Trọn Đời Không Buông Tay

Hứa Liên Trăn tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang đứng tựa mình lên thành lan can ngoài ban công ngắm cảnh đêm xa xa.
Cô không biết vì sao hắn lại mang cô đến Barcelona, vào ở căn phòng khách sạn mà hai người từng ở năm năm trước. Bảy ngày đó, chính là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Tuy rằng, sau này biết đó chỉ là giả. Nhưng những gì hắn đã cho cô, suốt một tuần, không hề có người nào khác, chỉ có hắn và cô, còn có con của hai người.
Ở trong này, không biết con muỗi từng hút máu của cô và hắn, có phải đã sinh sôi nảy nở ra rất nhiều rất nhiều con cháu rồi hay không? Không biết rạp chiếu phim kia còn chiếu những bộ phim vui buồn li hợp? Cũng không biết tiệm trang sức ở ngã rẽ có còn đó hay đi nơi nào?
Tưởng Chính Nam chậm rãi xoay người lại, phía trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo khẽ nới rộng, tay áo xắn tới khửu tay, dưới ánh đèn vàng mờ ảo ngoài bàn công, ánh mắt hắn nhìn cô tha thiết.
Năm tháng luôn ưu ái người đàn ông này, không thể không thừa nhận, hắn bây giờ, cho dù là khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, cũng đã đủ khiến người ta nghẹt thở rồi.
Hắn chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, dù chỉ là một lời nói cũng không hề thốt ra.
Nếu để cho chị Kiều biết được, cô và hắn kỳ thực chỉ là kết hôn lần đầu, nhưng lại chẳng thể mở lòng được với nhau, không biết chị ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn dịu dàng cởi bỏ áo tắm của cô, để rồi thấy được điều bí mật.
Tưởng Chính Nam ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng quỳ xuống, vô cùng trân trọng mà đặt lên trên bụng cô một cái hôn tha thiết.
Hốc mắt trong tích tắc đó bất chợt chua sót, lúc trước hai đứa nhỏ quá lớn, cô căn bản không thể nào sinh tự nhiên, vì thế, ở tuần thứ ba mươi tám của thai kỳ, cô đành lựa chọn sinh mổ.
Bây giờ, chỗ đó để lại một vết sẹo dài mờ.
Nụ hôn của hắn nhẹ tựa lông chim rơi lên vết sẹo của cô.
Hắn hiển nhiên đã biết tất cả.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn cô nhưng chưa kịp thu lại.
Ngày nào đó, hắn thế nhưng mang cô tới tiệm làm trang sức thủ công ở con đường cũ kia, bà chủ của cửa tiệm vẫn mập mạp như trước, nét tươi cười đầy gương mặt, bà ấy vừa thấy Tưởng Chính Nam đẩy cửa đi vào, liền nhiệt tình chạy ra đón tiếp, cùng hắn trao đổi vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha.
Nhìn Tưởng Chính Nam mặc quần áo lao động, đeo mặt nạ bảo hộ cực kì chuyên tâm dùng mỏ hàn hơi nung chảy khối bạc trong nồi nung quặng, dùng những phiến kim loại đặc chế ép khối bạc thành tấm mỏng, mỏ hàn hơi làm giảm độ cứng, sau đó thực thông thạo mà dùng búa nhỏ tán mỏng mảnh bạc hơn nữa, rồi dùng máy mài. Cuối cùng lại bỏ vào nung một lần nữa, rồi kéo sợi, đánh bóng.
Sau một hồi lâu, một chiếc mề đay hình chữ “J” đã xuất hiện trước mặt Hứa Liên Trăn.
Hứa Liên Trăn trong nháy mắt đó, nhớ lại hắn cũng đã từng đưa cho cô một sợi dây chuyền, trên đó cũng khắc một chữ “J” thật tinh xảo, khéo léo đáng yêu.
Cô bỗng nhiên chợt nhận ra, đó là chữ cái đầu viết tắt trong họ của hắn. Thì ra, từ rất lâu rất lâu trước đó, hắn đã từng mạng họ của mình để tặng cho cô.
Tưởng Chính Nam dùng một sợi dây chuyền bạc xỏ chiếc mề đay hình chữ “J” vào, rồi tự tay đeo nó lên cổ cô.
Không có nhiều hoa văn trang trí, chỉ có duy nhất một chữ cái, nhưng so với những món trang sức lộng lẫy khác nó còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn bội phần.
Lại vài ngày sau đó trôi qua, hai người cùng nhau đi dạo trên con đường La Ramblas nổi tiếng. Suốt dọc đường đi, hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô thật chặt, tựa như muốn đi như vậy mãi, đi đến hết cuộc đời!
Sau này, mỗi một năm cùng một thời điểm này, hắn đều dành riêng thời gian, mang cô sang Barcelona, rồi đưa cô đến tiệm trang sức thủ công làm trang sức tặng cô, thế cho nên, cô dần dần cũng nói được một chút tiếng Tây Ban Nha.
Có một năm, khi cô đi dạo một mình trên phố, đi qua tiệm trang sức đó, liền đẩy cửa đi vào. Bà chủ tiệm mập mạp vui vẻ từ bên trong đi ra, sau khi cho cô một cái ôm nồng thắm, rồi mời cô ngồi xuống cùng uống cà phê, bà ấy đã kể cho cô rất nhiều chuyện.
Cuối cùng bà chủ nói: “Tôi sắp đóng cửa tiệm này, hôm nay cô mang hết những món trang sức hai người để lại đây đi. Giờ này sang năm hai người tới, có lẽ tôi đã không còn ở đây nữa.”
Hứa Liên Trăn mù mờ không hiểu. Bà chủ lại nói: “Ngày trước khi Tưởng tiên sinh chưa mang cô tới đây, hàng năm anh ấy đều đến một lần, làm nhẫn làm trang sức khác, một năm một bộ, nhưng anh ấy chưa lần nào mang đi, chỉ nói là gửi lại trong tiệm của tôi.”
Khi bà chủ mở một chiếc hộp bạc thủ công của bà ấy ra, Hứa Liên Trăn liền ngẩn cả người.
Bên trong có sáu bộ trang sức bạc nào nhẫn, dây truyền, vòng tay. Cô thật cẩn thận nhìn kĩ từng chút một, liền phát hiện ra trên mỗi món đều có khắc chữ “JX”.
*J là chữ đầu trong “Jiǎng”, tiếng latin của họ Tưởng. Còn X là “Xǔ” của họ Hứa.
Đó là họ của hắn và họ của cô, là của hai người!
Năm năm chia ly, hàng năm hắn đều đến đây, tự mình làm một bộ trang sức cho cô.
Nước mắt, bất giác dâng đầy hai mắt!
Hắn từng nói: “Là bởi vì anh yêu em, yêu em nhiều đến vậy. Nhưng em lại không hề biết, anh chưa bao giờ để em biết.”
Thì ra, hắn thật sự chưa bao giờ để cô biết điều này.
Hắn yêu cô! Tưởng Chính Nam vẫn luôn rất yêu rất yêu cô!
Phiên ngoại về hai bạn nhỏ Tưởng Tuấn Văn – Tưởng Tuấn Hữu.
#1: Chuyện đánh đòn.
Hai anh em sinh đôi đánh nhau khiến Hứa Liên Trăn nổi giận, Hứa Liên Trăn quát: “Hai đứa ngứa da có phải hay không, còn gây chuyện nữa là mẹ tét mông hai đứa thành đôi đó nghe chưa?”
Tuấn Văn: “Mẹ, mông vốn dĩ là một cặp mà!” Dứt lời, còn quay sang hỏi Tuấn Hữu: “Đúng không, em trai?”
Tuấn Hữu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, vốn dĩ nó là một cặp!”
Hứa Liên Trăn á khẩu không nói được gì, quay đầu sang nhìn Tưởng Chính Nam bên cạnh cũng đang phì cười.
#2: Chuyện búp bê baby.
Có em gái Nhiếp Diệc Tâm đến nhà chơi, Hứa Liên Trăn mua rất nhiều đồ chơi cho bé, trong đó có một con búp bê baby.
Nhiếp Diệc Tâm thay quần áo rồi đổi giày cho baby, chơi vui cực kì, cười vui vẻ không ngớt.
Tuấn Văn trái nhìn một cái phải nhìn một cái, nhịn không được đặt câu hỏi: “Mẹ, cái này gọi là baby sao?”
Hứa Liên Trăn gật đầu: “Đúng vậy, là búp bê baby.”
Cặp mắt Tuấn Văn nhanh như chớp nhìn sang chỗ khác, vừa nói vừa làm điệu bộ: “Nhưng mà ngực của nó lớn như vậy, sao có thể gọi là baby được?”
Cả Hứa Liên Trăn lẫn Tưởng Chính Tuyền đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra liền ngây cả người.
Tuấn Hữu ở một bên tự đắc cười khanh khách mà tổng kết: “Ông nội bà nội, ba ba, mẹ, cô dượng, mấy người lớn thật là ngốc, nó chắc chắn không phải là baby, vì ngực của nó còn lớn hơn cả mẹ cơ mà…”
Ha ha ha ha…
#3: Chuyện sinh thêm em gái.
Ban đêm, hai đứa nhóc kia làm thế nào cũng không chịu đi ngủ.
Tưởng Chính Nam vừa dỗ lại vừa lừa, nhưng một chút hiệu quả cũng không có. Vì thế hắn quyết định dùng tới chiêu độc: “Các con nếu không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, ba mẹ liền sinh thêm em gái, sau này chỉ thương em gái thôi, không thương hai đứa nữa.”
Hai anh em sinh đôi anh nhìn em, em nhìn anh, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Một thời gian sau, Tưởng Chính Nam thấy chiêu này hữu dụng nên dùng đi dùng lại.
Tuấn Văn hỏi: “Ba ba, lần trước ba có nói là sẽ sinh em gái, sao lâu như vậy mà vẫn chưa thấy em đâu?”
Tuấn Hữu nhìn anh trai, đôi mắt to vô tội chớp một cái, cái hiểu cái không nói: “Thế còn phải nói, nhất định là vì ba ba vô dụng, cho nên mẹ mới không sinh được em gái.”
Vô dụng… Hai con trai lại còn nói hắn vô dụng…. Tưởng Chính Nam trực tiếp té xỉu!
#4: Chuyện gọi điện thoại.
Tuấn Văn, Tuấn Hữu ở nhà chơi trò gọi điện thoại giả.
Ba ba Tưởng Chính Nam thấy vậy liền trêu: “Hai đứa ngày nào cũng ở cùng nhau, gọi điện thoại cũng chẳng có gì để nói. Nếu muốn gọi thì đi gọi cho bạn gái ấy…”
Tuấn Văn Tuấn Hữu nghe vậy, liền đưa bàn tay be bé của mình đặt lên tai giả điện thoại.
Một đứa nói: “Alô, là Tiếu Tiếu đó sao?”
Đứa còn lại: “Alô, Chu Gia Kì, cậu có muốn đến nhà mình chơi không?”
Cả nhà nhất thời trợn tròn mắt, sau đó là cười muốn ngất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui