Đám người Nhan Thất xuống khỏi máy bay riêng mà Ken đã chuẩn sẵn, đã thấy một thảm đỏ được trải dài trước mặt. Đứng bên cạnh là hai hàng người mặc áo đen ăn mặc chỉnh tề sắc mặt lạnh tanh. Khi thấy Ken và Nhan Thất xuống liền nghiêng người về trước, cung kính cúi chào.
_ Chào mừng thiếu gia và tiểu thư trở về.
Trong khi Ken coi đó là chuyện bình thường mà gật đầu một cái thì Nhan Thất lại có chút bất đắc dĩ. Có cần phải khoa trương đến thế không chứ.
_ Tiểu Thất, lên xe thôi.
Ken đứng trước một chiếc limo sang trọng, tự mình mở cửa xe cho cô trong ánh mắt ngạc nhiên của thủ hạ.Nhan Thất thì không để ý lắm đến điều đó, cô đang muốn báo cho Lãnh Dạ một tiếng thì anh đã nhanh tay hơn
_ Buổi tối tôi sẽ tìm em. Đi với tôi một chuyến.
Nhan Thất chưa kịp hỏi đi đâu thì Lãnh Dạ đã quay đi để lại một bóng lưng cao lớn. Cô nhìn theo một lúc rồi theo Ken lên chiếc Limo, trở về đại bản doanh của nhà Tokugawa
Chiếc xe đậu tại cổng của một biệt thự lớn cực kì xa hoa. Biệt thự được xây theo kiểu Minka mang phong cách truyền thống của Nhật Bản nhưng lại có thêm sự kết hợp của các phong cách thiết kế khác nhau. Xà nhà và cột trong nhà đều được làm bằng gỗ, bên ngoài có những bãi cỏ được chăm chút cẩn thận và một hồ bơi lớn được bao bằng nhiều cái karesansui ngay trong nhà. Vừa bước vào bên trong ánh mắt sẽ không tự chủ được quan sát một vòng, cảm nhận sự hài hòa ấm áp mà không gian mang lại.
_ Thiếu gia, tiểu thư. Lão gia đang chờ hai người trong phòng.
Ken nghe người hầu báo lại, gật gật đầu rồi dẫn Nhan Thất đi vào bên trong đến trước một căn phòng nằm ở cuối hành lang. Ken khẽ đưa tay lên, gõ cửa.
_ Ông nội. Là con.
_ Vào đi - Từ bên trong truyền ra một tiếng nói trầm thấp già nua
Nghe được tiếng người bên trong, Ken mở cửa rồi kéo Nhan Thất bước vào trong. Chỉ thấy một ông lão chừng 75 80 tuổi ngồi xếp bằng trên một chiếc zabuton, trước mặt là một ấm trà nghi ngút khói có lẽ là mới được pha. Ông mặc một bộ kimono màu đen tuyền, tóc đã bạc, người có vẻ ốm yếu nhưng hai mắt rất sáng, rất có thần. Có thể thấy người này lúc trẻ cũng có lẽ rất tuấn tú.
_ Ngồi đi- Toru Tokugawa khi thấy Nhan Thất có chút sửng sốt xúc động nhưng chỉ ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nói. Thứ ông nói là tiếng Nhật không giống như Ken là tiếng Trung hay tiếng Anh. Có lẽ từ nhỏ Ken đã sống cùng với vợ chồng Liên Y nên anh nói tiếng trung cực kì lưu loát, cũng rất dễ nghe. Cũng may Nhan Thất khi được huấn luyện cũng đã học thêm mấy thứ tiếng, trong đó có tiếng Nhật nên mới có thể nghe hiểu ông đang nói gì.
Nhan Thất theo Ken ngồi xuống phía đối diện, lần đầu tiên cảm thấy có chút bối rối ngại ngùng. Người trước mặt có thể đối với ba rất thân thuộc nhưng hiện tại đối với cô lại chỉ là người xa lạ.
_ Thật giống quá. Tiểu Thất. Con thật là giống mẹ con như đúc- Giọng của ông khàn khàn, ánh mắt cũng tràn ngập hoài niệm.
_ Tiểu Thất. Mọi chuyện có lẽ Ken cũng đã nói với con rồi phải không. Ta biết con đối với việc này sẽ rất khó chấp nhận. Nếu là ta cũng vậy thôi - Âm thanh già nua trầm thấp lại giống như một tiếng thở dài.
_ Nhưng, Tiểu Thất..ta..con có thể gọi ta một tiếng ông nội hay không. Tiểu tử kia..ta đã từng coi nó như con ruột của mình- ông nhìn thẳng vào mắt cô. Ở đó cô thấy rất nhiều thứ: xúc động, hi vọng và cả lo sợ. Điều gì sẽ làm ông sợ hãi. Là sợ cô từ chối sao.
Nhan Thất cảm thấy mắt mình có chút cay.. Có lẽ ba ba nhận được một người ba nuôi như ông ấy âu cũng là một loại phúc phận. Cô khẽ mở miệng, tiếng nói nhỏ nhưng rõ ràng.
_Ông nội.
Chỉ hai chữ thôi,,ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng lại làm cho hai người bên cạnh cảm thấy vui sướng hết mực. Ken thì nở nụ cười thật tươi còn Toru thì liên tục gật đầu nói " Tốt tốt" Hốc mắt cũng có chút đỏ lên. Nhan Thất cũng bị hai người lây cho niềm vui, miệng khẽ cong lên một vòng cung rất nhẹ.
_Tiểu Thất. Hiện tại con đang ở với người đứng đầu Lãnh Gia sao.
_ Dạ,con muốn học tập thêm kinh ngiệm thực tế. Đó cũng là ý muốn của ngoại công con-Nhan Thất gật đầu. Có lẽ Ken đã nói cho ông biết.
_Nếu con tiếp tục muốn đi với cậu ta , ta sẽ không ngăn cản con. Chỉ là nên cẩn thận một chút. Không chỉ những kẻ thù của cậu ta mà bản thân cậu ta cũng rất nguy hiểm.
_ Con biết- Cô luôn biết rằng Lãnh Dạ rất nguy hiểm. Nó tồn tại từ hơi thở và khí tức của anh ta. Chỉ là.. phải hi sinh mới có thành quả không phải sao.
_ Nếu không.. em đi với anh đi. Tiểu Thất.. anh không yên tâm- Ken mở miệng. Không yên tâm là một chuyện. Anh không muốn để cô đi với tên họ Lãnh đó.
_ Em không sao. Em đã hứa với ngoại công rồi. - Nhan Thất từ chối. Cô đã hứa với ngoại công là một chuyện. Chuyện khác cô biết rằng nếu đi với Ken hay là ở tại Mộ Dung gia bọn họ sẽ không để cô tiếp xúc với nguy hiểm đâu. Thật ra cô hoàn toàn không biết ý định thật sự của Mộ Dung Xung khi gửi cô đến chỗ Lãnh Dạ
_ Nhưng...
_ Ken- Toru ngắt lời cháu trai mình. Ông hiểu tình cảm của nó đối với tiểu Thất nhưng chuyện này không thể ép buộc được- Tiểu Thất, ngày mai Ken sẽ đưa con đến gặp Lotus. Quyền điều khiển Lotus vốn là thuộc về con. Chỉ khi có thế lực của riêng mình mới có thể tung hoành trong giới được.
_ Con biết, ông nội. Con sẽ cố gắng.
Cô có chút mong chờ ngày mai, cô không biết rằng ba sẽ để lại ình điều bất ngờ gì đây. Chỉ là hiện tại cô phải chuẩn bị một chút. Tối nay còn phải đi cùng với Lãnh Dạ nữa.
............
7h tối, Một hàng cadillac đen đã đậu sẵn ngoài biệt thự. Nhan Thất theo Thanh Long lên chiếc xe thứ hai, ngồi xuống ghế sau ngay bên cạnh Lãnh Dạ. Anh ta hôm nay mặc nguyên một bộ đồ màu đen càng tăng thêm vẻ lạnh lùng bí ẩn. Một đôi mắt sắc lạnh khi thấy Nhan Thất mới nhu hòa một chút.
_ Chúng ta đi đâu đây??- Nhan Thất khẽ hỏi. Ít ra cũng phải báo cho cô biết là đi đến đâu chứ.
_ Chúng ta sẽ đi đến khách sạn gặp Kyubi Inoue để làm một cuộc giao dịch, tiểu thư- Không đợi Lãnh Dạ mở miệng, Thanh Long đã nhanh nhẹn mở miệng.
_ Kyubi. Là nữ sao?
_ Đúng vậy tiểu thư. Là một người đàn bà cực kì nguy hiểm. Nghe nói cô ta vô cùng lẳng lơ, nuôi vô vàn nam sủng. Chỉ cần để ý người đàn ông nào sẽ không từ thủ đoạn để đạt được. Tuy vậy, địa vị của cô ta trong giới Nhật khá cao bởi thủ đoạn âm độc không thua kém gì đàn ông.
Nhan Thất nghe được thì nhíu mày. Cô chẳng cần biết cô ta âm hiểm thế nào nhưng nuôi vô số nam sủng thì cũng thật ghê tởm đi.
_ Chủ nhân, đến giờ uống thuốc rồi.
Đột nhiên Thanh Long quay người lại, cung kính đưa một viên thuốc màu vàng và một cốc nước cho Lãnh Dạ. Còn Lãnh Dạ nhìn thấy thế thì cầm viên thuốc bỏ vào miệng, không cả thèm uống một ngụm nước. Nhan Thất nhìn viên thuốc màu vàng đó. Loại này cô biết, chính là thuốc dạ dày. Anh ta bị đau dạ dày sao.
Nhìn ánh mắt nghi hoặ của Nhan Thất hướng về phía mình, Thanh Long cũng rất muốn giải thích cho cô nhưng không thể. Chủ nhân không thích nói chuyện về bệnh của mình trước mặt người khác. Đúng vậy. Chủ nhân bị bệnh đau dạ dày rất nặng. Vì thế anh luôn để thuộc hạ của mình uống thay rượu trong các buổi xã giao. Tuy thế thi thoảng anh vẫn uống một chút rượu vang của Pháp nhưng nồng độ cồn không cao.
Chỉ một chốc đã đến trước cổng khách sạn của cô Kyu gì gì đó . Nhan Thất theo Lãnh Dạ và Thanh Long xuống xe đi thẳng vào trong. Lần này đi cùng còn có cả hơn 10 thuộc hạ của Lãnh Gia.
_ Lãnh thiếu, xin mời đi theo thuộc hạ. Phu nhân đang chờ.
Đám người theo tên thuộc hạ đó đi đến một căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn. Tên thuộc hạ dẫn đường liền nói
_ Lãnh thiếu. Phu nhân đã có lệnh chỉ dẫn theo một thuộc hạ đi vào, tất cả người khác đều ở phía ngoài đợi.
Lãnh Dạ liếc mắt qua Thanh Long đầy ẩn ý rồi kéo Nhan Thất đi vào bên trong. Nhan Thất đương nhiên không hiểu vì sao anh ta không dẫn Thanh Long vào. Cô không biết Thanh Long không chỉ đứng ngoài canh giữ mà còn phải điều hành mọi người để tạo sự an toàn tuyệt đối, hay nói cách khác chính là tạo một đường ra nếu như xảy ra sự cố. Trong bất kỳ cuôc giao dịch nào cũng có thể xảy ra tình huống một bên trở mặt .
Nhan Thất đi cạnh bước vào căn phòng tổng thống trong khách sạn. Chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tầm 22 23 tuổi khá xinh đẹp,trên người mặc một bộ kimono màu đỏ diêm dúa. Chỉ là bộ kimono ấy được cô ta kéo xuống trễ, để lộ cả bờ vai trắng như tuyết và phân nửa bộ ngực sữa lộ ra không khí. Một cặp mắt phượng câu hồn, đôi môi tô son đỏ càng thêm vẻ diêm dúa lẳng lơ Cô ta vừa thấy Lãnh Dạ thì lả lướt chạy đến, đôi mắt sáng lên. Đúng vậy. Nhan Thất bây giờ mới cảm thấy Thanh Long nói đúng. Đôi mắt cô ta nhìn thấy Lãnh Dạ như con báo nhìn thấy mồi ngon, cái lưỡi khẽ liếm đôi môi đỏ càng khiến cho người ta ghê tởm
_ Lãnh thiếu, ngài đến rồi sao. Em chờ ngài từ lâu rồi đó
Cô ta nhẹ nhàng tới gần Lãnh Dạ, hai bàn tay trắng nõn vươn ra định kéo tay anh nhưng lại bị anh ta tránh thoát. Ánh mắt màu bạc chứa đầy sự chán ghét, xung quanh không ngừng tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người ta rét run. Người đàn bà kia có lẽ cũng biết mình thất thố liền cười cười trở về chỗ ngồi.
_ Lãnh thiếu. Đây là bản nháp hợp đồng đã được thảo sẵn. Anh xem qua một chút.- Cô ta khẽ đẩy một tờ giấy ra trước mặt,nhưng đôi mắt lại không hề rời khỏi khuôn mặt Lãnh Dạ dù chỉ một giây, thậm chí còn chả quan tâm Nhan Thất đứng đằng sau.
Cực phẩm.. Đúng là cực phẩm mà. Cô ta đã từng nghe đồn rằng chủ nhân của Lãnh gia rất tuấn tú khôi ngô nhưng không ngờ lại hoàn hảo thế này. Khuôn mặt kia... thân hình kia.... chậc chậc.. tưởng tượng cảnh người đàn ông tuấn mĩ cao lớn đè lên người mình luật động,cả người cô ta kích động đến run rẩy, ánh nhìn càng thêm trắng trợn.
Lãnh Dạ không để cô ta vào mắt, cầm bản hợp đồng đọc kĩ. Sau khi thấy không có gì trục trặc liền gật gật đầu nói với cô ta
_ Được.
Lần này Kyubi mới thu lại ánh nhìn một chút, khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
_ Thật tốt. Vậy bản hợp đồng chính thức ngày mai sẽ được gửi đến Lãnh gia.
Cô ta vừa dứt lời liền thỉ thầm vào tai thủ hạ của mình. Anh ta gật đầu tuân lệnh rồi đi ra ngoài. Chỉ một lúc sau đã mang theo khay với hai ly rượu bước vào,cung kính để trước mặt hai người.
_ Lãnh thiếu, để chúc mừng chúng ta hợp tác thành công, hãy uống với em một ly. Đây là loại rượu mới của Đức, độ cồn cực cao nhưng vị cũng rất tuyệt. Nào...mời anh
Cô ta nâng chiếc ly đến trước mặt Lãnh Dạ, nở nụ cười quyến rũ.
Lãnh Dạ chưa kịp làm gì đã thấy một bóng người nhỏ bé đứng ra trước. Nhan Thất khẽ đoạt lấy chén rượu trong tay Kyubi,nhẹ nói" Sức khỏe anh ấy không được tốt. Tôi thay anh ta uống ly này" rồi một ngụm uống hết ly rượu mà không để ý tới sắc mặt xanh mét của Kyubi.
Nhan Thất chỉ đơn giản nghĩ là Lãnh Dạ bị đau dạ dày không thể uống được rượu, mà Thanh Long thì không có ở đây nên mới hảo tâm giúp anh uống. Dù sao tửu lượng của cô rất tốt, chỉ là một chén rượu mà thôi.
Lãnh Dạ nhìn thấy thế thì ánh mắt tối sầm lại, kéo bàn tay nhỏ của cô ra khỏi phòng mà chẳng thèm để ý đến Kyubi khuôn mặt tức tối đứng đằng sau.
_ Ai cho em uống rượu
_ Không phải là anh bị đau dạ dày sao.
Nhan Thất cảm thấy nghi hoặc. Cô giúp anh ta mà anh ta nổi điên cái gì thế. Tự dưng lại nổi giận.
Lãnh Dạ nghe được câu trả lời của người đằng sau, hơi khựng lại một chút. Cô là vì anh. Ánh mắt đang tức giận cũng nhu hòa đi chút ít, đôi môi mân lên một vòng cung rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy
_ Lần sau không được uống rượu.
_Không sao,tửu lượng của tôi rất cao .
Rè rè
_ Chủ nhân, mau xuống. Có biến rồi. Thuộc hạ đã dọn đường dưới này. Ngài mau xuống đi.
Đột nhiên giọng nói của Thanh Long truyền đến qua thiết bị bộ đàm tinh xảo trên cổ áo Lãnh Dạ. Sắc mặt anh lạnh xuống, kéo Nhan Thất đi vào thang máy. Nhan Thất cũng nhận ra có vấn đề, rút hai khẩu súng tinh xảo giấu bên đùi ra.
Trong căn phòng tổng thống vừa nãy, Kyubi lẳng lơ nửa nằm nửa ngồi trên chiếc sofa, đôi tay vuốt ve lồng ngực một thủ hạ, bên môi nở nụ cười âm hiểm. Tên Lãnh Dạ khốn khiếp đó, dám không để ý đến cô. Cô đã ra lệnh cho thuộc hạ bao vây nơi này, nhất định phải bắt tên đó về cho cô. Chỉ tiếc là.. ly rượu kia... con ranh đó..
Hai người vừa bước vào trong thang máy liền có thấy mấy tên áo đen rút súng ra đằng trước. Hai người Lãnh Dạ Nhan Thất phản ứng nhanh liền rút súng bắn trả. Pằng pằng pằng. Về tốc độ lẫn độ chính xác đám người kia tuyệt đối không thể so với hai người Lãnh, Nhan. Xuống đến tầng một đã thấy Thanh Long và người của Lãnh gia đang đấu súng với một đám người để mở đường máu. Thanh Long nhìn thấy Lãnh Dạ liền một bên ngắm bắn, một bên chỉ đường
_ Chủ nhân, bên này.
Lãnh Dạ và Nhan Thất sắc mặt lạnh như băng, không ngừng bắn súng rồi chạy ra ngoài chiếc xe đã chờ sẵn. Đột nhiên, Nhan Thất thấy tầm mắt mình có chút mơ hồ, đầu có chút đau. Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi cố gắng chạy theo Lãnh Dạ. Mấy người trong khách sạn đã bị dọa chạy hết, chỉ còn hai phe bắn súng kịch liệt.
Ba người tìm được cơ hội leo lên xe liền khởi động, lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Nhan Thất nhín qua gương chiếu hậu thấy mấy chiếc xe đang đuổi theo liền ló đầu ra khỏi cửa sổ, ngắm bắn. Pằng pằng pằng. Hai chiếc xe bị bắn nổ lốp trước không thể đi theo được nữa. Hai chiếc xe khác đã bị Lãnh Dạ bắn hạ. Tay lái của Thanh Long cũng rất tốt, tuy không bằng Nhan Thất nhưng cũng đã cắt đôi được mấy chiếc xe còn lại. Ba người coi như là thoát hiểm trong gang tấc.
_ Giết cô ta đi- Giọng Lãnh Dạ lạnh lẽo không hề có một chút độ ấm
_ Dạ, chủ nhân. Thanh Long vâng mệnh. Dám tính kế chủ nhân, đáng chết.
Lãnh Dạ đang định quay sang Nhan Thất đã thấy cô quay sang nhìn mình chằm chằm. Chỉ là rất kì lạ, khuôn mặt cô không giống với bình thường lạnh nhạt lãnh đạm mà lúc này hai gò má đỏ hồng, đôi mắt long lanh ánh nước. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mở nhìn vô cùng dụ hoặc quyến rũ.
_ Tôi.. nóng quá.
Bàn tay cô không tự chủ thò vào bên trong áo anh. Cảm giác mát lạnh khiến cô không khỏi ưm lên một tiếng dễ chịu. Lãnh Dạ kinh ngạc nhìn biểu hiện của cô, lại nghĩ đến điều gì đó thì ánh mắt tối sầm lại, khẽ rủa một tiếng" Đáng chết" . Anh quát lên với Thanh Long " Đi về biệt thự với tốc độ nhanh nhất. Gọi Chu tước đến "rồi với tay ấn nút đen, một tấm ngăn hiện lên ngăn cách với ghế lái. Thanh Long không hiểu tại sao Nhan Thất lại bị như thế nhưng nhìn biểu hiện của cô rõ ràng là bị người ta bỏ thuốc.
_ Tôi nóng quá.. nóng quá.
Nhan Thất không ngừng kéo rộng cổ áo của mình, để lộ một vùng da thịt trắng nõn như bạch ngọc. Cô lúc này chỉ thấy bản thân mình bị ném vào trong lò thiêu vậy, như có ngàn vạn con kiến đã cắn nuốt thật khó chịu. Nhan Thất ngồi hẳn lên đùi Lãnh Dạ,bàn tay nhỏ bé đã mở tung áo của anh,không ngừng vuốt ve lồng ngực rắn chắc. Thật mát. Thật dễ chịu. Không biết cô đã bị bỏ thuốc gì nhưng Nhan Thất lúc này gần như đã mất đi toàn bộ ý thức. Cô chỉ muốn làm gì đó để làm mất đi cảm giác khó chịu này.
Lãnh Dạ nhìn con mèo nhỏ quyến rũ mười phần đang làm loạn trên người mình, nhíu mày cầm hai tay cô lại. Nhan Thất bị giam cầm hai tay, mắt lấp lánh ánh nước nhìn Lãnh Dạ trông rất đáng yêu. Đột nhiên, cô nhẹ nhàng hôn lên ngực anh. Từ lồng ngực rắn chắc đến xương quai xanh tinh tế, đến chiếc cổ cao rồi lên đến cằm. Mỗi một chỗ cô còn đưa đầu lưỡi nhỏ ra liếm liếm khiến mắt Lãnh Dạ tối sầm lại. Anh khômg muốn thừa cơ lúc này mà động vào cô. Nhưng Nhan Thất không dừng lại,cô hôn khắp mặt anh,từ lông mày đến sống mũi như trò vui. Hương hoa hồng thơm như phảng phất. Khi Lãnh Dạ đang định bỏ hai tay cô ra để chế trụ chiếc đầu nhỏ đang làm loạn của cô thì cô đột nhiên ôm lấy cổ anh, đôi môi anh đào khẽ chạm nhẹ vào môi anh. Cô... hôn anh.