Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn


Quả nhiên mấy người này tới vì viện nghiên cứu, nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi, cậu không biết ngoài chuyện cậu đến viện một chuyến rồi xui xẻo bị chuột thí nghiệm cắn thì còn có gì đáng giá để đám này bắt cóc nữa.
Nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là phải bảo đảm an toàn của bản thân.

Chắc hẳn người đàn ông cậu gặp ở nhà thuốc bị những người này giết, đối với người qua đường xa lạ còn tàn nhẫn như thế, nếu cậu khai ra dễ dàng thì chẳng biết có bị lấy mạng luôn hay không.
Cậu suy nghĩ chốc lát, hỏi ngược lại: "Nếu mày cũng vào rồi thì càng phải biết viện nghiên cứu có gì hơn tao chứ?"
Lời vừa dứt thì Nhậm Khai Vận và gã đàn ông ngồi trên xe vừa nãy liếc mắt nhìn nhau, "Trịnh Khải Toàn mày còn đứng đực ra đấy làm gì, chờ tao phát lương à?"
Trịnh Khải Toàn đã quen hắn sai bảo, bực bội nhấc chân đi đến bên cạnh cậu.

Hướng Gia Quân cảm thấy có gì đó sắc bén dí vào hông mình, cách quần áo mà vẫn cảm nhận được cái lạnh nó mang đến.
Rìu của cậu đã sớm bị lấy đi, giờ phút này cậu gần như bất lực, chỉ có thể cứng người nhìn xem đối phương định làm gì.
"Thằng nhãi, tao khuyên mày nên thành thật chút đi, giết gần hết xác sống lại còn đập vỡ tường, không phải chính mày đã gây ra chuyện ầm ĩ đó à?" Giọng điệu cho thấy ông chủ Nhậm dần dần mất kiên nhẫn, "Chúng mày phát hiện manh mối gì ở đấy, đích đến là đâu, nói toàn bộ cho tao!"
Đống đổ nát trong viện nghiên cứu đúng là kiệt tác của cậu và Hạ Trầm, tất cả trông như bãi chiến trường nhưng làm thế chỉ là để tìm kiếm tung tích của ba Hạ Trầm, có liên quan gì với manh mối trong miệng người này chứ?
Lời của tên nhà giàu mới nổi này làm cậu thấy vô cùng bối rối, cảm giác như có gì đó sai sai.

Manh mối? Rốt cuộc người này cho rằng cậu vào viện nghiên cứu vì thứ gì?
Cậu cười bất đắc dĩ, nửa thật nửa giả nói: "Ông lớn này, có phải mày hiểu nhầm chuyện gì rồi không, tao vào đó chỉ để tìm người thôi."
Lưỡi dao sắc bén ghì sát hơn vào eo cậu, gần như sắp đâm thủng làn da.

Giọng của Trịnh Khải Toàn vang lên bên cạnh: "Đồng đội không đời nào tìm được mày đâu, mày một thân một mình mà còn nghĩ sẽ chống đối được đến khi nào? Nói nhanh lên!"
Hướng Gia Quân bị uy hiếp nhưng lại không cảm thấy hoảng loạn, ngược lại nửa câu đầu của gã khiến lòng cậu chùng xuống.
Vừa rồi cậu cố ý kéo dài thời gian chính là vì đợi thầy Hạ đến.
Nhưng những lời này của Trịnh Khải Toàn lại vô tình chọc thủng ảo tưởng của cậu.

Vốn dĩ ngày mưa đã khó lưu dấu vết, hơn nữa không biết đám người này đã lái xe bao lâu rồi đem cậu ra chỗ xó xỉnh nào.

Đến chính cậu còn không biết mình ở đâu thì sao thầy Hạ có thể tìm được cậu giữa đất trời mênh mông?
Đầu óc cậu giờ là cuộn chỉ rối, tạm thời không rảnh rỗi để nói loanh quanh với đám này, trực tiếp hỏi: "Chúng mày đang tìm thứ gì?"
Nhậm Khai Vận lại cho rằng cậu vẫn đang giả ngu, mất hết kiên nhẫn chửi ầm lên: "Mày không ăn đòn là nhất quyết không mở mồm đúng không? Không phải mày xuống tầng ngầm hai rồi à, nếu không phát hiện manh mối thì chúng mày không ngừng không nghỉ chạy đến thành phố C làm gì?"
Thành phố C? Tên nhà giàu mới nổi này biết cả nơi mà họ muốn đến ư?

Hướng Gia Quân nhíu mày không trả lời.
Nghĩ kỹ lại thì sau khi căn cứ cháy lớn, chuyện nhóm Trang Phàm đi đâu không phải bí mật gì, ở đó có rất nhiều người biết cậu và thầy Hạ đi chung với Trang Phàm.

Chắc hẳn đám người này tìm được họ nhờ chút manh mối đó, đi sau theo dõi để thừa cơ bắt cóc.
Thế nhưng họ chưa từng để lộ kế hoạch đến thành phố C với ai, tại sao đám người này lại biết tường tận như vậy?
"Không nói à?" Nhậm Khai Vận lạnh lùng cười một tiếng.
Ngay sau đó eo của Hướng Gia Quân bị đá mạnh một cái khiến cậu phải kêu lên, cố gắng lắm mới đứng vững lại được trong đau đớn.

Trịnh Khải Toàn hạ đầu gối xuống, hỏi thêm lần nữa: "Nói hay không?"
Cái gì cũng không biết thì muốn cậu phải nói gì đây hả! Hướng Gia Quân bị đánh đến nổi giận, "Chúng mày đéo nói rõ con mẹ gì cả, sao mà biết thứ hai bên tìm có giống nhau hay không!"
Nhậm Khai Vận bị chửi thì bực mình, lập tức xua xua tay, "Mau mau mau, đánh nó nữa đi, tao nhìn mà ngứa mắt."
Hướng Gia Quân nghe vậy, tức giận tới mức chỉ muốn lao lên đánh người, con mẹ nó đây mà là người bình thường đấy à?
Trịnh Khải Toàn cười khẩy, vặn cổ tay rồi dùng hết sức đấm cậu.

Nắm đấm xé gió lao vút tới nhưng may là cậu có chuẩn bị trước mà nghiêng người sang bên, chật vật lắm mới tránh được một ít.
Chỉ là hai tay bị trói, nghiêng người đồng nghĩa với mất thăng bằng, một lần nữa té ngã xuống sàn.
Nơi bị đạp ở lưng và eo lần lượt đập xuống nền đất cứng, đau đến mức làm cậu phải xuýt xoa.

Đúng là cậu phải xui xẻo tám kiếp mới có thể gặp mấy chuyện đặc sắc nhường này.
"Từ từ! Tao hỏi cái này đã." Bỗng dưng tên nhà giàu mới nổi sực nhớ ra gì đó, ngăn động tác giơ chân định đá tiếp của Trịnh Khải Toàn, trông hắn có vẻ nghiêm túc hơn vừa nãy, "Chẳng lẽ đích đến của chúng mày không phải thành phố C? Địa chỉ bí mật của viện nghiên cứu là ở thành phố C, chuyện này đâu thể sai được?"
Hướng Gia Quân lật người nằm thẳng trên mặt đất, há miệng thở phì phò.

Cậu nhìn chằm chằm nóc nhà xưởng một lúc mới liếc về phía hắn, trả lời: "Không sai."
Chuyện này cậu không thể nói dối.

Nhóm người đã xác định được bọn họ muốn đến thành phố C, chỉ là không biết rõ vị trí cụ thể của viện nghiên cứu nên mới tra hỏi cậu, nếu cậu nói không phải thì sẽ chọc giận ông chủ lớn này tiếp mất.
"Vậy được rồi, tao không quan tâm mày đến viện nghiên cứu làm gì, chỉ cần mày nói cho tao biết địa chỉ cụ thể của chi nhánh bí mật ở thành phố C thì tao sẽ thả mày đi." Nhậm Khai Vận đi về phía cậu, muốn ngồi xổm xuống nhưng vì dáng người to béo nên trông rất vụng về.
Hướng Gia Quân lạnh mặt nhìn hắn, lòng cảm thấy nực cười, cậu căn bản không tin điều kiện mà tên nhà giàu mới nổi này vừa nói.
"Sao mày biết địa chỉ tao nói có đúng hay không," Cậu cười khẩy, "không dẫn tao đi cùng để xác nhận à?"
Cậu không ngần ngại mà vạch trần lời nói dối của Nhậm Khai Vận, nhưng đối phương là một con cáo già, nghe vậy chỉ cười cười: "Biết là tốt, cho nên tốt nhất là mày nên nói thật, nếu không đến lúc đó tao biết địa chỉ là giả thì mày chỉ có đường chết thôi."

Hướng Gia Quân đang soạn bài nói dối trong lòng thì đã thấy Nhậm Khai Vận phất tay, "Đừng lãng phí thời gian, địa chỉ cụ thể lên đường rồi nói tiếp, xuất phát đến thành phố C đã."
"Xe nào đây?" Trịnh Khải Toàn hỏi.
Tên nhà giàu mới nổi liếc xéo Hướng Gia Quân một cái với ánh mắt ghét bỏ rồi quay đầu đi, "Tha nó lên xe chúng mày đi, tao không muốn nhìn nó."
Bị ông chủ ruồng bỏ nên Trịnh Khải Toàn lôi cậu từ dưới đất lên rồi áp giải về phía chiếc xe cậu đã ngồi trước đó.
Hướng Gia Quân bị gã đẩy ngã vào hàng ghế sau, phần lưng đang bị thương lại phải chịu đau một lần nữa, cậu mất sức của chín trâu hai hổ mới ngồi dậy nổi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Lúc đến cậu không nhìn rõ hoàn cảnh ở bên ngoài, hiện tại mới trông thấy một cột mốc gần đó, nơi này đã cách chỗ tòa nhà đang xây hơn hai mươi kilomet rồi.

Không biết sau khi phát hiện cậu mất tích thì thầy Hạ ra sao, hẳn là anh sẽ sốt ruột đi tìm cậu khắp nơi, thế nhưng phạm vi rộng như vậy, muốn tìm một người thì nói dễ hơn làm.
Chỉ mong rằng với sự ăn ý của bọn họ thì thầy Hạ cũng sẽ lựa chọn đến thành phố C trước, vậy thì chẳng bao lâu sau họ có thể có cơ hội gặp lại nhau.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh thầy Hạ sốt ruột thì tim cậu lại cảm thấy chua xót.
Cậu lại khiến thầy Hạ lo lắng rồi.
Chiếc xe chạy ra ngoài, lần này có thêm một xe khác đi trước dẫn đường.

Đó là một chiếc Pickup, phía sau xe được một tấm bạt không thấm nước che kín.
Chuyện bị bắt cóc là thật, hơn nữa tạm thời sẽ không thể thoát thân nên Hướng Gia Quân cũng cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cậu tính giải quyết hết đống thắc mắc của mình trước rồi lại tìm thời cơ thích hợp để chạy trốn.
"Ông chủ các người làm gì thế?" Cậu mở miệng hỏi.
Lần này đổi thành người phụ nữ lái xe còn gã đàn ông khoanh tay ngồi ghế phụ, đang nhắm mắt ngủ bù.
Trịnh Khải Toàn lơ cậu, người phụ nữ chủ động lên tiếng nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chị đây tên là Tào Nghiên."
Tào Nghiên cho cậu một nụ cười quyến rũ qua kính chiếu hậu nhưng ánh mắt thì lại lạnh lùng, giống như chỉ coi cậu là trò tiêu khiển cho đỡ chán.

Hướng Gia Quân nhận ra nhưng không hề nao núng, hỏi thêm lần nữa: "Ông chủ của các người làm gì thế?"
"Đã nhận tiền của người ta mà còn lỡ miệng thì gọi là không có đạo đức nghề nghiệp đó." Ghế lái truyền tới tiếng cười khẽ, "Nhưng em trai có thể đoán xem, đoán đúng thì cũng không tính là chị đây nói."
Hướng Gia Quân nhớ lại bộ dáng của tên nhà giàu mới nổi kia, trông hắn có tiền có thế lại không hay vận động, nhưng ngoại trừ hơi béo ra thì cơ thể có vẻ khỏe mạnh lắm.

Sau đó lại nghĩ đến sự quan tâm mà người này dành cho viện nghiên cứu nên cậu thuận miệng hỏi dò: "Cũng là công ty dược à?"
Tào Nghiên nhướn mày: "Trai đẹp không ngốc nha."

Cậu bất chợt hiểu ra.
Chắc hẳn ông chủ này cũng đoán ra viện nghiên cứu đã chế tạo virus xác sống nên muốn nhúng tay vào.

Sau khi đến thành phố B mới phát hiện vườn không nhà trống nên đành phải đi khắp nơi tìm kiếm tin tức, vừa khéo đánh hơi được cậu, cho rằng cậu biết những bí mật của viện nghiên cứu nên mới bắt cậu lại dùng làm bản đồ.
Tình huống chung chung thì cậu đoán được rồi, nhưng còn một chi tiết mà cậu không hiểu lắm.
Nếu như cậu là ông chủ thì sẽ chọn cách tiếp tục lén theo dõi chứ không rút dây động rừng, trực tiếp bắt trói người thế này.
Chẳng lẽ có liên quan đến người đàn ông ra khỏi nhà thuốc kia?
Hướng Gia Quân nhớ tới bộ dạng chết không nhắm mắt của người nọ, giọng điệu lạnh hẳn đi, hỏi tiếp: "Người ở cổng bệnh viện cũng do các người giết?"
Tào Nghiên liếc sang Trịnh Khải Toàn, thấy đối phương vẫn nhắm mắt nên đành tự trả lời: "Nhát đầu anh ta đâm, nhát thứ hai là ông chủ Nhậm.

À đúng rồi, ý giết người là của chị đây nè."
Nói xong lại chán nản thở dài: "Vốn dĩ có thể không giết, vậy mà lại hại bọn này bị lộ, nếu không thì đã chẳng phải trói em trai vào đây."
Người phụ nữ trả lời với giọng điệu thản nhiên như thể đang nói chuyện cơm nước hằng ngày vậy.

Hướng Gia Quân rợn người, thế nhưng không chỉ có sự ghê tởm mà còn cả cảm giác hốt hoảng khi cậu nhớ lại tội ác của chính mình.
Cậu cũng từng tự tay giết người, thậm chí còn chặt đầu đẫm máu hơn thế nhiều.
Tuy rằng không phải là lạm sát người vô tội nhưng đôi khi cậu vẫn mơ thấy hiện trường tanh máu khi đêm xuống, không khỏi tự hỏi liệu người kia có bắt buộc phải chết hay không.
Không chỉ thế, cậu còn tự hỏi về chính bản thân mình.

Hết thảy đã không thể quay ngược về quá khứ được nữa, cậu không còn là một Hướng Gia Quân tươi sáng tầm thường như trước kia, mà là một tên giết cả người lẫn xác sống, lại còn không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng mọi sự nghi ngờ chính mình này đều bị dằn xuống dễ dàng, bởi vì bên cạnh cậu luôn luôn có Hạ Trầm.

Một khi rời xa anh, cậu mới nhận ra nội tâm mình hỗn loạn đến mức tựa như cơn lốc xoáy.
Dường như bên tai còn vang vọng câu nói của người đàn ông xa lạ kia, không biết bạn gái bị sốt cao của y còn sống sót hay không, cũng không biết liệu người con gái ấy có cam chịu bạn trai mình đã chết giữa sự chờ đợi vô vọng không.
Còn cả cậu nữa, liệu cậu có trở nên giống như người đàn ông ấy không?
"Sợ à?" Giọng của Tào Nghiên kéo cậu về hiện thực.
Giữa tiếng mưa quen thuộc, cậu ngồi trên một chiếc ô tô xa lạ, bên cạnh là những kẻ điên không màng đến mạng người.
Cậu không được suy nghĩ miên man nữa, phải cố gắng để bản thân sống sót.
***
Gần giữa trưa bọn họ mới dừng lại nghỉ ngơi.
Hướng Gia Quân được ném cho gói lương khô và một chai nước nhưng hai tay vẫn bị trói như cũ, lúc nhìn thấy đồ ăn chỉ muốn nổi khùng lên rồi lại chỉ có thể kìm nén cơn giận.
"Xin hỏi phải ăn thế nào bây giờ ạ? Nếu mấy người định đút thì chắc chắn tao không nuốt nổi đâu."
Trịnh Khải Toàn đang định quay đầu lại trả lời thì chiếc Pickup phía trước đột nhiên nháy đèn hậu, gã đành phải buông đồ ăn trong tay rồi xuống xe chạy qua.
Lát sau quay trở về lại là một người dữ dằn khác, chính là người đã đạp một cái lên lưng cậu sáng nay.


Hướng Gia Quân vừa nhìn y là đã cảm thấy sau lưng và thái dương mình bắt đầu nhói lên đau đớn, nhất là chỗ thái dương, sau khi chảy máu không được rửa sạch nên bết dính lại trên da, cực kỳ khó chịu.
Người đàn ông mở cửa ngồi vào ghế phó lái, Tào Nghiên lên tiếng chào hỏi trước: "Chương Hoành, ông chủ Nhậm nói gì thế?"
Người tên Chương Hoành phủi phủi nước mưa dính trên người, lạnh lùng đáp: "Bảo tôi sang đây hỏi nó."
Tào Nghiên ngó xuống ghế sau.

Bé đẹp trai thảm rồi, tên này tra hỏi không chỉ là nói chuyện suông thôi đâu.
Tỉnh dậy từ sáng đến giờ Hướng Gia Quân chưa được ăn cái gì, bụng đói không chịu nổi.

Cậu thử cựa quậy đôi tay đang bị trói nhưng nút thắt dây thừng vẫn chẳng lỏng ra được chút nào.
"Dừng nghỉ một lát." Dứt lời Chương Hoành xoay người lại, gương mặt y dù nhìn thế nào trông cũng giống một tên sát nhân hàng loạt, "Vị trí cụ thể của viện nghiên cứu ở đâu, thành thật trả lời đi."
Chuyện này vẫn tới.
Hướng Gia Quân chịu đựng đói khát, tâm trạng cực kì kém, "Còn lâu mới đến thành phố C, chúng mày biết có để làm gì đâu?"
Chương Hoành móc dao trong túi ra, con dao không khác của Tào Nghiên là mấy nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó sắc nhọn hơn nhiều.

Gã đàn ông nắm con dao trong tay, mũi dao hướng về Hướng Gia Quân, "Cho mày năm phút."
May là tờ giấy viết địa chỉ của viện nghiên cứu không ở trên người cậu, vậy nên cậu còn rất nhiều cách để vật lộn với đám người này tìm đường sống.
"Tao có thể nói cho mày biết," Cậu bình tĩnh trả lời, "nhưng tao có một yêu cầu."
"Gì?" Chương Hoành hỏi.
Cậu lập tức nghiêng người, "Nới lỏng dây thừng ra, tao phải ăn cơm chứ!"
Tào Nghiên ngồi cạnh đang xem kịch nghe vậy thì ngạc nhiên, lát sau mới bật cười chế nhạo: "Trai đẹp này, dù cởi trói thì mày cũng không chạy thoát đâu."
Đúng là Hướng Gia Quân không chạy thoát nổi.

Sau khi nhiễm virus thì tình trạng cơ thể cậu đã không còn như trước, bây giờ lại một thân một mình, chắc chắn không thể đánh lại mấy người này.
Nhưng mà mục đích của cậu cũng không phải vậy.
"Tao biết tao không trốn được mà...!Được rồi, lặp lại lần nữa này, tao muốn ăn." Giọng điệu không chút nào sơ hở, cũng làm người khác không nhìn ra được ý đồ của cậu.
Chương Hoành không chịu được việc bị cậu bỡn cợt, lập tức nổi giận dí mũi dao vào sát yết hầu cậu, chỉ cách mấy centimet nữa là có thể cắt ngọt.
"Đừng giở trò, nói địa chỉ rồi tao sẽ cởi trói cho mày."
Hướng Gia Quân không bị y dọa, ngược lại còn thản nhiên cười cười, "Được, vậy bây giờ tao nói."
Vị trí của viện nghiên cứu cậu đã sớm nhớ kỹ trong lòng, còn từng tìm nó trong bản đồ, là ở phía bắc thành phố C.
Lúc trước ông chủ Nhậm từng uy hiếp cậu rằng nếu nói địa chỉ giả thì sau này kết cục của cậu sẽ không tốt lành gì, thế nhưng giờ phút này mấy lời đó cũng chẳng có tính đe dọa mấy, thành phố C còn cách họ rất xa, đâu ai đoán trước được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì.
Cậu liếc nhìn vẻ mặt hai người này, nhận ra sự phấn khích mơ hồ.
"Ở ngoại ô phía nam, tự tao sẽ dẫn chúng mày đến." Hướng Gia Quân nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận