Trọn Đời Bên Em

Toàn thân Bạch Dĩ Mạt ửng hổng, nằm sấp trên người Hướng Nhu thở hổn
hển, cuối cung cô cũng hiểu được ở mặt này đàn ông tuyệt đối không
nhường phụ nữ, bọn họ chỉ thích phụ nữ cầu xin tha thứ trước mặt họ, như vậy mới để cho họ cảm thấy có cảm giác thành công, cảm thấy vô cùng tự
hào.

Hướng Nhu ôm Bạch Dĩ Mạt đi tắm rửa, sau đó lại ôm cô vào phòng
ngủ sấy tóc cho cô, Bạch Dĩ Mạt cứ để mặc hắn giúp cô làm, bây giờ quả
thật cô không còn sức để cử động nữa rồi.

Sấy tóc xong ôm cô đến
trên giường, người nào đó lại bắt đầu động chân động tay, Bạch Dĩ Mạt mở mắt ra liếc nhìn Hướng Nhu, đây là người đàn ông cô sẵn lòng nắm tay đi hết cuộc đời, có lẽ hắn không hoàn mỹ, nhưng trong lòng cô lại chấp
nhận hết những thói tốt tật xấu của hắn.

“Ôi trời, anh không biết mệt là gì hả!” Bạch Dĩ Mạt thấy Hướng Nhu cắn mút trên cổ cô, tay cũng đặt ở trước ngực sờ soạng, cô phát hiện hắn thật sự đã lên động cơ, là một
người máy không hề biết mệt!

Hướng Nhu vui đầu vào cổ cô cười xấu xa, sau đó ngẩng đầu đối mắt với ánh mắt dịu dàng của Bạch Dĩ Mạt: “Năm năm qua không có em tưới táp, anh đã muốn khô héo cả rồi, sao em lại không
thông cảm một chút cho chồng em là anh thế?”

Bạch Dĩ Mạt mở to hai mắt, có chút hoang mang nhìn Hướng Nhu hỏi: “Không đúng! Không phải anh nói trước kia em với anh đã…”

Bạch Dĩ Mạt thấy tà khí trong mắt Hướng Nhu thì lại không dám nói tiếp.

“Đã cái gì?” Hướng Nhu xoay người đè Bạch Dĩ Mạt xuống, tay xoa lên gương mặt cô.

Bạch Dĩ Mạt cảm thấy cái vật đụng vào người cô đang biến hóa, cô cắn môi
dùng sức lắc đầu: “Không có gì, anh mau xuống đi! Nóng quá.”

Hướng
Nhu nhìn người dưới thân mình, khuôn mặt trắng nõn bỗng phớt hồng, vẻ
mặt khêu gợi, một làn nước bao phủ trong mắt, đôi môi hồng kiều diễm ướt át, mái tóc dài màu đen chưa khô hẳn,xõa ra trên gối, có mấy sợi vì vẫn còn ướt nên dính trên bả vai và trên cổ, đúng là một tiểu yêu tinh mê
hoặc người khác.

“Thế à? Vậy thì để hạ điều hòa trong phòng xuống,
nếu không lát nữa em sẽ lại nóng mất.” Hướng Nhu thuận tay lấy điều
khiển từ xa bấm hai cái, sau đó vất một bên, thực hiện toàn bộ động tác
này đều không rời khỏi người Bạch Dĩ Mạt, ngược lại còn không tự giác ma sát vài cái trên người cô.

Bạch Dĩ Mạt biết Hướng Nhu vô lại cố ý xuyên tạc ý của cô, cô đẩy hắn ra: “Anh mau xuống đi, anh đè nặng em mới nóng đấy.”

Nhưng Hướng Nhu không để ý đến sự kháng nghị của Bạch Dĩ Mạt, trực tiếp bịt lấy miệng cô: “Vậy thì nóng tiếp đi!”

“Hướng Nhu anh thật vô lại… ưm…” Tiếng la mắng của Bạch Dĩ Mạt bị chôn vùi trong bóng tối kiều diễm trong phòng.

Lúc Bạch Dĩ Mạt tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô nhìn Hướng Nhu vẫn còn đang ôm cô ngủ, không khỏi thầm mắng hắn là cầm thú, chưa từng gặp một
người nào mạnh như vậy, giằng co cô tới lui cả một buổi tối, hơn nữa ỷ
vào hiểu cô ngọn nguồn,tư thế nào cũng dám thử một lần, còn cô cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà ngất đi.

Cô khẽ cử động, đáng chết, xương cốt cả người như muốn rã ra, nhìn lại mấy thành quả
chiến đấu để lại trên tay trên người, cô hận là không thể bóp chết đối
phương, đây còn là da dẻ của mình sao? Sao lại có thể khó coi như vậy
chứ.

“Đừng nhìn nữa, dù có tiêu tan thì cũng lại có cái mới thôi.”
Con mắt Hướng Nhu híp lại,bộ dạng y hệt lúc ăn no uống đủ, rồi lại cắn
mấy cái trên cổ cô.

Bạch Dĩ Mạt lườm hắn: “Anh là chó đấy hả! Anh xem em thế này thì làm sao dám gặp người khác nữa!”

Hướng Nhu lại còn nghiêm túc nhìn lại, nhưng thật ra là nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Dĩ Mạt, dù sao thì tốt qua cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, bây
giờ giữa ban ngày ban mặt, bị hắn nhìn như vậy, cả người không được tự
nhiên.

Cô kéo chăn vùi đầu vào trong đấy, chợt nghe thấy tiếng cười
của Hướng Nhu, sau đó một bàn tay kéo chăn ra, để lộ đầu của cô: “Bình
thường cũng không thấy em da mặt mỏng như thế này! Sao lại đỏ mặt vậy.”

Bạch Dĩ Mạt liếc hắn một cái,miệng líu ríu: “Chẳng lẽ phải mặt dày cầm thú như anh chắc!”

Hướng Nhu xoay đầu cô lại, gương mặt tuấn tú mỉm cười: “Em nói ai là cầm thú?”

“Ai hành hạ em thì là người đó.” Bạch Dĩ Mạt đã quên muốn kích động hắn thì phải chọn thời gian địa điểm tốt, mà hiển nhiên bây giờ không phải là
thời gian tốt và địa điểm tốt.

Xem đi, cầm thú mới ngủ dậy là không
nên kích thích nhất, thế là cô lại bị đè xuống: “Vợ à, tối qua anh đúng
đã biểu hiện không đúng! Không sao, hai ngày nghỉ này anh sẽ hầu hạ em
thật tốt.”

Bạch Dĩ Mạt cười kinh sợ! Vội hạ thấp mình: “Không có không có, biểu hiện của anh rất tốt, tốt đến mức em ăn không tiêu nổi.

Hướng Nhu cũng chỉ trêu chọc cô mà thôi, cô đối với hắn dù có chút quá mức,
nhưng cơ thể nhỏ nhắn này làm sao chịu nổi loạt tấn công mãnh liệt kia,
tối qua quả thật hắn có hơi quá, nhưng hắn không thể không thừa nhận là
nhìn cô xúc động yêu kiều dưới thân hắn lúc ấy hợp với hắn đến thế nào,
nhưng rồi hắn cũng luyến tiếc buông cô ra.

Hắn xoay người nhẹ nhàng
ôm lấy Bạch Dĩ Mạt, để mặt cô đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn lên cái
miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó buông ra: “Thật ra, hôm Tết đó không có
chuyện gì, em ngủ say như heo thì đào đâu ra chuyện chứ.”

Hai mắt
Bạch Dĩ Mạt bỗng mở to, không thể tin nổi nhìn Hướng Nhu, khó trách hắn
cứ nói là năm năm năm năm, thì ra hôm đó bọn họ không có chuyện gì!

“Vậy anh còn nói muốn em chịu trách nhiệm?”

Hướng Nhu chạm vào chóp mũi cô, cười nói: “Nếu anh không nói như thế thì làm
sao em có thể thành thật thừa nhận chuyện năm năm trước chứ.”

“Làm
sao anh lại gian trá như thế? Nhưng mà quần áo của em đều thay hết kia
mà! Không lẽ là anh?” Bạch Dĩ Mạt nhớ lại sáng hôm đó tỉnh lại áo trong
là đồ mới, còn quần áo ngoài thì bị đổi thành áo tắm, không phải hắn ở
trong phòng thì là ai?

Hướng Nhu rầu rĩ cười nhẹ, vòng tay siết chặt
lại: “Cái đó hả! Mấy thứ kia là anh gọi người ta mua, nhưng dù gì anh
cũng là chính nhân quân tử, em cả người nồng nặc mùi rượu, quần áo đều
dơ hết, là anh gọi nhân viên nữ lên thay áo quần sạch sẽ lại cho em.”

Bạch Dĩ Mạt không tin nổi ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, miệng nửa tin nửa ngờ
tiếp tục dò la: “Thật sao? Anh mà cũng đứng đắn thế sao? Nhưng em nhớ
hôm đó trên cổ anh còn có hình vết cắn mà? Không phải em thì là ai cắn?”

Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt ra giọng điệu chất vấn, vùi đầu vào cổ cô rồi mới
trả lời: “Cái đó hả! Là Thỏ Con cắn đấy! Cô ấy xem anh là kẹo sữa mà cắn lấy.”

Lúc đó Bạch Dĩ Mạt say ngất cần câu đem hắn thành kẹo sữa mà
ăn lấy, cô vừa cúi đầu cắn lên cổ hắn, vừa còn hùng hồn nói năng: “Đại
Bạch Thỏ này sao không ngọt thế.”

Hướng Nhu tức giận muốn vất cô lên
sàn mặc kệ cô, hơn nữa lại bị cô dụ dỗ như vậy, hắn đã có phản ứng rồi,
không tự giác dựng lều lên, sau phải vỗ về cô rồi mình mới vào nhà tắm
giải quyết vấn đề sinh lý.

“Chuyện này em không tính với anh, nhưng mà, tại sao anh lại mang mấy thứ kia bên người chứ.”

Nghĩ lại tối hôm qua lúc ở trên giường hắn muốn đi vào trong cô thì cô không cho phép, kết quả trong nháy mắt người nào đó liền lấy ra một hộp,
khiến cô thất kinh không biết nên nói gì cho phải, nhưng cũng chính vì
cái thứ tà chính này mà để cho hắn không kiêng dè gì muốn cô, thiếu chút nữa lấy cái mạng già này của cô.

Hướng Nhu nhớ lại lúc trước đó ở
trong nhà Tưởng Quân đã làm bẩn áo khoác, vì thế lúc ra khỏi cửa vơ đại
áo quần của anh, nào biết trớ trêu sao vừa sờ tay vào túi quần liền thấy một hộp Durex, lúc ấy hắn cũng không để ý nhiều lắm, cứ thả lại nó vào
trong túi quần, không ngờ ma xui quỷ khiến nào lại có công dụng thật.

“Cái đó hả! Chỉ có thể nói chồng em đã có dự đoán trước!” Hướng Nhu không biết xấu hổ dương dương tự đắc.

Bạch Dĩ Mạt cọ xát trước ngực hắn, muốn ngồi dậy, vừa cử động vừa trêu hắn:
“Không phải là có dự đoán trước, rõ ràng chính là mặt người dạ thú.”

Hướng Nhu vỗ cái đét lên mông cô, nhất thời Bạch Dĩ Mạt không dám lộn xộn,
Hướng Nhu thấy cô ngoan ngoãn như con thỏ thì cười nói: “Anh nói trước,
em mà cứ tiếp tục quyến rũ anh thì anh sẽ mặc kệ tất cả.”

Bạch Dĩ Mạt chôn vùi đầu vào ngực hắn, ấp úng nói: “Hướng Nhu, nếu anh phát hiện em đã lừa anh, thì anh có tức giận không thèm quan tâm đến em không!”

Hướng Nhu vỗ vào mái tóc mềm mại của cô: “Vậy còn phải để xem em lừa anh cái
gì đã, nhưng chồng em độ lượng như thế, sẽ không có không quan tâm đến
em đâu, nhiều nhất cũng chỉ là… ăn chết em thôi…”

Bạch Dĩ Mạt ngẩng
đầu trừng mắt với hắn, xem ra bị hắn làm nghẹn chết thôi, không cho hắn
ăn, điều này đã kiểm chứng rồi, đổi lại là trước kia, khi bọn họ cãi
nhau thì có bao giờ quay quanh chủ đề này đâu chứ! Quả nhiên, đừa giỡn
lưu manh mới là bản tính của hắn.

Hai người im lặng không nói gì ôm nhau một lúc lâu Bạch Dĩ Mạt mới mở miệng: “Hướng Nhu, em đói rồi.”

Hướng Nhu bật cười: “Không phải em đã ăn no rồi sao? Nhanh như thế đã đói bụng lại rồi à.”

Bạch Dĩ Mạt đẩy hắn ra, một cước đá văng hắn: “Em nói em đã đói bụng, nhanh đi nấu cơm đi.”

Hướng Nhu nhìn lại mình, rồi lại nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Vợ ơi! Hình như quần áo anh đã ngâm trong nước rồi!”

Bạch Dĩ Mạt chỉ vào bức tường, nói: “Tủ trong phòng cho khách có treo quần áo của anh em, tự anh đi mà lấy.”

Hướng Nhu bắt lấy cằm Bạch Dĩ Mạt, vặn hỏi: “Quần áo của anh em sao lại ở nhà em, không phải anh ất ở bên kia sao?”

Bạch Dĩ Mạt thấy sắc mặt rầu rĩ của Hướng Nhu thì rất muốn cười, đến Bạch Dĩ Hạo hắn cũng muốn ăn dấm chua: “Nhiều lúc anh ấy về sẽ ở lại chỗ em,
cho nên vẫn còn lại đồ của anh ấy!”

“Xem ra, anh cũng phải chuẩn bị
ít đồ đem tới đây mới được.” Hướng Nhu vừa quấn khăn tắm vừa đi vào
phòng tắm, nói xong vẫn không quên quay đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt trên
giường: “Có muốn tắm uyên ương thêm lần nữa không.”

“Cút đi…” Một chiếc gối bay đến đập vào cửa phòng tắm, Bạch Dĩ Mạt nhìn lên cánh cửa, cười vô cùng hài lòng hạnh phúc.

Cô mơ màng ngủ một giấc, lần này là vì đói mà tỉnh lại, cô mở mắt chậm rãi tìm quần áo mặc vào, sau đó gãi tóc đi ra ngoài.

Miệng ngáp, tay còn vỗ nhẹ vào miệng, đi ra đến phòng khách thì cả người như
hóa đá, có ai nói cho cô hay mỹ nam ngồi trên salon mặt không chút thay
đổi đã đến bao lâu rồi? Còn tên yêu nghiệt đang mặc quần áo của mỹ nam
đi đâu rồi?

Bạch Dĩ Hạo nghiêm túc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của BD, mà khi anh bắt gặp mấy dấu vết loang lổ trên cổ cô thì đôi mắt lạnh băng càng
trầm xuống,

“Anh, sao anh lại tới đây, không phải anh đi công tác ở
thành phố Y sao? Quay về sớm thế!” Bạch Dĩ Mạt giả vờ bình tĩnh nhìn
Bạch Dĩ Hạo.

Bạch Dĩ Hạo đứng lên đi vào phòng ăn, lúc đi chỉ lạnh lung bỏ lại một câu: “Ăn no rồi nói sau.”

Bạch Dĩ Mạt buồn bực đi theo sau Bạch Dĩ Hạo, sau đó thấy Hướng Nhu từ trong phòng bếp đi ra, cô đưa mắt ra hiệu cho hắn, nhưng Hướng Nhu như không
phát hiện ra cười nói: “Không phải em đói bụng sao? Mau tới ăn cơm đi.”

Không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, Bạch Dĩ Hạo đến một câu cũng không lên tiếng chỉ cúi đầu ăn cơm, ánh mắt thi thoảng lại nhìn vào bộ quần áo của
Hướng Nhu, Hướng Nhu thì liên tiếp gắp thức ăn cho Bạch Dĩ Mạt, rất
nhanh đồ ăn trong bát Bạch Dĩ Mạt xếp thành một gò núi nhỏ.

Cô nào có tâm tình gì để ăn nữa, cô không biết rốt cuộc hai người họ đã xảy ra
chuyện gì, cũng không biết bọn họ đã nói những gì, tóm lại không khí cần bao nhiêu âm u thì có bấy nhiêu âm u.

Bạch Dĩ Hạo cơm nước xong, buông bát đứng dậy nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Đổi lại áo cao cổ rồi theo anh ra ngoài.”

Bạch Dĩ Mạt liếc mắt nhìn Hướng Nhu, Hướng Nhu mỉm cười gật đầu “Hai anh em em ra ngoài tản bộ, để anh dọn dẹp.”

Bạch Dĩ Mạt nhẹ ‘ừ’ một tiếng, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ, cô nghe rõ
sau lưng vang lên âm thanh lãnh đạm của Bạch Dĩ Hạo: “Bộ đồ này không
hợp với em, mau đi đổi bộ khác đi!”

Bạch Dĩ Mạt xoay người lại nhìn
Bạch Dĩ Hạo đứng ở phòng khách nghiên cứ mấy món trang sức cô bày biện
trên kệ, rồi sau đó không hiểu mô tê gì quay về phòng ngủ thay quần áo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui