Nhan Thất cũng đã từng tin vào tình yêu, nhưng không phải là tình yêu nam nữ mà là tình thân, thứ tình cảm ruột thịt không gì có thể thay thế . Đó là khi cha mẹ cô vẫn còn sống , khi cô vẫn còn được hưởng thụ thứ tình cảm gia đình ấm áp và sự cưng chiều của cha mẹ. Ba Nhan rất yêu thương người vợ và cô con gái duy nhất của mình , luôn coi họ như trân bảo cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng niềm hạnh phúc ấy cũng giống như bong bóng xà phòng , đẹp mà lại quá mức ngắn ngủi.
Một ngày cuối tuần nắng đẹp khi cả gia đình hạnh phúc đi trên phố, Liên Y và con gái say sưa chọn những chiếc vòng tay trong một gian hàng cùng với ba Nhan trên tay đầy những túi xách và vẻ mặt cưng chiều nhìn hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Đối với bất kì người đàn ông nào có lẽ cũng sẽ cảm thấy rất phiền khi đi shopping với phụ nữ còn ông lại cảm thấy thật hạnh phúc khi chứng kiến hai gương mặt một lớn một nhỏ tràn đầy tươi cười hạnh phúc hướng ông nũng nịu. Đột nhiên một chiếc xe với tốc độ kinh người lao đến chỗ của Nhan Thất trong tiếng thét chói tai của người xung quanh . Liên Y hoảng loạn vội đẩy con gái tránh sang bên cạnh nhưng chiếc xe kia dường như cố ý tăng nhanh tốc độ.
Rầm!
Nhan Thất bị mẹ đẩy văng ra xa, tay chân va đập xuống nền đất cứng làm trày xước cả một mảng da thịt lớn nhưng cô bé không thấy đau. Cô chỉ biết mở to mắt ra tìm kiếm hình ảnh của cha mẹ ,và cho đến mãi sau này, hình ảnh ấy vẫn luôn quanh quẩn và ám ảnh cô trong những giấc mơ.
Chỉ thấy trên mặt đất lúc này là hình ảnh ba mẹ chìm trong vũng máu , ba Nhan vẫn còn dùng vòng tay của mình để bảo vệ vợ. Hai con mắt của Nhan Thất trừng lớn hết cỡ, đôi mắt vẫn luôn sáng lấp lánh giờ đây lại mờ mịt trống rỗng. Từng giọt lệ chảy xuống hai gò má bé bỏng trắng nõn, lướt qua cần cổ rồi nhỏ xuống nền đất. Từng giọt từng giọt như phản chiếu hình ảnh đẫm máu mà đau thương. Nhưng dường như cô bé vẫn chưa phát hiện ra điều đó , cô đang mãi chìm trong ý thức của chính mình. Nhan Thất thật sự không muốn tin. Không thể nào. Không thể nào . Đây nhất định là một giấc mơ thôi. Đôi mắt to tròn chớp nháy liên tục như cố gắng thay đổi sự thực tàn nhẫn. Nhan Thất muốn đến gần chỗ ba mẹ, nhưng tay chân cô lại bủn rủn vô lực ngay cả đứng lên cũng không thể. Người đi đường nhanh chóng xúm lại gọi xe cấp cứu, một số người nghĩ rằng cô bị hù sợ nên ngồi bên cạnh khuyên bảo.
" Cháu bé à đừng sợ"
"Khổ thân con bé, ba mẹ nó chỉ sợ .."
Nhan Thất cả kinh bật dậy trong cái nhìn lo lắng của mọi người xung quanh.
" Ba mẹ. Baba baba"
Cô bé chạy vụt đến chỗ ba mẹ của mình , nhìn hình ảnh hai người chìm trong vũng máu mà cả người lặng đi , khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng. Đúng vậy, là sợ hãi. Nhan Thất rất muốn vươn bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt cha mẹ như họ vẫn ôm cô lúc sáng muốn nói thật to rằng
" Baba mama đừng ngủ nữa được không, Nhan nhi sẽ ngoan mà.. sẽ không nháo nữa ba mẹ đừng bỏ Nhan Nhi "
Nhưng cô bé không làm như vậy, cũng không thể nào hét lên bởi đôi tay run rẩy và cổ họng khản đặc. Cô bé sợ, thực sự rất sợ, sợ rằng chỉ cần chạm vào là họ sẽ biến mất ngay trước mắt cô. Tiếng còi xe cứu thương vang lên, Nhan Thất ngất đi trong tiếng kinh hô lo lắng của mọi người.
Ba Nhan mất .
Mẹ Nhan dù được bảo hộ trong ngực nhưng cũng mất qua nhiều máu mà qua đời.
Ngày hôm đó Nhan Thất tròn mười tuổi.
Ngày hôm đó cô mất đi gia đình.
Mãi mãi...