Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

_ Tiểu Thất!!!
_ Nhóc!!!
_ Nha đầu !!
Từng tiếng gọi như gào thét nối tiếp nhau vang lên trong đêm tối. Lãnh Dạ, Vân Hàn và Ken phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy đến chỗ Nhan Thất với tốc độ gần như không tưởng, mấy người khác cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Vân Hàn và Lãnh Dạ mỗi người một bên nhẹ đỡ lấy Nhan Thất vẫn đang chảy máu mà vẫn kiên trì cầm súng chĩa thẳng vào Phương Hạo đang đứng đối diện. Thuộc hạ của Phương Hạo tầm 20 30 người, thấy có người uy hiếp chủ nhân liền đứng thành một vòng tròn bao quanh đám người Nhan Thất. Bọn Minh, Phong, Thiên Phi, Thiên Vũ cũng lạnh lùng rút súng ra đối mặt với Phương Hạo và thuộc hạ của hắn. Nhan Thất mặc kệ sự đau đớn trên vai,vùng ra khỏi vòng tay của Lãnh Dạ và Vân Hàn, từ từ đi đến trước bia mộ gần như đã bị phá hủy, mắt đỏ hoe. Người của Phương gia thấy Nhan Thất di chuyển đến gần chủ nhân liền định bóp cò súng nhưng Phương Hạo lại ra hiệu bọn họ đứng yên.Họng súng của Nhan Thất vẫn chĩa thẳng vào Phương Hạo, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và hận thù.
_ Anh làm? Dù tận mắt chứng kiến nhưng Nhan thất vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa. Giọng nói khàn khàn nhưng đầy quyết liệt giống như thể chỉ cần hắn nói có cô sẽ không hề do dự mà giết hắn, mặc kệ có phải bỏ mạng ở đây ngày hôm nay.
Khuôn mặt yêu nghiệt của Phương Hạo thoáng nghiêm trọng lại kì lạ mà xen lẫn qua một tia bất ngờ ngạc nhiên. Rồi ngay sau đó như nghĩ đến chuyện gì, Phương Hạo trong lòng thở dài một hơi, lời nói bật ra như thì thầm" Trúng kế rồi"... Hắn nhìn họng súng ngay trước mắt, nhàn nhạt mở miệng:
_ Không phải tôi. Có lẽ em không tin nhưng....
Lời nói của anh ta không tiếp tục được nữa bởi đôi tay trước mặt anh ta chợt run run,Nhan Thất vì mất máu qua nhiều mà từ từ khụy xuống. Một đầu gối cô chống xuống đất, trong lúc mơ hồ Phương Hạo vẫn nghe thấy giọng nói yếu ớt mà kiên định của cô trước lúc cô ngất đi " Để tôi điều tra ra là anh làm, tôi sẽ bắt anh trả giá gấp trăm lần". Tầm mắt Nhan Thất dần dần trở nên mơ hồ rồi ngất lịm đi. Phương Hạo giật mình theo phản xạ tiến lên đỡ lấy Nhan Thất nhưng ngay sau đó có một lực lớn đẩy anh ra xa khiến cho anh suýt nữa ngã ra sau. Vân Hàn vẻ mặt lạnh như băng nhìn Phương Hạo, cất giọng lạnh lùng:
-Nếu như để chúng tôi điều tra ra việc này là do anh làm thì từ nay về sau Mộ Dung Gia và Phương Gia không đội trời chung.

rồi sau đó anh nhanh chóng bế Nhan Thất đã hôn mê ra xe. Vết thương của cô vẫn đang chảy máu, anh phải đưa cô đến bệnh viện gấp nếu không sẽ rất nguy hiểm. Ken cũng đi đến trước mặt Phương Hạo, khuôn mặt vốn ôn hòa cũng như phủ hàn băng:
_ Không cần biết anh có làm hay không, nếu như tiểu Thất mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để cho anh được yên đâu.
Lãng Dạ càng không cần phải nói, quan hệ giữa Lãnh gia và Phương gia vốn không cần chất kích thích cũng đã đủ tệ, bây giờ lại thêm chuyện này phát sinh. Hai người nhìn nhau càng thêm không vừa mắt.
Phương Hạo đứng ở lại nhìn bọn người Lãnh Dạ và Ken chạy đi theo Vân Hàn, sắc mặt ngưng trọng. Ngày hôm nay anh là bị người ta lừa đến đây, ngay khi đến nơi đã thấy cảnh bia mộ đổ nát. Rồi Nhan Thất dường như tình cờ mà đến nơi ngay sau đó, tất cả mọi chuyện diễn ra vượt ngoài tầm kiểm soát của anh. Giờ thì hay rồi, Mộ Dung gia, Lãnh Gia và cả gia tộc của Ken đối với Phương Gia đều có nguy cơ trở thành kẻ thù, nếu như ba gia tộc đó liên kết với nhau không biết sẽ nguy hiểm đến nhường nào. Nghĩ đến chuyện đó, Phương Hạo giận quá hóa cười, đôi môi nở một nụ cười khát máu. Được lắm! Từ trước đến giờ chỉ có hắn tính kế người khác, bây giờ lại có kẻ dám tính kế lên đầu hắn. Dám lợi dụng hắn để hại người khác.Mối nhục này, hắn làm sao có thể nuốt trôi!!
....
Vân Hàn dường như đã khai thác cực hạn tốc độ của chiếc xe, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ trên đường để đến bệnh viện gần nhất. Vừa đến nơi, anh liền bế Nhan Thất vào trong rồi cầm một khẩu súng yêu cầu được gặp bác sĩ giỏi nhất khiến họ sợ mất mật, vội vội vàng vàng chuẩn bị bàn mổ sợ lại chọc giận vị ôn thần này. Khi mà bọn Lãnh Dạ, Ken, Daniel, Lâm Phong, Thiên Phi, Thiên Vũ đến nơi thì đã thấy Vân Hàn đứng bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt lo lắng. Chiếc áo sơ mi trắng của anh bị máu của Nhan Thất làm cho ướt một mảng lớn nhưng anh cũng không để ý.
_ Thế nào rồi. Tiểu Thất đâu?
Lâm Phong chạy vội đến. Khuôn mặt baby búng ra sữa cũng nhăn như quả táo tàu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại tưởng chừng có thể kẹp chết một con ruồi.
_ Đang cấp cứu.

_ Lão gia,đương gia và chủ mẫu đang trên đường đến đây- Daniel tắt điện thoại bỏ lại vào trong túi quần, từ từ bước đến. So với Lâm Phong thì trông anh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều nhưng mà thật ra trong lòng anh cũng sốt sắng không kém gì những người ở đây.
_ Cậu báo cho họ biết? Lão gia sẽ rất lo lắng.
_Họ có quyền được biết. Dù sao, nếu như không thấy tiểu Thất về, họ cũng sẽ đi tìm.
Ken đấm một quyền vào khoảng không, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa đầy chán nản, tuyệt vọng, hối hận, tự trách. Đây đã là lần thứ mấy rồi, lần thứ mấy anh để cô bị thương. Đã từng hứa với cô sẽ luôn ở bên cạnh cô, đã từng hứa với cô sẽ bảo vệ cô cho đến cuối đời vậy mà ngay cả một điều anh cũng không làm được. Sự tự trách khiến bóp nghẹt trái tim khiến cho anh không thở nổi. Thiên Phi Thiên Vũ đứng bên cạnh phòng phẫu thuật, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho tiểu Thất được bình an mà qua khỏi. Còn Lãnh Dạ, ngay từ lúc đến bệnh viện, liền ngồi ngay trước cửa phòng phẫu thuật không nói gì. Đôi mắt vẫn dán vào cánh cửa đang đóng chặt kia, anh lôi một điếu thuốc ra, châm lửa. Khói thuốc lập lờ xung quanh khiến khuôn mặt anh càng thêm mơ hồ. Anh không hét lên cũng không giận dữ, chỉ im lặng ngồi đó và chờ đợi. Lãnh Dạ không biết rằng đã bao lâu rồi anh không động đến thuốc lá. 3, 4 năm trước,khi anh mới tiếp quản công ty của ba, ngày đêm bận rộn, những căng thẳng, mệt mỏi và áp lực khiến anh tìm tới rượu, tới thuốc để khiến ình quên đi tất cả. Cho đến bây giờ cũng đã 2, 3 năm không còn hút thuốc nữa, nhưng lúc nào cũng mang trong mình một bao thuốc như là một thói quen khó bỏ. Vậy mà bây giờ, sau từng ấy thời gian anh lại tìm về với thói quen cũ.
Anh không phải là người hay biểu lộ cảm xúc của bản thân, nhưng điều đó không có nghĩa là anh lãnh tình, bạc tình mà chỉ là anh không hiểu tình mà thôi. Thế nhưng hôm nay,ngay khi thấy viên đạn xuyên qua lồng ngực Nhan Thất, anh cảm thấy cả người mình dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ và cho đến bây giờ nó càng ngày càng mãnh liệt. Trước đây, khi nhìn thấy cô, tiếp cận cô, tất cả có lẽ chỉ là do ý muốn chiếm hữu đơn thuần nhưng trải qua sự tình lần này anh lại không cô trong lòng anh lại chiếm một vị trí quan trọng đến thế. Lãnh Dạ mắt không chớp nhìn thẳng vào ánh đèn đỏ trên cửa buồng cấp cứu. Trong lòng anh lúc này cảm thấy rất sợ. Đúng vậy. Là sợ hãi. Một kẻ được ngưòi ta cho là tàn ác, máu lạnh, một kẻ giết người không chớp mắt như anh thật nực cười lại cảm thấy sợ hãi. Anh sợ.. sợ cô sẽ có mệnh hệ gì. .. sợ mất cô....
Nhan Thất nằm trong phòng phẫu thuật,chìm trong cơn hôn mê mà không biết rằng có 7 người đàn ông suốt đêm không hề chợp mătđứng đợi cô bên ngoài, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau nhưng duy nhất ..lại cùng hướng về cô .
Kẹt..
Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ phẫu thuật từ từ bước ra ngoài trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

_ Sao rồi. Con bé sao rồi?
_ Thế nào rồi?
Người hỏi là vợ chồng Mộ Dung Kiên cùng với Mộ Dung Xung vừa mới đến. Đương nhiên đó cũng là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây. Bác sĩ phẫu thuật mặc chiếc áo blue trắng nhìn mười mấy ánh mắt đổ dồn vào mình, lại nhìn Vân Hàn là người đã từng cầm súng chĩa vào ông ta, trán lấm tấm mồ hôi không biết là do sợ hãi hay là do đứng phẫu thuật vài tiếng nên mệt mỏi. Mãi một lúc bình ổn, ông ta mới chậm rì rì mở miệng, giọng điệu nghiêm túc.
_ Viên đạn đã được lấy ra..- nhưng khi mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ông ta lại nói tiếp- tuy nhiên bệnh nhân do mất quá nhiều máu, hơn nữa qua nhịp tim cho thấy cảm xúc của cô ấy rất không ổn định giống như phải chịu một cú sốc rất lớn.
_Điều này có thể sẽ ảnh hưởng gì không. Cô ấy lúc nào mới tỉnh lại?
_ Điều này ảnh hưởng rất lớn đối với sự phục hồi của bệnh nhân. Dù đã phẫu thuật thành công nhưng hiện tại vẫn còn có chút nguy hiểm. Còn lúc nào cô ấy tỉnh lại, cái này, tôi cũng không dám khẳng định chắc chắn. Hiện tại các vị nên để cho bệnh nhân được nghỉ ngơi, tránh thăm bệnh.Tôi xin phép đi trước để chuẩn bị cho bệnh nhân.
_ Cảm ơn bác sĩ.
Mấy người ở đó vì lời nói của bác sĩ mà tâm trạng càng thêm tệ, trái tim lo lắng treo lơ lửng..
_ Bây giờ thế nào. Có nên chuyển tiểu Thất đến bệnh viện lớn hay không.
_ Hiện tại thì không tiện di chuyển người. Chỉ có thể chờ đợi thôi- Mộ Dung Xung nói- Kiên, con đưa Đồng Đồng về nhà đi, thu xếp một ít đồ đạc của tiểu Thất mang đến đây.

_ Dạ, ba.
_ Minh, Hàn, Phong, ba người các con cũng trở về nghỉ ngơi một chút đi. Đã ở đây cả đêm rồi.
_ Nhưng, lão gia. Ba người đều đồng thanh. Tiểu Thất còn đang trong cơn nguy hiểm, họ sao có thể rời đi.
_ Trở về nghỉ ngơi. Các con nhìn lại mình xem, phờ phạc mệt mỏi như vậy sao có thể chăm sóc tiểu Thất. Hơn nữa, chuyện của Phương gia lần này, các con phải điều tra thật rõ ràng cho ta. Dám động đến trên đầu Mộ Dung gia, hổ không phát uy nên chúng coi ta là mèo bệnh phải không- Mộ Dung Xung cao giọng. Trông ông lúc này bộc lộ dáng vẻ một vị thủ lính uy nghiêm khiến cho người ta không dám phản kháng.
_Dạ, Lão gia.
Lãnh Dạ nghe Mộ Dung Xung nói, khẽ nhíu mày. Chuyện này không đơn giản như thế đâu. Làm đối thủ với Phương Hạo nhiều năm, đây vốn không phải là tác phong làm việc của hắn. Hơn nữa nếu như hắn muốn làm, vốn không cần thiết phải đích thân có mặt ở đó gây mâu thuẫn trong mối quan hệ với Mộ Dung gia và Ken.
_ Còn Lãnh Dạ và Ken, hai cậu...
_ Chúng tôi ở lại- Lãnh Dạ và Ken đồng thanh nói rồi giật mình quay sang nhìn nhau. Mộ Dung Xung thấy sự kiên quyết không thể lay chuyển trong mắt họ nên cũng không có ý khuyên can.
_ Vậy được. Hiện tại vẫn chưa được vào thăm, chúng ta cùng ở ngoài này đợi vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận