cổ xác sống.
May mà đúng như anh dự đoán, lưỡi dao hoàn toàn cắt qua đống thịt hư thối nhão nhoét, giây tiếp theo có thứ gì đó rớt xuống sàn nhà tạo thành một tiếng vang nặng nề, không khí bốn phía cũng không còn dao động dữ dội như trước nữa.
Chém đứt?
Anh đứng tại chỗ chốc lát thì nghe được tiếng đống thịt ngã rầm xuống nền nhà.
Đeo Kính vẫn còn khàn giọng kêu cứu ở ngoài cửa, lúc thì hét "Anh Trang" lúc thì gào "Lũ xác sống chó chết"...
Hạ Trầm đi ra ngoài, lau lưỡi dao vào quần áo tên Đeo Kính: "Đừng gào nữa, chết rồi."
Trừ con ở trong phòng để đồ.
Đeo Kính giật mình quay đầu lại, nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên trong tay anh thì hoảng sợ gắt: "Mày định làm gì!"
Hạ Trầm lật lưỡi dao tiếp tục lau lau: "Có làm gì đâu, chỉ cứu mạng chúng mày thôi mà."
Dứt lời liền xoay người rời đi.

Ở chung với loại người này cũng chẳng trông cậy là chúng sẽ báo đáp, thậm chí một lời cảm ơn còn không có nữa là.
Anh đi về phía bên kia nhà trọ, dưới ánh trăng có một chàng trai đang ngồi trên mặt cỏ, ngay cạnh là một chiếc vali đã vỡ.
Cởi áo khoác và mũ lưỡi trai dơ bẩn ra rồi ném sang một bên, Hạ Trầm đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Anh về rồi." Hướng Gia Quân ngẩng lên nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, không thấy vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm, tiện đà hỏi: "Chuyện xác sống thế nào?"
Hạ Trầm trả lời đúng sự thật: "Không biết, chắc là thành xác sống thì vẫn thối rữa thêm được nữa, nhìn nó trông như người khổng lồ."
Hướng Gia Quân có biết qua về tình trạng của thi thể hư thối, nghĩ ngợi một lát đã cảm thấy buồn nôn, vội vàng xua tay: "Đừng nói nữa đừng nói nữa."
Bộ dạng chùn bước đáng yêu của cậu khiến Hạ Trầm cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà thêm mắm dặm muối: "Tôi chặt đầu nó luôn, đơn giản lắm, đợi lát nữa em có thể luyện tập với con còn lại đấy."
"Đừng đừng đừng, không được đâu, tôi yếu ớt lắm á." Hướng Gia Quân co người lại.
Bình thường đến hai mươi xác sống mà cậu còn không sợ, nhưng thứ này thật sự quá ghê tởm, cậu lo bản thân còn chưa kịp vung rìu lên thì đã chạy đi nôn trước rồi.
Cậu nghe thấy tiếng thầy Hạ bật cười, ngước mắt nhìn thì vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như thường.
Bỏ đi, muốn cười nhạo cậu thì cứ cười.
"Vết thương trên mặt Hầu Chí Thành là sao?" Thầy Hạ bỗng dưng hỏi.
Hướng Gia Quân sửng sốt, bản thân cậu đã giải quyết xong rồi, không biết là có nên mách với anh hay không.

Huống chi lời của tên khốn kia rất khó nghe, gì mà bán với chả không bán, cậu không muốn cũng làm thầy Hạ bực.
"Là tôi dùng dao cắt." Cậu lẩm bẩm thừa nhận.
Nhưng Hạ Trầm lại không hỏi thêm gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu như thể âm thầm ủng hộ mọi việc mà cậu làm.
Những lời đó của Hầu Chí Thành lại hiện lên trong đầu, mặc dù khó nghe nhưng cũng gần chạm đến tình hình hiện tại giữa cậu và Hạ Trầm, đúng là thầy Hạ đang giấu cậu đi.
Cậu không khỏi nhớ tới câu chuyện anh kể trước khi ngủ lúc hai người mới bắt đầu chạy trốn, trong lòng rung động, dịch sát đến bên Hạ Trầm rồi ngửa đầu hỏi nhỏ: "Thầy Hạ ơi, nếu chúng ta quen nhau ở thời bình mà đúng lúc tôi không có nhà để về, anh có đồng ý đưa tôi theo không?"
Hạ Trầm nghe câu hỏi này thì cúi đầu nhìn cậu chăm chú, cảm xúc trong đôi mắt rõ ràng mà sâu lắng, vậy mà lại khiến lòng cậu rối bời không hiểu.

Hướng Gia Quân bị nhìn đến mức tim như nổi trống, đồng thời trong lòng lại cảm thấy hối hận, có khi nào câu hỏi này của cậu chẳng những vô nghĩa mà còn quá phận không...
Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vã truyền đến từ phía xa, hẳn là cứu viện mà Tóc Vàng đi gọi đã chạy tới đây rồi, việc này mau chóng dời đi những suy nghĩ của Hướng Gia Quân.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rốt cuộc Hạ Trầm cũng mở miệng, nhưng lại không phải câu trả lời mà là một câu hỏi.
"Vẫn còn nhớ câu chuyện kia cơ à," Hạ Trầm chỏ tay chọc chọc lên má cậu, kéo sự chú ý của cậu về lại mình, "Nhưng mà tận thế xảy ra rồi, tôi cũng không có nhà để về, vậy em có đồng ý chăm sóc tôi không?"
Hướng Gia Quân ngẩn ngơ không biết phải trả lời thế nào, thế nhưng lại có thứ gì đó sống động như thật, chỉ kém tự mình chạy ra khỏi đôi môi đang mím chặt của cậu.
Chắc là...!đồng ý ha.
Đám người cứu viện đã chạy đến, hoảng hốt xông qua cổng ngoài, nháy mắt đã đứng đầy khu vườn nhỏ trước nhà trọ.
Bầu không khí giữa họ bị phá tan.
Hạ Trầm quay đầu liếc một cái rồi hỏi cậu: "Có tự đi được không?"
Hướng Gia Quân thử dồn sức đứng lên nhưng lại ngã ngồi xuống giữa chừng.
"Hình như là không được..."
"Vậy em ngồi ở đây nghỉ ngơi, tôi qua đó xem sao."
Hạ Trầm nhìn dáng vẻ hiểu chuyện tạm thời này của cậu thì âm thầm thở dài một hơi.

Ngoan ngoãn nghe lời cái gì chứ, đều chỉ vì cơ thể phải hạn chế không hoạt động mà thôi.
Đúng là một cậu học trò không dễ quản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận