Trọn Đời Có Duyên

Bị tinh tế thưởng thức một lần, Diệp Dĩ Mạt mới có thể từ miệng sói thoát thân. Vừa rời đi ngực của anh, cô giáo Diệp liền bi phẫn che cổ, người này, không có lưu lại dấu vết gì chứ?

Tất Tử Thần giống như là biết cô đang suy nghĩ cái gì, cười lắc lắc đầu, anh rất chú ý khống chế sức lực, không đến nỗi lưu lại chứng cớ nha.

Chỉ là ――― vào lúc này vừa nhìn, ngược lại không hề phát hiện sai sót gì. Bộ đồ của anh mặc ở trên người cô, cũng không có dáng dấp quá phận, vốn là vóc người cô thon dài, chỉ là con gái vóc người mảnh mai, nơi bả vai này vẫn là tránh không được rơi xuống, rộng lùng thùng, nhìn ngược lại lại có một hương vị khác.

Kéo lại búi tóc bị xộc xệch, trên mặt là dạng lười biếng ngây thơ, quân trang anh tuấn đoan trang, cũng làm cho anh nhìn ra cái phong tình vạn chủng . Tất Tử Thần mấp máy môi phát khô, ánh mắt u ám: "Ăn xong đồ, có muốn ‘vận động’ nữa hay không, ‘vận động ’?"

Cô giáo Diệp cảnh giác trừng anh, người đàn ông này, mới vừa chiếm hết tiện nghi, vào lúc này lại muốn? Sau khi ăn xong thường xuyên vận động, đối với dạ dày không tốt ~

Doanh trưởng Tất liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, cây kim chỉ chỉ hướng 12. Cô bé ngày nay không phải đều sợ mập sao? Nhất là này buổi tối khuya ăn cái gì, vận động trước khi nghỉ ngơi, mới là phương thức tiêu hóa tốt nhất chứ?

"Nên nghỉ ngơi sớm một chút, đến đây nào ~" doanh trưởng Tất ngoắc ngoắc tay, trên mặt phát ra nụ cười dịu dàng, chỉ là đáy mắt hơi nóng, cũng không che giấu chút nào.

Cô giáo Diệp bĩu môi, quỷ mới tin câu nói đấy của anh, lúc này mà qua đấy, nhất định không có chuyện tốt. Nhìn mắt này người kìa, người lớn đều nói nhìn người xác định mắt, người đàn ông này, trong mắt thì có một dòng lửa nóng tà mị, lúc này cô mà đưa tới cửa, không bị thương gân động cốt tối thiểu cũng phải rơi lớp da, cô mới không có ngu như vậy đấy.

Doanh trưởng Tất tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Tiểu Mạt tới đây, hôm nay mệt muốn chết rồi chứ? Để anh xoa bóp xoa bóp cho?" Sói đuôi dài này, đuôi chó sói cũng mau vểnh đến bầu trời rồi, còn tưởng mình là lọ lem hồn nhiên đây?

Diệp Dĩ Mạt thật là dở khóc dở cười, người này, có muốn chân chó như vậy hay không? Hoàn toàn khác hẳn hình tượng nghiêm cẩn trang nghiêm Giải Phóng Quân nhân dân trong ngày thường của anh.

"Không cần khách khí, em sẽ không theo anh yêu thương đâu ~" nếu con gái nhà người ta ngượng ngùng tới đây, như vậy vẫn là anh đi qua đi ~ doanh trưởng Tất vui sướng hài lòng đi vòng qua sau lưng Diệp Dĩ Mạt, bàn tay khớp xương rõ ràng ấn lên bả vai gầy nhỏ của cô. Tìm tòi để ý phía trên bả vai, Tất Tử Thần không khỏi nhíu nhíu mày, quá gầy, phải chịu khó ăn uống dưỡng cho mập mới phải. Nhớ tới, mới vừa rồi lúc hôn xương quai xanh của cô, anh liền có cái cảm giác này rồi, cô gái này vẫn còn quá gầy. Con gái nha, phải có chút da chút thịt mới được.

Diệp Dĩ Mạt nhắm hai mắt, thoáng lay động một cái, thôi, nếu người khác nhất định lấy lòng, nàng cần gì phải khách khí đây. Không từ mà biệt, làm lính mà, hơi sức vẫn phải có, từng chiêu từng thức, tác động mạnh mẽ cùng nhu hòa, cực kì vừa lòng.

"Tiểu Mạt. . . . . ." Tất Tử Thần thử thăm dò kêu một tiếng, cúi người nhìn về phía trước, mới nhìn không ngờ đến người đang ngồi đã sớm ngủ gật rồi, hôm nay luyện cả một buổi chiều như vậy, quả thật làm khó cô.

Cưng chiều cười cười, Tất Tử Thần cúi người xuống, rón rén ôm lấy cô. Thật rất gầy, cả người ôm đi lên cũng rất là nhẹ, xem ra sau này phải đốc thúc cô ăn nhiều một chút rồi, nhẹ như vậy, hoàn toàn là xem thường anh mà. Vô luận là ôm lên hay là cõng lên, cũng không có áp lực chút nào.

Búi tóc lỏng lẻo của cô gái nhỏ theo động tác của anh chảy xuôi xuống, sát qua cánh tay của anh, mềm mại giống như tim của anh.

Đem cô đặt nhẹ nhàng ở trên giường, nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của cô, Tất Tử Thần không khỏi đưa tay, muốn sờ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, nhưng đến một khắc cuối cùng lại từ từ để xuống, hãy để cho cô ngủ thật ngon đi, mệt mỏi một ngày rồi.

Lật người ngủ ở bên kia, Tất Tử Thần cực kỳ cẩn thận mà đem cô kéo vào trong ngực, mùi vị trên người cô vẫn dễ ngửi như vậy, nhàn nhạt nhàn nhạt, mát mẻ lạnh nhạt. Nhìn cô gái nhỏ trong ngực thói quen hướng trong ngực cô chui chui, Tất Tử Thần cong lên khóe miệng, cười đến thỏa mãn mà hớn hở.

Ngày thứ hai, Diệp Dĩ Mạt là bị âm thanh khẩu hiệu sục sôi bên ngoài đánh thức. Mở mắt, trong mắt là ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua rèm cửa sổ. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thế nhưng đã hơn chín giờ. Quân huấn đã sớm bắt đầu!

Nghiêng người, liền phát hiện toàn thân đau nhức, giống như là bị nghiền nhiều lần qua lại, một thân già sắp rời rạc cả ra. Cau mày đứng lên, chống nạnh, đi tới trước cửa sổ, trong thao trường, tất cả các lớp học đã sớm khí thế ngất trời bắt đầu huấn luyện, phía tây phía bóng mát, hai lớp học ngồi mặt đối mặt, nhìn giống như là ở huấn luyện dã ngoại, từng người ồn ào, các huấn luyện viên khó được khi mặc cho bọn sinh viên náo nhiệt, tự lo đứng ở đó xem kịch vui.

Mở mắt nhìn một chút, Diệp Dĩ Mạt hai ba lần liền đi tìm người kia. Hôm nay nhìn anh không giống như là huấn luyện viên, ước chừng là lại lên làm lãnh đạo, giờ phút này chính thần tình nghiêm túc cùng một vị huấn luyện viên khác nói gì đó. Diệp Dĩ Mạt thấy thế, chỉ có thể im lặng cười, người đàn ông này, càng tiếp xúc với anh, đối với anh lại tràn đầy tò mò nhiều hơn. Đến tột cùng anh là một người như thế nào đây?

Lúc ban đầu gặp mặt lúc săn sóc dịu dàng, sau lại trong điện thoại khôi hài hài hước, lần nữa gặp mặt lại bá đạo uy nghiêm, bí mật chung đụng lúc tùy hứng tính trẻ con, còn có hiện tại, đối mặt với thuộc hạ lại trang trọng có thể tin.

Diệp Dĩ Mạt tựa lên cửa sổ, ánh mắt theo anh sâu kín mà lưu động, đáy mắt, trong lòng, lòng tràn đầy hài lòng, tất cả đều là anh, không có một khe hở.

"Tất - Tử - Thần." Diệp Dĩ Mạt nhẹ môi một chút, một chữ một cái. Người đàn ông này, cô là không trốn thoát rồi, cũng không muốn chạy, lọt vào trong lưới của anh, cô cam tâm tình nguyện, vả lại vui vẻ chịu đựng.

Thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại bị tờ giấy trên bàn hấp dẫn." Anh muốn đi giám sát tình hình, thấy em ngủ rất ngon nên không bảo em, nên viết giấy nhắc em nhớ ăn điểm tâm, anh mua gửi ở chỗ dì quản lý ký túc, nhờ dì ấy giúp giữ ấm hộ, em xuống trực tiếp ăn là được rồi. Còn nữa, hôm nay không cần đi quân huấn, em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi trưa anh cùng các huấn luyện viên cùng nhau ăn, một mình em nhớ ăn cơm đúng giờ, cơm tối ăn cùng nhau. Tất Tử Thần"

Chữ giống như người, cường tráng mạnh mẽ, rồi lại không lộ vẻ lộn xộn. Diệp Dĩ Mạt cầm tờ giấy, khóe miệng đường cong so với bình thường rõ ràng hơn chút, đến đuôi lông mày cũng giống như là lây dính ánh mặt trời mềm mại, nhìn liền làm cho lòng người sinh ấm áp.

Thay bộ đồ mình đã phơi khô, Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng đến chô dì quản lý ở dưới lầu túc lấy điểm tâm. Chỉ là dì giống như là biết chút ít cái gì, mặt cười mà đem điểm tâm đưa cho cô, còn không ngừng khen cô có phúc khí, tìm được chồng tốt như vậy.

Diệp Dĩ Mạt 囧, trong lòng ước chừng đoán được những thứ gì, nhất định là doanh trưởng Tất nói, nói bọn họ là vợ chồng, như vậy mới phải giải thích vì sao tối hôm qua cô ngủ lại trong phòng anh. Mặc dù nói ký túc xá huấn luyện viên bình thường không có người nào đi lại, nhưng là ảnh hưởng vẫn là không tốt. Anh nói như vậy, cũng là bình thường.

Thật ra thì đây cũng là Diệp Dĩ Mạt hiểu lầm, Tất Tử Thần cũng vì đối với chuyện này không làm bất kỳ giải thích nào, anh rất thản nhiên. Chuyện anh và Tiểu Mạt, đoàn trưởng Trương và Chính ủy Triệu đều biết, bọn họ kết hôn là chuyện sớm hay muộn, cộng thêm tối hôm qua hiện tại quả là tình huống đặc biệt, có chút bất đắc dĩ nha, người khác có cái gì để nói?

Chỉ là sáng nay lúc anh ra cửa gặp Mã Kiêu và Phó Kiệt, hai người này vừa thấy anh liền hỏi chị dâu thế nào. Dì quản lý ký túc xá nghe thấy, còn hung hăng vì mình tư tưởng xấu xa tỉnh lại đấy. Cô hãy nói đi, Giải Phóng Quân tại sao có thể tùy tiện để nữ học sinh ngủ lại đây? Cái này là muốn ăn kỷ luật đấy! Tối hôm qua cái cô gái đó bị dìu vào lại không đi ra ngoài thì ra là vợ của vị huấn luyện viên này ~~ là vợ chồng đấy, chẳng trách, huấn luyện viên tối hôm qua còn xuống mua cháo nóng cho vợ, thật là săn sóc ~

Trở lại nhà khách, Diệp Dĩ Mạt thay bộ đồ huấn luyện trên người, mặc mặc quần áo này, luôn cảm giác có chút lôi thôi lếch thếch, rõ ràng ăn cơm so với người ta hơn gần mười năm, vẫn còn làm bộ cùng người ta một dạng trẻ tuổi, ai, loại cảm giác này, phức tạp không nói ra được ~

Gần tới buổi trưa, cô giáo Diệp vốn là không muốn ra khỏi cửa , chỉ là, vừa nghĩ tới người khác viết ở trên tờ giấy dặn dò, cô liền không nhịn được buồn cười, lúc hồi hồn lại, người đã đi ra khỏi phòng.

Thôi, đi thì đi thôi, điểm tâm cũng không còn ăn bao nhiêu đấy.

Kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc, hàng loạt bạn học liền rối rít rời đi, chỉ là cũng may những sinh viên mới lập tức liền điền vào cái chỗ trống này, trong trường học vẫn không có thiếu người.

Đi vào phòng ăn của giáo viên, đi vào liền thấy một đám người mặc quân trang màu xanh lá, mỗi một người đều ngồi thẳng tắp, ăn cơm cũng nghiêm chỉnh huấn luyện. Trong lúc này, người hấp dẫn ánh mắt nhất, hoặc là nói hấp dẫn ánh mắt nữ sinh nhất, phải là hai người Tất Tử Thần và Mã Kiêu, diện mạo xuất sắc không cần phải nói, người trước là trong dịu dàng lộ ra uy nghiêm, người sau còn lại là ở giữa vui cười thỉnh thoảng thoáng qua lạnh nhạt, người như vậy, dù là mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản chắc anh cũng sẽ là chính là tiêu điểm mà mọi người chú ý.

Diệp Dĩ Mạt vừa đi vào phòng ăn, thấy cô đầu tiên không phải là Tất Tử Thần, ngược lại Phó Kiệt. Phó Kiệt so Tất Tử Thần nhỏ tuổi hơn một ít, nhưng là gương mặt lại già đi không ít, trên gương ngăm đen treo nụ cười thật thà, đúng như diện mạo của anh ta, anh cũng mổi danh là người ba tốt trong bọn anh, người chồng tốt, người đối diện ăn quả đau đến kêu được đến bầu trời rồi, đối với vợ cũng rất săn sóc, chỉ cần có thời gian, nhất định ôm đồm tất cả việc trong nhà.

Nhìn thấy Diệp Dĩ Mạt đi tới, Phó Kiệt liền vội vàng ngoắc kêu: "Chị dâu, tới đây ngồi bên này đi ~"

Nghe vậy, tất cả mọi người ngẩng đầu. Tất Tử Thần nhíu mày,暼 mắt rõ ràng đã lạnh lùng trừng Mã Kiêu nhiệt tình muốn cùng Diệp Dĩ Mạt chào hỏi, dám đem người nhà làm á khẩu không trả lời được.

Thấy Mã Kiêu thông minh núp ở sau lưng Phó Kiệt làm tiểu hình nằm sấp, Tất Tử Thần mới đang lúc mọi người muốn lại không dám cười trong ánh mắt hướng đến chỗ cô nâng lên nụ cười thản nhiên: "Tiểu Mạt, đến này bên đến đây đi ~"

Vốn là hai lớp trưởng ngồi ở bên cạnh trại phó sớm đã có ánh mắt ôm phần cơm lặng lẽ đến một bên trong góc vẽ vòng vòng đi, liên trưởng Mã nói rồi, quấy rầy trại phó nói yêu thương, tháng sau lượng huấn luyện liền lật gấp năm lần a gấp năm lần!

Diệp Dĩ Mạt đầu tiên là lắc đầu một cái, một đám huấn luyện viên bọn họ ngồi ở chỗ đó, cô đi sang ngồi tính là gì. Nhưng mà, thấy mấy người Phó Kiệt cũng liên tục muốn mời, anh cũng mỉm cười gật đầu, lúc này mới mỉm cười ngồi xuống chỗ bàn bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui