Trọn Đời Em Nuôi Anh

Buổi tối hai ngày sau Phạm Tư Nhiễm gõ cửa nhà Mạc Tùy. Mạc Tùy ngậm quả táo ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay ấn nút nhoay nhoáy điên cuồng, ánh mắt nóng rực như sắp bốc hỏa nhìn chằm chằm vào những bóng người sặc sỡ nhảy nhót trên ti vi, nhổ táo gào lên: “Ra mở cửa!”

Tùy Kỳ ngồi cạnh đang theo dõi trận game, nhặt quả táo cô vừa nhổ ra để gọn gàng xong rồi mới đứng lên!

Phạm Tư Nhiễm không ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông lạ hoắc, không những thế còn là một người đàn ông lạ hoắc vô cùng đẹp trai. Cô lùi lại một bước, ngó lại biển số nhà, chắc chắn là mình không nhầm rồi mới cẩn thận nhìn từ đầu đến chân anh ta mấy lần, “Anh là ai?”

Đúng lúc ấy, một tiếng hét bực dọc từ trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng kêu của Mạc Tùy: “Lão Phạm, vào đi!”

“Mạc Tùy!” Phạm Tư Nhiễm đáp lại một tiếng, sau đó vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, tránh qua Tùy Kỳ đi vào.

Mạc Tùy đã ném tay cầm điều khiển, nhàn nhã ngồi trên chiếu gặm nửa quả táo, trợn mắt nhìn Phạm Tư Nhiễm, nhồm nhoàm nhai: “Ăn cơm chưa?”

Phạm Tư Nhiễm gật đầu ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Ai đấy? Cậu bắt đầu mang đàn ông về nhà rồi đó à?”

“Nói ra thì dài lắm! Chuyện mình nhờ thế nào rồi?”

“Xong rồi, không thì mình đến đây làm gì!” Phạm Tư Nhiễm quay đầu liếc nhìn người đứng trong bếp một cái, “Này, cậu nói mình nghe một chút về anh ta đi, đừng bảo công việc đó là tìm cho anh ta đấy nhé?”


“Tìm cho anh ta đấy!” Mạc Tùy ném hạt táo qua một bên rồi rút giấy ăn lau miệng, “Anh ta sẽ ở lại nhà mình một thời gian, nên tiện tìm cho anh ta một công việc luôn!”

Mạc Tùy kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Phạm Tư Nhiễm. Phạm Tư Nhiễm trừng mắt rất bất bình nhìn cô, “Cho một tên đàn ông ở nhà mình thì còn ra thể thống gì nữa! Trần Lương Sinh mà biết sẽ băm cậu ra là cái chắc!”

Mạc Tùy giơ một ngón tay. “Cho nên cậu nhớ khóa cái mồm cậu lại!”

“Muốn mình không nói cũng được, nhưng chuyện này đáng nghi lắm! Ngay cả…” Cô đột nhiên dừng lại, chờ Tùy Kỳ đặt hoa quả lên trước mặt các cô rồi đi, mới nói tiếp: “Ngay cả người ta có xuất thân thế nào cậu cũng không biết mà đã cho ở rồi, to gan quá đấy. Cậu không sợ anh ta có ý đồ khác à?”

“Rồi rồi, đừng nghĩ nhiều, mình đến tận đồn cảnh sát báo án rồi. Hơn nữa anh ta cũng đã ở đây hơn một tuần, nếu có ý đồ thì đã ra tay lâu rồi, sao phải chờ đến tận bây giờ?” Mạc Tùy vỗ vỗ vai Phạm Tư Nhiễm, “Yên tâm, mình còn chưa ngu ngốc đến mức bị người khác lừa đâu!”

“Cậu mà không ngu á!” Phạm Tư Nhiễm lầm bầm.

Mạc Tùy coi như không nghe thấy, “Cậu tìm được cho anh ta việc gì rồi?”

“Phục vụ trong quán bar, vốn đang lo việc đó không hợp với bạn cậu, dù sao hoàn cảnh công việc cũng hơi rắc rối. Nhưng bây giờ nhìn lại cũng thấy hợp lắm, đúng là kiểu việc cho người không có cái gì như anh ta!”

“Quán nào vậy?”


“Quán của bạn A Phàm, mới mở ở gần chỗ rẽ đường Tân Giang đó!”

Mạc Tùy nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Tốt lắm, có người quen chiếu cố cũng tốt!”

Phạm Tư Nhiễm ở đó khoảng hai tiếng mới bị bạn trai gọi điện bắt về. Đến lúc ấy Tùy Kỳ mới từ ban công quay về phòng. Anh rất lễ phép, từ khi Phạm Tư Nhiễm đến cho đến khi cô đi anh đều tự giác tránh qua chỗ khác cho hai người có không gian riêng nói chuyện thoải mái. Ánh mắt Mạc Tùy lướt qua cái mũi bị lạnh đỏ bừng và hai chân đút trong dép lê của anh.

“Ngày mai anh bắt đầu đi làm, phục vụ trong quán bar. Đến lúc đó sẽ có người dạy anh, anh cũng phải khiêm nhượng một chút, gặp khách hàng ghê gớm thì cố mà nhịn, làm phục vụ không tránh được những chuyện như thế đâu!” Mạc Tùy nghĩ lại thôi, “Thôi quên đi, đến lúc đó anh tự cân nhắc, một hai câu cũng không giải thích hết được. Anh linh hoạt một chút là ổn!”

Tùy Kỳ gật đầu, “Tôi biết rồi!”

Thời gian làm việc của quán bar kéo dài đến tận khuya. Mạc Tùy đánh cho anh một cái chìa khóa cửa ngoài, còn treo thêm vào móc khóa một con gà màu vàng đầu tròn xoe. Ngày đầu tiên anh đi làm, Mạc Tùy gọi cả Phạm Tư Nhiễm và người yêu cô ấy đến cổ vũ. Họ tìm một cái ghế đệm để ngồi, kệ Tùy Kỳ đi theo quản lý.

Vì còn sớm, trong quán cũng không đông người, ba người chơi xúc xắc, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu. Thời gian dần trôi, đến buổi tối, tiếng nhạc ồn ào bắt đầu vang lên, những ngọn đèn nhiều màu cũng điên loạn xoay chuyển. Mạc Tùy híp mắt hơi cúi người, bị đèn chiếu vào mắt rất khó chịu!

Người anh em của Tư Phàm biết bọn họ ở đó nên có ý sang hỏi thăm. Nhìn anh ta khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ tầm 30, nhìn cách ăn mặc là biết dân ăn chơi. Anh ta trêu đùa trò chuyện với họ vài câu rồi gọi quản lý đưa Tùy Kỳ tới gặp mặt một chút, để sau này có gì cũng tiện chiếu cố.

Tùy Kỳ nhanh chóng được quản lý dẫn ra, theo bản năng, anh đứng ở bên cạnh Mạc Tùy. Anh đã thay đồng phục, quần tây, áo sơ mi trắng, cộng với một cái áo gile màu đen, cổ đeo nơ màu bạc, dáng người nho nhã cao ráo như trúc, hơn nữa gương mặt lại đẹp trai, nhìn cực kỳ thích mắt!


Anh lễ phép chào hỏi ông chủ của mình, anh ta vỗ vai anh cười khích lệ vài câu, rất khách khí, rất quy cách, nhìn không ra cái gì bất thường. Nhưng không biết có phải Mạc Tùy nhầm hay không, cô mơ hồ cảm thấy ông chủ trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy Tùy Kỳ hai mắt đã phát sáng, dường như vô cùng hưng phấn!

Tùy Kỳ nhanh chóng quay lại với công việc, hội Mạc Tùy ngồi một lúc liền đi về. Dù sao quán bar phải mở đến rạng sáng, ngày mai họ còn phải đi làm, không thể về muộn thế được!

Mạc Tùy kéo chặt áo khoác co ro đứng ở cửa đợi xe, hai người kia đứng cạnh cô đang ngọt ngào ôm ôm ấp ấp sưởi ấm cho nhau, nói với nhau câu nào thì buồn nôn câu đó!

“Tôi bảo này, hai người chọn thời điểm chút đi, không thấy tôi còn đứng đây à, mẹ nó chứ giữ hình tượng giùm cái!”

Phạm Tư Nhiễm lườm cô một cái, hừ lạnh: “Chị đây cứ thích thế đấy, cậu ghen tị chứ gì! Không thì cậu bảo tình yêu bé nhỏ của cậu ra đây ôm cậu đi!”

Mạc Tùy trợn trắng mắt, từ khi nhìn thấy Tùy Kỳ đến giờ bà chị này đã tự động xem anh là người yêu của cô rồi. Trong đầu con gái đang yêu trừ mấy thứ vớ vẩn này ra thì đúng là không chứa được gì khác nữa mà. Cô cũng lười đính chính, có loại người người khác càng nói thì lại càng hăng!

Phạm Tư Nhiễm đột nhiên chọc Mạc Tùy một cái, nhỏ giọng: “Lão Mạc, mau nhìn kìa, Trần Lương Sinh!”

Mạc Tùy hai mắt sáng ngời quay đầu nhìn lại, xa xa ở một lối ra khác Trần Lương Sinh đang ôm Triệu Yến Phi đi ra bãi đỗ xe. Anh ta theo bản năng nhìn sang hướng này, ánh mắt hai người chợt gặp nhau. Anh ta sửng sốt hơi khựng lại, sau đó thì thầm gì đó với Triệu Yến Phi rồi đi sang đây!

Mạc Tùy cười lạnh, nhảy lên xe taxi vừa hay dừng lại, nghênh ngang rời đi!

Trần Lương Sinh chạy vài bước rồi dừng lại, yên lặng nhìn chiếc xe lướt qua người. Người sau cửa sổ xe không thèm liếc nhìn anh ta đến một cái, anh ta không nhịn được híp mắt lại!


Phạm Tư Nhiễm ôm eo Tư Phàm, tì trước ngực anh nhỏ giọng thầm thì, “Con khốn này dám chạy thật!”

Tư Phàm vỗ vỗ vai cô, nhìn Trần Lương Sinh đến gần, cười chào hỏi trước: “Thật khéo quá, hai người cũng đến chơi sao?”

“Ừ, hôm nay vừa hay có buổi tụ hội ở đây!” Anh ta im lặng một chút, rồi mới nói: “Mạc Tùy hôm nay không đi làm sao? Nó cũng bắt đầu đi bar từ khi nào vậy?”

Phạm Tư Nhiễm tiếp lời, “Vừa hay hôm nay nó không có ca thôi. Bình thường cũng không đi bar bao giờ, hôm nay cơ bản là vì có một người bạn đi làm ở đây ngày đầu tiên, nên bọn em tới cổ vũ một chút!”

“Vậy thì tốt, Mạc Tùy tùy hứng không hiểu chuyện, sau này hai người cố gắng khuyên bảo nó, đừng để nó tới mấy chỗ như thế này. Dù sao những nơi vàng thau hỗn loạn như thế cũng nhiều cám dỗ, mà nó thì lại đúng là kiểu người không kháng cự được sức hấp dẫn!”

Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm nhìn nhau, đều gật gật đầu!

Trần Lương Sinh lại nói: “Mạc Tùy giờ đang ở đâu? Có thể cho tôi biết địa chỉ được không?”

Phạm Tư Nhiễm khó xử: “Không phải là em không nói, mà tính nó anh cũng biết rồi đấy, nếu em nói cho anh không chừng nó lại giận dỗi cả em, thôi tự anh gọi điện hỏi nó đi!”

Khúc mắc giữa Mạc Tùy và Trần Lương Sinh không phải một hai câu có thể nói rõ. Phạm Tư Nhiễm cũng biết một chút ít, cô càng không thể đồng ý tiếp tay làm việc xấu, miễn tai họa về sau!

Trần Lương Sinh cũng hiểu, gật đầu “Vậy chào hai người nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận