Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

Nhan Thất ngồi bên cạnh Lãnh Dạ, nhìn nền trời đen kịt qua một ô kính, quay sang Lãnh Dạ khẽ hỏi:
_ Anh có cách nào để liên lạc với bọn họ không?
Lãnh Dạ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu :
_ Hiện tại thì không. Thật ra chúng ta có thể rời khỏi đây, bộ điều khiển bằng tay vẫn sử dụng được, đầu tàu chỉ cần sửa một chút. Chỉ là có chút nguy hiểm, bộ định vị không dùng được
_ Đúng vậy, hơn nữa tất cả đều đang bị thương. Nếu như cứ lang thang trên biển... nhiên liệu và thức ăn dự trữ cũng không đủ..- Nhan Thất tiếp lời.
Ngừng một chút cô lại nói
_Tôi sẽ cố gắng dò các kênh trên bộ đàm. Tôi nghĩ bọn Vân Hàn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để tìm vị trí của chúng ta. Hơn nữa Vân Hàn với tôi có một kênh cài đặt riêng để liên lạc, chỉ là trên biển tín hiệu chập chờn, không biết có thể liên lạc được không nữa..
Nhan Thất vừa nói vừa lấy chiếc máy tính ra chuẩn bị tìm kiếm tín hiệu, tình cờ để lộ ra hai ống tay áo với vệt máu đã khô. Nhan Thất bị thương nhẹ nhất trong 9 người, lại mải băng bó ọi người nên cũng chẳng quan tâm đến vết thương của mình. Lãnh Dạ nhìn thấy vậy, mắt tối sầm lại, một tay kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên đùi mình, một tay với lấy hòm thuốc cạnh đó tìm bông băng thuốc đỏ.
_ Tôi có thể tự làm được- Nhan Thât đột nhiên bị kéo tay, có chút giật mình muốn rút ra. Không phải trên thương trường vẫn đồn đại rằng tên họ Lãnh này ghét nhất bị phụ nữ động vào sao. Hơn nữa bản thân cô cũng không quen bị người lạ cầm tay thế này.
_ Để yên đi- Lãnh Dạ nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu lại giống như ra lệnh khiến cho người ta không thể từ chối.
Lãnh Dạ cẩn thận tẩy rửa vết thương, bôi thuốc đỏ và thuốc tiêu viêm lên vết thương của Nhan Thất rồi lấy băng gạc trắng băng bó lại. Động tác nhẹ nhàng cẩn thận hoàn toàn không giống với hình ảnh của một ông trùm hắc đạo khát máu tàn bạo như người ta vẫn thường đồn đại. Nhan Thất nhìn cánh tay của mình bị băng thành cái bánh trưng, cũng không đành lòng mà yêu cầu gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói:
_ Cảm ơn anh.
Nhan Thất không biết rằng cô là người đầu tiên được Lãnh Dạ băng bó cho. Từ trước đến giờ mỗi lần anh ta bị thương cũng có bác sĩ riêng băng bó chăm sóc nên chẳng bao giờ phải động tay động chân vào mấy việc như thế này cả. Lãnh dạ cầm chiếc máy tính đang đặt trên đùi cô, nhanh nhẹn dò tìm tín hiệu radio. Lãnh Dạ đối với phương diện này không phải là chuyên nghiệp như Nhan Thất nhưng không có nghĩa là anh không biết tí gì. Những chuyện nho nhỏ này anh vẫn có thể làm được
_Ở kênh liên lạc này vào 30p trước có tín hiệu báo từ kênh Pk001.
_Đó là kênh tín hiệu liên lạc khẩn cấp của chúng tôi.. Có kết nối được không
_ Hiện tại thì không, tín hiệu rất chập chờn. Tôi vừa gửi đi một tín hiệu khẩn, nếu họ nhận được sẽ xác định được vị trí của chúng ta. Lúc này chỉ có thể chờ thôi
_ Hi vọng là như vậy- Nhan Thất vẻ mặt bình tĩnh nhưng bên trong lại nén một tiếng thở dài. Đây mới là lần thứ 2 cô thi hành nhiệm vụ lại phải lưu lạc đến mức này. Cô thật là vô dụng mà..!!
Nhan Thất quay sang nhìn Lãnh Dạ, khẽ mở miệng
_Anh bị thương, nghỉ sớm chút đi. Tôi sẽ canh chừng tín hiệu.
_Cùng nhau đi..
Lãnh Dạ không đời nào lại để Nhan Thất thức một mình mà bản thân lại đi nghỉ ngơi cả. Nhan Thất định nói thêm nữa nhưng nghĩ sao lại thôi. Anh ta cũng cố chấp chẳng kém gì cô đâu.
_ Tùy anh thôi.
Hai người ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào ghế , nhắm mắt dưỡng thần chứ không nói với câu nào. Không khí có chút trầm mặc đến đáng sợ. Nhan Thất đối với người không quen thân thường rất nhạt nên không mở miệng nói chuyện, Lãnh Dạ thì càng không phải nói.
Khoảng nửa tiếng một tiếng sau đó, Lãnh Dạ chợt cảm thấy một bên vai nặng xuống, quay sang thì đã thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên trên, hai mắt nhắm chặt có vẻ đã ngủ say. Lãnh Dạ hơi cứng người một chút rồi nhanh chóng điều chỉnh tư thế cho Nhan Thất tựa vào thoải mái. Một tay khẽ vén mấy sợi tóc tinh nghịch lòa xòa trước trán, đôi mắt màu bạc ngắm nhìn dung nhan tinh xảo đang ngủ say. Có lẽ Nhan Thất đã quá mệt mỏi rồi, dù gì cũng chỉ là một cô bé mười bảy mười tám tuổi, trên người lại mang đầy thương tích. Nhưng kể ra cũng rất kì lạ,một người như Nhan Thất, tính cảnh giác vô cùng cao, lại có thể an bình mà ngủ quên bên cạnh một người đàn ông mới gặp mặt hai lần. Và có lẽ cô cũng không biết, những tin đồn về Lãnh dạ mà cô nghe được là hoàn toàn chính xác. Lãnh Dạ có bệnh sạch sẽ rất kinh khủng, hơn nữa lại đặc biệt dị ứng với việc động chạm vào phụ nữ. Có tin đồn rằng đã từng có một vị lãnh đạo nào đó gửi tặng anh ta một người đàn bà xinh đẹp gợi cảm để lấy lòng. Và kết quả là người đàn bà kia bị chặt đứt tứ chi vì cố tình quyến rũ anh ta mà nhào đến ôm ấp. Nhan Thất là người con gái đầu tiên mà Lãnh Dạ cho phép đụng vào hơn nữa lại còn chủ động nắm lấy tay cô.
Lãnh Dạ nhìn Nhan Thất và dung nhan ngủ say hiền lành như một đứa trẻ, đôi mắt màu xám bạc tràn đầy suy tư. Lãnh Dạ không yêu Nhan Thất, nói đúng hơn bản thân anh ta không biết thế nào là yêu. Từ khi còn rất nhỏ, việc duy nhất anh ta phải học đó chính là trở thành một người lãnh đạo tốt để dẫn dắt tập đoàn, rèn luyện những thủ đoạn cay nghiệt mà tàn ác. Trưởng thành trong một nền giáo dục như vậy,đối với Lãnh Dạ tình yêu là một thứ vô dụng, tầm thường mà xa lạ. Những cảm xúc đối với Nhan Thất không phải là bắt nguồn từ sự rung động đầu đời của một chàng trai trẻ mà là từ sự độc chiếm cố hữu trong bản chất. Lần đầu tiên nghe những gì Thanh Long nói về cô, anh chỉ cảm thấy có chút tò mò và hơn hết là sự thưởng thức. Lãnh Dạ luôn hứng thú với những người có tài và bản lĩnh. Lần đầu tiên gặp cô, sự chán ghét trong đôi mắt cô khiến anh ngạc nhiên và cũng chính lần gặp đó, anh như thấy được bản thân mình của vài năm trước, băng lãnh, lạnh nhạt, cố chấp mà kiên cường. Từ trong đôi mắt đen to tròn linh động ấy anh nhận ra được một bản tính cố chấp có phần độc đoán. Từ lần đó, Lãnh Dạ chỉ biết rằng mình muốn người con gái này, là bạn, thuộc hạ, trợ thủ hay người yêu anh không cần mà cũng chẳng muốn quan tâm.Anh chỉ biết rằng anh muốn sở hữu cô, muốn cô ở bên cạnh anh.
Tít tít.. tít tít
Vài tiếng tít tít báo lại từ màn hình máy tính cắt đứt dòng suy nghĩ của Lãnh Dạ. Nhan Thất cũng từ trong giấc ngủ choàng tỉnh dậy, nhận thấy mình vừa rất sơ ý mà ngủ thiếp đi mất, lại còn tự nhiên chiếm lấy vai của người ta, khuôn mặt lạnh nhạt cũng hiện lên vài vệt ửng đỏ hiếm thấy. Sao cô lại có thể mất cảnh giác đến thế cơ chứ..Nhan Thất thầm mắng một tiếng trong lòng. Lãnh Dạ cũng biết cô đang tự trách và xấu hổ, cũng không để tâm nhiều. Anh vừa nhận được tín hiệu đáp trả từ phía Vân Hàn, cần phải liên lạc ngay lập tức.
_ Nha đầu, có phải em không. Nha đầu
Giọng nói của Vân Hàn truyền qua tiếng radio rè rè, tràn đầy lo lắng.
_ Hàn, là em. Lãnh thiếu cũng ở đây. Anh có xác định được vị trí của bọn em không- Nhan Thất nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng nói. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải thoát khỏi chỗ này.
_ Nha đầu, thật là em sao. Em không sao chứ. Em yên tâm. Vị trí đã xác định được. Ngày mai khi trời tan sương anh sẽ đến ngay lập tức...
_ Nhan Thất, chủ nhân của tôi có..
Đột nhiên có tiếng của Thanh Long xen vào khi Vân Hàn đang nói. Có lẽ hai người đang ở cạnh nhau
_Chủ nhân của anh đang ở đây, anh ta bị thương khá nghiêm trọng, tôi chỉ có thể sơ cứu thôi
_ Bị thương, nha đầu em có bị thương hay không- Vân Hàn nghe thấy hai từ bị thương liền không bình tĩnh nổi. Sau khi biết tin B7 mất tích, anh đã đứng ngồi không yên, cố gắng tìm mọi cách để bắt tín hiệu liên lạc với chiếc máy tính của Nhan Thất nhưng không được. Vừa mới thấy có tín hiệu báo về, anh đã mừng như điên vội liên lạc lại vậy mà lại nghe thấy tin có người bị thương..
_ Hàn, anh bình tĩnh đi, em không sao,chỉ xây xát chút thôi. Những người khác đều bị thương rất nặng, anh nên tranh thủ thời gian
Thanh Long nghe thấy tin chủ nhân bị thương cũng rất sửng sốt, liền báo lại
_Được, Nhan Thất . Chúng tôi sẽ đến đó trong thời gian sớm nhất có thể. Làm phiền cô chăm sóc cho chủ nhân
_ Được, tôi sẽ - Nhan Thất nói vậy nhưng cứ nghĩ lại việc lúc nãy mình ngủ quên mất lại để người bị thương như anh ta phải thức canh, cảm thấy có chút ngại ngùng
_ Nha đầu, chờ anh, anh sẽ đến ngay lập tức
_ Được, Hàn . Em chờ anh..
Lãnh Dạ ngồi bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, nghe hai người Nhan Thất Vân Hàn nói chuyện mà lòng có chút khó chịu, cái tính độc đoán lại nổi lên liền ngắt lời hai người
_ Long, một mình chú đến đây thôi.. Ra lệnh cho Lâm Phong để B2 dẫn đầu tiếp tục đi trước đừng làm trễ nải
Nói xong ngón tay liền " vô tình" mà sượt qua nút nào đó tắt bộ đàm đi, lại còn vô sỉ mà bỏ thêm một câu
_Lại mất tín hiệu rồi
Nhan Thất cũng không để ý lắm hành động của Lãnh Dạ, mà dù cô có tận mắt nhìn thấy cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng một người như anh ta lại dùng thủ đoạn như thế.
_Vị trí đã xác định được rồi. Em nghỉ một chút đi( vì giờ LD đã xác định tc nên đổi ngôi xh)
_Xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Sao anh không gọi tôi dậy- Nhan Thất vẫn không thể chấp nhận nổi việc mình quá sơ ý khi thi hành nhiệm vụ. Nếu như là kẻ đó muốn giết cô thì cô có mười cái mạng cũng chẳng đủ.
_ Tại sao tôi phải gọi em dậy.
Nhan Thất cũng chẳng muốn nói gì thêm, dịch ra xa một chút rồi nhắm mắt dưỡng thần. Hàn đã xác định được vị trí, cô cũng có thể thả lỏng rồi. Chỉ là cô cũng rất thắc mắc, một hòn đảo giữa biển sao lại có thú hoang nhiều như vậy. Còn cái người ngồi bên cạnh cô lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ là làm thế nào để danh chính ngôn thuận mà giữ cô lại bên người..
..... Tờ mờ sáng, chiếc B2 đã cập bến hòn đảo vô danh này. Vân Hàn và Lâm Phong nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi tàu, đi tìm kiếm bóng dáng của đám người Nhan Thất. Nhan Thất tỉnh dậy cũng đã nhìn thấy B2 qua ô cửa kính trong khoang, liền cùng Lãnh Dạ đi ra bên ngoài để tụ hội. Từ xa Vân Hàn nhìn thấy cánh tay quấn đầy băng gạc của Nhan Thất liền tăng nhanh tốc độ, chỉ vài bước đã chạy đến nơi Nhan Thất đang đứng. Quan sát cô từ trên xuống dưới, lại nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của cô lên, mày kiếm nhíu chặt lại như có thể kẹp chết một con ruồi.
_ Nha đầu, sao lại bị thương nặng như vậy chứ. Biết thế anh đã không để em đi một mình- trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy đau lòng và tự trách.
_Hàn, em không sao. Là Lãnh thiếu băng quá cẩn thận nên nhìn vậy thôi. Anh đừng tự trách.
Thanh Long đang hỏi thăm chủ nhân của mình là Lãnh Dạ đứng ngay cạnh đó, nghe thấy Nhan Thất nói vậy liền sững người. Chủ nhân lại tự mình đi băng bó ột cô gái sao, chẳng lẽ là bị thương nên sốt cao (@@ anh này vui tính ghê ) . Đánh mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của chủ nhân mình như thể đó là điều hoàn toàn bình thường, Thanh Long cũng rất thông minh mà không hỏi gì thêm. Thắc mắc chuyện của chủ nhân, anh ta chưa muốn chết sớm vậy đâu. Không chỉ Thanh Long mà Vân Hàn cũng rât ngạc nhiên. Những tin đồn về Lãnh Dạ là chính anh ta nói cho Nhan Thất biết. Vân Hàn quay đầu sang, nhìn người đàn ông dù bị thương mà lưng vẫn thẳng, đôi mắt màu xám đầy nguy hiểm và khí chất của bậc vương giả; mày kiếm lại nhíu, suy tư về lời nói của Nhan Thất
_ Trước tiên chuyển mấy người bị thương và hàng hóa sang đi- Lãnh Dạ không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của Vân Hàn, quay sang nói với Thanh Long
_ Dạ, chủ nhân.- Thanh Long nhận lệnh, ra hiệu cho người của Lãnh gia là việc.
Vân Hàn thấy thế cũng không nói gì thêm, đỡ Nhan Thất về phía B2. Không thể không nói hiệu suất làm việc của Lãnh gia rất nhanh, chỉ một chốc đã di chuyển xong tất cả. Lãnh Dạ ngồi trong khoang chính đang được bác sĩ riêng chữa thương, nghe Thanh Long báo cáo liền mở miệng.
_Xuất phát đi.
Con tàu nhổ neo từ từ rời đi, chỉ để lại đằng sau hình ảnh của một vệt nhỏ không tên cùng với tiếng vỗ vọng của biển cả... miên man...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui