Bom!!!
Nhan Thất cùng với Thiên Phi, Thiên Vũ nghe thấy vậy thì biến sắc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Bom. Lại là bom. Nếu như không phải Lãnh Dạ đến kịp lúc.. như vậy.....
Lãnh Dạ đứng ngay bên cạnh xe, sắc mặt cực kì khó coi. Anh vừa mới cúi xuống gầm kiểm tra, không ngờ lại là bom cảm ứng điện tử, chỉ cần xe di chuyển sẽ lập tức khởi động bộ hẹn giờ. Cũng may là anh đến kịp lúc, bây giờ chì cần gọi người đến tháo bom là được.
_ Tôi đã gọi người đến tháo bom. Em chờ một chút.
_ Được. Tôi biết rồi. Cảm ơn anh- Nhan Thất khuôn mặt lạnh tanh. Đây đã là lần thứ mấy rồi. Hơn nữa, cô cũng thắc mắc sao Lãnh Dạ lại có mặt ở đây.
_ Lãnh Thiếu phải không. Xin chào. Tôi là Thiên Vũ. Đây là em trai tôi Thiên Phi- Thiên Vũ ,Thiên Phi không hổ là người đã trải qua huấn luyện khốc liệt, nhanh chóng lấy lại khuôn mặt bình tĩnh ngay cả khi đang ngồi trên một quả bom sẵn sàng phát nổ. Lãnh Dạ thấy vậy cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đã biết.
_ Lãnh Dạ. Sao anh lại ở đây.
_ Tôi vốn muốn...
Tít tít tít
Khoan đã
Tiếng gì vậy
Mặt Lãnh Dạ biến sắc, nhanh chóng cúi đầu xuống gầm xe rồi gần như hét lên với ba người Nhan Thất
_ Là điều khiển từ xa.
Điều khiển từ xa.. Tức là..đã bị kích hoạt rồi
_ Nhóc. Đã kích hoạt rồi.Chỉ có 5 phút.
_ Khốn khiếp. Kẻ nào đó đang chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta- Thiên Phi không nhịn được chửi thề một câu. Bây giờ mà họ rời khỏi xe là sẽ lập tức phát nổ.
_ Lãnh Dạ, bom chính xác được gài ở vị trí nào.
_ Nhóc, em..
_ Mau nói.
_ Ở chính giữa gầm- Lãnh Dạ mặc dù không hiểu sao Nhan Thất lại đột nhiên hỏi vậy nhưng vẫn trả lời. Và ngay khi anh vừa dứt lời, Nhan Thất liền khởi động xe, tăng tốc lên mức nhanh nhất. Cô không thể ngồi đây chờ chết được.
_ Nhóc!!
Lãnh Dạ thấy vậy liền nhanh chóng chui vào xe của mình, đuổi theo. Nhan Thất. Em rốt cuộc muốn làm gì.
_ Tiểu Thất. Em có cách gì sao.
Thiên Vũ không nhịn được hỏi. Hình như cô đang có kế hoạch nào đó
_ Phi, Vũ, hai anh.. tin em không.
Thiên Phi, Thiên Vũ quay sang nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu. Không biết tại sao nhưng bọn họ tin, tin tưởng cô tuyệt đối,nếu cô nói có thể thì chắc chắn là có thể.
_ Tiểu Thất. Nhờ cả vào em.
_ Bám chắc. Giữ ổn định thật tốt.
Nhan Thất quay đầu lại nói một câu rồi tiếp tục tăng tốc độ lên hết cỡ gần như là cực hạn của xe. Nếu cô nhớ không nhầm thì ở gần đây có một bãi để xe rác( là chỗ mà xe ô tô hỏng hay được mang đến, phá nát để tái sản xuất).
_ Tiểu Thất, còn 2p 27s.
Nhìn hướng đi của cô, hai anh em Thiên Vũ cũng lờ mờ đoán được nơi cô muốn đến nhưng bọn họ không hiểu cô muốn đến đó để làm gì.
_ Tiểu Thất, chỉ còn 1p
Giọng Thiên Vũ không loạn, thông báo cho Nhan Thất. Hiện tại, mạng sống của họ chính là tính theo từng giây
_ Đến rồi
Chiếc xe đâm thẳng vào một bãi xe rác vô cùng rộng,xung quanh là một đống xe phế thải đang chờ xử lí. Nhan Thất nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó rồi đôi mắt cô chợt sáng bừng lên. Kia rồi.
_ Bám chắc.
Nhan Thăt hét một tiếng rồi phi vụt đi, đâm thẳng đến chỗ một chiếc xe cần cẩu lớn. Cô nhanh chóng đánh tay lái, mượn đà của một miếng gỗ như đi ngược một chiếc cầu trượt phi thẳng lên với tốc độ nhanh nhất. Chiếc xe với tốc độ cao, vừa hết tấm gỗ liền giống như bay thẳng ra giữa không trung, mất thăng bằng. Nhan Thất thấy thế đôi tay linh hoạt điều khiển vòng tay lái sang phải 90 độ. Chiếc xe ở trên không trung cứ vậy mà nghiêng đi. Thiên Phi Thiên Vũ chịu đựng cảm giác ngả nghiêng gần như lật ngược trong xe, hai tay cố gắng cố định thân thể để không ngã nhào ra đằng trước. Hai chân Nhan Thất kẹp chặt vào ghế xe để không bị rơi ra ngoài rồi lại đánh một vòng tay lái theo hướng ngược lại. Chiếc xe mất đà lao đầu xuống đất nhưng lại nguyên vẹn không bị lật. Nhan Thất nhanh chóng tăng ga, phóng đi rồi quặt vào một chỗ trống giữa bãi xe. Chỉ thấy cô vừa đi được khoảng năm sáu trăm mét thì ngay đằng sau vang lên một tiếng nổ lớn. Bùm!!! Chiếc xe của Nhan Thất khuất sau một đống xe phế thải nhưng ba người ngồi trong xe vẫn cảm nhận được sức nóng cùng với tiếng nổ động trời. Khi ánh lửa dần dần nhạt đi, Nhan Thất cùng với Thiên Phi Thiên Vũ mới mở cửa bước ra ngoài. Nhan Thất thở phào một hơi, đôi tay cô đến lúc này vẫn còn có chút run. Thật may quá, cũng may là thành công.. Thì ra Nhan Thất đã lợi dụng thời điểm khi chiếc xe lơ lửng giữa không trung nghiêng chiếc xe đi 75 độ sượt qua chiếc cần cẩu để quả bom mắc vào. Điều này, nói thì chậm chứ mọi thứ đều diễn ra dưới tốc độ chóng mặt. Không cần nói cũng biết nếu như Nhan Thất không điều khiển chiếc xe linh hoạt thì ngay khi nó lơ lửng giữa không trung, chiếc xe sẽ bị lộn ngược và đâm đầu xuống đất. Như thế cả ba người trong xe khó mà bảo toàn tính mạng.
Lãnh Dạ đuổi đến nơi gần như phát điên khi nhìn thấy ánh lửa ngập trời. Nhưng trực giác nói cho anh biết, cô, Nhan Thất vẫn còn sống. Và ngay khi ánh lửa chỉ giảm đi một chút khiến cho tầm mắt anh khỏi mơ hồ, thấy bóng dáng chiếc xe của cô ở một chỗ khuất, anh cũng bất chấp lửa lớn mà phi xe đến. Nhan Thất nhìn thấy chiếc xe vừa phi qua biển lửa, mắt mở lớn. Lãnh Dạ. Anh ta không muốn sống nữa sao mà làm như vậy.
Lãnh Dạ nhanh chóng bước xuống xe, nhìn thấy Nhan Thất đứng đó ngạc nhiên thì bước vộ đến, bước gần như chạy đến trước mặt cô. Ngay khi Nhan Thất còn chưa kịp phản ứng, đôi tay của anh đã giang ra cô vào lòng, siết chặt lại như muốn khảm cô vào thân thể mình, mặc cho Thiên Phi Thiên Vũ đứng cạnh đó trố mắt nhìn.
_ Anh
Nhan Thất vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng muốn đẩy anh ta ra thì nghe thấy giọng nói trầm thấp có chút run rẩy vang lên bên tai
_ Em còn sống. Thật tốt quá.. thật tốt
Lời nói gần như nỉ non khiến đôi tay Nhan Thất khựng lại, và ngay sau đó cô làm một hành động mà đến khi cô nhận ra cũng cảm thấy sửng sốt. Đôi tay cô nhẹ nhàng đặt lên hai cánh tay anh, giọng nhẹ nhàng: Tôi không sao.
Nhan Thất không biết vì sao mình lại làm như thế nhưng khi Lãnh Dạ lo lắng ôm lấy cô, cô có cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua lòng mình. Một người như anh cũng sẽ có lúc run sợ sao. Đây là lần thứ 3 rồi. Anh lại cứu mạng cô một lần nữa.
_ Dạ, buông em ra.
Cách xưng hô từ Lãnh Dạ sang Dạ đã là một bước chuyển lớn. Điều đó chứng tỏ Nhan Thất đã coi Lãnh Dạ là một người thân của mình, cũng giống như Thiên Phi, Thiên Vũ hay ba người Minh, Hàn, Phong. Lãnh Dạ đương nhiên cũng phát hiện ra điều đó và đương nhiên nó khiến anh vô cùng vui mừng. Lãnh Dạ buông cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi
_ Có bị thương không.
_ Em không sao- Nhan Thất cười nhẹ- Mà sao anh lại có mặt ở đó. Đó cũng là điều mà cô thắc mắc nãy giờ.
_ Anh vốn muốn tìm em nên mới đến. Thấy em đi với hai người khác nên... anh liền đi theo. Ngồi chờ được một lúc thì thấy có kẻ đến gần xe em. Anh cứ cho rằng là trộm nhưng không ngờ... chuyện sau đó thì em biết rồi đấy.
_ Anh... Nhan Thất quả thật không thể mở miệng hỏi Sao anh lại đi theo em. Nếu không nhờ người ta thì cô cũng chẳng còn toàn mạng mà đứng đây nữa.
Nhan Thất như nhớ ra gì đó, quay lại nói với hia người Thiên Phi Thiên Vũ, giọng có chút áy náy.
_ Xin lỗi. Là em liên lụy các anh.
_ Xin lỗi gì chứ, đồ ngốc. Động đến em chính là động đến bọn anh. Hơn nữa nếu như kẻ ám sát em chính là kẻ đã giết chủ nhân thì bọn anh càng không thể khoanh tay đứng nhìn.
_ Có người muốn giết em- Lãnh Dạ kéo Nhan Thất lại, hỏi. Sao anh lại không hay biết gì chứ
_ Em... em sẽ nói cho anh biết sau. Hơn nữa, cho đến bây giờ em cũng không biết kẻ đó là ai- Nhan Thất cười, chỉ là nụ cười có chút đắng chát. Đã nhiều năm như vậy. Thù cũ, hận mới bao giờ mới báo.