Trọn Đời Có Duyên

“Tiểu Mạt, ngày mai mang Tả Tả Hữu Hữu đi tập hai lốc hình hồ sơ đi." Tất Tử Thần vừa nhìn con trai giành ăn, vừa nói với vợ mình. Rất tốt, còn biết cá lớn nuốt cá bé, nói rõ còn chưa có sa đọa về đến nhà." Quân huấn cần ghi danh, sẽ cần có hình."

Diệp Dĩ Mạt nhíu mày, mặt lộ vẻ cười yếu ớt: "Thật tính toán để cho bọn họ đi à?" Tuổi sẽ có nhỏ quá hay không? Đứa bé nhỏ như vậy đi quân huấn, có thể làm cho bộ đội thêm phiền toái hay không?

Tất Tử Thần làm như biết cô sầu lo, mở miệng an ủi: "Lần này phụ trách quân huấn của bọn trẻ chính là một trung đội trưởng ban đầu là cấp dưới của anh, đến lúc đó anh nói với cậu ta một tiếng là được, nếu thật sự không tiếp tục kiên trì được nữa sẽ để cho bọn nhỏ trở về." Nói là nói như vậy, nhưng mà Tất Tử Thần cũng chỉ là an ủi vợ mình thôi, chờ đến lúc thật sự vào trong sân huấn luyện, anh nhất định là sẽ không làm việc vì tình riêng, nhất là hai tiểu tử này hôm nay rất thích ăn đòn, anh ước gì mượn lò luyện của bộ đội mà dạy bảo hai thằng nhãi con không biết lớn nhỏ này cho tốt đấy. Anh là bạo quân? Vậy thì bạo quân cho bọn nó nhìn!

"Được, vậy sáng sớm ngày mai em sẽ dẫn bọn nhỏ đi chụp hình." Diệp Dĩ Mạt gắp một khối sườn chua ngọt vào trong chén của chồng , nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ăn nhiều một chút, còn có rất nhiều đấy." Bình thường huấn luyện khổ cực như vậy, dinh dưỡng dĩ nhiên là phải đầy đủ.

Tất Tử Thần híp mắt cười, có vợ thương chính là không giống nhau, doanh trưởng Tất đã nói, bây giờ anh có thể yên tâm làm việc ở bên ngoài tất cả đều là công lao của vợ đại nhân ~

"Tả Tả Hữu Hữu, cơm nước xong muốn làm gì vậy?" Tất Tử Thần thu thập xong bàn ăn, ngồi ở trên ghế sa lon hướng về phía hai đứa con trai đứng thẳng tắp trước mặt nói.

Tả Tả quật cường xoay mặt, mặc dù mới vừa rồi cậu thua là do thức ăn ngon của mẹ công chiếm, nhưng mà không có nghĩa là cậu sẽ đầu hàng người xấu đâu! Ông nội nói rồi, không thể bỏ qua bất kỳ một người xấu nào! Cái cái người xấu này sẽ cùng cậu giành mẹ!

"Ba. . . . . ." Hữu Hữu cúi thấp đầu, len lén liếc mắt nhìn anh trai, lại len lén liếc mắt nhìn ba, tình thế khó xử, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn ba thành đoàn, hắn muốn làm thế nào đây? Ba sẽ nâng thật cao, ca ca sẽ cùng hắn chơi bắn súng súng. . . . . . Hắn muốn làm thế nào à?

"Hữu Hữu, có phải có lời muốn cùng ba nói hay không?" Tất Tử Thần tuy nói vinh dự trở ba này đã hơn ba năm, nhưng mà chân chính thực hiện trách nhiệm của người cha lại ít hơn ba tháng, cho nên nói, bây giờ anh trong giai đoạn học hỏi, rốt cuộc làm sao để sống chung cùn hai đứa nhỏ này, thật ra thì anh cũng cảm thấy phiền não.

"Ba. . . . . ." Hữu Hữu do dự mở miệng: "Cơm nước xong nên ăn trái cây rồi. . . . . ." Ánh mắt rơi vào trên người mẹ đang cắt trái cây, Hữu Hữu lấy dũng khí nói ra đáp án của mình.

Doanh trưởng Tất thiếu chút nữa sặc một ngụm nước miếng của mình, không ngờ anh lại sinh ra một đứa ham ăn như thế? Nhìn lại nhìn lại! Lại nhìn quả cam trong tay mẹ cậu liền muốn ăn!

"Hữu Hữu. . . . ." Tất Tử Thần kéo con trai qua, ôm cậu ngồi vào trên đầu gối mình: "Cơm nước xong, có phải nên giúp mẹ làm chút chuyện hay không?" Doanh trưởng Tất ân cần dụ dỗ: "Nói thí dụ như, giúp mẹ rửa chén, giúp mẹ lau bàn . . . . . . Phải không?" Chờ các con dọn dẹp bàn ăn rồi, người làm cha nhuwanh có thể về hưu. . . . . . = mỗi ngày luân lạc rửa chén lau bàn doanh trưởng Tất nghĩ như vậy.

Diệp Dĩ Mạt ở một bên nghe cha con bọn họ đối thoại, càng nghe càng không đối đầu, cuối cùng không nhịn được khóe miệng co giật, Tả Tả Hữu Hữu có cao bằng bàn ăn sao? Có cao bằng bồn rửa sao? Anh đã để bọn họ đi rửa chén lau bàn à? Không phải là ngược đãi trẻ nhỏ sao ~

"Đến đây, Tả Tả Hữu Hữu tới đây ăn trái cây ~" Diệp Dĩ Mạt giận liếc chồng một cái, sử dụng ánh mắt ám hiệu anh câm miệng, chuyện giáo dục đứa bé này, vẫn nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp là cô đây, doanh trưởng đại nhân ngài còn là trở về huấn luyện Binh của ngài đi ~

"Tả Tả Hữu Hữu, người cực khổ nhất trong nhà là ai à?" Diệp Dĩ Mạt bưng đĩa trái cây, cười với con trai nói: "Là ai làm ra tiền cho Tả Tả Hữu Hữu mua súng đồ chơi mua quân trang nhỏ và lều nhỏ đó?"

Hữu Hữu giơ tay vui vẻ giành đáp: "Ba!" Tả Tả nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không tình không nguyện nói nhỏ: "Ba. . . . . ."

"Vậy ăn trái cây có phải cho ba ăn trước hay không? Ba cực khổ nhất mà ~" Diệp Dĩ Mạt ngồi chồm hổm □ , ánh mắt nhìn thẳng các con, khóe mắt khom thành độ cong nhu hòa: "Tả Tả Hữu Hữu đều là đứa bé ngoan hiểu chuyện, biết phải làm sao sao?"

Hai tiểu tử nhìn nhau một cái, cuối cùng do dự một chút, một người từ trong đĩa trái cây cầm một miếng cam, chân ngắn rất có lực chạy mấy bước, chạy đến trước mặt ba, ngẩng đầu lên nói: "Ba, ăn trái cây ~"

Tất Tử Thần nhíu mày, tán thưởng nhìn vợ mình một cái, từ trong tay con trai nhận lấy quả cam, tưởng thưởng mỗi người một cái mõm sói: "Ngoan a ~ trong nhà là ai nấu cơm giặt giũ cho Tả Tả Hữu Hữu?"

Hai bảo bối vào lúc này không cần người dạy rồi, động tác lưu loát chạy trở lại trước mặt mẹ, từ trong đĩa trái cây chọn hai miếng cam lớn nhất, giơ lên trước mặt mẹ, trăm miệng một lời nói: "Mẹ, ăn!" Hai đứa trẻ thanh thế to lớn, trên mặt lại nghiêm túc, cũng không để người ta từ chối, Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười.

Ăn trái cây xong, Tất Tử Thần lại ôm con trai đi tắm, cha con ba người ở trong phòng tắm chơi hơn nửa giờ mới xem như tắm cho thỏa thích, đem hai này Tiểu Tổ Tông trở về phòng của chúng, doanh trưởng Tất cuối cùng là có thể an tĩnh.

"Tiểu Mạt, sau này nói không chừng con trai mình có thể làm ca sĩ." Âm thanh này vang lên, sau này không tham gia đoàn văn công thật sự là lãng phí nhân tài.

Diệp Dĩ Mạt xem ti vi trong phòng lớn đấu trí Tiểu Tam, không nghĩ mà nói: "Vậy thì đi chứ sao." Bọn họ thích làm gì thì làm, dù sao cô không có ý định tham dự, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, cô mặc kệ.

"Vậy không được, con anh sau này tại sao có thể không có tiền đồ đi ca hát đây?" Tất Tử Thần lập tức lại đổi ý rồi, đều nói hổ phụ vô khuyển tử, anh với ông cụ mặc dù không hợp, nhưng là tối thiểu cũng không ném mặt mũi của lão gia tử, hai đứa nhỏ này, cũng không thể ném mặt mũi của người làm cha là anh đây được, coi như không làm lính, cũng không thể dựa vào mặt dựa vào giộng hát mà ăn cơm được.

"Anh trông nom nhiều như vậy làm gì, tối thiểu còn có thời gian hai mươi năm cho anh suy tính chuyện này." Diệp Dĩ Mạt không có áp lực gì, từ trên gốc rễ mà nói, Tả Tả Hữu Hữu coi như là hoàn toàn có huyết thống cách mạng, ông nội ông ngoại đều là lão binh, trước mắt thì ba chúng nó, căn bản không có cơ hội chuyển nghề, đại khái cũng phải cần cả đời ăn cơm bộ đội rồi. Ông cụ trong nhà mặc dù thương đứa bé cũng không phải không có nguyên tắc thương, nên dạy cũng có người cai quản, cũng không có tham dự việc người làm mẹ như cô quản giáo con trai, trong gia đình giáo dục cứ đứa bé như vậy, mười phần □ sẽ không đi lệch ra, coi như đi sai lệch, ước chừng cũng sẽ có người dùng báng súng chỉa vào nó bắt đi trở về chính đạo .

"Ba tuổi nhìn tướng, bay giờ bọn trẻ có cái dạng gì, về sau trưởng thành cũng cơ bản cũng là dạng đó." Tất Tử Thần nằm xuống, vừa dùng lực liền đem vợ mình kéo vào trong lòng, bàn tay không an phận ở trên bụng vợ vẽ vòng, giọng nói mang vẻ tiếc nuối: "Em nói ban đầu Đường Đường và Quả Quả làm sao lại không có tiền đồ như vậy đây? Làm sao lại dài hơn ít đồ đây?"

Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười, tức giận vuốt ve tay của anh: "An cho rằng sinh con gái là tùy tiện sinh à? Em thấy con trai rất tốt, sau này cũng không cần lo lắng sẽ bị nhà người ta bắt cóc."Sinh con gái, vậy mới tốn tâm tư. Muốn nuôi con gái phải giàu có, đây là nguyên tắc tuần hoàn năm đó của ba Diệp, chỉ có như vậy, đem tầm mắt con gái nuôi cao, sau này con gái mới sẽ không bởi vì chỗ tốt một chút sẽ cuf g người ta chạy, đây là ba Diệp giải thích.

Diệp Dĩ Mạt luôn chấp nhận, nếu không phải tầm mắt của cô cao, vẫn thà thiếu vẫn không ẩu, cuối cùng mới có thể gặp được cái người đang giở trò lưu manh với cô đây sao? Cô giáo Diệp đỏ mặt rụt về, người này, tay không thể thấp hơn à! Ai này!

Tất Tử Thần ôm eo vợ mình, thõa mãn than nhẹ. Hông của Tiểu Mạt của không phải loại nhỏ không đầy một nắm tay kia..., ngược lại có chút thịt, mềm mại, cảm xúc cực tốt, lay hai cái, anh liền đem người trong ngực cởi hết trơn, đầu mùa hè Nam Kinh đã sớm mát mẻ, người trong ngực vẫn da thịt thấm lạnh như tuyết như cũ, lúc ôm không nhịn được làm cho người ta càng thêm gần sát một chút, hận không được có thể cùng cô hòa làm một thể.

"Tiểu Mạt, anh rất muốn có con gái. . . . . ." Tất Tử Thần dịu dàng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp phun bên tai của cô, làm cho cô từng hồi tê dại một.

Hậu quả cả đêm túng dục chính là ngày hôm sau cô hoàn toàn là bị tiếng các con đập cửa đánh thức. Người bên cạnh đã sớm không có ở đây, trên tủ đầu giường dán giấy ghi chú tiện lợi màu hồng: "Điểm tâm mua xong rồi, nhớ ăn. Hôm nay hãy dẫn các con đi chụp hình, không nên quên. Còn nữa, nhớ nghĩ tới anh."

Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt lên, vợ chồng, sáng sớm còn buồn nôn ~

Rửa mặt xong, đi tới phòng khách, quả nhiên thấy được cháo trứng muối thịt nạc cô thích nhất cùng dưa muối Trương thị, có thêm dấm gạo, chua chua, vừa nghe cũng làm người ta rất có khẩu vị.

"Tả Tả Hữu Hữu ăn điểm tâm chưa?"

"Ăn rồi ạ~ ăn cùng ba ~ chỉ có mẹ mới có thể ngủ nướng 诶~" hai anh em đồng thời thẹn thùng, bày tỏ mình dậy sớm rất đắc chí. Vừa dùng lực, hai người đồng thời leo lên cái ghế, nâng má nhìn mẹ ăn điểm tâm.

Diệp Dĩ Mạt âm thầm cắn răng, một đầu sỏ gây chuyện thế nhưng mình cô thu thập, để mình cô bị con trai cười nhạo!"Vậy chờ mẹ ăn xong điểm tâm mang Tả Tả Hữu Hữu đi chụp hình nhé~" may mà ra khỏi chung cư đi một con đường thì có một tiệm chụp hình, lần trước lúc đi tiệm sách có thấy.

"Dạ dạ ~" ngoan ngoãn gật đầu, hai anh em đồng loạt cười híp mắt đem túi dưa muối đẩy tới trước mặt mẹ: "Mẹ, ba nói muốn nhìn mẹ t ăn hết oàn bộ ~" nếu không trở về ba sẽ cho bọn họ chạy vong vòng! Mười vòng! Ô ô ô ô. . . . . .

Diệp Dĩ Mạt sờ sờ đầu con trai, gương mặt vui mừng, ba tuổi nhìn tướng, tối thiểu con trai của cô sau này cũng rất hiếu thuận ~ đáng khen ngợi ~

Mang đứa trẻ chụp hình vốn là sự tình phiền phức nhất rồi. Đứa trẻ vốn có lòng hiếu kì rất lớn, vấn đề nhiều còn chưa tính, cố tình còn thích lộn xộn, chỉ là Diệp Dĩ Mạt không có cái phiền não này, từ lúc đi vào tiệm chụp hình đến lúc chụp ảnh xong rửa xong hình, trước sau không quá nửa giờ.

Buổi tối Tất Tử Thần trở về, nhìn hai tấm giống nhau như đúc, làm khó: "Vợ à, cái này làm sao anh đoán được người nào là Tả Tả người nào là Hữu Hữu, không phải làm khó anh sao?" Hai anh em này vốn là không khác nhau nhiều, hôm nay đi chụp hình còn mặc trang phục giống nhau. . . . . .

Ai? Không đúng, buổi sáng rõ ràng anh nhìn bọn trẻ một mặc xanh lá một mặc lam mà, thế nào trong hình tất cả đều mặc áo lam?

"Nhìn ra không đúng chỗ nào?" Diệp Dĩ Mạt bất đắc dĩ lấy tấm hình từ trong tay chồng mình, buông buông tay nói: " Ngày hôm qua còn nói bọn trẻ thích hợp đi làm nghệ thuật, em thấy con cả nhất định sau này rõ ràng là người làm ăn, tinh khôn vô cùng." Tả Tả vừa đi vào tiệm chụp hình thế nhưng nói với thợ chụp ảnh, chỉ chụp một mình nó là được, em trai không cần chụp.

Diệp Dĩ Mạt tự nhiên muốn hỏi tại sao, ai biết tiểu tử này nghiêm trang nói với cô, "Mẹ, dù sao con và em trai đều giống nhau, chụp một người không phải có thể tiết kiệm tiền à?" Diệp Dĩ Mạt và thợ chụp ảnh tất cả đều hóa đá, không chơi như vậy sẽ tiết kiệm tiền cho ba mẹ đó lật bàn!

Hữu Hữu cũng ở đây vừa tán đồng gật đầu: "Ba làm ra tiền mệt chết đi rất mệt mỏi, mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều trái cây mới có thể bù lại đấy! Con và anh trai muốn tiết kiệm tiền!"

Diệp Dĩ Mạt đầu tựa vào trên vai chồng mình, sưng mặt lên phát điên: "Em không có keo kiệt không có ngược đãi bọn trẻ, bọn trẻ sao biết được điều này!"

Tất Tử Thần vỗ vỗ đầu vợ mình, tỏ ra hiểu rõ."Vợ à, anh cảm thấy em nên tìm em trai em hỏi một chút. . . . . ." Cậu em vợ đang trong thời kỳ đầu gây dựng sự nghiệp, gần đây không phải luôn gọi điện thoại cháu ngoại sao? Gọi cậu ta mới có thể cho bọn anh đáp án chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui