Trọn Đời Bên Em

Cho dù đã uống hết cốc sữa thì Bạch Dĩ Mạt vẫn không thắng nổi cơn say
đáng sợ của thứ rượu hỗn hợp kia, vì thế trong lúc mơ màng đã thiếp đi…

Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm trên chiếc giường lớn rất thoải
mái, thiết kế trong phòng cho dù nhìn thế nào cũng không giống với phòng cô, chính xác mà nói đây là một căn phòng xa hoa không cùng đẳng cấp
với cái phòng bình thường của cô.

Cô xoa nhẹ cái đầu đau nhức của
mình, sau đó ngồi dậy, vừa ngồi dậy mới thất kinh, trên người cô chính
là áo tắm của khách sạn! Kéo áo ra nhìn vào bên trong, thôi xong, hoàn
toàn mới.

Nếu cô nhớ không nhầm thì cô không hề mang theo quần áo đến đây, nếu như nói cô uống rượu rồi chạy đi mua một bộ đồ lót, sau đó còn có thể cởi quần áo ra thay áo ngủ, rồi trèo lên một chiếc giường trong
căn phòng xa hoa này ngủ tới sáng.

Nhưng cô cảm thấy như là đầm rồng hang hổ, hoàn toàn vô nghĩ, cực kỳ hoang đường…

Như vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng là tối qua cô đã ở cùng với Vương
Tường Vũ, với cơn đau nhức toàn thân và cái đầu như muốn bùng nổ đã đủ
để nói cho cô biết một sự thật tàn khốc: Bạch Dĩ Mạt, không phải mày lại uống rượu làm bậy đấy chứ!

Gặp phải chuyện không thể giải thích, từ
trước đến nay cô chỉ có một cách – chạy trốn, kết quả là, cô lại một lần nữa lập mưu đào tẩu.

Cô rón rén cầm lấy bộ đồ lộn xộn bước về phía
cửa, vừa mới chuẩn bị mở kia thì cánh cửa đã bật mở từ bên ngoài, xuất
hiện trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc đến mức làm cô muốn hộc máu,
trong đôi mắt đào hoa đang nhìn cô đang phát ra từng luồng ma lực, cũng
mặc áo tắm, nhưng lại rộng hơn để lộ ra cơ ngực cường tráng.

Âm thanh trầm trầm quyến rũ tuyệt đối là rõ ràng khiêu khích từ trên đỉnh đầu
vang lên: “Bạch Dĩ Mạt, không phải là cậu lại muốn chạy trốn đấy chứ?”

Hướng Nhu,tại sao lại là Hướng Nhu, ông trời ơi ông trời, ông chớ nói cho tôi biết, là tôi lại ngủ với hắn ta đấy chứ?

Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tươi cười trước mặt, tự
nhủ với lòng phải bình tĩnh bình tĩnh, nhiều nhất cũng chỉ là 419 mà
thôi, mày đã trưởng thành rồi, cái này thì có là gì!

Nhưng mà mẹ nó, cô không tự thuyết phục được mình!

“Làm sao cậu tìm được tôi? Sao cậu lại đến đây?” Bạch Dĩ Mạt ngập ngừng hỏi, vẻ hung hăng càn quấy tự mãn bình thường đã sớm đi gặp quỷ rồi.

Hướng Nhu bước đến gần Bạch Dĩ Mạt, từng mùi hương đặc biệt quen thuộc của
hắn cứ vờn quanh cô,cứ như vậy Bạch Dĩ Mạt bị hắn từng bước ép đến gần
cửa sổ, cuối cùng không thể trốn được nữa, sau lưng là tấm thủy tinh
lớn, còn trước mặt là một người đàn ông cao to.

“Bạch Dĩ Mạt, cậu thật đúng là mau quên! Có cần tớ phải nhắc nhở cậu, cậu đã làm chuyện tốt gì với tớ không?”

Quả nhiên…

Bạch Dĩ Mạt lấy hết dũng khí, đứng thẳng người, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào Hướng Nhu: “Thứ nhất, tôi không biết sao cậu lại chạy đến
đây, làm sao tôi lại ở đây? Thứ hai, rõ ràng là tôi đang ở cùng với học
trưởng, học trưởng của tôi đâu? Thứ ba, tối qua tôi say nát bét, tôi thì làm được gì chứ tôi, tôi, cái đó cũng không phải chủ ý của tôi, hơn nữa một chút ấn tượng tôi cũng không có.”

Nói xong, cô mấp máy môi, mở thật to mắt, nhìn sang một bên.

Hướng Nhu buồn cười nhìn Bạch Dĩ Mạt đỏ mặt trước mắt,nhất thời cơn tức giận
tiêu tan, nha đầu này cũng thật là bướng bỉnh, hôm đó sau khi chạy đi mà không tìm thấy cô đã gọi điện cho Lâm Thắng Nam bảo cô điều tra thêm,
ai ngờ hiệu suất làm việc của cô rất cao, hôm sau đã nói rõ ràng cho hắn biết Bạch Dĩ Mạt đang trốn chui ở đâu.

“Vậy là, ý của cậu là cậu không có ý định chịu trách nhiệm?”

Bạch Dĩ Mạt ra vẻ thoải mái cười: “Không phải là vấn đề không chịu trách
nhiệm, mọi người cũng đều là người lớn cả rồi, huồng hồ lại là do cồn
làm hại…”

“À, nói đúng hơn chính là cậu không phải xuất phát từ nội tâm, chỉ đơn giản là say rượu.”

Bạch Dĩ Mạt gật đầu như giã tỏi: “Đại khái chính là thế.”

Hướng Nhu im lặng vài giây, sau đó buông tay ra đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ
ra, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo mới vất lên giường, nói với cô:
“Biết cậu không mang áo quần để thay, đây là đồ mới mua, thay đồ đi!”

Nói xong, cũng không chờ Bạch Dĩ Mạt phản ứng, hắn đã đi ra nhân tiện đóng cửa lại.

Trong lòng Bạch Dĩ Mạt thắc mắc, nhưng lại không tìm ra căn nguyên, cô đi đến bên giường cầm bộ quần áo lên, không khỏi cười khổ, Hướng Nhu thật rất
hiểu cô, ngay đến phongg cách ăn mặc, màu sắc, số đo của cô hắn đều nắm
rõ.

Đi vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo rồi bước ra ngoài, Hướng
Nhu đã sớm thay một bộ khác, ngồi trong phòng khách giở tạp chí, thấy cô đi ra thì liền ném cuốn tạp chí trong tay xuống, đi đến giá đỡ lấy áo
khoác xuống rồi nói với cô: “Đói bụng rồi! Mau, đi ăn sáng thôi.”

Bạch Dĩ Mạt thấy rất rõ ràng trên cổ Hướng Nhu có lộ ra vết cắn, như vậy là… do cô cắn sao?

Hướng Nhu lấy khăn choàng choàng lên cổ Bạch Dĩ Mạt, cười như bình thường: “Thất thần làm gì thế! Không đói bụng sao! Đi thôi!”

“Ừm!” Bạch Dĩ Mạt đã vô cùng không hiểu chuyện gì xảy ra với Hướng Nhu nữa,
giống như không có chuyện gì phát sinh cả, nếu không chứng kiến bằng
chứng xác thực trên cổ hắn, thì chính cô cũng sẽ cảm thấy hai người bọn
họ hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.

Tới quán ăn sáng, Bạch Dĩ Mạt đã trông thấy Tần Dật ngồi đằng kia, phản ứng đầu tiên của cô là xoay
người chạy trốn, nhưng thế sự không bao giờ theo ý bạn, bởi vì Tần Dật
đang gọi cô.

“Bạch Dĩ Mạt, cũng đến đây sao?”

Bạch Dĩ Mạt đành phải mỉm cười, kiên trì đi đến, Hướng Nhu âm thầm cười cũng đi theo.

Tần Dật nhìn Bạch Dĩ Mạt, rồi lại nhìn sang Hướng Nhu, mời hai người bọn họ ngồi, Bạch Dĩ Mạt vừa ngồi xuống thì Tần Dật đã hỏi: “Tối hôm qua cậu ở đâu thế? Đi ra ngoài rồi không quay về nữa, lát sau Vương Tường Vũ cũng ra ngoài, rồi cũng không quay lại. Đúng rồi, anh bạn này nhìn có chút
quen mắt!”

Bạch Dĩ Mạt thừa nhận chuyện gi đến cũng sẽ đến, cô đang
định mở miệng thì đã bị Hướng Nhu giành trước: “Tôi là Hướng Nhu, là…
bạn tốt của Bạch Dĩ Mạt.”

Tần Dật như tỉnh ngộ: “À, thì ra anh là
Hướng tổng của Duệ Phong Quốc Tế! Bảo sao tôi nhìn không quen mắt chứ!
Tôi là bạn học đại học với Bạch Dĩ Mạt, gọi là Tần Dật.”

Bạn tốt Hướng Nhu nắm tay với đối phương, sau đó nói với Bạch Dĩ Mạt: “Tớ đi gọi món, cậu muốn ăn gì?”

Bạch Dĩ Mạt đâu có thèm ăn: “Tùy cậu.”

Sau khi hướng Nhu đứng dậy đi, Tần Dật tới gần hỏi: “Tối qua rõ ràng mình
thấy cậu với Vương Tường Vũ nói chuyện với nhau ở bên ngoài, sao hôm nay lại biến thành vị Hướng tổng này rồi?

Bạch Dĩ Mạt rất muốn nói: Con mẹ nó tôi uống say thì biết được cái đéo gì chứ!

Nhưng cuối cùng thì không văng tục: “Một lời khó nói hết.”

“Đúng rồi, có một số đứa có việc nên đi trước, mấy người còn lại định lên
nói, thấy sao?” Tần Dật cũng không phải kẻ lắm chuyện, vì thế nói với cô lộ trịnh ngày hôm nay.

“Leo núi? Cậu đi được chứ?” Hướng Nhu gọi món xong rồi đi tới, hỏi Bạch Dĩ Mạt.

Bạch Dĩ Mạt ghét nhất là bị người khác xem thường, vốn không muốn đi, ai ngờ lại bị hắn khiêu khích, thế nên liền đồng ý: “Đi, phải đi lên núi.”

Tần Dật cười, hỏi Hướng Nhu: “Nếu Hưởng tổng anh không có chuyện gì thì cũng cùng đi đi!”

Hướng Nhu liếc nhìn bộ mặt khó chịu của Bạch Dĩ Mạt, sau đó cũng đồng ý:
“Được! Tôi cũng chẳng có việc gì hôm nay, còn nữa, cứ gọi tôi là Hướng
Nhu là được rồi.”

Ăn sáng xong, mọi người thay đổi trang thiết bị,
sau đó hướng về Triêu Minh Lĩnh sau núi mà đi. Ngọn núi này mặc dù không có tên trong những danh sách ngọn núi nổi tiếng đại xuyên hùng vĩ trong nước, nhưng cũng không phải là một ngọn núi nhỏ, không nói đến mấy sườn dốc đứng cao trên núi, bên trong lại rất nhiều lối rẽ, rất dễ lạc
đường, lại thêm nữa sau khi tuyết rơi, tầm nhìn không tốt, rất khó trèo
lên đỉnh.

Nhưng mà có rất nhiều người thích khiêu chiến với độ khó cao này cho nên vì yêu thích mà thẳng tiến.

Đoàn người đứng dưới chân núi, nhìn lên ngon núi, sau đó nghe Tần Dật bắt
đầu giải thích: “Triêu Minh Lĩnh này có một truyền thuyết lâu đời, tương truyền thời cổ hậu có một loại thần thú gọi là Phượng Triêu, tiếng kêu
của nó thanh thúy như chim oanh, cánh của nó có lửa màu đỏ, toàn thân
trắng nõn như ngọc, nhưng nó khát máu đã thành tính, làm bị thương không ít người, sau lại được Nữ Oa nương nương thu phục, đóng băng trên một
ngọn núi tuyết. Đến bây giờ, mỗi khi đến ngày Ha Tuyết thì lại nghe thấy tiếng kêu thanh thúy trên ngọn núi, mà ngọn núi này chính là Triêu Minh Lĩnh trong truyền thuyết!Đương nhiên, đây chỉ là thần thoại, có lẽ là
một mánh lới mà mấy nhà buôn phát hiện ra chỗ này đã sử dụng, chuyện đã
kể xong, lên núi thôi!”

Mọi người thấy Tần Dật như một hướng dẫn viên du lịch vừa đi một bên vừa giảng giải thì liên tục chọc ghẹo anh, nói
anh hoàn toàn có thể đổi nghề, thế nhưng anh lại phản bác làm hướng dẫn
viên du lịch nào có kiếm được nhiều như làm luật sư, vì thế lại chọc cho mọi người cười ha ha.

Hôm nay thời tiết không tệ, mặt trời đã ra
rồi, không cảm thấy lạnh như hôm qua, cho nên trèo lên núi cũng tương
đối nhẹ nhàng, bọn họ thuận lợi đi lên sườn núi, sau đó gặp mấy lối rẽ,
vì thế mọi người dựa theo con đường mình thích mà tiếp tục đi lên phía
trên, theo như lời Tần Dật nói, đi con đường nào rồi cuối cùng cũng tập
trung về trên đỉnh núi, cho nên tùy mọi người chọn.

Bạch Dĩ Mạt cũng
không nói nhiều, chọn một con đường nhìn qua có vẻ bằng phẳng mà đi, dù
sao đích đến cuối cùng cũng là đỉnh núi, sao phải tự gây trở ngại cho
mình chứ, đường an toàn bày đặt không đi, lại thích đi lên mấy cái dốc
đứng, còn một vấn đề vô cùng quan trọng đó chính là Hướng Nhu rất thích
mạo hiểm tuyệt đối sẽ không chọn con đường này mà đi, như vậy là có thể
thoát khỏi hắn.

Quả nhiên, sau khi mỗi người đi một ngả, Bạch Dĩ Mạt
với một cô bạn học khác là Hoàng Hạm chọn tuyến đường này, còn Hướng Nhu với Tần Dật và hai người bạn trai khác chọn con đường núi nhìn qua có
vẻ rất dốc.

Ước chừng đi được hơn một canh giờ, sắc trời dần tối, chỉ chốc lát sau mấy bông tuyết đã nhẹ nhàng bay xuống, Hoàng Hạm thấy sắc
trời không được tốt, định bụng quay về.

“Dĩ Mạt, mình thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, ở trên núi không an toàn, chúng ta mau quay về đi!”

Bạch Dĩ Mạt nhìn bầu trời, mặt trời không biết đã sớm chạy trốn đi đằng nào, đang chuẩn bị đáp lời thì di động vang lên, là Hướng Nhu.

“Bạch Dĩ Mạt, thời tiết không được tốt, đừng leo tiếp nữa, theo đường cũ mà trở về.”

“Biết rồi.” Nói xong cúp điện thoại.

Hoàng Hạm ở một bên cứ nhìn trộm Bạch Dĩ Mạt, hỏi: “Là Hướng Nhu đúng không!
Haiz, mình thấy cậu cũng quá đào hoa đấy, lúc trước là Vương Tường Vũ,
sau lại là một anh cảnh sát đẹp trai, bây giờ lại là một cực phẩm cao
cấp như thế, cậu không thấy ánh mắt mấy người Diệp Lỵ kia đâu, giống như là ong thấy mật vậy, chỉ thiếu mức bổ nhào đến thôi.”

Bạch Dĩ Mạt
khoát tay lên vai Hoàng Hạm, nói: “Bọn họ thích ai thì mặc kệ, mình đây
mới là hâm mộ cậu, tay trái là giấy chứng nhận tốt nghiệp, tay phải là
giấy chứng nhận kết hôn, thật là hạnh phúc! Đâu giống bọn này đi vào
hàng ngũ thặng nữ chứ, haizz…”

Hoàng Hạm chép miệng: “Cậu có bao giờ nói cậu yêu cầu cao đâu.”

“Được, mình không lắm chuyện với người đã kết hôn nữa, chúng ta đi thôi! Tuyết rơi cang lúc càng dày rồi.”

Nói xong hai người men theo đường cũ đi về chân núi…

Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó! Tốt xấu gì thì Bạch Dĩ Mạt cũng có chút
bản lĩnh, nhưng thể lực Hoàng Hạm lại không được, hơn nữa trời càng lúc
càng tối, đường cũng không dễ đi, điện thoại của Bạch Dĩ Mạt không biết
đã làm rớt khi nào, cho nên làm trễ không biết bao nhiêu thời gian.

Chờ đến lúc hai người họ xuống núi thì trời đã đen như mực, Bạch Dĩ Mạt âm
thầm cảm thấy may mắn trong lòng, xuống núi trước khi trời tối đen hoàn
toàn, bằng không thì thật sự chết chắc rồi.

Nhìn thấy xa xa một đám
người đứng ở đó, Bạch Dĩ Mạt với Hoàng Hạm đi đến, có người tinh mắt
thấy hai cô, liền vội gọi to: “Không phải là Bạch Dĩ Mạt với Hoàng Hạm
đó sao.”

Tất cả mọi người đều chạy sang chỗ bọn cô, Tần Dật đi đến
nói với Bạch Dĩ Mạt: “Hai cậu sao lại xuống muộn thế, còn tưởng đã xảy
ra chuyện gì rồi chứ, điện thoại cũng không liên lạc được.”

Bạch Dĩ Mạt giải thích: “Di động mình bị rơi trên núi rồi, điện thoại của Hoàng Hạm thì không điện được.”

Lúc này lại đi tới một người, là Vương Tường Vũ, anh thấy Bạch Dĩ Mạt bình
yên vô sự mới yên tâm thở phào một hơi: “Em không sao chứ!”

Bạch Dĩ Mạt cười nói: “Không sao, yên tâm đi!”

Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy hình như dừng lại đằng kia là xe cứu viện chuyên nghiệp, vội chỉ vào đấy hỏi: “Kia là sao thế?”

Tần Dật mới kịp phản ứng lại, vội nói: “Bọn mình xuống núi đợi đã lâu mà
vẫn chưa thấy hai người xuống, gọi điện cũng không được nên Hướng Nhu
lại lên núi tìm cậu, mình thấy tình hình có vẻ không khả quan nên gọi
đội cứu viện đến.”

Tim Bạch Dĩ Mạt đập thình thịch có chút bất an: “Cậu ta lên lâu chưa?”

“Hơn một giờ rồi.”

“Cho mình mượn di động.” Bạch Dĩ Mạt cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng lại không che đậy được nội tâm đang khủng hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui