Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

Tại trụ sở dưới lòng đất, Lotus.
Trong phòng làm việc mới, Nhan Thất im lặng ngồi trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, đầu tựa ra sau, đôi mắt khẽ khép hờ mặc cho những tia nắng từ bên ngoài vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, phủ một lớp vàng óng ánh lên làn da trắng nõn. Cô lúc này trông có vẻ mơ hồ mờ ảo. Nhan Thất đã đến đây được mấy ngày, nhưng tất cả mọi thứ, mọi người, công việc, trách nhiệm và cả căn phòng này nữa ... cô vẫn cảm thấy mọi thứ quá mức lạ lẫm. Đó có lẽ là điều hiển nhiên khi một cô bé 17 tuổi đột nhiên phải gánh vác trách nhiệm nhưng dù sao cũng không thể bỏ cuộc ngay từ khi mới bắt đầu, không phải sao. Nhan Thất lại càng không phải là loại người gặp khó khăn liền dễ dàng buông tay.
Cộc cộc cộc
_ Vào đi.
_ Chủ nhân. Tài liệu ngài cần đã chuẩn bị xong rồi
Thiên Vũ cùng với Thiên Phi bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa rồi cung kính đặt tập tài liệu cầm trên tay lên bàn làm việc của Nhan Thất. Nhan Thất lúc này đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng không có một tia vẩn đục.
_ Đây là toàn bộ sao.
_ Đúng vậy. Đây là toàn bộ những thông tin về toàn giới hắc đạo Trung hoa mà ngài cần, bao gồm tài liệu về Lãnh gia, Phương gia và Nam Cung gia. Còn cả những hoạt động của Lotus từ trước tới nay
_ Tốt lắm. Phi. Chuyện em nhờ anh sao rồi.
_ Chủ nhân. Xin thứ lỗi cho thuộc hạ.- Thiên Phi đột nhiên cúi đầu xuống, giọng áy náy
_ Có chuyện gì sao.
_ Là thuộc hạ đến chậm một bước. Ả Kyubi đó.. bị giết rồi.
_ Giết. Là ai giết- Nhan Thất lúc đầu giật mình nhưng sau đó liền bình tĩnh lại. Nếu không phải là cô giết thì chỉ có thể là..
_ Là Lãnh gia, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn. Là thuộc hạ đến chậm. Xin chủ nhân trách phạt
_ Phi, không phải lỗi của anh. Không cần cảm thấy có lỗi. Là Lãnh Dạ sao. Xem ra anh ta cũng không phải không để tâm.
_ Chủ nhân.
_ Phi, Vũ. Các anh đừng gọi em như vậy. Gọi Tiểu Thất được rồi. Em kém tuổi các anh mà.
_ Không được. Chủ..
_ Em già lắm sao. Em còn rất nhiều điều cần các anh chỉ dạy. Các anh cứ gọi chủ nhân chủ nhân em thấy kì lắm. Được rồi. Cứ quyết định vậy đi.
_ Nhưng
_ Đây là lệnh.
_ Được rồi.
Thiên Phi lên tiếng. So với Thiên Vũ nghiêm túc thì Thiên Phi thoải mái hơn nhiều. 1 tuần nay tiếp xúc với Nhan Thất không chỉ cả hai bọn họ mà những người trong Lotus đều dần cảm thấy quý mến cô. Ban đầu là xuất phát từ việc cô là con gái của ân nhân họ nhưng cho đến bây giờ là sự yêu mến phát ra từ nội tâm. Mặc dù vẻ ngoài cô có vẻ lãnh đạm lạnh nhạt nhưng thực chất vẫn là một đứa trẻ, có chút bướng bỉnh lại rất quan tâm đến mọi người hơn nữa còn cực kì kiên cường nỗ lực không giống như kiểu tiểu thư yếu ớt được nuông chiều. Hơn nữa tư chất rất tốt, so với bọn họ hồi trước thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần nhưng không lười biếng ỷ lại. Quả không hổ là con gái của người bọn họ luôn ngưỡng mộ.
Thiên Vũ thấy sự kiên quyết trong ánh mắt cô liền cười khổ.
_ Được rồi. Tiểu Thất. Em xem tài liệu đi. Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi.
_ Được. Các anh đi làm việc đi.
Nhan Thất tự pha một tách cà phê rồi nghiêm túc ngồi xem chồng tài liệu dày cộp lên bàn. Hắc đạo Trung Hoa hiện nay có 4 thế lực chủ đạo Phương gia ,Lãnh gia, Mộ Dung gia và Nam Cung gia. Mộ Dung gia thì không phải nói, nhưng trụ sở chính không phải ở Trung Quốc mà là ở Pháp. Còn Lãnh gia và Phương gia lại là hai thế lực thù địch ngay từ khi bố Lãnh Dạ qua đời. Nhưng tên Lãnh Dạ này cũng rất giỏi, tài liệu cho thấy anh ta trong vòng ba năm đã phát triển sản nghiệp Lãnh gia lên gấp hai lần,khi mà anh ta mới vừa 20 tuổi. Tên Phương Hạo kia cũng không đơn giản , xem danh sách một loạt các thế lực lớn nhỏ trên khắp thế giới bị anh ta thôn tính trong hai năm khiến Nhan Thất kinh ngạc. Còn Nam Cung gia... hóa ra Nam Cung Yến không phải là con gái của vợ cả Nam Cung Nghị mà là con của vợ hai. Vì người đàn bà này mà Nam Cung Nghị đuổi vợ cả ra khỏi nhà, đưa người đàn bà kia trở thành nữ chủ nhân của Nam Cung gia. Nhưng mà bà vợ hai này được che chở rất kĩ, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng nên không ai biết mặt bà ta....
Trời về chiều, hoàng hôn buông xuống nhuộm vòm trời một màu đỏ rực.
Trong phòng làm việc vẫn có một bóng dáng nhỏ nhắn chăm chú xem tài liệu, không để ý tách cà phê trên bàn đã lạnh ngắt.
Cạch
_ Tiểu Thất. Em chưa về sao.
_ Àh. Vũ . Chưa. Em sắp xem xong rồi.
_ Em xem suốt từ sáng tới giờ sao. Đã 6 h rồi.
_ Đã 6 h rồi sao. Em mải xem không để ý.
_ Em thật là. Đã ăn gì chưa.
_ Ah. Em... ăn rồi.
_ Hử. Ăn cái gì.
_ Thì... cà.. phê.
_ Em
Thiên Vũ ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là tức giận đau lòng. Cô bé này.Thật không biết chăm sóc cho bản thân mình gì cả.
_ Thôi. Dọn dẹp đi. Chúng ta đi ăn. Phi đang đợi dưới xe.
_ Nhưng mà..
_ Không nhưng nhị gì cả. Anh ra ngoài đợi
Nhan Thất cười khổ. Cô vừa bảo họ không cần quá mức cung kính xong mà bây giờ như kiểu đổi vai luôn.
..
_ Tiểu Thất,Muốn ăn cái gì. Thiên Phi vừa lái xe vừa hỏi.
_ Gì cũng được. Ah. Em muốn ăn đồ Trung Quốc. Đã lâu lắm rồi cô không được ăn đồ Trung Quốc. Bên Pháp cũng là toàn ăn đồ Tây, ăn đến phát ngán rồi.
_ Được.
Ba người đi đến một đồ ăn Trung Quốc cổ truyền nổi tiếng. Gọi một bàn đầy đồ ăn, rồi vừa ăn vừa trò chuyện.
_ Tiểu Thất.. Thiên Phi ngập ngừng mở lời
_ Dạ.
_ Em...
_ Anh nói đi. Ngập ngừng gì chứ.
_Em.. mấy năm qua vẫn sống tốt chứ. Chuyện của ba em, anh rất tiếc. Mấy năm qua bọn anh đi tìm tin tức của em nhưng..
_ Em không sao. Lúc đầu rất khó chấp nhận.. nhưng dù sao cũng đã 7 năm rồi. Đau đến mấy cũng sẽ phai nhạt theo thời gian thôi. Còn chuyện của em...
_ Sao vậy. Em không muốn nói cũng không sao.
_ Không phải. Chỉ là rất dài dòng đấy.
_ Bọn anh thật sự muốn nghe. Thiên Vũ nhìn thằng vào mắt cô, nói.
_ Nếu vậy.. em sẽ kể cho anh nghe. 7 năm trước.......
Nhan Thất kể lại chuyện của cô từ 7 năm trước, từ khi cô đến Pháp, nhận huấn luyện, bị người ta đuổi giết rồi cả chuyện được nhà Mộ Dung nuôi dưỡng. Bọn họ là người thứ ba cô kể, sau ngoại công và Ken. Một là do tin tưởng, hai là cô cần bọn họ là chỗ dựa của cô sau này.
_ Có lẽ các anh không tìm được em là do Mộ Dung gia phong tỏa tin tức.
_ Thì ra là vậy. Tiểu Thất...Em.... vất vả rồi. Thiên Vũ gượng nở nụ cười lại có chút xót xa. Cô còn nhỏ như vậy lại phải một mình đương đầu với tất cả. Trong khi đó, bọn họ nhận sự ủy thác của chủ nhân lại không làm được gì cho cô.
_ Đừng coi thường em. Em không yếu đuối thế đâu. Còn nữa. Phi. Vũ. Em có chuyện muốn nhờ hai anh.
Nhan Thất cười cười nhưng ngay sau đó khuôn mặt chợt nghiêm túc, bình tĩnh nói
_ Tiểu Thất. Em nói đi. Hai người Phi, Vũ thấy cô đột nhiên như vậy, biết cô có chuyện quan trọng muốn nói liền nghiêm túc lắng nghe.
_ Chuyện của ba ba 7 năm trước... ba và mẹ không phải là tình cờ bị tai nạn... mà là bị người ta mưu sát.
Nói đến hai chữ mưu sát, trong mắt Nhan Thất dâng lên một tầng hận thù,đôi tay cũng tự động nắm chặt lại.
_ Cái gì. Mưu sát. Tiểu Thất.. em chắc chứ.
Cả hai người Phi, Vũ đều kích động tột độ. Chủ nhân của bọn họ không phải bị tai nạn, mà bị người ta giết hại sao..
_ Chắc chắn. Lúc đó em mới 10 tuổi nhưng em sẽ không bao giờ quên được cảnh năm đó. Ba ba.. chính là vì bảo vệ mẹ và em nên mới mất. Người bọn họ muốn giết có lẽ không phải ba ba mà là em.
Nhan Thất đem sự tình năm đó kể lại một lượt và cả những lần cô bị ám sát trong những năm nay. Cô còn nhớ rõ lúc đó chiếc xe là đâm thẳng vào cô chứ không phải là ba ba
_ Một người đàn bà sao.
_ Đúng vậy. Kẻ ngồi trong xe lúc đó là một người đàn bà. Bà ta đeo khẩu trang nên em không nhìn rõ mặt nhưng em vẫn nhớ bà ta có một nốt ruồi trên mắt trái. Năm đó ông nội đã đi nhờ cậy cảnh sát nhưng không một ai chịu nhận vụ án này. Tất cả tài liệu đều bị thiêu hủy, bao gồm cả camera trên đường phố cũng bị hủy.
_ Khốn khiếp. Nhất định phải tìm ra bà ta.
_ Phi. Vũ. Các anh.. tin em sao. Lúc đó em mới 10 tuổi... em
_ Tin- Hai người đồng thanh ngắt lời cô- Tiểu Thất. Bọn anh tin em. Những năm nay đều có người đến ám sát, vậy không có manh mối gì sao.
Nhan Thất lắc lắc đầu.
_ Không có. Những kẻ bị bắt được đều tự sát.
_ Tiểu Thất. Nếu như vậy sẽ rất nguy hiểm.
_ Em biết. Nhưng em muốn bọn họ đến tìm em. Chỉ có thế mới kiếm được chút manh mối. Anh đừng lo. Hiện tại em đang ở chung với Ken nên sẽ không sao đâu.
_ Tiểu Thất. Chuyện này không đùa được đâu. Phải cẩn thận. Chuyện của chủ nhân, bọn anh sẽ cố hết sức điều tra. Cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hung thủ.
_ Cảm ơn anh. Phi. Vũ.
_ Cảm ơn gì chứ. Đây là việc bọn anh nên làm mà.
Nhan Thất cùng với Thiên Phi Thiên Vũ sau khi ăn xong liền đi cùng nhau ra chỗ để xe. Ba người cùng nhau bước vào xe, Nhan Thất vì lâu rồi không lái xe nên liền ngồi lên vị trí lái. Ngay khi cô khởi động xe đang định chạy thì nghe thấy một tiếng gọi gần như thét lên làm cô dừng động tác lại.
_ Không được nổ máy.
Nhan Thất nhìn ra ngoài cửa kính ô tô thấy Lãnh Dạ chạy đến. Cô nhíu mày vừa định xuống xe thì lại thấy anh hét lên
_ Ngồi yên. Nhóc. Không được cử động.Dưới gầm xe có bom!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui