Trọn Đời Bình An

Moon_xinh

Phong Ca

Du Khâm ôm Mục An về giường
không cho cô nói thêm gì nữa, giữ chặt cô trong ngực nhẹ nhàng thì thầm
bên tai cô: “Ngoan, đừng nghĩ lung tung, dù em nhớ lại được gì anh cũng
không cho phép em tự mình quyết định.”

Mục An nép vào ngực anh, thân
thể vẫn còn run rẩy, có lẽ do cô đứng ngoài ban công lâu, gió thổi mạnh
làm cho bị lạnh, môi Mục An trắng bợt, cô thấp giọng nói: “Du Khâm, đừng gạt em nữa, em nhớ ra hết rồi.” Toàn bộ. Mỗi một đoạn ngắn cô đều nhớ
lại vô cùng rõ ràng.

Cơ thể Du Khâm cứng ngắc trong một giây, sau đó
bá đạo ôm chặt lấy cô: “Nhớ được thì sao nào, em đừng nghĩ em sẽ tiếp
tục chạy trốn được.”

Mục An không nói gì, Du Khâm cúi đầu cắn chóp
mũi của cô, nói: “Mục An, em có thể công bằng với anh một chút được
không, đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc bỏ đi, nhìn anh đi, nhìn người
đang ở bên cạnh em đi.”

Viền mắt Mục An nóng lên, vươn tay ôm lấy cổ
anh, thút thít khóc: “Du Khâm, đó là cha của em mà, cho dù không phải là cha ruột, ông ấy cũng nuôi dưỡng em hai mươi mấy năm, máu của ông ấy
nhuộm đầy vạt áo em, anh bảo em phải làm thế nào…Coi tất cả như chưa
từng phát sinh sao?”

Du Khâm cúi đầu hôn nước mắt cô: “Xin lỗi… Đều do anh, đều do anh hại em.”

Mục An lắc đầu, cắn chặt môi: “Không, em không oán trách ai cả, đã tới bước này rồi chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”

Du Khâm nghe vậy thì ngồi bật dậy, hai tay nắm chặt vai Mục An, trong mắt
nổi lên một ngọn lửa giận: “Em lại nói bậy bạ gì vậy, Mục An, em đừng
nghĩ đến việc chạy trốn. Anh không có dũng khí lại một lần nữa tận mắt
nhìn thấy em đau khổ nhảy xuống vực.” Anh nắm chặt tay cô, rất cẩn thận
như thể nếu buông cô ra, cô sẽ tan biến như bọt biển: “Nếu không vui anh sẽ mang em đi, mang em rời khỏi nơi này.”

Mục An rơi lệ nhìn anh, bị anh truy vấn đầu đau muốn nứt ra: “Trốn cũng không thoát được, chuyện
đó đã để lại dấu ấn trong lòng em.”


Trên mặt Du Khâm là nỗi đau đớn
không cách nào xóa bỏ được, anh yêu thương lau nhẹ nước mắt cô: “Mục An, trước nay em vẫn luôn thống khổ như vậy… là anh đã quên mất cảm thụ của em. Một năm trước đã vậy, bây giờ vẫn vậy…Xin lỗi em.” Hiện thực tàn
nhẫn, dù che giấu thế nào, dù trốn tránh thế nào cũng không thể thoát
nổi, trong lòng Mục An có tội, chính cô tự cho là thế, không phải là tội về mặt pháp luật mà tội về mặt tình cảm.

Ngày hôm sau, Du Khâm vẫn
kiên trì đưa Mục An đến phòng khám điều trị, Mục An trò chuyện với Mike
xong thì ngoan ngoãn ngồi trên hành lang chờ Du Khâm, Du Khâm gặp Mike
rồi đi lấy thuốc.

Mục An nhìn hành lang vắng vẻ, một mảng màu xám lại làm cô cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên vai bị một người vỗ nhẹ, Mục An quay đầu lại, khẽ cười nói: “Cha…”

Du Khâm đi lấy thuốc trở về đã
thấy hành lang trống không, không thấy bóng dáng Mục An đâu. Hộp thuốc
trong tay rơi xuống vương vãi trên đất, Du Khâm gần như phát điên lao đi tìm kiếm, từng tầng nhà, từng phòng bệnh đều xông vào, tìm toàn bộ trại an dưỡng mà vẫn không thấy Mục An đâu.

Anh tìm Lục Bác Giản, cùng đi tìm Mục An ở chỗ các bạn bè cô, đồng nghiệp trước đây, đều không có manh mối.

Ngay lúc Du Khâm hoàn toàn tuyệt vọng, không còn tin tức thì Mạc Khởi Diễn
gọi điện tới, giọng nói nghiêm trọng: “Mục An, cô ấy… tự thú rồi.”

Di động Du Khâm rơi xuống sàn nhà, giọng nói của Mạc Khởi Diễn vẫn còn
trên loa đang nói gì đó, Du Khâm đã không có dũng khí nghe tiếp nữa. Chỉ có một câu nói kia vẫn còn vang vọng trong tai, Mục An, cô ấy tự thú,
tự thú… Du Khâm cay đắng cười ra tiếng nhưng âm thanh phát ra lại xù xì, quạnh quẽ, Mục An, em thực nhẫn tâm.

Bên ngoài sở cảnh sát, Du Khâm
đợi rất lâu cuối cùng đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng cô từ chối tất cả những người đến thăm. Du Khâm từ trại tạm giam đi ra, ngửa đầu mờ mịt
nhìn lên bầu trời đang đổ mưa nhỏ, từng giọt tí tách rớt trên mặt, anh
đút tay vào túi quần, dần đi xa, bóng anh cách trại giam ngày càng xa…

Ba năm trước…

Du Khâm ngồi ở hàng cuối của bậc thang phòng học, ngón tay thon dài nhẹ
nhàng gõ lên mặt bàn, liếc nhìn phòng học không còn chỗ trống nào mà nhẹ nhàng thở dài. Bài diễn thuyết của giáo viên trung văn còn chưa bắt
đầu, anh đã cảm nhận được sự chờ đợi đè nén của rất nhiều người. Chú để
lại mình anh trong này nghe giảng nhưng với trình độ Trung văn của anh
thì nghe hiểu được hay không cũng là cả một vấn đề.

Đang định trốn

học thì cả phòng bỗng im phăng phắc, chỉ thấy một người phục nữ mặc bộ
đồ đen đứng trên bục giảng, vẻ mặt không giận mà uy. Du Khâm đã nhấc
chân phải lên lại rút về, ở trước mặt bao người mà trốn đi thì có lẽ
không tôn trọng người khác lắm? Mặc dù bình thường Du Khâm nghịch ngợm
gây sự đã thành quen nhưng để người lớn hài lòng, anh vẫn ngoan ngoãn
quay trở lại chỗ ngồi.

Bài giảng mới bắt đầu chưa đầy 5 phút, cửa
phòng học đã bị một tiếng “rầm” mở ra, Mục An thở hổn hển đứng ở cửa,
nhìn cả phòng học rộng lớn, mấy trăm ánh mắt đang lấp lánh nhìn cô, Mục
An cảm thấy tai mình nóng lên. Cô nheo mắt cười cười, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt của vị chủ nhiệm kia đang phóng ra
hàng nghìn lưu điện hung hăng phóng về phía cô.

Mục An giơ tay cúi
đầu che trước trán, tự làm đà điểu ngăn cản tầm nhìn của chính mình, sau đó tùy tiện tìm một hàng ghế phía sau ngồi xuống, nhưng cô đi giày cao
gót không quen, giày cao 7cm tạo ra tiếng kêu, lúc cô đặt mông ngồi
xuống, ghế băng cũng phát ra tiếng kêu nặng nề, lúc này Mục An không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm, cô biết cái nhìn ấy nhất định có thể giết vài cái mạng của cô. Lớp học tĩnh lặng, Mục An sắp bị bầu không khí này làm cho phát khiếp, cuối cùng chủ nhiệm cũng nhẫn nại tiếp tục giảng bài.

Nếu không bị Lục Kiều kéo đi tham gia bữa tiệc thân thiết sáu người nào đó
thì cô cũng không đến nỗi chật vật thế này. Cúi đầu nhìn chiếc váy màu
đen lộ vai đang mặc, huyệt thái dương của Mục An nhảy lên, đầu óc lập
tức vận động, định tìm một cái cớ để ma trảo của lão thái bà chủ nhiệm
lưu tình.

Lấy laptop ra, lơ đãng làm bộ ghi chép nhưng cô cảm nhận
được có một ánh mắt đang nghiên cứu quan sát mình, Mục An xoay mặt nhìn
qua thì thấy ánh mắt như đang cười của một người thanh niên chừng mười
tám, mười chín tuổi, tay chống cằm nhìn cô.

Mục An tức giận nhìn lại
cậu ta, trong lòng âm thầm mắng tiểu quỷ. Mặc dù chỉ liếc mắt một cái,
Mục An vẫn hơi kinh ngạc, cô cũng không phải loại nữ sinh nhìn thấy giai đẹp liền trở nên đui mù nhưng với người thanh niên đẹp trai trước mắt
này, cô cũng cảm thấy bị hấp dẫn. Cô hơi xấu hổ dời mắt đi, ngòi bút
trên máy tính lại dịch chuyển không mục đích.

“Son môi đẹp đấy.” Cậu học sinh kia bỗng nhiên chống cằm vào cánh tay, nhàn hạ ghé sát xuống mặt bàn nói với Mục An.

Mục An nhăn mày nhìn cậu ta, khóe miệng nở ra một nụ cười với cậu ta nhưng

không có ý định đáp lại lời nói vừa rồi của cậu. Tiểu quỷ thối này nói
tiếng phổ thông còn không sõi, vậy mà dám đùa giỡn với mình, âm thầm
đánh giá cách ăn mặc của cậu ta không giống với một học sinh trung học,
trông giống sinh viên hơn, chẳng lẽ làm việc ngoài giờ?

Du Khâm thấy
cô không thèm để ý đến mình thì nhíu nhíu mày, ngượng ngùng dời tầm mắt
trở lại bục giảng, trên bục giảng giáo sư nói rất to, thế nhưng Du Khâm
nghe không hiểu nhiều, anh lại liếc nhìn người bên cạnh. Thấy cô yên
lặng viết viết cái gì đó, Du Khâm thấp giọng hỏi: “Cô…không biết nói?”

Mục An đảo mắt lườm lại: “Cậu mới là không biết nói.”

“Ừ, Cô tên gì?” Du Khâm cảm thấy hưng phấn, dù sao giáo sư đang nói cái gì anh nghe cũng không hiểu.

Mục An liếc mắt nhìn anh: “Dù sao cũng không tên là ‘Ừ’.”

“Cho nên mới hỏi cô tên gì đấy thôi.” Du Khâm tiếp tục không ngại học hỏi.

Mục An chòng chọc nhìn anh một hồi, nhăn mũi nói: “Cậu bé, đừng lôi kéo sự
chú ý của chị, chị không thích hấp dẫn người khác, chỉ thích bị người
khác hấp dẫn thôi.”

“…” Du Khâm cảm thấy bị nghẹn, khóe miệng anh nhếch lên, “Cô thật đúng là… thú vị.”

“Cám ơn.” Mục An tiếp tục cúi đầu ghi chép, tầm mắt chủ nhiệm đã liếc qua
đây nhiều lần, bắt được quả tang cô không chuyên tâm nghe giảng, nếu
thêm lần này nữa thì cô xong đời rồi.

Mà cái tên tiểu quỷ bên cạnh này lại không chịu dừng, tiếp tục hỏi: “Cái gì gọi là không thích hấp dẫn người khác?”

Mục An cảm thấy đau đầu: “Ví dụ như, tiểu quỷ cậu, chẳng lẽ muốn điều khiển chị đây?”

Du Khâm nghe xong thì hiểu rõ, gật gù, anh trầm mặc hơn, bỗng nhiên kề tai Mục An thấp giọng nói: “Tôi lại rất có hứng thú muốn thử xem, cuối cùng là ai hấp dẫn ai?”

Ở vào thời kỳ con trai đang trưởng thành, giọng
nói đặc biệt trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Mục An thiếu chút
nữa đã nhảy dựng lên, cô vội vàng nghiêng người sang hướng khác: “Tiểu
quỷ chết tiệt, dám đùa giỡn với tôi, có phải không muốn sống nữa không?”

Khóe mắt Du Khâm cong cong, không buồn trả lời, chỉ nhìn cô cười vui vẻ.

Mục An biết cãi cọ kiểu này chỉ tốn hơi thừa lời: “Tôi đối với loại người
nói tiếng phổ thông còn không chuẩn bằng con nít thì không có hứng thú.”

Du Khâm chớp mắt: “So với con nít?”


Mục An không nói, chỉ nhìn anh, câu nói vừa rồi đã hết sức rõ ràng, không có gì khúc mắc.

Kết thúc bài giảng, quả nhiên Mục An bị chủ nhiệm gọi tới phòng làm việc,
Mục An khẩn trương đan tay vào nhau, lúng ta lúng túng nói: “Chuyện kia… Chủ nhiệm, hôm nay…”

“Ba” chủ nhiệm giận dữ ném tập giáo án xuống
bàn, gương mặt ngày thường không có biểu cảm gì hiếm khi có dịp vặn vẹo
thế này: “Mục An, nói thử xem, ăn mặc như vậy là muốn làm gì?”

Mục An không được tự nhiên kéo kéo cổ áo: “Chuyện kia… thực sự phải nói ạ?”

Chủ nhiệm cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm: “Nói!”

Mục An thở dài: “Bị kéo đi làm…mai mối.”

Ngụm trà chủ nhiệm vừa uống bị sặc trong cổ, trừng mắt nhìn Mục An, Mục An run sợ trong lòng, không dám nói lời nào.

Chủ nhiệm hừ mũi nói: “Không biết là cô còn kiêm thêm chức đó đấy?”

Mục An vội vã giải thích: “Không phải, là bạn của em, cô ấy khai trương
trung tâm môi giới kết hôn nên kéo em đi gặp mặt, cái đó…em tới trễ nên
không có thời gian thay đồ thôi.”

Chủ nhiệm quét mắt qua bờ vai trắng ngần của cô: “Biến thành như vậy ở trước mặt học sinh còn ra thể thống
gì, một chút hình tượng của giáo viên cũng không có. Lập tức thay đồ cho tôi.”

Mục An đứng bất động, hứng chịu ánh mắt nghi hoặc của chủ nhiệm, Mục An nhỏ giọng nói: “Em không mang quần áo để thay.”

“Vậy cô định tiếp tục ăn mặc như vậy để lên lớp? Hả?”

Mục An nhìn chủ nhiệm không ngừng giận dữ, cô lui về sau một bước ngắn, nói khẽ: “Vậy… nếu không, chủ nhiệm cho em mượn một bộ quần áo đi?”

Chủ
nhiệm trừng mắt nhìn làm cô á khẩu, ngón tay Mục An chỉ chỉ vào phòng
làm việc của chủ nhiệm ở gian bên cạnh, cười nịnh nọt: “Ở trong đó có
một bộ quần áo của chủ nhiệm, lần trước em vô tình thấy.”

Chủ nhiệm khinh thường liếc nhìn vòng một của Mục An: “Quần áo của tôi, cô mặc vừa chắc?”

Mục An thấy tầm mắt của chủ nhiệm đi từ vòng một xuống đến vòng ba của mình thì hơi nổi giận, kéo kéo chiếc váy ngắn xuống: “Chủ nhiệm, em thế
nhưng đầy đủ điện nước đấy.” Thấy ánh mắt kinh ngạc của chủ nhiệm, Mục
An theo tầm mắt của cô nhìn lại, thấy cậu thanh niên ở phòng học lúc nãy và một người đàn ông đứng tuổi đang đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cô.

Mục An giữ chặt chiếc váy ngắn, ngượng ngùng cười: “Chủ nhiệm, chị sao lại quên đóng cửa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận