Editor: mèomỡ
Lục Thố lắc đầu, không khỏi có chút cảm khái. Xưa kia đều là Phương Như Thần nâng niu Lâm Sâm, đừng nói một câu nặng lời, ngay cả cao giọng một chút cũng không nỡ, chứ đừng nói đến thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Bây giờ thái độ chênh lệch như nước sông và nước biển, cũng khó trách Lâm Sâm bị shock như vậy. Đáng buồn thay, từ sau lần duy nhất cãi vã hai người họ đã thành ra thế này.
“Đi thôi, về nghĩ cách, dù thế nào cũng phải đưa A Thần về. Cậu ấy là người lãnh đạo của Phương thị, tuyệt đối không thể ở lại cái nơi như thế này được.”
Lâm Sâm lau mặt, gật đầu, đi xuống trước.
Mạc Tùy tiễn khách xong im lặng ngồi xuống, mặt vô cảm cực kỳ nghiêm túc.
Tùy Kỳ dè dặt nhìn cô, cuối cùng không kiềm chế được đi tới gần muốn ôm cô, kết quả bị cô đẩy ra, lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào em!”
Sự lạnh lùng trong giọng nói khiến trái tim Tùy Kỳ lạnh giá, uất ức tổn thương nhìn cô, “Cái này không thể trách anh, anh không quen bọn họ, anh cũng không thích người đàn ông đó.”
Mắt Mạc Tùy run run, sao cô không biết chứ? Nhưng dù sao đó cũng là quá khứ của anh, không biết thì thôi nếu biết rồi ai cũng sẽ canh cánh trong lòng mà thôi.
Nhưng… Tùy Kỳ chẳng lẽ không vô tội sao?
“Em không trách anh, chỉ là chưa hoàn hồn thôi. Anh xem TV đi, em đi ngủ một giấc.”
Mạc Tùy vỗ đầu gối đứng lên, nhưng vừa mới xoay người đã bị Tùy Kỳ ôm chặt lấy từ đằng sau. Cách quần áo cũng có thể cảm giác được anh đang run rẩy.
“Em không thích anh đúng không? Nhưng anh đã quên hết rồi mà, anh không quen bọn họ. Anhcàng không quen người đàn ông đó. Tại sao em vẫn không thích anh?” Tùy Kỳ áp sát vào bên tai cô, kích động nói. Kỳ thực anh đang sợ hãi, anh vừa mới có được Mạc Tùy lại lập tức sắp vuột mất cô, anh thật sự không chịu nổi. Nhưng những gì người đàn ông đó nói ngay cả anh còn khó chấp nhận huống chi là Mạc Tùy? Nghĩ như vậy anh lại càng cảm thấy buồn bã.
So sánh với anh thì Mạc Tùy bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô vỗ vỗ cánh tay anh, “Kêu la cái gì? Mau thả em ra.”
Tùy Kỳ cắn môi dưới không nhúc nhích, Mạc Tùy có chút bất lực lại có chút đau lòng, “Được rồi, embiết anh đang nghĩ cái gì, anh yên tâm, những gì em vừa nói với họ đều là thật, chỉ cần chính anh không muốn đi emchắc chắnsẽ không ruồng bỏ anh.”
“Thật sao?” Anh khẽ hỏi lại.
“Ừ, thật.”
Sau khi về phòng, Mạc Tùy thở dài một hơi, sau đó bắt đầu lắp chiếc máy tính cũ rích xếp xó ở góc tường. Máy tính đời cũ, chạy rất chậm, cho dù dùng cũng không dùng được vào việc gì, vậy nên về cơ bản Mạc Tùy coi nó như đồ trang trí.
Bề mặt phủ một lớp bụi dày, cô đặt màn hình lên bàn lắp ráp, cũng may linh kiện chưa hỏng, cắm điện chờ mấy phút cuối cùng cũng bật.
Kết nối với băng thông, sau đó mở trang web. Tốc độ rùa bò khiến Mạc Tùy rất bực mình, suýt nữa không nhịn được ném chuột. Sau nhiều lần thất bại cuối cùng trang web cũng hiện lên.
Mạc Tùy nhanh chóng nhập ba chữ ‘Phương Như Thần’, một lúc lâu sau liền hiện ra gần vạn tin tức tư liệu. Từng du học ở nước ngoài, sau khi về nước bắt đầu quản lý Phương thị, phong cách hành sự như sấm rền gió cuốn của anh khiến đồng nghiệp trong giới khiếp sợ. Trong ba năm ngắn ngủi đã khiến thị trường của Phương thị tăng gấp đôi, thành tích thương nghiệp đáng tự hào ấy luôn được người taca ngợi. Theo tin tức thì hiện nay anh đang nghỉ phép ở nước ngoài.
Mạc Tùy mang theo tâm trạng phức tạp xem hết một lượt, sau đó bần thần nhìn ảnh chụp được phóng to trên màn hình.
Vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, rõ ràng là cùng một người nhưng lại không cảm thấy chút quen thuộc nào. Cô bỗng nhớ tới mấy lần Tùy Kỳ mất khống chế bất giác tỏa ra khí thế kinh người và bá đạo. Hóa ra, đó mới thật sự là anh.
Đến tối, Tùy Kỳ lại xán tới, Mạc Tùy không có tâm trạng, cố ý dịch sang bên, nhíu mày lườm anh, “Lại t*ng trùng lên não à? Dùng tay phải mà giải quyết đi.”
Tùy Kỳ chớp chớp mắt, bĩu môi, “Vậy cũng phải là… Tay phải của em cơ.”
Mạc Tùy sợ chảy mồ hôi lạnh, chỉ tay vào anh, “Miệng anh bị làm sao đấy? Bĩu thử một lần nữa xem em có cắt luôn nó đi không.”
Rõ ràng là đang làm nũng, đây không phải trò của các bé ‘tiểu thụ’ sao? Mẹ kiếp! Nghĩ vậy mặt cô càng sa sầm lại.
Tùy Kỳ không hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy, đưa tay che miệng sau đó giả bộ điềm nhiên như không tiếp tục xán tới nằm trên người cô. Ngoan ngoãn được một lát hai tay lại bắt đầu không yên, luồn vào trong áo cô.
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy!” Mạc Tùy chật vật trốn tránh, vóc dáng cô nhỏ bé hơn Tùy Kỳ, tay nhỏ chân nhỏ quả thật không đẩy nổi.
Ngày hôm sau lúc thức dậy chân mềm nhũn suýt chút nữa không đi nổi. Mạc Tùy vỗ vào đầu anh một cái, cảnh cáo: “Lần sau kiềm chế một chút!”
Đây dường như là tình huống quen thuộc vào buổi sáng sau mỗi lần hai người vận động, nhưng lần sau Tùy Kỳ sẽ vẫn chứng nào tật nấy tiếp tục không kiềm chế, mãnh liệt đến mức làm người ta phẫn nộ. Lần nào Mạc Tùy cũng bị anh lăn qua lăn lại đến chết khiếp.
Trong cuộc sống đột nhiên có thêm hai người xa lạ chen vào, cho dù đã từng quen biết cũng vẫn khiến người tacảm thấy không thoải mái. Lúc đối mặt với bọn họ Tùy Kỳ luôn cực kỳ im lặng và bài xích, hai người kia cũng cảm thấy bất lực và nôn nóng, nhất là Lâm Sâm. Anh ta vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật là người yêu đã quên mình mà yêu người khác.
Kể đi kể lại những kỷ niệm về hai người đến mức sắp rách cả miệng mà Tùy Kỳ vẫn không có phản ứng như khúc gỗ, thậm chí thỉnh thoảng trong mắt còn lóe lên sự chán ghét, dồn nén nhiều ngày Lâm Sâm rốt cục bùng nổ.
“Con mẹ nó anh không có chút phản ứng nào được à? Anhrốt cuộc có cố gắng nhớ lại hay không vậy? Con mẹ nó quên nhiều như vậy chẳng lẽ là đúng sao? Anhcó biết có bao nhiêu chuyện đang chờ anh giải quyết, không phải muốn quên là quên không.” Lâm Sâm mặt đỏ tới mang tai bực bội vò tóc, anh ta thậm chí tức giận muốn xách cổ người đối diện lên đánh cho nhừ tử. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hờ hững của người kia anh talại không ra tay được. Sao anh có thể quên chứ? Sao có thể?
Lục Thố vỗ vỗ vai anh ta trấn an, “Từ từ bình tĩnh. Không thể nóng vội được.”
Lâm Sâm hất tay anh ta ra, quát: “Mẹ nó, còn muốn từ từ đến khi nào? Tôi không chịu được nữa rồi, tiếp tục như vậy sẽ phát điên mất.”
“Biết làm sao? Cho dù không chịu được cũng phải chịu.”
Lâm Sâm thở hổn hển, ủ rũ ngồi xuống, cúi gằm đầu không nói gì nữa.
Tùy Kỳ vẻ mặt hờ hững nhìn đồng hồ sau đó nói: “Hết 20 phút rồi, tôi phải đi nấu cơm cho Mạc Tùy.”
Anh đứng dậy mở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ.
Trong mắt Lâm Sâm chứa đầy bi thương và tuyệt vọng, Lục Thố kéo anh tađứng dậy, quay đầu liếc nhìn phòng ngủ. Tùy Kỳ nheo mắt, nghiêng người chắntầm mắt của anh ta, hất cằm về phía ngoài: “Đi đi.”
Hai người vừa đi ra khỏi nhà Tùy Kỳ liền đóng sầm cửa lại, vui vẻ đi nấu cơm. Mạc Tùy còn đang ngủ, không biết vừa rồi lớn tiếng như vậy có đánh thức cô không. Anh quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, ừm… Hẳn là không.
Mạc Tùy thật ra không ngủ, ban đầu cô còn hào hứng xem đám Lục Thố có thể nói gì với anh nhưng được mấy lần liền chán. Nói đi nói lại nhiều như vậy cô sắp thuộc luôn rồi. Về phần Tùy Kỳ, 20 phút này đối với anh chẳng khác nào hành xác, chỉ mong sao mau mau chóng chóng được giải thoát, cô còn phải sợ anh đi theo hai người kia sao? Thế nên sau này khi bọn họ tới, cô luôn kiếm cớ trốn trong phòng lên mạng chơi trò chơi.
Mạc Tùy chưa từng nghĩ Lục Thố sẽ lén tìm mình, cho dù muốn tìm cũng nên tìm Tùy Kỳ mới đúng, dù sao mục đích của họ cũng là Tùy Kỳ. Vậy nên khi nhìn thấy anh ta, cô không khỏi có chút kinh ngạc.
===
p.s: Em Dip chấn thương nên tôi lại thầu thôi :)) Thật ngứa mắt với em ‘Cây tiểu thụ’ quá =v=